Vì sao lại cảm thấy có gì đó không phù hợp?
Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong lòng, Hoành Hư chân nhân đã nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân xoay người lại sau khi nói xong lời đó.
Nhét cái đùi gà vào miệng, vẻ mặt lão dương dương tự đắc hết sức thô tục.
”Ha ha ha, thế nào, vẫn là đồ đệ của ta lợi hại đúng không? Ai da, cuối
cùng cũng đột phá rồi, cũng tốt cũng tốt, khỏi phải bị đám đồ đệ của các ngươi phỉ báng. Bây giờ bọn chúng cũng có thể đến đến tấm bia thứ tư mà chơi, cũng không xem như sống uổng cuộc đời này!”
“...”
Hoành Hư chân nhân và Bàng Điển trưởng lão nghe vậy triệt để á khẩu.
Ai bảo Phù Đạo sơn nhân hình như có gì đó không phù hợp?
Nói nhảm, hoàn toàn là ảo giác, lúc nào lão chả chớt nhả như vậy?
Cách mây trôi lững lờ, Hoành Hư chân nhân nghe thấy tiếng huyên náo bên
ngoài, chỉ nói: “Hậu bối có cơ duyên của hậu bối, hết thảy tùy duyên là
được. Bây giờ sắp tới vòng thứ ba tiểu hội, Phù Đạo huynh...”
”Đúng vậy!”
Phù Đạo sơn nhân đột nhiên vỗ trán một cái như cuối cùng mới nhớ tới
chuyện này: “Các ngươi cứ lằng nhằng làm ta quên mất, Hoành Hư ngươi đã
vào đây thì vòng thứ hai cũng kết thúc rồi, tiểu Kiến Sầu của ta!”
”Ôi!”
Bàng Điển còn có chuyện muốn hỏi, có điều vừa ngẩng đầu lên lại thấy Phù Đạo sơn nhân đã biến mất.
Phù Đạo sơn nhân tay cầm đùi gà, nhìn dáng chạy từ phía sau rất tất bật, không ngừng la hét bằng giọng buồn nôn đến mức làm mọi người muốn nổi
da gà: “Kiến Sầu, tiểu Kiến Sầu, ngươi có về nhất không?”
Trên quảng trường Vân Hải, Kiến Sầu mới nói với Chu Thừa Giang được mấy
câu, nghe thấy tiếng gọi từ đại điện Chư Thiên bên kia vọng tới liền
rùng mình một cái.
”Kiến Sầu, tiểu Kiến Sầu...”
Cách xưng hô thân mật rất không hợp với tình hình.
Ngoài Phù Đạo sơn nhân còn có thể có ai?
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Thừa Giang, Kiến Sầu quay khuôn mặt cứng đờ nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
Quả nhiên Phù Đạo sơn nhân tay cầm đùi gà vừa bật vừa nhảy nhanh chóng đi tới trước mặt nàng.
”Kiến Sầu nha đầu!”
”Đồ nhi bái kiến sư phụ“.
Cố nén kích động trong lòng, Kiến Sầu khom mình hành lễ.
Phù Đạo sơn nhân nhìn Chu Thừa Giang bên cạnh một cái, dường như không
hiểu tại sao hắn lại ở chỗ này, có điều ngay sau đó khóe mắt lại liếc
thấy Tiếp Thiên Đài to lớn trôi bên trên quả thực như một hòn đảo lớn
giữa không trung.
”Hình như không có Tiếp Thiên Đài nào cao hơn cái này rồi. Xem ra lần này ngươi đã về nhất?”
Kiến Sầu vốn chỉ có hơn mười tòa Tiếp Thiên Đài, bây giờ biến thành bốn
mươi tư tòa hết sức đáng sợ, gần như lập tức từ mức độ trung bình nhảy
thẳng lên đỉnh cao.
Trong đó có hơn nửa công lao của Đường Bất Dạ.
Có câu “ki cóp cho cọp nó xơi” có lẽ chính là để nói về hắn.
Kiến Sầu đáp thành thật: “Gân rồng thứ hai, Tiếp Thiên Đài thứ nhất“.
Hạ Hầu Xá một mình thịt một con rồng đen, lấy được sáu trượng gân rồng,
còn cả nhóm Kiến Sầu cũng chỉ có sáu trượng. Nàng chỉ lấy được hai
trượng, nhưng số lượng Tiếp Thiên Đài lại vượt xa những người khác.
Nếu tính bằng gân rồng thì đương nhiên Hạ Hầu Xá là số một.
”Không có việc gì“.
