Ta Không Thành Tiên

Chương 341: Chương 341: Tầng áp chót




Dịch giả: sweetzarbie

- ------------

“Chính tà...”

Kiến Sầu chầm chậm nhớ lại, trong lòng bồi hồi cảm khái thế sự xoay vần.

Nhưng nàng cũng không trả lời câu hỏi của Phó Triêu Sinh mà chỉ nói: “Từ trước đến giờ ta hoàn toàn không biết.”

Hồi nào đến giờ không biết.

Thẳng thắn đến ngạc nhiên.

Câu trả lời của nàng nằm ngoài dự liệu của Phó Triêu Sinh. Hắn vốn tính thâm trầm mà cũng phải giật mình một hồi lâu, một lát sau mới bật cười hỏi: “Bởi vì bạn cũ không biết nên mới không suy nghĩ về vấn đề này sao?”

“Chính tà” trong câu hỏi của Phó Triêu Sinh và “Chính tà” trong suy nghĩ của Kiến Sầu là hai chuyện khác nhau. Kiến Sầu tự tâm biết rõ điều này nhưng nàng không nói gì với hắn mà chỉ khẽ gật đầu coi như là phải.

Bởi vì chính tà theo nghĩa rộng mà nói thì còn rất mơ hồ đối với nàng.

Ở nghĩa hẹp, nàng biết rất ít về sự thực nên cũng chẳng rõ ràng lắm.

Cho nên có muốn suy nghĩ về nó cũng vô ích.

Nàng cũng không phải là người biết tính toán lo xa cho mình. Bởi vì đường đời muôn nẻo, chẳng ai có thể đoán trước được. Điều đó cũng giống như việc nàng đã từng gửi gắm tương lai đời mình cho Tạ Bất Thần nhưng kết cục thì thậm chí có vắt óc suy nghĩ cũng chẳng thể nào đoán trước nổi.

Trước mắt, Kiến Sầu chỉ biết làm sao tới được tầng thứ địa ngục thứ mười tám càng nhanh càng tốt mà thôi!

Hiện giờ cả bọn đã đến tầng thứ tám.

Qua bảy tầng, người có mặt trên họa quyển tinh vân càng lúc càng ít đi. Nhất là trận hỗn chiến trong hố trời đã loại bỏ giúp họ không ít đối thủ đáng gờm. Nhưng vì dừng lại khá lâu ở đó nên ưu thế vượt trước những người khác bây giờ không còn nhiều. Tư Mã Lam Quan và nữ tu váy đỏ thần bí có lẽ đang theo sau họ không bao xa. Huống hồ ở địa ngục còn có nhiều thông đạo khác, bọn họ có khi không cần phải đi qua ngả chưởng ngục ty Hàn Băng.

Kiến Sầu cũng không tin người ta lại tự nhiên tụ tập đông như vậy ở hố trời.

Gã chưởng ngục mập ú kia có thể đưa địa đồ cho họ thì đương nhiên cũng có thể đưa cho người khác. Hơn nữa, ai mà biết được gã có thành thật hay không?

Ngoài ra, cái hố trời được đánh dấu trên bản đồ lúc trước quả thật là nguy hiểm muôn trùng. Cả bọn tuy chọn đường tắt, nhưng cái giá phải trả lại rất lớn.

Vì vậy nên sau đó cả nhóm không đi theo lộ tuyến đã định nữa mà vẫn lại chọn hướng chưởng ngục ty như lúc đầu.

Cũng không biết có phải vì tiểu chồn đã ăn tươi nuốt sống quỳ ngưu, uy thế quá lớn hay không mà đi được cả nửa đường mọi thứ vẫn xuôi chèo mát mái, hoàn toàn không có con gì chặn đường tấn công cả.

Mãi cho đến nửa đoạn đường sau, rốt cục mới có chim ưng khổng lồ bay ra.

Cánh chim tựa như được đúc từ xương trắng, hơn nữa lại còn có thêm gai nhọn tua tủa, đụng vào là nổ tung như pháo, ngay cả chiến xa Khôn Ngũ Đô cũng phải chòng chành chao đảo một phen.

