Ta Không Thành Tiên

Chương 27: Chương 27: Sau khi trúc cơ




“Bế... Bế quan rồi?”

Đứng ngoài cửa phòng Kiến Sầu, ánh mắt Thẩm Cữu dính chặt trên tấm biển gỗ đã biến thành ba chữ “Tàng kinh các“. Hắn quả thực rất muốn tóm cổ Phù Đạo sơn nhân đấm cho một trận.

“Sư phụ! Lúc này đại sư tỷ sao có thể bế quan được!”

Trời ạ, không dễ gì đợi được đến lúc cái tên biến thái nhị sư huynh đó không có ở đây, hắn vội vã chạy tời đòi lại Thiên Hỏa Trản.

Thẩm Cữu quả thực khóc không ra nước mắt.

Buổi sáng hắn và Khúc Chính Phong rút kiếm đánh nhau, đến bây giờ cả Nhai Sơn vẫn đang thảo luận về vấn đề sức chiến đấu của hai người.

Nhưng đối với Thẩm Cữu mà nói, đó chẳng qua chỉ là lần duy nhất hắn thua từ trước đến nay àm thôi!

Đúng, hắn hoàn toàn không để ý!

Hắn chỉ để ý đến chiếc Thiên Hỏa Trản của mình!

Buổi chiều không biết Khúc Chính Phong đi đâu bế quan rồi, Thẩm Cữu trinh sát khắp nơi trên Nhai Sơn mà không phát hiện tung tích hắn nên đoán là hắn không có đây. Nếu một mình đi đòi lại chiếc Thiên Hỏa Trản đó thì cũng không phải chuyện gì quá mất mặt.

Dù sao thì Thiên Hỏa Trản cũng là một bảo bối rất đặc biệt.

Là một tên keo kiệt, Thẩm Cữu đương nhiên rất xót của.

Không dễ gì mò tới trước cửa phòng Kiến Sầu, kết quả lại gặp ngay Phù Đạo sơn nhân.

Thẩm Cữu hỏi, Phù Đạo sơn nhân lại trả lời đại sư tỷ đã bế quan.

Hắn thật sự không thể chấp nhận!

“Đại sư tỷ mới đến bao lâu? Được một ngày chưa? Sư phụ, ngài táng tận lương tâm, không có nhân tính! Nữ tu sĩ là dùng để nâng niu, sao ngại lại đối xử với đại sư tỷ như vậy được! Còn không mau thả đại sư tỷ ra!”

Phù Đạo sơn nhân nâng mí mắt, một cước tung ra đạp thẳng vào người Thẩm Cữu.

“Cá mè một lứa! Ngươi gào lên tiếng nữa ta xem nào!”

Thẩm Cữu kêu thảm một tiếng, trên chiếc áo trắng tinh lập tức in một dấu chân đen sì sì, hoàn toàn không phòng bị kịp, bị đạp thẳng xuống dưới vách núi.

“Ba trăm năm không gặp, lão khốn kiếp nhà ngươi đúng là càng ngày càng thô bạo!”

Âm thanh giận dữ từ dưới vách núi vọng lên.

Phù Đạo sơn nhân bắt tay sau lưng, hừ một tiếng: “Ranh con, muốn đấu với ta, nằm mơ à? Lại còn muốn làm hư hỏng đại sư tỷ ngươi nữa? Hừ!”

Đứa đồ đệ này mình nhất định phải trông coi cẩn thận.

Dù thế nào cũng không thể để nó lây tật xấu của mấy cái thằng xấu xa kia.

Lão phải dạy ra nữ tu sĩ mạnh nhất cả Nhai Sơn!

Nghĩ đến chuyện mình có thể thu được một đệ tử đứng đắn mà vẫn thấy vui, không chừng sau này để Kiến Sầu ra ngoài giao du cũng có thể lấy lại chút danh tiếng đàng hoàng cho đám người lập dị trên Nhai Sơn ấy chứ?

Được rồi được rồi, những chuyện đó vẫn còn xa lắm.

Nghĩ đến đây, Phù Đạo sơn nhân quay lại nhìn ba chữ “Tàng kinh các” treo trước cửa phòng, không ở lại đây nữa mà lắc mình biến mất tại chỗ.