Kiến Sầu vốn tưởng rằng Phù Đạo sơn nhân sẽ không vui vẻ lắm, không ngờ
vẻ mặt lão lại hoàn toàn không có gì là thất vọng: “Vòng thứ ba là xem
tâm, xem vận khí, gân rồng bao nhiêu cũng không ảnh hưởng lắm, cùng lắm
chỉ có thêm một chút lựa chọn thôi“.
”Có ảnh hưởng?”
Kiến Sầu đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Phù Đạo sơn nhân.
Phù Đạo sơn nhân cười hì hì, dứt khoát lấy ra một cái đùi gà, lần đầu
tiên đưa cho Kiến Sầu: “Nào nào, ngày xưa các sư đệ của ngươi chuẩn bị
quyết chiến cũng được ăn một cái, tẩm bổ cho tốt. Còn rốt cuộc có ảnh
hưởng gì, hừ, đến lúc đó ngươi sẽ biết mà“.
Cái đùi gà đầy dầu mỡ bị nhét vào tay, Kiến Sầu nghe Phù Đạo sơn nhân nói, đầu óc lại không vận chuyển kịp.
Nàng hơi ngây ngốc nhìn Phù Đạo sơn nhân, lại không nhịn được nhìn cái
đùi gà trong tay bằng ánh mắt kì dị, hơi lắp bắp mở miệng: “Sư phụ, đồ
nhi, ngài... đùi gà...”
Sư phụ cho mình đùi gà?
Không phải sư phụ luôn sợ người khác cướp mất đùi gà hay sao?
Mặt trời mọc từ phía tây rồi, lợn nái biết trèo cây rồi, Phù Đạo sơn nhân cho người khác đùi gà rồi!
Ánh mắt Chu Thừa Giang bên cạnh càng thêm kì dị: Kiến Sầu lúc này và Kiến Sầu trong chiến đấu hình như không giống nhau cho lắm.
Hắn không nói gì, cũng không tiện nói xen vào.
Dù sao không phải môn hạ Nhai Sơn, Phù Đạo sơn nhân cũng không để ý đến hắn, vì thế hắn cũng vui vẻ làm như mình không tồn tại.
Phù Đạo sơn nhân không cảm thấy việc làm của mình có gì kì lạ, đưa đùi
gà xong liền phất tay nói: “Các sư đệ của ngươi đều đã ăn rồi, cả đời
chắc chỉ có một lần, trừ khi sau này sơn nhân ta bị kẹp đầu vào cửa. Ăn
xong thì mau chuẩn bị, hê hê, vòng thứ ba đang chờ ngươi đấy!”
À, nghĩa là cái đùi gà này xem như khao thưởng các đời đệ tử tham gia tiểu hội sao?
Cái này...
Kiến Sầu không khỏi nghĩ đến lúc Phù Đạo sơn nhân tiện tay đưa cửu tiết
trúc cho mình, quà này và quà kia, đúng là một lời khó nói hết.
Nhìn cái đùi gà trong tay, màu sắc non tươi, có một chút cháy đỏ, lớp da bên ngoài bóng loáng dầu mỡ, chỉ cầm trong tay đã có thể ngửi thấy mùi
thơm nức mũi.
Từ lâu đã tò mò về đùi gà của Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu cúi đầu cắn ngay một miếng.
Chu Thừa Giang nhìn nàng đầy hiếu kì.
Sau phút chốc, vẻ mặt Kiến Sầu liền thay đổi: “Ngon!”
Đùi gà tươi thơm béo ngậy, thịt gà non mềm vì nướng vừa đủ lửa, cắn một
miếng lớp da hơi cháy đỏ bên ngoài, hương thơm đậm đà lan tràn trong
miệng.
Thảo nào Phù Đạo sơn nhân đi tới đâu ăn tới đó.
Hai mắt phát sáng, Kiến Sầu ngẩng đầu lên định hỏi Phù Đạo sơn nhân rốt
cuộc đùi gà này lấy đâu ra, không ngờ nàng còn chưa kịp lên tiếng thì
Phù Đạo sơn nhân đã nhìn về phía sau: Hoành Hư chân nhân mặc đạo bào màu trắng xám từ đại điện Chư Thiên chậm rãi đi tới.
Phù Đạo sơn nhân nói: “Vòng thứ ba sắp bắt đầu rồi, ngươi ăn đi!”
Nói xong lão liền xoay người đi vào giữa quảng trường.
Quảng trường Vân Hải Côn Ngô rộng lớn trôi lơ lửng sát trời.