Mặc dù vậy, tuy thiếu mất bà lão nhưng nhóm Kiến Sầu lại có Phó Triêu Sinh bù vào. Hơn nữa, tu vi của nàng đột phá, lại thêm lợi khí trong tay, mỗi khi động thủ là uy lực tầng tầng bạo tăng nên mấy con chim này cũng không gây ra rắc rối gì lớn.

Bởi vậy suốt dọc đường đều hữu kinh vô hiểm.

Cả bọn đi thẳng từ tầng tám sang tầng chín. Ở đây, đầm lầy bao la, đủ thứ sinh vật kỳ hình quái trạng từ trời, từ rừng, từ ao đầm thi nhau tấn công họ tới tấp!

Mặc dù nhóm Kiến Sầu tu vi và thực lực không tệ nhưng thấy tình cảnh này thì da đầu cũng không khỏi tê rần, buộc lòng phải xông vào khổ chiến.

“Xem ra sắp tới sẽ chẳng có cái gì hấp dẫn hơn...”

Ngoài mười tám tầng địa ngục và trên bảy mươi hai thành trì Cực Vực, không ít quỷ tu thở phào nhẹ nhõm, đầu óc bớt căng thẳng hơn trước.

Biết làm sao được, những chuyện xảy ra lúc trước thật quá ư gay cấn.

Nào là Kiến Sầu mất tích một cách khó hiểu; nào là Lệ Hàn bị rớt lại phía sau nhưng lại dễ dàng đuổi kịp mọi người, chẳng những vậy trong trận hỗn chiến lại còn đỡ đẹp một đòn của Tư Mã Lam Quan; nào là trận đại chiến giữa chồn và trâu trong hố trời; thậm chí đa phần ứng viên tham dự đỉnh tranh cũng gần như tựu tập hết về đây đánh giết nhau loạn xà ngầu cả lên...

Không có ai có thể dửng dưng trước tiến triển đặc sắc như vậy. Cho nên vào lúc đó, sự quan tâm chú ý đến đỉnh tranh trên toàn Cực Vực cực cao, riêng lượng người theo dõi Kiến Sầu cũng vượt mức kỷ lục.

Có thể nói, lúc kiểm tra lượng huyền giới kết nối với nhẫn đỉnh giới của Kiến Sầu, chúng phán quan chịu trách nhiệm ghi chép cũng không khỏi phải chắt lưỡi hít hà.

Kỷ lục lịch sử đỉnh tranh!

Lượng quỷ tu theo dõi chiếm đến gần tám phần mười!

Kinh khủng biết nhường nào!

Thậm chí sau khi trường hỗn chiến kết thúc đã lâu, số lượng người theo dõi cũng vẫn duy trì như cũ, cho đến khi mãi không có thêm trận chiến nào khác mới có người bắt đầu mất hứng bỏ đi, nhân số lúc ấy mới từ từ giảm xuống.

Riêng về mặt tỷ lệ, lượng quỷ tu theo dõi Kiến Sầu vô cùng đông đảo, hoàn toàn bỏ xa các tu sĩ khác.

- - Có ai có thể thờ ơ trước sức hấp dẫn của nữ tu này chứ?

Mặc dù mọi người đều biết nàng là chiêu bài câu khách của đỉnh tranh nhưng cái trò này cũng tạm chấp nhận được. Dù sao đi nữa thì trong giao đấu nàng ta lúc nào cũng khí khái hiên ngang, mặc cho ngàn vạn công kích cũng thản nhiên dấn bước.

Tuy nhóm Kiến Sầu chỉ vụng về tìm cách xoay sở để thoát khỏi những tình thế ngặt nghèo ập đến trước mắt nhưng điều đó cũng đủ để hấp dẫn rất nhiều người kiên trì theo dõi.

Trong số đó đặc biệt có “Thiểm Bình*“.

*Thiểm Bình: Thiểm là liếm, bình là cái màn hình. Từ dùng để chỉ những những nhân vật màn ảnh (truyền hình, game...) hấp dẫn đến nỗi fan cuồng nhìn mà chỉ muốn thè lưỡi ra liếm màn hình. Dĩ nhiên đây là cách nói thậm xưng chứ không phải thật sự như vậy.

Đây là cách gọi mới xuất hiện gần đây trên Cực Vực, bắt nguồn từ một nữ tu mê Kiến Sầu như điếu đổ.

