“Trời đã sắp sáng rồi, chắc bọn chúng cũng sắp về“.
Bên cạnh Quy Hạc tỉnh, Phù Đạo sơn nhân với Trịnh Yêu đều đang chờ.
Trên vách núi đá có những vệt sáng bay xuống, dừng lại bên cạnh Phù Đạo sơn nhân.
Phù Đạo sơn nhân không quay đầu lại cũng biết là mấy thằng ngốc đó.
“Các ngươi xuống đây làm gì?”
Thẩm Cữu đi đầu, cười hê hê nói: “Nghe nói Kiến Sầu sư tỷ cũng đã đến kho vũ khí để chọn lựa pháp khí, chúng đề tử đều tò mò, không biết đại sư tỷ
sẽ mang về một thanh kiếm như thế nào“.
Cùng đứng một chỗ với
Thẩm Cữu còn có tên ngố Trần Duy Sơn, tên mập mạp Khương Hạ, thậm chí
ngay cả kiếm si Khấu Khiêm luôn ru rú trong nhà không quan tâm đến
chuyện khác cũng đi ra.
Phù Đạo sơn nhân quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy những người khác còn đỡ, vừa nhìn thấy Khấu Khiêm, lão đã kinh ngạc nói: “Ngươi xuống đây làm gì?”
Khấu Khiêm tay cầm trường kiếm của mình, dùng giọng khó nghe trả lời: “Đại
sư tỷ thiên phú trác tuyệt, chúng đệ tử khó mà sánh kịp, chỉ muốn biết
với thiên phú của sư tỷ không biết có mang được Nhất Tuyến Thiên về
không.
Nhất Tuyến Thiên, nhất tuyến tiên.
Con đường thăng thiên, con đường thành tiên.
Bao nhiêu năm rồi?
Vô số đệ tử ra vào kho vũ khí, đều ngưỡng mộ thanh kiếm này đến cực điểm, lại không có người nào có thể mang nó về.
Băng cứng vạn năm mãi mãi không tan, đao thương không phá được.
Năm đó Khấu Khiêm gần như đã hao hết tâm lực trước mặt băng cứng đó nhưng Nhất Tuyến Thiên vẫn không hề nhúc nhích.
Đối với một tu sĩ si mê kiếm, không được Nhất Tuyến Thiên coi trọng rõ ràng một tiếc nuối to lớn.
Cho nên khi thấy hình như có người có thể mang Nhất Tuyến Thiên về, hắn cũng cực kì chú ý.
Thực ra những người còn lại cũng đều giống như hắn.
Phù Đạo sơn nhân tổng cộng có tám đồ đệ, trừ hai người còn tu hành rèn
luyện bên ngoài, ba người đứng ở đây và cả Khúc Chính Phong đã đến kho
vũ khí, tất cả đều dùng kiếm.
Từ lúc Kiến Sầu nhập môn đến nay, thời gian mặc dù ngắn nhưng lại không ngừng mang đến vui mừng hoặc kinh động cho mọi người.
Thế thì lần này...
Nhất Tuyến Thiên trong kho vũ khí là ước mơ không thể thành hiện thực của tất cả mọi người.
Phù Đạo sơn nhân cũng hiểu su nghĩ của đám ngốc này, không khỏi quay đầu lên, cùng Trịnh Yêu nhìn nhau.
Chỉ có hai lão già này biết...
Gần như không thể.
Kiến Sầu hồn phách thiếu hụt, danh kiếm danh khí trong kho vũ khí chọn chủ đều sẽ cảm ứng được.
Nói một cách chính xác, hồn vía không đầy đủ thì cũng không gọi là người,
phải gọi là cái xác biết đi, chỉ có điều Kiến Sầu tương đối đặc biệt
thôi.
Có thể mang Nhất Tuyến Thiên về?
Ha ha!
Phù Đạo sơn nhân im lặng nghĩ, còn không bằng trông chờ nha đầu này mang về cho mình một đàn ngỗng trắng béo mập!
Vai rũ xuống, Phù Đạo sơn nhân thở một tiếng thật dài.
Mọi người đều không biết vì sao Phù Đạo sơn nhân thở dài, còn tưởng lão ghét bọn họ đến đây xem náo nhiệt.
Nhưng mấy người này đã tu hành rất nhiều năm, tu vi tạm không nói, riêng độ dày da mặt thì không phải nghĩ.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, coi như hoàn toàn không nghe thấy tiếng thở dài
”chán ghét” này của Phù Đạo sơn nhân, vẫn đứng tại chỗ chờ.
