Theo lí thuyết, Phiên Thiên Ấn này của Kiến Sầu mới chỉ tu luyện đến
tầng đầu tiên hời hợt nhất, chưa đến tấng thứ hai như cá chép, có mang
theo khả năng khóa chết bằng khí cơ.
Khí cơ một khi đã khóa chết, nơi Phiên Thiên Ấn hướng đến, không một ai có thể trốn được.
Cũng là nói, Vô Ác vốn có thể tránh được.
Nhưng bây giờ hắn không đi nổi một bước, chỉ có thể trơ mắt ngẩng đầu nhìn.
Ngay cả chính hắn cũng nói không rõ, đây rốt cuộc là bởi vì khiếp sợ hay là
bởi vì kinh ngạc, hoặc là vì sự căm thù do thất bại trong gang tấc.
Vù!
Bên tai có tiếng rít vang lên.
Đó là sức mạnh tinh túy đến cực điểm tạo thành chấn động khi lao xuống,
dường như cả không trung cũng bị xé rách, xung quanh thủ ấn to đến mười
trượng thậm chí xuất hiện một loạt những khe nứt màu đen.
Ẩn giới bây giờ đã yếu ớt vô cùng, khó mà thừa nhận một kích uy lực như vậy, dường như đã sắp đến giới hạn vỡ vụn.
Có mấy khe nứt thậm chí trực tiếp lan đến trên người Vô Ác.
Đó là một trận tai ương ngập đầu.
Trong nháy mắt, Phiên Thiên Ấn đã chỉ còn cách hắn ba trượng.
Vô Ác ngay cả ngẩng đầu cũng trở nên khó khăn, uy áp đáng sợ đè ép mạch
máu trong thân thể hắn, hàng loạt mạch máu nổ tung, cả người biến thành
một người máu.
Một chớp mắt nữa, hai trượng!
Áp lực đáng sợ đột nhiên tăng vọt.
Răng rắc!
Một tiếng vang giòn giã.
Cả người Vô Ác thấp đi một đoạn, hai chân đứng thẳng bị đè vỡ vụn, biến
thành vô số mảnh vỡ, máu thịt màu đỏ, xương cốt màu trắng.
Một trượng!
Bóng tối to lớn bao trùm cả người Vô Ác, cuối cùng có một chút sợ hãi xuất hiện trong mắt hắn.
Cả thế giới dường như đều đắm chìm trong một màu đen tuyền, không còn có
bất cứ tia sáng nào có thể chạy thoát vùng bao phủ của tối tăm.
Vô Ác có thể nghe thấy âm thanh tất cả xương cốt trên người nhất tề vỡ vụn, cũng có thể nghe thấy âm thanh bộ óc bị ép vỡ.
”A...”
Đó là một tiếng kêu thảm ngắn ngủi mà đáng sợ.
Ầm!
Thủ ấn màu đen kinh khủng hoàn toàn đánh xuống mặt đất, làm mặt đất lõm xuống rất sâu.
Chỉ thấy một màu máu bắn ra, ngay lập tức lại bị che giấu trong khoảng tối đen tuyền đó.
Ù ù...
Mặt đất chấn động, một hố sâu to lớn rộng đến mười trượng xuất hiện ở chỗ chưởng ấn đánh xuống, độ sâu lên đến hàng chục trượng.
“...”
“...”
“...”
Toàn bộ yên tĩnh.
Kiến Sầu còn đang ở giữa không trung cũng có chút ngỡ ngàng.
Gió thổi tới mang theo mùi thổi tới, lẫn với một mùi tanh của máu tươi.
Đứng từ độ cao của nàng có thể dễ dàng bao quát phía dưới, dưới đáy hố sâu
do chưởng ấn hình thành không có bóng dáng Vô Ác diễu võ dương oai, chỉ
có...
Một đám cặn bã.
Đập nát một đối thủ, còn là một con yêu thú thân thể vốn rất mạnh mẽ, không ngờ lại dễ dàng như nghiền nát một con kiến.
Cho dù đối phương đã bị trọng thương nhưng sức mạnh cũng không quá kém.
Nhưng dưới Phiên Thiên Ấn này, vậy mà vẫn không thể ngăn cản một chút nào.