Nàng ta từng quắc mắt nhìn mọi người tuyên bố: “Chỉ cần Kiến Sầu xuất hiện trên bát phiến bình phong, hơn nữa lại còn giao thủ với người khác là ta đã muốn quỳ xuống liếm nàng rồi...”

Lời nghe mắc ói. Nhưng không biết vì lý do gì mà chỉ ít lâu sau hai chữ “Thiểm Bình” đã như một trận dịch càn quét khắp Cực Vực. Ban đầu nó chỉ dùng để nói về Kiến Sầu, nhưng sau đó cũng có người dùng cho Phó Triêu Sinh và Trương Thang, thậm chí cả cái gã Tư Mã Lam Quan đẹp không đẹp xấu không ra xấu kia cũng có thể liếm được...

Nói tóm lại, những người còn lại trong đỉnh tranh hiện giờ ít nhiều đều có quỷ tu cuồng si ủng hộ.

Chân dung trên họa quyển tinh vân dần dần ít đi. Những trận chiến trong mười tám tầng địa ngục cũng trở nên càng lúc càng thưa nên vào giai đoạn này tình hình khá êm ả. Tuy vậy không khí tại các đổ trường trên bảy mươi thành lại ồn ào sôi động chưa từng có.

Đỉnh tranh đã kéo dài được quá nửa. Chết chóc ban đầu nhiều như vậy thì phần sau sẽ ít chém giết hơn.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là thời điểm kết thúc đang càng lúc càng gần.

Rốt cục ai sẽ trở thành đỉnh nguyên, ai sẽ được Bát phương diêm điện và thập đại quỷ tộc chấm chọn, kẻ đó sẽ có địa vị như thế nào?

Người nào mê Kiến Sầu đều cược nàng; ai cược Tư Mã Lam Quan thì đó là do tin tưởng vào tộc Quỷ Vương và nhờ căn cứ vào thực lực trong quá khứ của y; còn cược Lệ Hàn lại những người đánh giá cao vào khả năng biến thái mà y đã thể hiện ra trong hố trời...

Tỷ lệ ăn thua cao hay thấp cho thấy sức hút của mỗi người.

Sự sôi động bên ngoài và vẻ yên tĩnh trong đỉnh tranh cứ như vậy mà diễn ra. Thời gian thấm thoát trôi đi.

Mười ba ngày qua cái vèo như trong một chớp mắt.

Không khí đang nguội lạnh lại bắt đầu dần dần nóng lên vì hôm nay, sau khi đã vượt qua trùng trùng chướng ngại và chiến thắng vô vàn thử thách, nhóm Kiến Sầu đã đến được tầng thứ mười bảy!

Có thể đếm ngược, gọi tầng này là tầng hai được rồi. Chỉ còn lại một tầng cuối cùng nữa là kết thúc đỉnh tranh!

Không khí náo nhiệt bắt đầu dậy sóng.

Ngàn vạn huyền giới lại đua nhau kết nối vào nhẫn đỉnh giới của Kiến Sầu. Tuy không thấy được nhưng nàng có thể nhờ đó mà đoán được tình hình bên ngoài.

“Đây là cõi trời tầng áp chót phải không...”

Dưới chân họ là một chiếc thuyền nhỏ đang bồng bềnh trên sông.

Còn chiến xa Khôn Ngũ Đô thì đã biến mất vô ảnh vô tung.

Từ lúc bắt đầu bước vào cõi trời tầng thứ nhất Kiến Sầu vẫn cứ nhìn cảnh vật xung quanh mà nhíu chặt mày.

Sông dài mênh mang, sóng nước xanh xanh cuồn cuộn mải miết trôi xa. Hai bên bờ là núi non liên miên chập trùng. Vách núi cao vút, điểm xuyết vài bóng tùng gầy guộc treo mình trên sườn đá cheo leo. Khắp chốn khói sương dầy đặc vờn quanh khiến ánh sáng mặt trời hắt qua trở nên dìu dịu, tán thành đủ mọi màu sắc óng ánh lung linh ngập tràn không gian.

Đó đây nham động thấp thoáng ẩn hiện giữa mây mù, trông tựa như nơi ở của tiên nhân.