Lúc đám Kiến Sầu đi chính là chập tối, bây giờ phương đông đã dần chuyển sang màu trắng bạc.
Mặt trăng bên cạnh vách núi Nhai Sơn cũng dần dần lặn xuống.
Cùng với ánh sáng của các loại pháp bảo, một loạt tiếng xé gió vang lên,
cuối cùng mọi người lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn lên.
“Bọn họ về rồi!”
Từng vệt hào quang hoặc là lam đậm, hoặc là lục nhạt, hoặc là đỏ đậm, hoặc là trắng xóa...
Lần lượt hạ xuống bên Quy Hạc tỉnh.
Hai mươi mấy người đều đã có pháp khí của mình. Thấy chưởng môn và Phù Đạo
sơn nhân không ngờ đều đang ở đây chờ mình, mọi người ngạc nhiên, đồng
loạt thi lễ: “Bái kiến chưởng môn, bái kiến sư bá tổ!”
Trịnh Yêu thoáng nhìn một cái, nói: “Không cần đa lễ“.
Có điều...
Nhìn một lần nữa, không thấy người.
Phù Đạo sơn nhân cũng kì quái, ánh mắt nhìn qua mặt từng người, lại không có gương mặt nào giống Khúc Chính Phong và Kiến Sầu.
“Tại sao chỉ có các ngươi? Khúc sư bá và Kiến Sầu sư bá của các ngươi đâu?”
Các vị đệ tử nghe vậy đột nhiên đưa mắt nhìn nhau.
Nhớ lại chuyện xảy ra trong kho vũ khí, mọi người đều muốn toát mồ hôi lạnh.
Tu sĩ thư sinh rút một thanh kiếm của Kiến Sầu đi ra, dè dặt bẩm: “Hồi bẩm sư bá tổ, pháp khí của Kiến Sầu đại sư bá... hơi nặng, Khúc sư bá cùng
đại sư bá còn ở phía sau“.
Ơ.
Pháp khí?
Hơi nặng?
Cần Khúc Chính Phong đi cùng?
Phù Đạo sơn nhân chớp chớp mắt, hơi khó hiểu.
Trịnh Yêu cũng ngạc nhiên nói: “Đại sư tỷ sao có thể có pháp khí?”
Vô số người xung quanh kinh ngạc nhìn hắn, dường như ngạc nhiên vì hắn lại biết, lại ngạc nhiên vì sao chưởng môn lại nói như vậy.
Trịnh Yêu vừa định nói gì đó với nói với Phù Đạo sơn nhân, tu sĩ thư sinh đó đã ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói: “Về rồi!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy hai vệt sáng một vàng một lam đáp xuống.
Vệt sáng lam đậm còn đỡ, bay rất vững vàng, nhưng vệt vàng kim lại lắc lư
như uống rượu say, dường như có thể từ trên trời ngã xuống bất cứ lúc
nào.
Không thể nghi ngờ, màu lam đậm chính là Khúc Chính Phong, còn màu vàng kim...
Mọi người phía dưới đều toát mồ hôi lạnh.
Chắc chắn là Kiến Sầu đại sư bá!
Hai vệt sáng còn chưa tới chính giữa Linh Chiếu đỉnh, vệt sáng vàng kim
cuối cùng không chống đỡ được nữa, rơi thẳng xuống bên dưới.
Khúc Chính Phong hít sâu một hơi: “Đại sư tỷ!”
Rầm một tiếng.
Một thứ gì đó cùng Kiến Sầu rơi xuống đất, đập vào bề mặt rắn chắc của Linh Chiếu đỉnh.
Bên cạnh Quy Hạc tỉnh, tất cả mọi người đều cảm thấy cả Linh Chiếu đỉnh cũng rung lên theo.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Kiến Sầu đại sư bá mình đã lâu.
Đại sư bá Kiến Sầu dáng người mảnh dẻ.
Ngẩng đầu lên nhìn, Kiến Sầu phát hiện bọn họ đều ở bên kia, thế là chậm rãi kéo thứ gì đó nặng nề dần dần đi tới.
Kiến Sầu đi một bước, trên mặt đất lại phát ra tiếng ma sát rất lớn.
Một bước, két...
Một bước, két...
Một bước...