Trong tàng kinh các.

Cửa đã đóng lại ngăn cách tất cả ánh sáng bên ngoài.

Nhưng trong tàng kinh các lại vẫn có ánh sáng.

Ánh sáng này được phát ra từ trên đỉnh đầu Kiến Sầu.

Khi Phù Đạo sơn nhân đóng cửa lại, phù điêu trên mái vòm tàng kinh các lập tức hóa thành ngân hà đầy trời, những ngôi sao tỏa ra ánh sáng êm dịu lấp lánh bao trùm khắp tàng kinh các.

Kiến Sầu ngẩng đầu lên, đi từ đầu này đến đầu kia tàng kinh các rồi dừng chân.

Giá sách trước mặt nàng chứa một số sách về tình hình giới tu hành hoặc một số kiến thức tu hành cơ bản. Đối với Kiến Sầu, đây mới là thứ cần thiết nhất với nàng bây giờ.

Cho nên nàng lập tức lấy một quyển sách xuống chậm rãi xem.

“Ngọc giản thiên?”

Giở đến một nửa quyển sách này, Kiến Sầu đột nhiên phát hiện một chương viết về ngọc giản. Nàng nhìn rất nhiều ngọc giản lưo lửng trên không, dường như đã hiểu ra gì đó.

Cúi đầu xuống, Kiến Sầu kiên nhẫn đọc hết chương này rồi lộ ra một nụ cười.

Nàng đứng dậy đặt quyển sách lại chỗ cũ, sau đó đứng trước miếng ngọc giản lơ lửng trên quyển sách đó, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy.

Vật liệu chế tạo ngọc giản của giới tu hành chính là ngọc xanh bình thường nhất, dùng biện pháp đặc thù loại bỏ hết tạp chất, sau đó điêu khắc trận pháp là có thể chứa được rất nhiều thông tin, mang theo cũng cực kì thuận tiện.

Còn cách đọc...

Kiến Sầu tĩnh tâm lại, nhắm mắt vào, đặt miếng ngọc giản trơn nhẵn ấm áp lên mi tâm mình.

Khi ngọc giản chạm vào mi tâm nàng, dường như có ánh sao mênh mang từ mi tâm nàng tản ra, những đốm sáng lấm tấm tỏa khắp không trung, cực kì nhỏ bé.

Vô số thông tin tràn vào trong đầu Kiến Sầu.

Bởi vì khó chịu, nàng khẽ nhíu mày.

Cảm giác trong nháy mắt phải tiếp nhận quá nhiều thông tin này khiến nàng chóng mặt hoa mắt, có điều nàng kịp thời điều chỉnh và thích ứng được.

Một khắc sau nàng đặt ngọc giản xuống, lần nữa mở mắt ra.

“Thì ra là thế“.

Không chỉ đã hiểu phương pháp sử dụng ngọc giản mà cả nội dung trong ngọc giản nàng cũng đã xem xong.

Dùng ngọc giản đọc sách không cần phải ghi nhớ, đúng là quá thuận tiện. Chỉ trong nháy mắt đã có vô số thông tin chui vào đầu mình. Những kiến thức cơ bản Kiến Sầu cần nhất không ngờ đã được bổ sung đầy đủ trong một khắc vừa rồi.

Đi dọc theo giá sách, Kiến Sầu chọn lựa mấy quyển sách có nội dung mình thấy hứng thú xem qua một chút, cuối cùng bước chân dừng lại trước giá sách Luyện Khí kì.

Một loạt ngọc giản bay lơ lửng, ánh mắt Kiến Sầu lần lượt di chuyển qua, cuối cùng dừng lại trên ngọc giản “Phong bàn trúc cơ“.

Nàng đưa tay cầm lấy ngọc giản đọc.

Trúc cơ chính là xây dựng căn cơ tu hành của một người.

Chỉ có trúc cơ mới xem như chính thức bước lên con đường tu hành.

Mỗi một tuyến khôn trên vạn tượng đấu bàn đều đại diện cho một kinh mạch trong cơ thể người, hoặc to, hoặc nhỏ. Mỗi một đạo tử trên vạn tượng đấu bàn đều đại diện cho một khiếu huyệt trong cơ thể người, hoặc sáng, hoặc tối.