Tan xương nát thịt...
Không toàn thây, chỉ có đôi cánh vỡ nát đầy đất, còn lại toàn bộ là một màu đỏ giống như thịt băm.
Bá đạo cỡ nào?
Đáng sợ cơ nào?
Đây...
Mới là Phiên Thiên Ấn thật sự sao?
Kiến Sầu không thể nói rõ trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì, sức tấn công cuồng mãnh, siêu tuyệt, khí thế đè nát tất cả...
Dù nàng tu luyện chưa hề lâu, lại cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Như lúc đánh xuống một chưởng này, nàng chính là thiên đạo, nắm giữ càn khôn!
Nhưng kết cục là nàng vẫn có cảm giác như đang ở trong mơ: Cứ thế chết rồi? Chết dưới một chưởng bất ngờ của nàng?
Phong Lôi Dực Đế Giang không còn linh lực rót vào, dần dần thu vào trong, biến mất sau lưng Kiến Sầu.
Đấu bàn rộng lớn hơn tu sĩ bình thường cũng từ từ biến mất.
Cơn đau trên bàn tay phải và cả cánh tay đến lúc này cuối cùng mới tràn đến.
Nàng lẳng lặng đứng trong hư không, cuối cùng chậm rãi giơ lên bàn tay vừa rồi vỗ xuống.
Dù lấy thân thể tu vi Nhân Khí tầng thứ sáu của nàng cũng khó mà chịu được uy áp kinh người của Phiên Thiên Ấn.
Máu chảy như trút.
Từ cánh tay chảy xuống, cũng từ kẽ tay vỡ nứt chảy xuống.
Bàn tay nàng vẫn trắng muốt, nhỏ nhắn, dưới ánh mặt trời dường như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh uốn lượn.
Nhưng nó dính máu tươi.
Chính là bàn tay này như đè cả càn khôn xuống, lật tay một cái đã đoạt mạng người khác.
Từ khi đến Thập Cửu Châu tới nay, nàng ở Nhai Sơn tu luyện, từng đi qua
Tây Hải rèn luyện, tiến vào Sát Hồng Tiểu Giới, đi vào Hắc Phong Động,
trèo lên Nhất Nhân đài...
Nàng từng đấu, từng chiến với rất nhiều người.
Từng đối chưởng, từng rút búa, từng vung đao...
Nhưng nàng chưa giết người bao giờ.
Đây là lần đầu tiên nàng thật sự giết người...
Gió thổi y bào bay lên, nàng đứng trong hư không, nhìn cao ngạo mà cô độc,
dường như rất bình thường, nhưng ngay mời đây thôi, chính nàng đã giết
chết kẻ đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện này.
Ánh mắt Tạ Bất Thần dần dần từ hố to bừa bộn đó chuyển đến trên người nàng.
Tứ chi lạnh như băng, ngay cả đau đớn cũng biến thành một sự điểm xuyết lúc có lúc không.
Hắn cho rằng mình vốn không biết vì sao lúc này nàng lại ngây người, nhưng trong đầu lại hiện ra một ý nghĩ gần như chắc chắn.
Là bởi vì sát sinh.
Người chưa bao giờ nhuốm máu tươi, đột nhiên giơ lên dao đồ tể sẽ có cảm giác như thế nào?
Tạ Bất Thần vô cớ cười lên, thậm chí chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại cười.
Có lẽ...
Là bởi vì hắn cũng đã từng có cảm nhận giống như vậy sao?
Khác nhau ở chỗ...
Lần đầu tiên giết người, kẻ Kiến Sầu giết là Vô Ác không hề quen biết. Còn
người hắn giết lại là người vợ cùng chung hoạn nạn gắn bó lâu dài cùng
nhau thề hẹn đầu bạc răng long...
Thế là nét cười bên khóe miệng liền chậm rãi đông cứng.
Tách... tách...
Máu từ đuôi tên chảy xuống đã gần như dừng lại.
Dưới chân cột đá đã là một vũng máu sắp khô.
”Hu hu...”
Có lẽ là phát hiện trạng thái của Kiến Sầu lúc này có chút không phù hợp, con chồn nhỏ lo lắng cọ vào ỏổ nàng, kêu to hai tiếng.