Dường như cả Linh Chiếu đỉnh cũng rung lên, tiếng ma sát rất lớn khiến các đệ tử Nhai Sơn trên vách núi đá cũng nghe thấy.
Sáng sớm cũng có người dậy sớm, vừa mới vươn vai một cái đã thấy có tiếng nổ vang.
Thế là tất cả mọi người đều dây, nhìn xuống chỗ phát ra âm thanh.
Kiến Sầu mỗi bước một dấu chân, cuối cùng đi tới nơi.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt, há miệng, cằm cũng sắp rơi xuống đất.
Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu thì co giật không ngừng.
Đó là cái gì?
Thứ nàng kéo theo phía sau kia rốt cuộc là cái gì?
Một bước, một bước.
Cuối cùng Kiến Sầu đến gần, cổ tay nàng đã mỏi nhừ, cuối cùng thở phào một hơi, năm ngón tay duỗi ra.
Thanh Quỷ Phủ to lớn cuối cùng đập mạnh xuống đất.
Rầm!
Lại là một tiếng nổ vang.
Bụi bay khắp nơi.
Trong bàn khói bụi này, Kiến Sầu cúi người bái, giọng nói rõ ràng như vừa được giải thoát.
“Đệ tử bái kiến sư tôn, bái kiến chưởng môn. Đi đến kho vũ khí một chuyến, may không nhục sứ mệnh, đã thu được pháp khí“.
“...”
Ánh mắt ngơ ngẩn của Phù Đạo sơn nhân từ gương mặt bình tĩnh của nàng chuyển xuống thanh búa lớn nằm dưới chân nàng.
Không nhục sứ mệnh...
Không nhục sứ mệnh...
Không nhục sứ mệnh...
Bốn chữ này không ngừng vang vọng bên tai Phù Đạo sơn nhân, khiến lão có cảm giác như đang nằm mơ.
“Ngươi, ngươi, ngươi...”
Phù Đạo sơn nhân đưa tay lên chỉ nàng, lại chỉ thanh búa dưới chân nàng, một hồi lâu không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Trịnh Yêu ảo não đi tới vỗ vai Phù Đạo sơn nhân: “Có thể mang một pháp khí về là giỏi alwms rồi, sư bá không nên quá nghiêm khắc“.
Những người xung quanh nghe thấy câu này đều cảm thấy kì quái.
Kiến Sầu cũng rất kì quái, như là...
Có chuyện?
Còn các vị sư đệ hờ của Kiến Sầu thì bây giờ chỉ cảm thấy đổ mồ hôi lạnh chảy đầy sau gáy.
Ta chết đây!
Mang cái gì về không mang, lại mang một cây búa lớn về?
Đại sư tỷ, ngài có vẻ không giống nữ tu sĩ bình thường cho lắm!
Cây búa này cũng quá, quá...
Quá lớn!
Phù Đạo sơn nhân run rẩy một hồi lâu mới giậm chân nói được một câu: “Không nhục sứ mệnh cái rắm gì?”
Đúng là thà Kiến Sầu không mang gì về còn hơn là mang cái thứ to vật vã này về Nhai Sơn!
Nếu để người ngoài biết nữ đệ tử mới nhập môn của Nhai Sơn lại dùng một
thanh búa hung tàn như vậy, chỉ sợ tiếng xấu Nhai Sơn không chào đón nữ
tu sĩ sẽ phải treo ở trên đầu mấy trăm năm nữa.
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bật khóc.
Lão lặng lẽ nhát nửa cái đùi gà vào miệng,mếu máo: “Sơn nhân ta thật không biết là ngươi mù hay là cây búa này mù...”
Trịnh Yêu bên cạnh dùng đầu óc cơ trí của mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng khẳng định: “Sư bá, chắc chắn là cái búa này mù!”
“...”
Mọi người không biết nói gì.
Thanh búa nằm dưới đất đen sì không có ánh sáng, những vết han gỉ loang lổ, quả thực như một món đồ đồng nát mẫu mực.
Bây giờ nó không hề động tĩnh, nằm trước ánh mắt hoặc là kinh ngạc, hoặc là khác thường, hoặc là ngây ngốc của tất cả mọi người, dường như đã quen.
Kiến Sầu biết trước mang thanh búa này về sẽ gặp phải phản ứng như vậy.