Luyện Khí kì là luyện tinh hóa khí, hấp thu tinh hoa của thiên địa đưa vào kinh mạch trong người, không ngừng lưu thông và vận chuyển, liền có thể đả thông một đường kinh mạch.

Phản ánh trên đấu bàn chính là một tuyến khôn sáng lên.

Cho nên bản chất của trúc cơ là cố hết sức đả thông thật nhiều kinh mạch trong thân thể, khơi thông các khiếu huyệt bế tắc, tạo dựng căn cơ thật tốt để sau này tu hành.

Nghĩ như vậy, Kiến Sầu cũng đã hiểu được vấn đề.

Trong ngọc giản đã ghi lại kinh nghiệm của không ít tiền nhân, các tuyến đường vận hành kinh mạch khác nhau, các hướng đi khác nhau, làm thế nào mới có thể đả thông được nhiều kinh mạch hơn đều có ghi lại.

Kiến Sầu suy nghĩ một lát rồi đặt ngọc giản xuống, dứt khoát khoanh chân ngồi trên nền tàng kinh các trên mặt đất, nhắm mắt lại.

Đấu bàn thiên phú của nàng cuối cùng dần dần hiện ra.

Từng tia linh khí bị nàng thu hút bay đến các khiếu huyệt trên người, cuối cùng Kiến Sầu cũng bắt đầu tu hành.

Từng tuyến khôn lần lượt sáng lên.

Quá trình duy trì rất lâu, ngay cả chính bản thân Kiến Sầu cũng không nhớ được là bao lâu.

Trong đầu nàng có khắc rất nhiều tuyến kinh mạch, mỗi lần vận chuyển linh khí đi qua đều không gặp phải bất cứ bế tắc nào mà cứ thế chạy thẳng qua, hoàn toàn không xuất hiện tình hình một số kinh mạch không thể dùng được như các tu sĩ khác.

Kích cỡ của đấu bàn thiên phú đại biểu cho thiên phú và tiềm lực của một người.

Đấu bàn càng lớn, số lượng tuyến khôn bên trên cũng càng nhiều, đồng nghĩa số kinh mạch trong cơ thể cũng càng nhiều. Còn có thể thắp sáng bao nhiêu tuyến khôn thì lại phải xem bản lãnh của một người. Có kinh mạch sống chết thế nào cũng không khơi thông được, có nghĩa tuyến khôn đối ứng với kinh mạch đó cũng vĩnh viễn mờ tối.

Trong giới tu hành có khái niệm “đấu bàn hoàn mỹ”, còn được gọi là “thiên bàn”, dùng để chỏ vạn tượng đấu bàn không có chỗ nào không sáng.

Kiến Sầu càng tu luyện càng cảm thấy có gì đó không phù hợp.

Từng đường tuyến khôn sáng lên có nghĩa nàng liên tục khơi thông từng kinh mạch trong người, tốc độ nhanh chóng vô cùng...

Vô số linh khí chảy khắp nơi trong thân thể nàng, cũng không có một chút cảm giác không thoải mái nào.

Kiến Sầu không nhịn được cúi đầu nhìn đấu bàn của mình, từ từ đếm số tuyến khôn phát sáng...

Một, hai, ba...

Quá thuận lợi, thuận lợi đến mức chính nàng cũng không thể tin được!

Nàng còn nhớ trước lúc bế quan, Phù Đạo sơn nhân đã nói với nàng: Đấu bàn của ngươi có một trượng,có thể thắp sáng một nửa đã vượt xa người khác rồi, nếu có thể thắp sáng bảy tám phần mười là có thể đập chết mấy thằng ngốc sư đệ ngươi!

Dù không nhớ nguyên văn nhưng đại ý chính là thế.

Tuy nhiên bây giờ...

Trên ngọc giản có ghi những kinh mạch nào trong cơ thể người, nàng đều đã khơi thông hết, những tuyến khôn tương ứng cũng đều đã sáng lên, thậm chí cả đấu bàn đều mở rộng ra hơn một thước.

