Ta Không Thành Tiên

Chương 172: Chương 172: Phản Bội Nhai Sơn




Mây trắng lững lờ, vị đạo sĩ già trước mắt cũng dường như sắp thuận gió mà đi.

Khi vừa nhìn thấy đối phương, Kiến Sầu đã hơi ngớ người. Khi nghe thấy những lời này, nàng lại cảm thấy một sự châm biếm khó tả: Không phải bởi vì thân phận thủ tọa Côn Ngô của đối phương, không phải bởi vì danh vọng truyền khắp Thập Cửu Châu của đối phương, chỉ vì lão chính là người thu Tạ Bất Thần làm đệ tử.

Thế là Kiến Sầu yên lặng nhìn Hoành Hư chân nhân, ánh mắt ngay thẳng không có gì sợ hãi.

Bên môi mang nụ cười cung kính giống như hậu bối đối với tiền bối, nàng chắp tay thi lễ không lộ nửa phần sơ hở, đứng trên Tiếp Thiên Đài vái chào Hoành Hư chân nhân.

”Chân nhân quá khen, vãn bối trần duyên chưa chém, tâm tính không tốt, vòng này bất quá do may mắn, chỉ mong vòng sau có thể cố hết sức không làm hỏng uy danh Nhai Sơn“.

Lời này nghe qua có một chút quen tai.

Trần duyên đã chém, tâm tính cực tốt. Sau này tầm tiên vấn đạo, thông thiên dại năng tất có chỗ cho ngươi.

Trong đầu đột nhiên vang vọng một câu.

Hoành Hư chân nhân ngước mắt nhìn Kiến Sầu, trên khuôn mặt bình thản còn có nét cười, gật đầu nói: “Thắng mà không kiêu, đã là tâm tính hiếm thấy. Kiến Sầu tiểu hữu không cần tự coi nhẹ mình“.

Hoành Hư chân nhân nói xong liền nhìn xuống phía dưới.

”Vòng thứ hai đã kết thúc, còn lại sáu người. Các tiểu hữu đã vượt qua quan ải trùng trùng, rút được gân rồng đều có thể cầm gân rồng vào vòng thứ ba“.

Trên Tiếp Thiên Đài tổng cộng còn lại sáu người bao gồm Kiến Sầu, có lẽ là lần đông người vào vòng ba nhất từ trước đến nay.

Kiến Sầu nhiều nhất, bốn mươi tư tòa Tiếp Thiên Đài, giữ vững ngôi đầu.

Hạ Hầu Xá thứ hai, tổng cộng hai mươi tư Tiếp Thiên Đài.

Bốn người còn lại, Như Hoa công tử mười sáu Tiếp Thiên Đài, Tiểu Kim mười ba, Khương Vấn Triều mười một, Tả Lưu mười. Mặc dù không nhiều nhưng bọn họ vẫn là những người thật sự lấy được gân rồng để vào vòng ba, dù thế nào cũng coi như là những người kiệt xuất trong thế hệ trẻ Tả Tam Thiên Trung Vực hiện nay.

Hoành Hư chân nhân vừa lên tiếng, ánh mắt mọi người liền bị hấp dẫn.

”Lần này không hải săn rồng, các vị đều có thu hoạch. Ra khỏi không hải, đạo ấn không hải liền không thể tiếp tục sử dụng. Có điều chúng đã để lại 'mầm ấn' trong người các vị tiểu hữu, xem như để lại phương pháp tu luyện. Sau tiểu hội, các tiểu hữu cần chăm chỉ tu luyện, cố gắng thể ngộ, rất có thể sẽ tái hiện được uy năng của đạo ấn“.

Không ngờ lại có “mầm ấn”?

Mấy người đứng trên Tiếp Thiên Đài đều không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Đạo ấn bọn họ sử dụng trong không hải đều có uy lực rất mạnh mẽ.

Kiến Sầu chưa từng nghĩ rằng đạo ấn này còn có thể sử dụng sau khi ra khỏi không hải, vây mà bây giờ Hoành Hư chân nhân lại nói vậy.

Mầm ấn...

Nàng suy nghĩ một lát, sau đó tập trung tinh thần xem xét trong thân thể mình.

Ý thức chìm vào tổ khiếu mi tâm, gần như lập tức đi tới linh đài.