Giọng nàng hơi chán nản: “Đồ nhi có thể lấy được thanh Quỷ Phủ này là tốt lắm rồi. Sư phụ không biết chứ, những thanh kiếm trong kho vũ khí đó thanh
nào cũng kiêu ngạo, không biết tại sao đồ nhi không rút nổi một thanh
nào. Thanh búa này tự nó bay đến chỗ đồ nhi, đồ nhi... Đồ nhi cho rằng
nó cũng rất lợi hại“.
“Răng rắc!”
Đây là tiếng Phù Đạo sơn nhân cắn đứt xương gà.
Lão nhai mấy cái, nhìn Kiến Sầu rất lâu, cuối cùng chậm rãi đi tới, giơ chân đá đá thanh búa đó.
Trịnh Yêu ho mấy tiếng, thấy tất cả mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt
khác thường đến mức sùng kính nhìn Kiến Sầu, lập tức sinh ra cảm giác
thương xót vị đại sư tỷ số mệnh vất vả này.
Hắn đi ra nói với các đệ tử đang xem náo nhiệt: “Vừa lấy được pháp khí, mau về tu luyện cho tốt đi“.
Mọi người biết mình không được ở đây xem nữa rồi.
Mà đi cũng tốt, phải về kể lại chuyện của đại sư bá Kiến Sầu với các đồng môn khác mới được.
Hết giơ chân đạp lại đến thanh búa khổng lồ.
Vị đại sư bá Kiến Sầu này quả thật là người lập dị số một ở Nhai Sơn, tuyệt đối không phải người thường.
Nghĩ đến cảnh đại sư bá Kiến Sầu xinh đẹp nhỏ nhắn vung cây khai sơn phủ còn to hơn mình chém người, tất cả mọi người đều có cảm giác cực kì hưng
phấn.
Có lẽ sau cú đạp lần trước, bọn họ đã chấp nhận sự thật “Đại sư bá Kiến Sầu rất bạo lực“.
Chỉ một lát sau tất cả các đệ tử đều đã khôn ngoan rời khỏi đây.
Chỉ còn lại chưởng môn Trịnh Yêu, Phù Đạo sơn nhân và mấy tên đệ tử thân truyền.
Đám sư đệ hờ này bây giờ cũng một lời khó nói hết cảm giác trong lòng mình.
Đại sư tỷ không mang Nhất Tuyến Thiên về mà lại mang về một thanh búa lớn thần kì...
Thẩm Cữu liếc Khúc Chính Phong đứng yên lặng bên cạnh, lại chậm rãi thu ánh mắt về.
Lúc này Phù Đạo sơn nhân đã ngồi xuống, đưa tay lật cây búa lớn nặng nề.
Choang!
Lần này lão nhìn thấy hai chữ khắc bên cạnh búa.
Quỷ Phủ.
Lão đột nhiên sững sờ.
Vốn còn đang thắc mắc, tại sao trong kho vũ khí lại có pháp khí lựa chọn Kiến Sầu, không ngờ...
Lại là cái này.
Ngón tay Phù Đạo sơn nhân đưa ngón tay sờ lưng búa, chỗ đó quả nhiên có một vệt lõm hình tròn.
“Thì ra không phải cây búa này mù mắt...”
Câu này lại càng kì quái, Trịnh Yêu không nhịn được đi tới: “Sư bá, có chuyện gì thế?”
“Là Quỷ Phủ“.
Vừa rồi Kiến Sầu đã từng nhắc tới hai chữ này, nhưng khi đó Phù Đạo sơn
nhân đang bận gào thét trong lòng “Nữ tu sĩ sao có thể dùng cây búa lớn
như vậy được” cho nên không hề chú ý.
Bây giờ ngồi xuống nhìn mới thấy rõ hai chữ này.
Nhìn những vết han gỉ đỏ thẫm trên cây búa, từng cảnh tượng trên chiến
trường Diêm La Cực Vực trước kia lại tràn lên như nước thủy triều.
Thân hình Phù Đạo sơn nhân cứng đờ, rất lâu, rất lâu không động.
Khi nghe thấy Phù Đạo sơn nhân nói ra hai chữ Quỷ Phủ, nhìn thấy những hình vẽ ác quỷ trên cán búa và lưỡi búa, Trịnh Yêu cũng sửng sốt.
Hai người đều không nói.
Nhìn thấy cảnh này, Khúc Chính Phong chậm rãi hạ mí mắt xuống.