Những tuyến khôn còn lại không sáng lên là ngọc giản không có ghi lại, mà Kiến Sầu cũng không có đầu mối.

Trong tình hình chung, một khi tu sĩ đã đả thông tất cả những kinh mạch mình có thể đả thông liền có thể phong bàn trúc cơ.

Cũng là nói Kiến Sầu lúc này hoàn toàn có thể trúc cơ luôn.

Chỉ có điều...

Lúc này Kiến Sầu hơi do dự.

Gần như toàn bộ tuyến khôn đều đã thắp sáng, chỉ còn lại mấy tuyến cuối cùng. Nếu có thể thắp sáng được hết, vậy nàng sẽ có một “Thiên bàn” cực kì đáng sợ.

Thế gian hiếm có thiên bàn, càng khỏi phải nói đến thiên bàn một trượng.

Có cần tiếp tục nghiên cứu quan hệ đối ứng giữa tuyến khôn và kinh mạch trong cơ thể mình không?

Hay là trực tiếp phong bàn trúc cơ luôn?

Hai lựa chọn hiện lên trong đầu Kiến Sầu, cuối cùng nàng nhìn các ngọc giản đầy trong tàng kinh các, chấm dứt tu luyện.

Lúc này nếu phong bàn trúc cơ, Kiến Sầu vẫn sẽ là một người xuất sắc. Nàng không cho rằng mình là một người theo đuổi hoàn mỹ, nhưng nếu có thể đạt được hoàn mỹ thì có ai không muốn? Càng huống chi quan hệ đối ứng giữa tuyến khôn và kinh mạch, bây giờ nàng cũng chỉ là nửa hiểu nửa không.

Hơn nữa...

Đối với Kiến Sầu, chuyện này là cực kì quan trọng.

Trong đầu nàng hiện lên mấy hình vẽ mình tự tay vẽ trên đảo Trảm Nghiệp và đảo Đăng Thiên.

Những hình vẽ tình cờ nhìn thấy ngoài Thanh Phong am và ngoài ẩn giới đều là đạo ấn.

Đạo ấn chính là tổ hợp của các đạo tử, đạo tử đại diện cho khiếu huyệt trong cơ thể người, một luồng linh khí chạy qua các tổ hợp khiếu huyệt khác nhau có thể phát huy ra uy lực khác nhau, cũng chính là thuật pháp mà người ta hay nói.

Đã biết đạo ấn, như vậy ở một mức độ nhất định nào đó, không hẳn là không thể suy diễn ngược xem linh khí rốt cuộc chạy qua những khiếu huyệt nào.

Thậm chí có thể nói là tuyệt đối có thể làm được nếu là một người có năng lực suy diễn đủ mạnh.

Bây giờ những đạo ấn đó đã được khắc sâu trong đầu Kiến Sầu, thậm chí còn có thể nhớ lại chấn động vô biên của nàng khi những ánh vàng đó xuyên thủng trời cao.

Hình ảnh đó rất đẹp.

Đạo ấn cùng bị đưa lên trời cao với ánh vàng đó làm sao có thể tầm thường được?

Kiến Sầu là một người bình thường, còn đây là một thứ mà người bình thường cũng cảm thấy bất thường.

Cho nên lựa chọn của Kiến Sầu là: Nghiên cứu nó.

Thời gian tiếp theo, Kiến Sầu không uống không ăn, không ngờ lại cũng không cảm thấy mật, hẳn là đã qua giai đoạn tích cốc rồi.

Nàng xem rất nhiều ngọc giản, hơn nữa thử làm trong kinh mạch của mình, không ngờ đánh bậy đánh bạ thế nào lại dễ dàng khơi thông được mấy kinh mạch. Những tuyến khôn mờ tối trên đấu bàn lại tiếp tục sáng lên, một, hai, ba tuyến...

Nếu lúc này có người ngoài ở đây thì sợ là đã kinh hãi rớt cằm rồi.

Kiến Sầu không biết việc mình đang làm bây giờ là kinh người đến mức nào.

Nàng chìm vào một trạng thái chăm chú kì dị, lại cũng không cảm thấy buồn tẻ.

