Sau khi ngày hội đã qua, đỉnh núi Côn Ngô lại lộ ra sắc màu thanh thú.
Khói lửa náo nhiệt đã lui lại hết, cuối cùng lại trở về vẻ thanh tịnh của phúc địa tiên gia.
Cổ thụ mọc uốn lượn trên đá núi dốc đứng, đây đó có thác nước đổ xuống,
thêm một chút động tĩnh cho khung cảnh thanh tịnh này, càng tỏ ra đẹp và tĩnh mịch.
Kiến Sầu vừa đi tới vừa nhìn cảnh vật bên đường, chỉ cảm thấy trong lòng tĩnh lặng.
Mấy ngày nay nàng và một số người khác vẫn ở chỗ được Côn Ngô sắp xếp, dốc lòng tu luyện.
Vốn nàng đã đột phá cảnh giới trong quá trình tỉ thí ở tiểu hội, kết
thành kim đan, lại vẫn chưa có thời gian củng cố cảnh giới, bây giờ có
thời gian nghiền ngẫm lại, toàn bộ cảm ngộ trong chiến đấu và những gì
nàng chứng kiến trong sát na đứng trên Nhất Nhân đài đều hiện lên rõ
ràng trong lòng.
Tuy chỉ có mấy ngày tu luyện nhưng nàng chẳng những đã củng cố được tu vi mà còn có tiến bộ nhảy vọt.
Lúc nàng tiến lên, bước chân trầm ổn, trên mặt cũng rất bình tĩnh, lại
có thể làm mọi người cảm nhận được một sự sắc bén thấp thoáng như một
thanh bảo kiếm sẵn sàng ra khỏi vỏ.
Dù đi trên đường không nói một lời cũng sẽ khiến các đệ tử Côn Ngô hai bên đường liếc nhìn.
Không ít người dừng lại, cung kính chào một tiếng “Đại sư bá” rồi tiếp tục đi.
Qua đó Kiến Sầu có thể thấy quan hệ Côn Ngô Nhai Sơn đích xác xem như không tồi.
Theo bậc thềm đi lên, Kiến Sầu nhanh chóng nhìn thấy đại điện phía trước.
Ngô Đoan, đệ tử chân truyền thứ ba của Hoành Hư chân nhân từ xa xa nhìn
thấy nàng liền bước tới đón, cười nói: “Đại sư tỷ đến rồi! Bây giờ sư
tôn và Phù Đạo trưởng lão đang nói chuyện với hai vị đệ tử Tiễn Chúc
phái trong điện, sợ là mọi người còn phải đợi một lát“.
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn về phía Nhất Hạc điện, thấy trong điện quả thực có mấy bóng người thấp thoáng.
Ngoài điện cũng có vài bóng người, đều là những người Kiến Sầu quen biết.
Hạ Hầu Xá đứng gần đó, vẫn với khuôn mặt không muốn giao tiếp với ai, nhìn thấy Kiến Sầu đi đến liền liếc mắt nhìn một cái.
Hôm nay Như Hoa công tử cầm một chiếc quạt nhỏ trong tay, có lẽ là Côn
Ngô không chứa được tám thị nữ hoa lệ của hắn, cũng không cho phép hắn
mang đài hoa lên đại điện, cho nên hôm nay Như Hoa công tử chỉ đứng đó
một mình.
Có điều khi nhìn thấy Kiến Sầu, hắn cũng lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa.
Khương Vấn Triều thì mơ hồ gật đầu một cái.
Ngoài ra, hai người còn lại thì đơn giản hơn nhiều, một là Tả Lưu trong
tay cầm quyển sổ bìa da màu xanh, đang cắn móng tay, lông mày nhíu chặt, dường như đang suy nghĩ vấn đề nan giải gì đó, dù bây giờ Kiến Sầu đã
đến, hắn cũng không hề phát hiện.
Kiến Sầu thầm kêu một tiếng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không nhìn thấy mình.
Tiểu Kim thì khác, đang ôm dưa hấu gặm rạo rạo, nghe thấy Kiến Sầu đến
liền vội vàng ngước mắt lên chào một tiếng: “Kiến Sầu sư tỷ!”
Kiến Sầu cười với hắn một chút, chớp chớp mắt, lại đưa mắt nhìn lên Nhất Hạc điện phía trước.