Gió trời phiêu phiêu lướt sóng, khí tức tươi mát lan tỏa khiến cho lòng người phấn chấn sảng khoái tinh thần;

Cỏ cây sinh trưởng trên vách đá đều phát ra thần quang đầy đặn. Trái cây đủ màu đủ sắc lúc lỉu trên cành, hoa lạ đủ loại đủ hình tỏa hương thơm ngát trong sương sớm.

Nơi đây mà lại là một tầng trong mười tám tầng địa ngục ư?

Nhìn mà tưởng như lạc vào cõi bồng lai tiên cảnh, phiêu miễu xuất trần đến cực điểm, tú lệ đến say lòng người!

“Chúng ta đã qua cõi địa ngục, cõi ngạ quỷ, cõi súc sinh, cõi thần và cõi người rồi. Cõi cuối cùng này là cõi trời.”

Trần Đình Nghiên rất có kiến thức thường thức về Cực Vực, nhắc đến là có thể hạ bút thành văn ngay.

Thấy cảnh vật xung quanh như vậy, y nhất thời cảm khái trong lòng, ánh mắt hơi rực lên nghi hoặc: “Cõi trời cũng có ba tầng: dục giới, sắc giới và vô sắc giới. Chúng ta hiện giờ đang ở sắc giới...”

Kiến Sầu không nói gì, ánh mắt quan sát xung quanh càng lúc càng thêm cẩn trọng, từ đáy lòng tự nhiên dần dần dậy nên một cảm giác bất an mơ hồ.

Sau khi tiến vào dục giới - tầng thứ nhất của cõi trời, chiến xa Khôn Ngũ Đô dường như bị một sức mạnh nào đó đột nhiên đánh xuống, khiến nó tan tành thành mảnh vụn chỉ trong nháy mắt.

Ngay cả cái bóng đen đang ẩn mình trong chiến xa cũng gào thảm lên một tiếng rồi hóa thành khói xanh.

Tựa như nơi đây hoàn toàn chẳng phải là địa ngục mà là nơi ở của chúng tiên đắc đạo, sự tồn tại của tà vật chỉ gây ô uế, tuyệt đối không thể dung tha.

Cõi địa ngục khổ nạn trùng trùng; cõi ngạ quỷ khắp nơi đầy rẫy ác quỷ, cõi súc sinh nhan nhản yêu quái oán khí ngập lòng; cõi thần trôi nổi mịt mờ, vừa có người vừa có thần vừa có quỷ; cõi người thì chứa phàm nhân chịu đựng đủ thứ cực hình, nếm trải ngàn vạn trạng thái đau khổ dày vò...

Nhưng đến cõi trời thì lại là sự siêu thoát.

Dọc đường khi đi qua dục giới tầng thứ nhất, từng cảnh giới một dần dần hiện ra trước mắt cả nhóm.

Tất cả đều là những nơi mà chỉ những kẻ thiện nhiều ác ít mới có thể đi vào, lúc sinh thời ai cũng tích góp được nhiều phúc báo.

Bọn họ dần dần thoát khỏi mọi ràng buộc dục vọng trần thế, trong phong thái cử chỉ đều có sức mạnh lớn lao, gần đạt được đến chữ “Thiên” của cõi trời.

Sắc giới tầng thứ hai trông tựa như động phủ tiên nhân.

Chữ “sắc” trong thuyết nhà Phật ý chỉ nhận thức đối với sự vật xung quanh, bởi vì con người luôn có ham muốn và chấp niệm đối với thế giới vạn vật nên sinh ra phiền muộn trầm luân. Tất cả những điều này gọi chung là “sắc tướng“.

Trong phạm trù tu hành, sắc giới chính là loại bỏ mọi “sắc tướng” trong lòng người để hướng về “Thiên đạo“.

Đến khi lên đến vô sắc giới, thì mọi thứ “tướng” như sắc tướng, thức tướng, tưởng tướng, phi tưởng tướng đều phải được tiêu trừ.

Cuối cùng, con người sẽ đạt tới cảnh giới ngang với trời, tức cũng có nghĩa là thành tiên thành phật.

“Kiến Sầu đạo hữu, cô sao vậy?”

Có lẽ thấy Kiến Sầu im lặng quá lâu, lại chẳng hề nói tiếng nào, Trần Đình Nghiên không khỏi hỏi han đôi câu.