Kiến Sầu thấy thế, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nàng nghiêng người, cũng nhìn cây búa đó: “Sư phụ, đây là pháp khí duy nhất
trong kho vũ khí lựa chọn đồ nhi, chẳng lẽ có gì không ổn?”
“Không có gì không ổn“. Phù Đạo sơn nhân chậm rãi đứng dậy, rút tay về, thở
dài một tiếng: “Đây là một cây búa tốt, cũng khó trách nó lại chọn
ngươi. Có điều ngươi phải biết đây là một cây búa đã tổn hại, không còn
hoàn chỉnh. Ban đầu phẩm chất rất cao, bây giờ sơn nhân cũng nói không
chính xác được... Tàn phủ chọn tàn hồn, cũng khó trách...”
Thảo nào Kiến Sầu có thể mang cây búa này về.
Kiến Sầu cau mày: “Tàn phủ chọn tàn hồn?”
Một dự cảm chẳng lành đột nhiên xuất hiện, nàng nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Trịnh Yêu không nói, thầm thở dài trong lòng.
Hắn biết, Phù Đạo sơn nhân trước đó từng nói, đợi Kiến Sầu về sẽ nói thẳng
với nàng, để đại sư tỷ tự mình lựa chọn. Nhưng đến lúc sắp nói mới cảm
thấy đây là một việc tàn nhẫn thế nào.
Phù Đạo sơn nhân yên lặng một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên nhìn Kiến Sầu.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng, lão mở miệng: “Trước khi đến kho vũ khí,
ngươi muốn hỏi ta chuyện có liên quan đến đạo ấn và đấu bàn. Bây giờ ta
sẽ nói với ngươi“.
Dự cảm chẳng lành đó dần trở nên nặng nề, giống như một tảng đá đè nặng trong lòng nàng.
Kiến Sầu lắng nghe, không nói.
Phù Đạo sơn nhân nói: “Ngươi được ta phát hiện trong quan tài dưới vách
núi, khi đó đã chết được ba ngày. Ta thi triển thuật hồn gọi ba hồn bảy
vía của ngươi về, khiến ngươi sống lại“.
Đúng.
Kiến Sầu vẫn nhớ.
Phù Đạo sơn nhân lại nói: “Lần trước ngươi dễ dàng tu thành thiên bàn, dễ
dàng điều khiển đấu bàn theo ý muốn, thậm chí có thể thi triển ra thuật
pháp đạo ấn từ bất cứ vị trí nào trên người, không có gì khó khăn... Ta
nói ngươi là thiên hư chi thể“.
“Đúng thế“.
Có điều chuyện thiên hư chi thể, Kiến Sầu còn không hiểu rõ lắm.
Mà những người còn lại nghe thấy bốn chữ này cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Thiên bàn đã đành.
Ngay cả thiên hư chi thể cũng có luôn rồi?
Đại sư tỷ, có cần biến thái đến thế không?
Phù Đạo sơn nhân ngước mắt nhìn Kiến Sầu một cái rồi lại chuyển ánh mắt đi: “Có thiên hư chi thể đương nhiên là chuyện cực kì tốt. Có điều thiên hư chi thể của ngươi lại hình thành do nguyên nhân không giống những người khác. Ba hồn bảy vía của ngươi từng rời khỏi xác, thể xác tan rã. Nếu
ba hồn bảy vía hoàn chỉnh dung nhập thể xác, kinh mạch và khiếu huyệt sẽ giống như người thường. Nhưng trên người ngươi không có kinh mạch, cũng không có khiếu huyệt. Trong lòng nghĩ gì, thân thể sẽ biến đổi như thế, thế là có thiên bàn dễ dàng, thế là đạo ấn tùy tâm. Cũng là nói...”
“Ba hồn bảy vía của đồ nhi không hề hoàn chỉnh?”
Kiến Sầu rất thông minh, dễ dàng hiểu ý Phù Đạo sơn nhân.
Những người xung quanh lập tức sửng sốt.
Trịnh Yêu thở dài một tiếng.
Phù Đạo sơn nhân gật đầu: “Chính là như thế. Ba hồn bảy vía của ngươi đều
còn, có điều hai hồn một vía trong đó không hoàn chỉnh. Có lẽ là khi ba
hồn bảy vía của ngươi rời khỏi thân xác đã bị yêu ma quỷ quái ở long
huyện cắn mất... Cho nên thân thể và ba hồn bảy vía không thể hoàn toàn
dung hợp...”