Tiểu Kim lập tức tỉnh ngộ, vội vàng che miệng lại, sợ tiếng ồn vọng vào bên trong.
Kiến Sầu cùng với Ngô Đoan đi tới trước điện.
Ở đây toàn là những người vào đến vòng ba, chắc là có chuyện gì cần nói.
Côn Ngô cho mọi người thời gian tu chỉnh, khi thấy mọi người đã ổn định lại liền phái người đến mời bọn họ đến điện Nhất Hạc.
Hôm cuối tiểu hội, Phù Đạo sơn nhân đập Hoàng Thiên Giám đoạt mạng Chúc
Tâm tiên tử Tiễn Chúc phái rốt cuộc vẫn gây nên một cơn sóng gió. Có
điều bất kể là Phù Đạo sơn nhân hay là Hoành Hư chân nhân dường như đều
không hề để ý đến lời nói của người ngoài.
Kiến Sầu nhìn vào trong điện, hơi nhíu mày.
Ngô Đoan và nàng có quen biết, lại đã từng xem trận chiến giữa nàng và
Chu Thừa Giang trên sông Cửu Đầu, tự nhận là giao tình hơn hẳn người
bình thường cho nên rất dứt khoát đứng đến bên cạnh Kiến Sầu.
Sau khi chú ý tới ánh mắt nàng, hắn hạ thấp giọng lên tiếng: “Hôm đó
Khúc sư... Khúc Chính Phong diệt Tiễn Chúc phái đã cho thời gian ba hơi
thở. Những người hơi tốt một chút hắn đều lưu thủ, không giết sạch sẽ.
Trên Vân Hải, những người đến đều xem như tâm phúc của Chúc Tâm, không
có nhiều người sống sót. Có điều tính cả các đệ tử bên trong bên ngoài,
Tiễn Chúc phái còn có ba phần đệ tử không bị mất mạng“.
Kiến Sầu nghe vậy liền nhìn về phía hắn.
Ngô Đoan nói tiếp: “Một phái không thể không có chủ, mấy ngày nay sư tỷ
bế quan tu luyện có thể không biết, sư tôn và Phù Đạo trưởng lão đã lựa
chọn Giang Linh sư muội làm tân nhậm chưởng môn Tiễn Chúc phái. Nghe nói Giang Linh sư muội cũng có quen biết sư tỷ, chắc hẳn sư tỷ cũng hiểu
phẩm tính của muội ấy“.
Giang Linh...
Chuyện của Tiễn Chúc phái không ngờ cuối cùng lại được giải quyết như vậy.
Bây giờ đám thân tín của Chúc Tâm đã hài cốt không còn, trong Tiễn Chúc
phái không có một người nào lo liệu công việc, Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân đứng ra giải quyết việc anyf đương nhiên là thích hợp
nhất.
Còn người tiếp nhận chưởng môn, Kiến Sầu suy nghĩ một lát, nhớ tới
chuyện ngày xưa Giang Linh bảo vệ Chu Bảo Châu dưới Bạt Kiếm đài Nhai
Sơn.
”Tâm địa lương thiện, cũng coi như có mưu lược, dám nói dám làm. Nếu được rèn luyện một phen sẽ là một lựa chọn không tồi“.
Chắc hẳn Phù Đạo sơn nhân cũng nhìn trúng Giang Linh vì điều này.
Còn Hoành Hư chân nhân nghĩ thế nào thì Kiến Sầu không biết.
Ngô Đoan tất nhiên là không hiểu những chuyện này, nghe vậy gật đầu,
đang mỉm cười định nói gì đó nữa chợt nghe thấy trong điện có tiếng “Đi
thôi”, quay lại đã thấy bóng dáng hai đệ tử Tiễn Chúc phái xuất hiện.
Giang Linh viền mắt hơi đỏ, khuôn mặt hơi trắng xanh, có điều ánh mắt rất kiên định.
Nàng mặc áo trắng, hai tay nâng ấn tín chưởng môn Tiễn Chúc phái, chậm rãi đi ra.
Nhìn thấy Kiến Sầu, Giang Linh liền hạ thấp người: “Kiến Sầu sư tỷ!”