Kiến Sầu hạ mắt nhìn xuống.

Cố Linh đang ngồi cạnh mạn thuyền. Sau nỗi đau mất bà bà, cả người nàng toát lên vẻ trầm tĩnh, hơn nữa nhờ trui rèn qua bao gian nguy thử thách dọc đường nên bây giờ càng trông có phần thêm rắn rỏi, ánh mắt cũng trở nên kiên nghị hơn.

Nàng cũng đưa mắt nhìn Kiến Sầu thắc mắc.

Kiến Sầu chỉ đáp: “Ta chỉ cảm thấy mười tám tầng địa ngục này không giống như địa ngục, các tầng nhân gian, thậm chí ngay cả tầng tiên cảnh cũng vậy. Không biết tầng thứ mười tám sẽ giống cái gì đây...”

Dường như mười tám tầng địa ngục này biểu thị cho một cái gì đó.

Nó tượng trưng cho toàn bộ đất trời, cảnh giới tầng tầng lớp lớp, nhưng Kiến Sầu cũng không biết có thật đúng như vậy không.

Nơi gian nan nhất ở địa ngục dành cho tội nghiệt nặng nhất.

Sau khi dần dần cởi bỏ được hết mọi dục niệm thì dường như có thể lên tới đỉnh cực lạc.

Cực Vực và Thập Cửu Châu đối nhau, tựa như hai mặt của một chiếc gương.

Cõi trời lại ở nơi sâu nhất trong mười tám tầng địa ngục...

Đây cũng là lần đầu tiên Phó Triêu Sinh xuống gần đến tận cùng địa ngục và đồng thời còn được tận mắt chứng kiến cảnh vật tráng lệ như vậy, nhưng giọng hắn lại có vẻ bình tĩnh nhất.

“Địa ngục càng xuống càng không giống địa ngục thì có gì lạ? Chẳng phải tu sĩ chúng ta cũng càng tu luyện càng không giống người đó sao? Có khi tầng thứ mười tám là tiên giới hay phật quốc cũng không chừng.”

Càng tu luyện càng không giống người.

Câu nói quả thực sắc bén như đao, tựa như xé toang mọi bí ẩn chìm sâu tận đáy lòng Kiến Sầu, gợi lại trong nàng những chuyện tàn khốc xa xưa. Trong thoáng chốc, nàng có cảm giác đầu óc mình như mụ đi.

Đạo cảnh, phật cảnh mà tu sĩ trong thiên hạ theo đuổi có cái nào là không yêu cầu con người ta phải buông bỏ dục niệm, nhân tính để ngang hàng với trời đâu?

Vì vậy thanh tâm quả dục cũng tức là đoạn tình tuyệt ái.

Bởi thế Tạ Bất Thần mới rút kiếm giết nàng, rồi sau đó mới có Kiến Sầu ngày hôm nay.

Nàng đưa mắt nhìn Phó Triêu Sinh, vẻ mặt không vui không buồn: “Lệ công tử nói vậy dường như còn ẩn ý nào khác nữa chăng?”

“Ta chỉ chợt cảm khái vậy thôi.”

Bóng hắc bào của Phó Triêu Sinh dưới lốt Lệ Hàn bay phấp phới theo hướng gió thổi trên mặt sông. Hắn ngồi ở đầu thuyền nhưng cả người trông dường như hòa cùng một thể với đất trời một cách vô cùng tự nhiên. Đó là bởi vì thân do trời sinh nên có được phúc vận của thiên địa.

Tuy vậy Kiến Sầu biết rất rõ Phó Triêu Sinh vẫn còn thắc mắc về thế giới này, vẫn còn đặt vấn đề về phép tắc của nó. Và đối với những người gọi là “người” này, hắn vẫn còn ngàn vạn điều chưa hiểu hết.

Riêng đối với nàng, những nghi vấn ấy tự tâm cũng có chứ không phải vì bởi thân là người mà không nghĩ đến.

Nhưng hiện giờ trong cõi trời nơi địa ngục này có suy ngẫm cho lắm cũng vô dụng.

Trần Đình Nghiên nhìn hai người, thấy họ nói chuyện cao siêu khó hiểu thì trong lòng đâm sợ, nhưng rốt cục vẫn không nhịn được mà nói:

“Ta thấy chúng ta bất quá chỉ là quỷ tu mà thôi.”