Tay Kiến Sầu run lên, cuối cùng cũng bừng tỉnh lại.
Ngoài mặt nàng vẫn còn một chút vết tích của hoảng hốt, lại lập tức đè mọi
tâm tình xuống: Vô Ác có ác, dù về tình có thể tha thứ, nhưng tội lại đã đáng chết.
Nàng chỉ là...
Có chút không quen thôi.
Giết chóc.
Dường như không giống suy nghĩ của nàng cho lắm.
Đứng ở trên không, ánh mắt quét một lượt vòng quanh, Kiến Sầu nhìn thấy rất
nhiều sinh linh ẩn giới phía dưới, bọn chúng toàn bộ đều ngẩng đầu lên
nhìn nàng.
Bất kể là tò mò, kinh hãi, ngạc nhiên, mừng rỡ...
Thì trong những ánh mắt đó đều xen lẫn một sự sợ hãi.
Có lẽ là sợ hãi đối với Phiên Thiên Ấn, cũng có lẽ là sợ hãi đối với sức mạnh và giết chóc.
Ngay cả con sóc nhỏ xa xa cũng ngây ngốc nhìn Kiến Sầu, dường như đang kinh
ngạc: Đại tỷ tỷ hiền lành đó vì sao đột nhiên hóa thân thành sát thần?
Đạo ấn đại tỷ tỷ dùng dường như giống của Lí Quân như đúc...Giờ khắc này, bầu không khí trong ẩn giới kì lạ đến cực điểm.
An toàn rồi.
Nhưng cũng yên tĩnh rồi.
Thân hình Kiến Sầu vừa động, đang định từ trên cao hạ xuống, nhưng không ngờ đúng lúc này từ trên vòm trời đột nhiên lại truyền đến một tiếng động
rất nhỏ.
Như là lưu li nứt vỡ, hoặc như là bọt khí nổi lên mặt nước vỡ tan.
Rắc một tiếng.
Đến từ vòm trời rất xa, rất xa, rất xa.
Trong nháy mắt, cả người Kiến Sầu đột nhiên cứng đờ.
Mang theo một tia hi vọng cuối cùng trong lòng, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời cao, lại nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất.
Vỡ rồi!
Ấn phù màu vàng khảm dưới đế thiên cung trên vòm trời, sau một hồi phập
phù chớp tắt, dường như cuối cùng đã đến cực hạn có thể chống đỡ, một
tia sáng cuối cùng tan biến.
Như thể chính nó cũng chán ghét dáng vẻ kéo dài hơi tàn của mình.
Thế là từng nét bút cổ xưa cuối cùng rời nhau ra.
Gió thổi qua, ấn phù hóa thành những nét mực màu đen nhạt, như khói xanh tan vào trời cao rồi biến mất vô tung.
Cả ẩn giới có một giây lát yên lặng.
Tiếp theo là trời rung đất chuyển.
Cả ẩn giới run rẩy.
Không còn ấn phù thiên cung bảo vệ, hồ gương trên vòm trời không ngờ lại bắt
đầu từ trung tâm, hướng về bốn phương tám hướng sụp xuống.
Sóng gợn lăn tăn dần biến mất, để cho hư không phía sau triệt để xuất hiện trên vòm trời.
Như là xé ra màn sân khấu xanh thẳm, để lộ một vùng tối tăm chân thực phía sau.
Đó là biên giới của ẩn giới, đó là nơi giao cắt giữa tiểu thiên địa và đại thiên địa, giống như là hư không bọn họ nhìn thấy khi hành lang bích
họa vỡ tan.
Toàn thân Kiến Sầu lạnh lẽo, ngay cả da đầu cũng trở nên tê dại.
Nàng quay đầu lại, trong tầm mắt nàng, cả ẩn giới cũng bắt đầu sụp đổ, tốc
độ không nhanh không chậm, lại mang một sự bao la hùng vĩ khó mà vãn
hồi.
Mặt đất nứt ra, cũng để lộ hư không không biết thông tới nơi đâu.
Nước hồ đổ vào trong khe nứt đó, tạo thành vô óố xoáy nước to lớn trên mặt
hồ, hút hết tất cả mọi sinh linh còn ở trên mặt nước xuống dưới.