Vị trí trung tâm quảng trường có màu xám đậm cũ kĩ, như là đá ở đó từng
bị nung trong lửa, một đồ đằng hình tròn cổ xưa bao trùm khu vực ba mươi trượng trung tâm.
Một loạt thanh kiếm chuôi quay ra ngoài mũi chụm vào trong được điêu khắc trên đồ đằng phát ra kiếm ý hào hùng.
Hoành Hư chân nhân đứng xa xa nhìn Kiến Sầu và Chu Thừa Giang một cái,
dừng bước trước tấm đồ đằng này, cười nói: “Quả thật đứng đầu, bây giờ
vui vẻ rồi chứ?”
”Đương nhiên là vui vẻ rồi, lần này nhất định là Kiến Sầu nha đầu của
Nhai Sơn ta chiến thắng. Chỉ thương xót cho Côn Ngô của ngươi, tuy là
danh tiếng sánh ngang Nhai Sơn ta nhưng lại không có nổi một đệ tử vào
vòng thứ ba, thật sự là mất mặt“.
Phù Đạo sơn nhân cậy vết sẹo rất tàn nhẫn.
Có điều Hoành Hư chân nhân cũng không tức giận: Hai người Cố Thanh Mi và Tạ Định đều là hạt giống của tiểu hội, chỉ tiếc đều thua dưới tay Kiến
Sầu, bản lĩnh không bằng người khác, cũng không có gì để nói“.
”Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không có gì phải để bụng. Thời gian không còn sớm nữa, ta đang rất mong chờ vòng thứ ba đây“.
”Được, để cho ngươi được thấy thế nào gọi là tiềm lực vô hạn, sức chiến đấu vô hạn!”
Phù Đạo sơn nhân đánh giá Kiến Sầu nưh vậy cũng không phải quá đáng, lão hừ một tiếng, đứng tại chỗ vung tay lên.
Ngay sau đó, cả quảng trường Vân Hải rộng trăm trượng đều chấn động.
Trưởng lão và chưởng môn các đại môn phái đứng trên quảng trường gần như lập tức cảm nhận được.
Răng rắc...
Một âm thanh vang lên, mặt đá trên quảng trường dưới chân mọi người không ngờ lại ầm ầm nứt ra.
Một khe nứt hình tròn đột nhiên xuất hiện cách ba trượng bên ngoài đồ
đằng, phần quảng trường bên ngoài khe nứt nhanh chóng giãn ra, quảng
trường Vân Hải lập tức bị chia cắt thành hai phần trong ngoài như là cắt ra một hình tròn ở giữa một hình vuông to hơn.
Đồ đằng nằm ở chính giữa phần bên trong quảng trường.
Phù Đạo sơn nhân đang làm gì?
Trong đầu tất cả mọi người gần như đều nổi lên nghi hoặc này.
Vô số người dang ở bên dưới đều ngự không ngự khí bay lên để xem cho rõ ràng.
Động tác trên tay Phù Đạo sơn nhân không hề dừng lại mà tiếp tục đánh ra một chưởng nữa.
Răng rắc răng rắc...
Phần hình tròn trung tâm không ngờ lại vỡ thành sáu mảnh, đón gió thổi
tới liền đứng thẳng lên, biến thành sáu cánh cửa đá cao mười trượng phân bố trên sáu phương hướng.
Trên cửa đá không có một chút hoa văn nào trừ một thanh trường kiếm từ trên cắm xuống, thoạt nhìn rất đơn giản mộc mạc.
Sáu cánh cửa đá xếp xung quanh, chính giữa là một mặt phẳng trôi nổi rộng mười trượng, chính là trung tâm của đồ đằng.
Nếu có người mở cửa đá bước vào sẽ có thể nhìn thấy mặt phẳng đó.
Kiến Sầu nhìn thấy cánh cửa đá này liền nhớ tới những cánh cửa đá nàng từng thấy trước đây.
Chắc hẳn cũng giống như Mê Vụ Thiên và không hải, trước mắt chính là “chiến trường” chủ yếu của vòng thi thứ ba.
Có điều không biết Phù Đạo sơn nhân lại sẽ cho mọi người bất ngờ thế nào, rốt cuộc có quan hệ ra sao với gân rồng...
Boong!
Chuông đồng trên đỉnh núi Côn Ngô cuối cùng lại được gõ vang.
Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân đứng gần bậc thềm dẫn lên đại
điện Chư Thiên, vô số người khác đứng trên vòng ngoài quảng trường, sáu
cánh cửa đá ở giữa xếp liền vào nhau, ánh mắt mọi người đều nhìn vào đó.
”Sáu người vào vòng ba đi lên quảng trường Vân Hải!”