Thương Liễu Phàm đi theo phía sau nàng, khuôn mặt cũng có chút hốc hác.
Trong chuyến Hắc Phong Động, hắn cũng biết Kiến Sầu khi đó lấy tên giả
là Vô Sầu, bây giờ thấy Kiến Sầu cũng vội thi lễ: “Kiến Sầu sư tỷ!”
Hai người này xét nghiêm khắc thì tuổi đều không lớn, trên khuôn mặt còn có vài phần ngây ngô. Bây giờ Chúc Tâm tiên tử và các trưởng lão cao
tầng của Tiễn Chúc phái đã chết, hai người phải gánh vác cả phái, chỉ sợ áp lực cũng không nhỏ.
Xét đến cùng thì đây cũng không phải một chuyện vui.
Có điều...
Kiến Sầu hơi buông mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ hư đỡ Giang Linh một cái,
nói: “Tẩy hết mực cũ, vẽ núi sông mới, cũng xem như là một chuyện tốt.
Chúc mừng Giang chưởng môn!”
Ngô Đoan nhìn Kiến Sầu một cái.
Giang Linh cũng ngẩn ra, nhớ tới tất cả việc làm của Tiễn Chúc phái ngày xưa, nhớ tới những trưởng bối sư môn tu luyện Bất Túc Bảo Điển cuối
cùng lại không hề gặp được may mắn nào, cuối cùng đều như công dã tràng.
Hôm đó Chúc Tâm tiên tử dẫn một đám người giết lên Côn Ngô đòi cái gọi
là công bằng, cũng muốn mượn chuyện Khúc Chính Phong diệt Tiễn Chúc phái làm Phù Đạo trưởng lão mất hết thanh danh, như thế trong đại hội môn
phái không lâu sau liền có thể thuận thế tước bỏ vị trí trưởng lão chấp
pháp của Phù Đạo trưởng lão, nắm lấy Hoàng Thiên Giám trong tay.
Có điều sợ là sư tôn của nàng dù thế nào cũng không ngờ sẽ có kết cục như vậy.
Bên ngoài đồn đại xôn xao, nhưng trong lòng Giang Linh lại rõ ràng đám
người đó rốt cuộc thế nào, chết vô tội hay chết không hết tội.
Ngeh thấy lời này của Kiến Sầu, Giang Linh cũng không biết rốt cuộc nên buồn bã hay nên thở phào một hơi.
Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân triệu kiến những người vào vòng
ba chỉ sợ cũng có chuyện, nàng cũng không ở lại lâu, chỉ lộ ra một nụ
cười cực kì nhạt nhẽo, đáy mắt còn giấu vài phần rụt rè.
”Bây giờ trong phái đang rối ren, Giang Linh mới được chân nhân và sơn
nhân giao nhiệm vụ, phải nhanh chóng về Tiễn Chúc phái xử lí cồn việc,
xin bái biệt Kiến Sầu sư tỷ!”
”Giang chưởng môn bảo trọng!”
Kiến Sầu chắp tay, đưa mắt nhìn hai người Giang Linh và Thương Liễu Phàm một trước một sau xuống núi, dần dần biến mất.
Ngô Đoan đứng sau lưng nàng, có chút cảm thán: “Sao ta thấy Giang Linh
sư muội dường như rất ngưỡng mộ sư tỷ, mà sư tỷ lại tỏ ra khách sáo với
muội ấy?”
”Muội ấy dĩ nhiên là người tốt, nhưng ta và muội ấy cũng không phải rất thân quen“.
Đối với Kiến Sầu, hai người chỉ có duyên gặp mặt một lần mà thôi.
Càng huống chi...
”Bây giờ Nhai Sơn dù bị mọi người chê trách, nhưng người bị chê trách
nhiều hơn chỉ sợ vẫn là muội ấy và Thương Liễu Phàm. Trên Vân Hải chỉ có hai người này lông tóc không tổn hại, bây giờ lại mang trọng trách
chưởng môn trở về, chỉ sợ trong Tiễn Chúc phái sẽ có người không phục.
Muội ấy ngưỡng mộ ta, ta lại phải kính trọng muội ấy bây giờ đã là
chưởng môn một phái“.