Chính là do không thể dung hợp nên nàng mới có thiên hư chi thể kì dị.
Kì thực đây là một chuyện tốt.
Có điều Kiến Sầu thấy vẻ mặt Phù Đạo sơn nhân... Trước kia Phù Đạo sơn
nhân giống như một người không quan tâm đến chuyện gì, nhìn có vẻ bất
cần đời, bây giờ dù trên mặt không có biểu cảm gì nhưng trong mắt lại có một chút xót xa.
Kiến Sầu biết chuyện này không đơn giản như vậy.
“Sư phụ, hai hồn một vía không hoàn chỉnh sẽ có mối họa gì?”
“Có“.
Phù Đạo sơn nhân thở ra một hơi.
Đã quyết định phải nói thì đương nhiên không thể giấu Kiến Sầu.
Nàng nên biết, cũng phải biết, như thế sau này con đường của nàng mới là chính nàng lựa chọn.
Là sư tôn của nàng, dù có thương đến mấy cũng không thể không đưa ra quyết định này, nói ra những lời này.
“Thiên hư chi thể hồn vía không hoàn chỉnh, tu luyện sẽ cực nhanh, như ngươi
mười ba ngày trúc cơ, còn là thiên bàn. Hơn nữa trong người ngươi không
có kinh mạch, muốn sao được vậy, nếu giao chiến với người khác, đối thủ
sẽ khó mà đoán trước ngươi sẽ ra tay thế nào. Trong cơ thể thì không có
chướng ngại gì, uy lực sẽ vô cùng lớn. Có điều tốc độ như vậy chỉ duy
trì đến Xuất Khiếu kì“.
Phù Đạo sơn nhân dừng lại, cuối cùng vẫn không nhịn được thở dài một hơi.
“Sau Xuất Khiếu kì chính là tu tâm, hồn phách ngươi không đầy đủ, không có
khả năng tu tâm, khi đối mặt với đạo kiếp vấn tâm hung hiểm sẽ chết
chắc. Xuất khiếu trở xuống khó có đối thủ. Một khi qua xuất khiếu...”
Một khi qua xuất khiếu sẽ chết chắc.
Kiến Sầu đã hiểu.
Nàng đứng yên tại chỗ, rất lâu không nói gì.
Đám người Thẩm Cữu xung quanh còn sửng sốt hơn, tại sao lại như vậy?
Xuất khiếu trở xuống khó có địch thủ.
Vượt qua xuất khiếu sẽ chết chắc?
Trịnh Yêu quả thực hơi lo lắng.
Hắn đi tới, đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, muốn cười một cái nhưng lại phát hiện cười là một việc rất gian nan.
“E hèm, kì thực bản tọa cảm thấy đây cũng không phải việc lớn gì. Dù sao
cũng phải qua xuất khiếu mới có kiếp vấn tâm, đại sư tỷ có thể lựa chọn
không tu luyện, hoặc chỉ tu luyện đến giới hạn đó, không có gì quá nguy
hiểm“.
Cùng lắm là không lên được cảnh giới cao hơn thôi.
Phù Đạo sơn nhân nghe vậy cũng gật đầu: “Đúng là như thế. Vi sư không muốn
giấu ngươi, cho nên hôm nay đã nói hết với ngươi, xem ngươi lựa chọn thế nào...”
Kiến Sầu vẫn đứng ở đó, không nói, khẽ buông mí mắt, không nhìn ra nàng đang nghĩ gì.
Cây búa to lớn vẫn nằm bên chân nàng.
Bây giờ Kiến Sầu đã hiểu vì sao những thanh kiếm trong kho vũ khí đều không chịu chọn mình rồi, chính là vì hồn vía mình không đầy đủ. Còn cây búa
này chọn mình chính vì nó cũng là một cây búa không hoàn chỉnh.
Quỷ Phủ tàn, Kiến Sầu tàn.
Anh hùng trọng anh hùng, tàn phế quý tàn phế?
Kiến Sầu nghĩ như vậy, không biết tại sao lại cười một cái.
Nụ cười này làm Phù Đạo sơn nhân sợ tái mặt.
Lão cực kì căng thẳng, Kiến Sầu bị tin tức này làm cho điên loạn rồi, lập tức chỉ muốn ngực giậm chân.