Ba quầng sáng hư ảo trôi nổi phía trên linh đài, khẽ lay động theo tâm ý Kiến Sầu.

Ba mầm đạo ấn.

Ngự đảo, thủy không độn, biển sâu trói buộc.

Ngoài đạo ấn ngự đảo ban đầu, hai đạo ấn giành được khi đánh bại Đường Bất Dạ không ngờ cũng để lại mầm ấn.

Đây quả thực là thu hoạch bất ngờ làm mọi người đều rất vui vẻ.

Hoành Hư chân nhân nhìn hết cảnh tượng này, lại nói: “Hêện giờ Phù Đạo trưởng lão của Nhai Sơn bận chút việc thế tục, cho nên các tiểu hữu có thể tranh thủ phục hồi, cứ việc tùy ý, vẫn nghe tiếng chuông làm hiệu lệnh như cũ“.

”Đa tạ Hoành Hư chưởng môn...”

Phía dưới không ít người nghe thấy bốn chữ “bân việc thế tục” đều không nhịn được lộ ra vẻ mặt kì dị, có điều đang ở trước mặt Hoành Hư chân nhân nên tất cả đều phải đồng thanh tạ ơn.

Kiến Sầu cũng không cho rằng Phù Đạo sơn nhân có thể liên quan gì đến việc thế tục cả.

Nàng nhíu mày, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hoành Hư chân nhân đứng trên quảng trường Vân Hải cũng không nói nhiều, chỉ hạ giọng nói với Kiến Sầu: “Không cần lo lắng cho sư tôn ngươi, chắc là một lát nữa sẽ xuất hiện ngay“.

”Vâng“.

Kiến Sầu vừa mới nghi hoặc trong lòng đã nghe thấy Hoành Hư chân nhân nói vậy. Nàng có cảm giác như mình bị nhìn thấu, lập tức không nói nhiều nữa, chỉ vâng một tiếng.

Hoành Hư chân nhân lạnh nhạt gật đầu rồi xoay người rời khỏi quảng trường Vân Hải bước lên đại điện Chư Thiên.

Thủ tọa Côn Ngô vừa đi, đỉnh núi chính Côn Ngô đang yên tĩnh lập tức huyên náo, mọi người sôi nổi bán tán trân chiến không hải vừa rồi.

Nào là “Năm nay lại có những hai người không môn không phái”, “Đạo ấn của đại sư bá Nhai Sơn rốt cuộc có lai lịch gì”, “Có đạo ấn đó trong tay, Nhất Nhân đài quả thực là món đồ trong túi mà“.

Tóm lại cơ bản đều khen Kiến Sầu quá mạnh, mọi người đều cho rằng vòng sau nàng sẽ thắng chắc.

Bởi vì nàng có Phong Lôi Dực Đế Giang.

Đường Bất Dạ dù suy yếu cũng không phải người nào cũng có thể đánh bại.

Càng huống chi Phong Lôi Dực Đế Giang còn chống lại Nhị Trương Cơ.

Trong suy nghĩ của mọi người, kết quả của tiểu hội lần này đã được xác định.

Có điều đối với Kiến Sầu thì tất cả vẫn còn tràn ngập biến số.

Nàng lại đưa mắt nhìn quanh nhưng không nhìn thấy một người nào của Bạch Nguyệt cốc, Lục Hương Lãnh càng không có một chút tung tích, thế là không nhịn được cau mày.

Trên rìa quảng trường Vân Hải lúc này còn có chưởng môn, trưởng lão các đại môn phái, dường như vị trí xem chiến đấu của bọn họ cũng từ phía dưới đổi lên phía trên.

Chu Thừa Giang cũng đang ở trên đó.

Hắn đang đứng trước mặt hai trưởng lão Long Môn lớn tuổi, dường như đang nói gì đó.

Hai vị trưởng lão đó dặn dò vài câu rồi thoáng nhìn về phía đại điện Chư Thiên. Chu Thừa Giang dường như hiểu ý, gật đầu đưa mắt nhìn hai người này xuống khỏi quảng trường Vân Hải.

Kiến Sầu xa xa nhìn thấy, suy nghĩ một lát rồi ngự không bay thẳng đến trước mặt Chu Thừa Giang, mỉm cười chào hỏi một tiếng: “Tuần đạo hữu“.

Giọng nói này...