Vừa xem ngọc giản vừa thử dẫn dắt linh khí chạy trong cơ thể, cảm nhận linh khí lưu động trong thân thể, đồng thời cũng quan sát ánh sáng di chuyển trên đấu bàn.

Đấu bàn và cơ thể người có quan hệ đối ứng, linh khí đi tới đâu, Kiến Sầu có thể cảm thấy, cũng có thể nhìn thấy.

Nếu dựa vào đó để suy đoán vị trí mấy kinh mạch gần đó thì sẽ đơn giản hơn nhiều.

Chỉ còn một tuyến khôn cuối cùng chưa thắp sáng nằm ở vị trí mép ngoài đấu bàn. Kiến Sầu giơ tay phải lên, nhìn vị trí đầu ngón tay.

Nàng nhẹ nhàng cử dộng ngón tay, một luồng linh khí từ bàn tay chạy lên. Bên cạnh tuyến khôn mờ tối có một tia sáng xẹt qua.

Đúng là ở đây!

Kiến Sầu lập tức điều khiển linh khí chậm rãi chạy vào một kinh mạch cực nhỏ trên đầu ngón tay.

Như là đâm thủng một lớp màng mỏng, kinh mạch bị giấu ở sau lớp màng cuối cùng tiếp nhận linh khí tiến vào.

Trên đấu bàn, tuyến khôn cuối cùng còn tối cũng như có những giọt ánh sáng thấm vào, từ từ sáng lên...

Giờ khắc này, trên toàn bộ đấu bàn đều có một loại ánh sáng mênh mang cực kì êm dịu.

Kiến Sầu ngồi xếp bằng dưới đất, những thứ li ti như lân tinh trôi nổi ở vị trí thiên nguyên trên đấu bàn đột nhiên trở nên đậm đặc, chỉ một lát sau ngưng kết lại bên trên thiên nguyên một thước, hóa thành từng giọt chất lỏng rỏ xuống.

Thế là thiên nguyên vốn như một vùng tinh không dần dần biến thành một chiếc bát ngọc nhỏ chứa chất lỏng.

Kiến Sầu có thể cảm nhận được năng lượng dồi dào sung túc trong bát.

Nâng hai tay đang đặt trên đầu gối lên, nàng nhanh chóng kết ấn!

Hai tay Kiến Sầu khép lại, đưa vào sát trước ngực, lần lượt từng thủ ấn đánh ra, linh lực theo quỹ tích đặc biệt chảy khắp trong thân thể nàng, cố định quỹ tích của từng kinh mạch.

Đây là một bộ thủ ấn để phong bàn trúc cơ.

Bởi vì không quen cho nên Kiến Sầu đánh cực kì cẩn thận.

Mỗi một thủ ấn rơi xuống, ánh sáng trên tuyến khôn tương ứng cũng trở nên rõ nét hơn.

Đến lúc đánh xong thủ ấn cuối cùng, Kiến Sầu thấy mồ hôi đã lấm tấm đầy trên trán.

Đến lúc nàng mở mắt ra lần nữa, cả đấu bàn thiên phú đã mở rộng lên một trượng một thước ba, trên đấu bàn không có bất cứ nào chỗ nào mờ tối, tất cả các tuyến khôn đều sáng lên!

Thiên bàn đã thành!

Đã đọc rất nhiều ngọc giản, lúc này Kiến Sầu chỉ có thể hiểu loáng thoáng rằng đây là một việc rất kinh khủng chứ không hề có cảm nhận trực quan. Cho nên nàng cũng chỉ thoáng nhìn, thầm nghĩ đấu bàn của mình hẳn là không tồi rồi gác việc này qua một bên.

Trúc cơ đã kết thúc, tạm thời không cần suy nghĩ nữa.

Vừa rồi khi đả thông mỗi một kinh mạch trong thân thể mình, Kiến Sầu đã rất quen thuộc với quan hệ đối ứng giữa kinh mạch và tuyến khôn, nhưng quan hệ đối ứng giữa đạo tử và khiếu huyệt lại còn rất mới lạ.

Nàng đã có mấy đạo ấn, muốn dựa vào đạo ấn suy diễn ngược sự vận hành của linh khí trong khiếu huyệt, tìm ra bí quyết thi triển thuật pháp.