“Cực Vực từ sáu trăm năm nay chưa hề nghe nói có ai đắc đạo phi thăng. Vả lại nơi này vẫn là một giới không giống như bên ngoài. Mười tám tầng địa ngục lại vì vậy càng có liên quan sâu xa với phật môn. Cho nên việc xây dựng nên nó cũng vốn không phải là con đường chúng ta muốn đi.”

“Hai người đã bàn luận lâu như vậy thì chẳng thà nghĩ xem chút nữa phải làm gì còn tốt hơn.”

Nói đến đây, Trần Đình Nghiên dừng lại lấy hơi.

Y nheo nheo đôi mắt sặc mùi phong lưu lõi đời nhìn từng người một, rồi giơ quạt chỉ về một nơi trên bờ sông: “À, hình như có ai đứng đó lâu rồi thì phải.”

Trần Đình Nghiên vừa dứt lời, cả chiếc thuyền nhỏ liền yên tĩnh lại.

Mọi người thậm chí còn ngẩn ra, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, nhưng đến khi quay đầu nhìn theo hướng y chỉ thì ai nấy đều đồng loạt kêu lên kinh ngạc --

Trên một phiến đá trắng giữa ghềnh đá bên bờ sông có một bóng người đứng đó không biết tự bao giờ.

Dáng y hiên ngang, áo vải trắng toát bay bay trong gió, đáy mắt cuồng ngạo, trên cằm lún phún râu ria.

Trong tay ôm một cây cổ cầm, chân trần lơ lửng cách đất một xích, tóc tai hơi lòa xòa, phía sau gáy có buộc một đoạn băng gấm màu tím đậm.

Chung Lan Lăng của tộc Quỷ Vương!

Y...

Sao tới đó được hay vậy?

Tựa như y đã đứng đó từ đời nào, nhiều khi còn tới sớm hơn cả họ nữa!

Chẳng lẽ họ không phải là nhóm đi nhanh nhất sao?

Tâm trí Kiến Sầu xoay chuyển như chớp. Nàng bất giác liếc nhìn Phó Triêu Sinh nhưng hắn lại chỉ đang đưa mắt ngó Chung Lan Lăng chứ chẳng tỏ vẻ gì là quá bất ngờ.

Kiến Sầu chợt nhớ ra Phó Triêu Sinh có nói đã từng giao thủ với Chung Lan Lăng, sau đó lại còn thành công bức lui người này.

Nhưng trong trường hỗn chiến ở hố trời, chẳng ai thấy mặt mũi y đâu.

Ai mà biết được y bị kẹt lại ở phía sau hay tìm được một thông đạo khác rồi cùng với một đám người khai thông đường đi...

Bị người ta đi tắt chặn đường trước như thế này thật là xúi quẩy.

Chân mày Kiến Sầu lại càng nhíu chặt thêm.

Vị quỷ tu của thành Phong Đô kia đương nhiên cũng chú ý tới nàng. Nhưng y không biết tại sao khí tức trên người nữ tu này hiện giờ lại tỏa ra càng lúc càng đầy đặn, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lúc ở tầng thứ nhất.

Cảm giác này Chung Lan Lăng có được thật ra là nhờ vào cây cổ cầm. Nó chính là hồn phách, là ý thức của y...

Thật giống như bản năng sinh ra đã có.

Không tài nào hình dung nổi.

Trên người Chung Lan Lăng bị thương vài chỗ, vạt áo cũng bị rách một đường, nhưng ánh mắt y lại đăm đăm nhìn thẳng vào chiếc thuyền nhỏ ở giữa sông, hay nói cho đúng hơn, y đang nhìn Kiến Sầu không rời mắt.

Thấy thuyền đã tới ngay phía chính diện, mọi người trên thuyền đều cẩn thận đề phòng.

Nhưng Chung Lan Lăng vẫn chẳng có ý gì là muốn động thủ mà chỉ chăm chú nhìn, đoạn cất giọng hơi khàn khàn hỏi: “Tại hạ là Chung Lan Lang của tộc Quỷ Vương, trong lòng có điều băn khoăn đã lâu, không biết có thể xin hỏi Kiến Sầu đạo hữu đôi câu được chăng?”

- ------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.