Chu Thừa Giang vừa nghe đã biết là ai đến, lúc ngẩng mặt lên nhìn Kiến Sầu trên mặt đã nở nụ cười khổ.

”Ôi, nếu Chu mỗ không đoán sai thì đạo hữu đến chắc là để hỏi về diễn biến tiếp theo của chuyện đạo ấn vảy rồng?”

”Còn cả Hương Lãnh đạo hữu nữa“.

Đúng là có không ít chuyện cần hỏi.

Nàng thấy Chu Thừa Giang ở gần đó, người ta ở trong Thượng Ngũ hẳn cũng biết nhiều tin tức nên mới nhân tiện lên đây hỏi.

Thấy Chu Thừa Giang đã đoán ra một nửa ý đồ của mình, Kiến Sầu dứt khoát bổ sung thêm nửa còn lại.

Có điều...

Ngay khi bốn chữ Hương Lãnh đạo hữu vừa ra khỏi miệng nàng, Chu Thừa Giang đã cau mày: “Lục đạo hữu Bạch Nguyệt cốc sợ là không ổn lắm“.

Kiến Sầu nghe vậy sững sờ.

***

Cuối quảng trường Vân Hải, đại điện Chư Thiên rộng lớn lơ lửng ở độ cao gần trời nhất.

Ánh sáng rực rỡ chiếu lên đại điện như khoác một lớp áo chói mắt lên mình nó.

Hoành Hư chân nhân theo bậc thềm đi lên từng bước, xuyên qua một màn sáng màu lam nhạt mỏng manh, thế là liền nghe thấy tiếng tranh cãi qua lại bên trong.

”Trả long môn cho ta!”

”Đừng nói nhảm nữa, thời kì loài rồng hưng thịnh có bao nhiêu là long môn, chẳng lẽ tất cả đều là của Long Môn ngươi à?”

”Ý ngươi là long môn đó không phải đến từ Long Môn của ta hả?”

”Nói nhảm, nếu đúng là long môn của ngươi thì ta lại dám mang ra dùng sao? Đây rõ ràng là món đồ chơi tên nhị đồ đệ Khúc ngốc nghếch hiếu kính sơn nhân ta, chẳng qua là mượn công pháp ở hồ đáy nước Long Môn để khai quang cho nó nên mới có thể dùng được...”

”Hiếu kính? Đồ chơi?”

Trưởng lão Long Môn Bàng Điển nghe lời này của Phù Đạo sơn nhân vô sỉ vô lại càng giận dữ đến mức sắp nổ tung, khuôn mặt đã biến thành màu gan lợn, sắp sửa xắn tay áo đại chiến với Phù Đạo sơn nhân một trận.

”Bàng trưởng lão“.

Một giọng nói lạnh nhạt mang theo uy áp đột nhiên vang lên sau lưng.

Bàng Điển đang chuẩn bị động thủ nghe thấy giọng nói này lập tức thu tay lại, xoay người nhìn thấy Hoành Hư chân nhân đến liền chào một tiếng:“Chân nhân!”

Lúc trước trên quảng trường Vân Hải, hắn và Phù Đạo sơn nhân đã suýt nữa đánh nhau. Thấy hai nhân vật danh tiếng lừng lẫy Trung Vực này chuẩn bị đánh lộn, chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng Trung Vực, Hoành Hư chân nhân liền mời bọn họ vào đại điện Chư Thiên nói chuyện tử tế, còn bố trí một kết giới ngăn cách người ngoài dò xét.

Đâu nghĩ rằng bây giờ quay lại không thấy tranh chấp chấm dứt mà ngược lại còn có chiều hướng ngày càng tồi tệ.

Hoành Hư chân nhân đi tới, nhìn thấy Bàng Điển đang thở hổn hển, ngược lại Phù Đạo sơn nhân dường như là đầu sỏ lại bắt chéo chân ngồi rất ung dung.

Hoành Hư chân nhân thở dài trong lòng, lại lên tiếng với giọng bình thản không có sóng gió: “Ta biết Phù Đạo huynh là người thế nào, chưa đến mức bịa đặt trong chuyện này. Có điều cái gọi là hiếu kính nghe cũng khá thú vị“.

Có ai không biết Long Môn đang giữ các long môn còn lại từ thời thượng cổ để bảo đảm truyền thừa cho đệ tử đời sau.