“Ta biết không nên nói với ngươi mà, người bình thường đều không chịu nổi
tin tức như thế. Này, Kiến Sầu nha đầu, ngươi cũng đừng có gấp, cùng lắm sau này sư phụ cho ngươi đi Cực Vực một chuyến, xem bên đó có biện pháp bổ khuyết gì không. Chỉ là hồn vía thôi chứ gì? Mới ba năm, cũ ba năm,
khâu khâu vá vá ba năm nữa, sơn nhân ta vỗ ngực bảo đảm với ngươi, trước khi ngươi tới xuất khiếu nhất định sẽ tìm được biện pháp!”
Ái chà, lại bắt đầu mạnh miệng rồi đấy.
Cái gì cơ? May may vá vá?
Đùa hả?
Ngài cho rằng hồn phách là quần áo chắc?
Trịnh Yêu nghe những lời nói không cần nghĩ của Phù Đạo sơn nhân, thật chỉ muốn cho vị sư bá này một chưởng bay mất.
“Còn nữa, sư phụ cũng biết ngươi muốn một thanh kiếm. Không sao, cây búa này xấu quá, chúng ta không dùng, vứt nó đi!”
Phù Đạo sơn nhân vừa nói vừa đến bên cạnh Kiến Sầu, định co chân đá Quỷ Phủ đi.
Kiến Sầu nghe vậy vội vàng ngăn cản.
“Sư phụ...”
Xung quanh yên tĩnh.
Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng: “Làm sao?”
Kiến Sầu bất đắc dĩ lắc đầu: “Sư phụ nghĩ đồ nhi yếu đuối như vậy sao? Dù gì cũng là người đã chết một lần rồi, chết mà sống lại đã là có lãi lớn,
huống hồ như chưởng môn nói, đồ nhi cũng có thể không tu luyện mà... Còn cây búa này, sư phụ bỏ chân ra“.
Thấy nàng cúi xuống, Phù Đạo sơn nhân vội vàng dịch chân ra, chớp chớp mắt, còn chưa hiểu ý đồ nhi của mình.
Kiến Sầu cúi xuống, hai tay cầm cán búa, hình vẽ ác quỷ trên búa trở nên rõ ràng.
Vết han gỉ loang lổ như máu, cho thấy nó đã trải qua rất nhiều bể dâu.
“Quỷ Phủ là tàn phủ, nó đã lựa chọn đồ nhi, đồ nhi không thể phụ lòng nó được“.
Những lời này rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Năm ngón tay Kiến Sầu nắm chặt, một luồng linh quang sáng lên trong tay. Nàng nghiến răng, không ngờ lại nhấc cây búa lên.
Mọi người trợn tròn mắt nhìn nàng.
Chậm rãi thở ra một hơi, Kiến Sầu phát hiện nếu mình dùng tới linh lực thì vẫn có thể xách được cây búa lớn này.
Nàng vác cây Quỷ Phủ to lớn lên vai, hai mắt trong suốt mà sáng ngời, tươi
cười với Phù Đạo sơn nhân, khí độ hào hiệp gần như siêu nhiên.
“Hơn nữa xuất khiếu trở xuống khó gặp địch thủ, chẳng phải rất tốt sao?”
Rất tốt?
Phù Đạo sơn nhân ngẩn ra.
“Ý ngươi là...”
“Nếu đồ nhi cố gắng tu luyện, trên Thập Cửu Châu này sẽ rất ít người có thể
vượt qua đồ nhi. Có nghĩa chỉ cần đồ nhi cố gắng tu luyện, trước khi đến xuất khiếu nhất định có thể...”
Kiến Sầu nheo mắt, mỉm cười, vô cùng hiền lành, nói nốt mấy chữ còn lại.
“Giết chết hắn!”
Dứt khoát, gọn gàng.
Mặt trời đã mọc lên phía đông, một ngày mới đã đến.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào người Kiến Sầu, cây Quỷ Phủ to lớn được nàng vác
lên cao hơn nàng nửa người, vừa quái dị vừa khoa trương, đường nét hung
hiểm nanh ác.
Còn nụ cười của nàng lại vui vẻ và điềm đạm.
Cảnh tượng này hợp lại có một mỹ cảm khó diễn tả.
Mọi người nhìn nàng, đều không khỏi nín thở.
Gã Trần Duy Sơn lực lưỡng nhìn cây búa với ánh mắt cực kì hâm mộ, không biết là nói Kiến Sầu hay là nói cây búa đó.
“Rất đàn ông!”