Trong số những người của Tiễn Chúc phái còn sống, đa số là những người
tâm tư trong sáng. Có điều chỉ sợ cũng có không ít tiểu nhân tham sống
sợ chết, đám người này đã quen gây chuyện nội bộ trong phái, việc hai
đại phái Côn Ngô Nhai Sơn bổ nhiệm chưởng môn Tiễn Chúc phái thì chắc là không ai dám nói gì, nhưng những vấn đề chi tiết thì chưa chắc.
Kiến Sầu suy nghĩ như vậy lại có lí lẽ của nàng.
Lúc trước Ngô Đoan không hề nghĩ nhiều như vậy.
Thân là đệ tử hai phái Nhai Sơn Côn Ngô, bất kể đến đâu trong Trung Vực đều được mọi người kính trọng.
Nếu Ngô Đoan là Kiến Sầu, lúc Giang Linh đi ra chào “Kiến Sầu sư tỷ”,
hắn cũng sẽ chỉ một câu “Giang Linh sư muội”, chứ không ý thức được thân phận của đối phương đã biến thành chưởng môn một phái...
Ánh mắt quay lại trên gương mặt Kiến Sầu, Ngô Đoan đột nhiên nhớ lại lúc gặp mặt trên đá Đại Mộng ở Tây Hải ngày xưa, Kiến Sầu mới chỉ là một
môn hạ Nhai Sơn đi theo Khúc Chính Phong, không hề thật sự thu hút sự
chú ý.
Nhưng bây giờ đứng trước điện Nhất Hạc, những lời nàng nói đã mang đầy trí tuệ.
Tâm tư kín đáo, suy nghĩ chu toàn, tinh tế tỉ mỉ, lại có vinh quang Nhất Nhân đài trên người, nàng đã là một đại sư tỷ Nhai Sơn hữu danh hữu
thực.
Như Hoa công tử bên cạnh lại tặc lưỡi cảm thán: “Đúng là một nữ nhân tim lạnh máu lạnh, người ta là một đóa hoa yêu kiều, vậy mà ngươi cũng
không thương mến vài phần...”
Đóa hoa yêu kiều...
Kiến Sầu lạnh lùng nhìn chiếc áo thêu đầy hoa của hắn, hắn đang nói chính hắn sao?
”Ngô Đoan, dẫn mọi người vào điện đi!”
Mấy người bên ngoài rất có thể sắp xích mích đến nơi, trong điện lại truyền ra âm thanh bình thản của Hoành Hư chân nhân.
Mấy người ngoài điện lập tức nghiêm túc lại.
Thấy Tả Lưu còn đắm chìm trong quyển sổ của hắn, vẻ mặt như đang suy nghĩ, Tiểu Kim vội vàng có chân đá: “Đi thôi!”
Tả Lưu mới bừng tỉnh, vội vàng cất đồ, cùng đi theo vào.
Ngô Đoan đi trước, giơ tay dẫn mọi người vào điện.
Điện này nằm ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi Côn Ngô, chính là đại điện
nghị sự của mọi người trên Côn Ngô, vừa vào điện liền thấy một chiếc
đỉnh đồng, đi tiếp vào trong là nền đá đen sáng bóng soi gương được, bên trên điêu khắc hoa văn, tám con tiên hạc ngậm đèn đứng hai bên đại
điện.
Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân sánh vai đứng trên điện nhìn mọi người vừa đi vào.
”Bái kiến sư tôn, Phù Đạo trưởng lão!”
Ngô Đoan thi lễ trước.
Phía sau hắn, sáu người Kiến Sầu, Hạ Hầu Xá, Như Hoa công tử, Khương Vấn Triều, Tả Lưu, Tiểu Kim cũng khom mình hành lễ: “Bái kiến Hoành Hư chân nhân, Phù Đạo trưởng lão!”
”Đều đứng lên đi!”
Hoành Hư chân nhân đưa mắt quét qua, sáu người này đều là anh tài vào
đến vòng thứ ba tiểu hội năm nay, có điều trong đó lại không có một
người nào đến từ Côn Ngô.