Phù Đạo sơn nhân cao giọng lên tiếng.
Phía dưới, các tu sĩ trên Tiếp Thiên Đài nghe vậy liền bay thẳng lên quảng trường.
Kiến Sầu ở gần nhất, bay thẳng tới vị trí cách Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân không xa. Người đầu tiên bên tay phải nàng là Hạ Hầu Xá,
thứ tự tiếp theo là Như Hoa công tử, Khương Vấn Triều, Tiểu Kim, Tả Lưu.
Sáu người nhất tề cúi chào hai lão già: “Bái kiến chân nhân, trưởng lão!”
Hoành Hư chân nhân mỉm cười, ra hiệu cho mọi người không cần đa lễ.
Phù Đạo sơn nhân cũng cười, đưa mắt nhìn quanh một vòng. Xung quanh
quảng trường Vân Hải ở độ cao chóng mặt này vẫn có một đám tu sĩ không
sợ chết ngự khí đi lên, vây xem đông nghịt một vòng, đúng là hết sức náo nhiệt.
”Vòng thứ nhất và thứ hai tiểu hội đã kết thúc, vòng thứ ba bây giờ cũng đã chuẩn bị xong. Có thể đi đến đây, không ai không phải thanh niên tài tuấn, tu sĩ đại năng tương lai của Trung Vực ta. Xét thấy tu vi của sáu vị tiểu hữu đều không thấp, để không tạo thành thương vong không cần
thiết, vòng cuối cùng sẽ không do tu sĩ và tu sĩ trực tiếp đối chiến“.
”Cái gì?”
”Còn có thể như vậy à?”
”Thế là thế nào?”
”Vừa rồi còn nghĩ đại sư bá Nhai Sơn nhất định là đứng đầu vòng này,
những người khác không thể nào sánh được, không ngờ tình hình lại khác
rồi“.
”Không đối chiến trực tiếp, chẳng lẽ là văn chiến?”
Phù Đạo sơn nhân vừa nói xong, tất cả mọi người liền bàn tán xôn xao, hiển nhiên là không rõ quy tắc thế nào.
Phù Đạo sơn nhân ra hiệu cho mọi ngfđừng nóng vội, sau đó chỉ sáu cánh cửa nói ra quy tắc của vòng này.
”Sáu cánh cửa này gọi là sáu cánh cửa thị phi nhân quả. Người gõ cửa mà
vào tay phải cầm long mạch vô pháp vô thiên vô định vô thường, chính là
gân rồng trong vong thi thứ hai. Lấy gân rồng làm vật dẫn, người vào cửa này sẽ thấy chuyện người thường không thể thấy, huyền ảo dị thường. Sau khi ra khỏi cửa này sẽ có một ảo giác hóa thân. Ảo giác hóa thân không
phải là phân thân mà là nửa ảo giác, có sức chiến đấu trong nửa canh
giờ, không thể kéo dài hơn, cũng không phải là tồn tại chân thực. Ảo
giác do sáu cánh cửa thị phi nhân quả xem quá khứ, sự từng trải của
người vào cửa mà biến ảo ra, có thể liên quan đến nhân quả của tu sĩ,
liên quan đến chấp niệm của tu sĩ, liên quan đến tín ngưỡng của tu sĩ,
liên quan đến quá khứ và tương lai của tu sĩ, liên quan đến sở thích sở
ghét của tu sĩ, thậm chí...”
Nói tới đây, Phù Đạo sơn nhân đột nhiên dừng lại một chút, sau đó cười đầy tà ác.
”Cũng có thể không hề có liên quan gì“.
Mọi người đang nghe đến mê mẩn, thấy lão nói vậy nhất tề trợn mắt khinh thường.
Kiến Sầu nghe vậy cũng chíu mày: Có quá nhiều nhân tố ảnh hưởng đến ảo giác hóa thân, rốt cuộc ảo giác xuất hiện sẽ như thế nào?
Dường như hiểu được nghi hoặc của mọi người, Phù Đạo sơn nhân không lề
mề mà lập tức nói tiếp: “Sức mạnh của ảo thân không có quan hệ lớn với
sức mạnh của bản thân. Giao chiến vòng ba sẽ do ảo thân được các ngươi
gọi ra thực hiện. Ảo thân chịu trách nhiệm giao chiến có thể là một niềm tin trong lòng các ngươi, có thể là các ngươi trong quá khứ, có thể là
các ngươi ở hiện tại, cũng có thể là các ngươi trong tương lai. Nó có
thể là phản diện của các ngươi, cũng có thể là người khác, thứ khác từng có liên quan đến các ngươi...”