Sự tồn tại của long môn được bảo mật rất kĩ, Khúc Chính Phong là đệ tử Nhai Sơn, kiếm đâu ra một long môn để hiếu kính cho Phù Đạo sơn nhân?

Phù Đạo sơn nhân chắc không bịa đặt, có điều lai lịch của long môn này hắn cũng rất đặc biệt.

Phù Đạo sơn nhân ngồi gác chân, nghe thấy lời này của Hoành Hư chân nhân chỉ hừ một tiếng.

”Thằng ngốc Khúc Chính Phong đó chẳng mấy khi tỏ lòng hiếu thảo, thế mà các ngươi ai cũng tỏ ra căng thẳng. Long Môn ngươi cứ việc yên tâm, Nhai Sơn ta còn chưa nghèo đến mức phải dùng thứ đó để mưu tính chuyện gì. Càng huống chi cánh cửa này rất tàn tạ, thế giới trong cửa cũng có vẻ rất kì lạ, ta đã từng xem xét rồi nên mới dám ném vào không hải xem như một bất ngờ nho nhỏ trong vòng này“.

Bất ngờ?

Không phải là kinh hải đấy chứ?

Uy thế đáng sợ như vậy xuất hiện trong tiểu hội, khi đó có bao nhiêu người xem chiến đấu sợ đến mặt cắt không còn hột máu?

Bàng Điển đã không còn sức phản bác Phù Đạo sơn nhân nữa. Lão già khốn kiếp này nói nhảm đúng là tài tình.

May mà Long Môn đã kiểm tra lại, trong môn có hơn mười long môn lớn nhỏ, không bị thiếu cái nào. Chắc là lai lịch long môn này của Phù Đạo sơn nhân đích xác không có quan hệ gì với môn phái của hắn.

Đã có cánh cửa cửu long này, vậy đạo ấn Long Lân của Kiến Sầu cũng rất dễ giải thích.

Bàng Điển thầm thở dài một hơi, lại nhớ tới Chu Thừa Giang chủ động chịu oan thay Kiến Sầu, còn nhận được phương pháp luyện thể Nhân Khí, nhất thời cũng cảm thấy không còn tức giận nữa.

Hắn dứt khoát vung tay áo: “Được rồi, giao tình nhiều năm như vậy, ta cũng không tính toán với ngươi nữa. Chỉ tiếc Thừa Giang xui xẻo, năm nay xem như không còn cơ hội bước lên Nhất Nhân đài...”

”Hê hê, tên đệ tử này của các ngươi cũng coi như là thiên phú trác tuyệt...”

Phù Đạo sơn nhân vốn định khách khí mấy câu, nhưng chưa nói được một nửa, giữa không trung bên ngoài đại điện Chư Thiên đột nhiên lại có ánh hào quang rực rỡ chiếu sáng cả đại điện.

Những lời chưa nói ra lập tức bị kẹt cứng.

Như bị người nào đó cắn một cái, Phù Đạo sơn nhân đứng bật dậy, đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn ra bên ngoài.

”Vấn tâm?”

Trên quảng trường Vân Hải, Chu Thừa Giang còn đang chậm rãi nói với Kiến Sầu: “Bạch Nguyệt cốc cử người đến đưa Lục tiên tử đi. Ta nghe người ta nói, con mãng xà xuất hiện bên cạnh Lục tiên tử chính là tà vật...”

Còn chưa nói xong, trên bầu trời phía tây đột nhiên xuất hiện một khí tức đáng sợ.

Kiến Sầu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía tây có một đám mây màu tím đậm dần dần mở rộng, kéo dài mấy trăm dặm.

Tầng mây rất dày, điện quang chằng chịt, thỉnh thoảng có tiếng nổ chấn động lòng người.

Phương hướng đó...

Trong lòng thầm kinh hãi, nếu nàng nhớ không lầm thì thời gian trước các sư đệ nói Khúc Chính Phong đã về Nhai Sơn bế quan chuẩn bị đột phá nguyên anh.

Giữa trời đất đột nhiên xuất hiện một sự thay đổi huyền bí.

Trên Côn Ngô, đám người còn chưa kịp rời đi lập tức sôi trào.

”Là phương hướng Nhai Sơn!”

”Có người đang đột phá à?”

”Có phải vấn tâm không?”

”Kiếp vân to thật!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.