Đống hoang tàn còn sót lại triệt để sập xuống, ngay cả những cây cột đá
chống chọi được đòn tấn công đáng sợ của Vô Ác cũng ầm ầm sụp đổ.
Tạ Bất Thần bị năm mũi tên treo trên cột đá cũng lập tức ngã xuống theo.
Do vị trí thay đổi và cơ thể bị xoay chuyển, một cơn đau kinh hoàng lập tức lan ra từ năm vết thương bị mũi tên xuyên qua.
Xẹt!
Dường như có vài tiếng động khẽ, hai mũi tên cắm vào cột đá tương đối sâu
hoàn toàn xuyên qua người hắn, cùng với đó là ba mũi tên cắm hơi nông bị nhổ ra khỏi cột đá.
Sức mạnh toàn thân Tạ Bất Thần đều bị hút
ra, hai hàng lông mày luôn luôn lạnh nhạt lập tức nhíu chặt, ngay cả mồ
hôi lạnh cũng chảy ra.
Năm chỗ trúng tên bị xé rách càng thêm thê thảm, có điều máu chảy ra đã cực kì ít.
Cả thế giới lập tức lật úp trong mắt hắn.
Mà trên phương hướng hắn rơi xuống đang có một khe nứt sinh ra, chậm rãi mở to miệng về phía hắn.
Cả ẩn giới vẫn đang hỗn loạn.
Kiến Sầu nhìn thấy mặt đất gần nàng như bị một kiếm chặt đứt, hoàn toàn gãy
ra, lại có một sức hút kì dị từ trong khe nứt đó truyền ra, như là nhất
định phải hút nàng rơi xuống phía dưới.
Gần như đúng lúc này bóng dáng Tạ Bất Thần đang rơi xuống cũng rơi vào mắt nàng.
Ánh mắt nàng gần như không có bất cứ rung động nào, dù không thể chính tay
đâm chết nên cũng có vài phần tiếc nuối, nhưng lúc này nàng cũng không
thể mạo hiểm lao tới bồi cho hắn một đao được.
Cho nên Kiến Sầu
lộ ra một nụ cười lạnh đoạn tuyệt và quyết đoán, tay áo đón cuồng phong
phần phật, không hề do dự bay lên chỗ cao.
Khe nứt to lớn giống như ẩn giới há to miệng định nuốt người.
Tạ Bất Thần rơi thẳng xuống, nhưng lúc sắp bị khe nứt đó nuốt chửng lại nhìn về phía nàng.
Hắn thấy rõ ánh mắt hờ hững của nàng.
Nàng nhìn hắn như nhìn một con giun cái dế, không sinh ra một chút trắc ẩn nào.
Hắn biết rõ.
Cho nên...
Hắn cũng không trông chờ nàng đại phát thiện tâm tới cứu mình.
Ánh mắt Tạ Bất Thần bắt gặp ánh mắt nàng.
Nàng còn đang bay lên cao hơn, còn hắn sắp bị khe nứt này nuốt chửng.
Nhưng trong giây phút cuối cùng, trên mặt Tạ Bất Thần lại lộ ra một nụ cười
nhạt nhẽo, cánh tay giơ lên kéo theo vết thương trên người đau đến bứt
rứt, lại làm cho hắn vô cùng tỉnh táo, vô cùng lí trí!
Hắn giơ tay phải lên, bàn tay trắng xanh, ngón tay thon dài vẫn rất đẹp.
Có điều dính đầy máu tươi, còn có một chút run rẩy vì đau đớn khó mà khống chế được.
Trong lúc Kiến Sầu còn chưa kịp dời ánh mắt đi, Tạ Bất Thần lại mở bàn tay phải ra, lòng bàn tay quay về phía nàng.
Rõ ràng cách rất xa, nhưng Kiến Sầu lại cảm thấy nụ cười của Tạ Bất Thần rất rõ ràng.
Rõ ràng đến mức...
Làm cho trái tim nàng trĩu xuống.
Sau phút chốc liền nhìn thấy hắn mở ra lòng bàn tay hướng về phía mình.
Một ấn phù màu vàng kim nhạt!