Lão mỉm cười: “Tiểu hội lần này sáu người các ngươi biểu hiện rất tốt,
tu vi cũng hơn hẳn những người cùng thế hệ. Hôm nay triệu tập các ngươi
đến đây là để bàn chuyện ẩn giới Thanh Phong am. Mấy năm trước lúc tu sĩ Phong Ma kiếm phái vượt biển đi từng phát hiện một ẩn giới do tu sĩ đại năng lưu lại trong một tòa Thanh Phong am ở bên bờ biển trên cô đảo
nhân gian. Trung Vực ta đã phái ba đợt tu sĩ vào đó nhưng đều tay không
mà về“.
Hoành Hư chân nhân chậm rãi nói chuyện ẩn giới.
”Lần gần nhất chính là hai phái Côn Ngô Nhai Sơn ta điều tọa hạ đệ tử
Khúc Chính Phong của Phù Đạo sơn nhân và tọa hạ đệ tử Tạ Bất Thần của
ta, một người Nguyên Anh kì, một người Trúc Cơ kì cùng vào thám hiểm ẩn
giới“.
Chuyện này Kiến Sầu cũng biết rõ.
Có điều bây giờ Khúc Chính Phong đã phản bội Nhai Sơn, điều này thì nàng không thể đoán trước được.
Không thể phủ nhận, khi nghe thấy người khác nhắc tới cái tên này, đáy
lòng nàng lại sinh ra vài phần cảm giác kì quái: Khi đó bên cạnh Quy Hạc tỉnh, nàng nhận được thư của con phù du, Khúc Chính Phong từng nói “Cái gì là chính, cái gì lại là tà”, bây giờ xem như ứng nghiệm?
Phù Đạo sơn nhân đứng bên cạnh nghe giọng nói đều đều gần như không có rung động của Hoành Hư chân nhân, buồn chán ngáp một cái.
Từ trên người lão không thể nào nhìn ra được chuyện Khúc Chính Phong phản bội Nhai Sơn có ảnh hưởng gì đối với lão.
Có điều sau khi Hoành Hư chân nhân nói một câu nữa, lão lại trợn mắt khinh thường.
Hoành Hư chân nhân nói: “Không ngờ Khúc Chính Phong đã có ý đồ xấu xa từ sớm, trong ẩn giới lại tính kế tọa hạ đệ tử của ta, khiến nó bị trọng
thương, mà ẩn giới cũng bị hư hại, bây giờ chỉ có thể thừa nhận uy áp
của tu sĩ Kim Đan kì.
Tiễn Chúc phái tìm hiểu được bí mật của Cửu Khúc Hà Đồ trong ẩn giới,
bây giờ tra khắp môn phái cũng không tìm được tung tích hà đồ, chỉ sợ đã rơi vào trong tay Khúc Chính Phong. Trong ẩn giới chắc chắn Khúc Chính
Phong cũng phát hiện bí mật gì đó mới làm ra chuyện phản nghịch như
vậy“.
Khi Chúc Tâm tiên tử của Tiễn Chúc phái đứng trên quảng trường Vân Hải
nói đến sự tồn tại của Cửu Khúc Hà Đồ, thứ này nhất định sẽ gây ra một
trận gió tanh mưa máu ở Trung Vực.
Người mang hà đồ, phản bội ra khỏi Nhai Sơn...
Những ngay tháng sau này của vị Khúc sư đệ đó chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Kiến Sầu mơ hồ nghĩ, ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh như thường. Nghe nói
tới đây, nàng đại khái đã hiểu nguyên nhân Hoành Hư chân nhân triệu tập
bọn họ tới đây.
Quả nhiên Hoành Hư chân nhân mỉm cười một cái rồi tiếp tục mở miệng nói: “Ngoài sáu người các ngươi, hai người khác là tọa hạ đệ tử Tạ Bất Thần
đã kết đan của ta và Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc bây giờ đều đang
trên đường về Côn Ngô. Hôm nay triệu các ngươi đến là để phái các ngươi
vào thám hiểm ẩn giới Thanh Phong am. Đợi đệ tử của ta trở về sẽ dẫn
đường cho các ngươi, nó từng vào ẩn giới, có thể giảm bớt nguy hiểm trên đường đi, đây coi như là việc rèn luyện sau tiểu hội của các ngươi“.
Lúc này máu trong người Kiến Sầu đột nhiên ngừng chảy một chút.
Nàng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Hoành Hư chân nhân vẫn không có một chút khác thường nào.