Độ khó của việc này lớn hơn nhiều so với suy diễn ngược kinh mạch.

Đạo ấn không phải của Kiến Sầu, nàng không xác định được vị trí cụ thể của một điểm nào trên đạo ấn, chỉ có thể căn cứ vào tổ hợp của chúng mà không ngừng làm thử.

Có điều...

Nghĩ từ một phương diện khác thì cũng khá đơn giản.

Người ta thi triển thuật pháp không ngoài thông qua tứ chi thất khiếu, rất ít thuật pháp không thuộc loại này.

Vì thế, Kiến Sầu có thể lựa chọn luôn các khiếu huyệt trên tứ chi thất khiếu mình làm điểm cuối cùng kết thúc đạo ấn, nhờ vậy phạm vi có thể thu nhỏ lại.

“Vậy thì phải bắt đầu từ đâu?”

Một tay Kiến Sầu cầm ngọc giản, tay kia cầm đạo ấn nàng dùng bút lông trong tàng kinh các vẽ ra, chậm rãi đi qua đi lại trong tàng kinh các.

Nàng đột nhiên cúi đầu nhìn xuống chân mình.

“Một tay phải xem ngọc giản, một tay phải nhìn đạo ấn. Được rồi, vậy thử bắt đầu từ chân đi“.

Đạo ấn này là đạo ấn xuất hiện cùng ánh vàng bên ngoài Thanh Phong am, tổng cộng có bảy đạo tử tổ hợp thành một hình giống như chiếc muôi.

Tâm niệm khẽ động, linh khí tự động từ mi tâm nàng chảy đi, dần dần chạy xuống dưới chân nàng.

Tổ hợp bảy khiếu huyệt, theo vị trí có thể là...

Túc Tam Lý...

Dương tam Giao...

...

Cuối cùng chính là huyệt Dũng Tuyền?

Kiến Sầu chỉ thử xem vận hành linh khí như vậy có hiệu quả gì không, nếu là phép thuật lợi hại thì sau khi chấm dứt vận hành đương nhiên sẽ phát huy ra hiệu quả tương ứng.

Cho nên lúc linh khí rót vào huyệt Dũng Tuyền, nàng vô thức giơ chân lên.

Ngay lập tức Kiến Sầu cảm thấy lòng bàn chân nóng bỏng như lửa, dường như có một xoáy lốc xuất hiện tại đó, muốn hút hết tất cả linh khí trong người nàng.

Cảm giác này hơi quen quen!

Kiến Sầu lập tức biết không tốt, dù vừa Trúc Cơ kì nhưng phản ứng lại coi như nhanh chóng, vội vàng kết thủ ấn đánh vào mi tâm khóa chặt linh khí tiếp tục trút ra.

Linh lực từ mi tâm không còn phát ra nhưng linh khí đã dồn xuống chân lại rất khó thu hồi, chúng đều tụ tập dưới lòng bàn chân nàng.

Sau đó, Kiến Sầu nhìn thấy một cảnh tượng mà nàng suốt đời không quên được.

Nàng đứng quay mặt về phái cửa tàng kinh các, nhẹ nhàng giơ bàn chân đi giày gấm đế mềm lên, một hư ảnh bàn chân to lớn, có thể nói là vĩ đại đối với một tu sĩ Trúc Cơ kì như Kiến Sầu liền hung hãn đạp thẳng tới cánh cửa.

Ầm!

Một tiếng nổ vang.

Bụi bay mù mịt.

Cửa tàng kinh các thủng một lỗ lớn, thậm chí một phần vách đá sát mép cửa bên trên cũng bị đạp bay một mảng lớn. Toàn bộ phần cửa và vách đá bị phá hủy ghép lại có hình rất giống một bàn chân.

Kiến Sầu ngỡ ngàng đứng trong tàng kinh các.

Ngân hà trên mái vòm đã không còn sáng rực vì có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, lại biến thành phù điêu như cũ.

Âm thanh ở Nhai Sơn bên ngoài hình như nhanh chóng ồn ào lên.

Lúc này thực ra trong lòng Kiến Sầu rất bình tĩnh.

Nếu biết trước thế này, dùng tay chẳng phải tốt hơn một chút hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.