Từng nét bút như thiết họa ngân câu.
Cổ xưa, cũ kĩ, mang một hơi thở già nua và bể dâu, dường như có chứa uy
năng mạnh mẽ, lại dường như đang hấp hối, sắp sửa tản đi...
Lúc này Kiến Sầu cảm thấy máu đang chảy trong người đều dừng lại.
Đột nhiên đồng tử co lại kịch liệt.
Như là ánh sao nổ tung, vô số dòng thác va chạm, vô số hình ảnh trong đầu
nàng điên cuồng chạy qua, cuối cùng chỉ còn lại ba hình ảnh.
Ấn
phù Tạ Bất Thần dùng để mở cửa bên ngoài ẩn giới Thanh Phong am, ấn phù
không thay đổi ở trung tâm trận đồ mê cung và ấn phù bảo vệ ẩn giới dưới đáy thiên cung trên vòm trời cao cao.
Mỗi một ấn phù đều trùng lặp với ấn phù màu vàng nhạt trong lòng bàn tay Tạ Bất Thần.
Toàn bộ quá tình này cũng chỉ có một chớp mắt.
Kiến Sầu thậm chí còn chưa có thời gian suy nghĩ rõ ràng về quan hệ trong
đó, thậm chí không kịp suy nghĩ hàm nghĩa che giấu trong nụ cười của Tạ
Bất Thần, cơ thể nàng đã làm ra phản ứng trước cả ý thức.
Một bước chuyển ngoặt không hề có báo hiệu.
Tất cả linh lực dùng để chống lại sức hút của khe nứt lập tức rút đi, thay vào đó là điên cuồng rơi xuống.
Là khe nứt hút nàng rơi xuống, cũng là chính nàng đang cố hết sức rơi xuống.
Nhanh như gió, nhanh như chớp.
Khe nứt vốn đã rời xa lại bắt đầu nhanh chóng phóng đại trong mắt nàng.
Khuôn mặt tái nhợt của Tạ Bất Thần cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng Kiến Sầu không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, cảnh vật xung
quanh đều nhạt nhòa thành một bức tranh bị nước thấm nhòe, nàng chỉ có
thể nhìn thấy bàn tay Tạ Bất Thần vươn ra.
Gần như đúng lúc Tạ Bất Thần rơi vào vực sâu trong khe nứt.
Pặp!
Một bàn tay cuối cùng nắm lấy một bàn tay.
Quá trình nớt vỡ, lớp bùn đất trên mặt đất đã trôi mất, chỉ còn lại toàn là đá sắc nhọn.
Cùng lúc bắt được tay Tạ Bất Thần, Kiến Sầu cũng đưa tay kia sang bên cạnh
vồ mạnh, móng tay lập tức bị bẻ gãy, năm ngón tay máu thịt lẫn lộn.
Nàng vừa tóm lấy Tạ Bất Thần lại vừa phải hóa giải quán tính quá mạnh, việc này khó khăn đến mức nào?
Cánh tay vốn đã bị thương vì thi triển Phiên Thiên Ấn bây giờ như bị xé rách, máu tươi nóng bỏng lập tức chảy xuống.
Ngay lúc vừa ròi nàng còn hận không thể lao tới bồi thêm một đao, cho hắn đầu một nơi thân một nẻo.
Giờ khắc này, nàng lại không thể không phi thân đến đây, bất chấp nguy hiểm giải cứu hắn.
Bàn tay nàng nóng bỏng vì vận động kịch liệt, bàn tay hắn lại lạnh như băng vì mất máu quá nhiều.
Hai bàn tay đầy máu nắm chặt lấy nhau.
Lòng bàn tay mang dán lòng bàn tay.
Máu tươi từ cánh tay và năm ngón tay nàng chảy xuống thấm vào bàn tay hắn, ngón tay hắn, như là vết lửa đốt.
Tạ Bất Thần ngước mắt nhìn nàng.
Ánh mắt nàng đầy căm ghét và thù hận, kinh ngạc và giận dữ.
Ít nhất lúc này...
Ai cũng không giết được ai, ai cũng không thể để ai chết đi.
Hắn như vậy, nàng cũng như vậy.
####
Gỡ hòa 1 đều!!!