Trong phòng không lạnh lẽo mà lại nóng như lò luyện.
Nước trong đỉnh sôi trào, bọt khí không ngừng nổi lên. Khi Kiến Sầu vừa chìm xuống nước đã cảm thấy người mình sắp chín rồi.
Quá nóng cũng sẽ trở thành một sự đau nhức khó tả.
Gần như vừa mới chìm xuống, toàn bộ da trên người Kiến Sầu đã bị bỏng rộp, màu sắc lập tức đậm hơn.
Tuy nhiên nước trong đỉnh có cả linh thảo đan dược, bản thân chứa linh khí
có tác dụng chữa trị, gần như da nàng vừa bỏng rộp đã có linh khí chui
vào theo lỗ chân lông trên người, chạy khắp toàn thân, như những mũi
ngân châm nhỏ bé đâm khắp nơi trong người.
Cùng với cảm giác đau nhức là một sự ngứa ngày khó chịu.
Giống như có hàng vạn con kiến cắn tim...
Lúc này Kiến Sầu thật sự muón đâm đầu chết luôn trong cự đỉnh đồng thau này.
Phù Đạo sơn nhân quả thật không lừa ta.
Phương pháp luyện thể đúng là cực kì thảm thiết.
Tự nấu chính mình là một chuyện thật kinh khủng, có lẽ cả Nhai Sơn không có ai muốn thử một lần.
Có điều...
Kiến Sầu vẫn nghĩ, dù sao cũng không chết được...
Sau một hồi nghĩ ngợi lung tung, nàng kết luận, lúc này sống không bằng chết!
Ngoài bộ xương trong người được linh lực bảo vệ, các bộ phận khác đều phải
mặc cho thuốc nước nấu chín, không ngừng rữa nát rồi lại được thuốc nước chữa trị.
Mồ hôi trên trán Kiến Sầu mới toát ra đã lập tức bị nhiệt độ cao chưng khô.
Ý nghĩ trong đầu nàng rất hỗn loạn, thậm chí còn nghĩ, rốt cuộc lúc đầu là ai phát minh ra phương pháp này?
Thiền tông Nam Hải?
Quả thực là người điên!
Nàng gần như ngửi thấy cả mùi thịt của mình...
Thịt bị nấu chín có lẽ đã là thịt chết, thế là tự động tiêu tan vào nước thuốc.
Da thịt mới sinh ra với tốc độ có thể thấy được, hơn nữa còn nhanh chóng hấp thu dược lực trong nước.
Mặc dù đau thấu tim gan nhưng Kiến Sầu có thể cảm thấy rất rõ, da thịt mới sinh ra đích xác dẻo dai hơn trước một chút.
Ý nghĩ này cũng mang đến cho nàng một chút an ủi.
Tuy nhiên chỉ một lát sau, sự an ủi này lại bị cơn đau tràn đến phá vỡ.
Phá rồi xây lại.
Ngoài bộ xương, tất cả da thịt đều phải trải qua quá trình bị nấu chín, lại sinh ra, lại bị nấu chín.
Phương pháp luyện thể này đích xác rất khủng khiếp.
Nghe nói cũng có tu sĩ bị đun chết ngay trong đỉnh.
Kiến Sầu hi vọng mình không phải là người thứ hai.
Để chống cự nhiệt độ cao như vậy, thể xác của tu sĩ sẽ tự động hấp thu
thiên địa linh khí xung quanh, khi da thịt mới sinh ra liền bắt đầu rèn
luyện thể xác, không ngừng nâng cao độ dẻo dai của thể xác.
Lần
đầu tiên phân ra một phần linh lực để rèn luyện thể xác, kết quả phát
hiện thể xác vẫn bị nhiệt độ cao phá hủy. Thế là trong lần rèn luyện da
thịt thứ hai, thân thể tu sĩ sẽ tự động đưa ra nhiều linh lực hơn. Quá
trình này diễn ra đồng thời với việc da thịt sinh trưởng, tuy cũng có
hiệu quả như tu sĩ bình thường dùng linh khí rèn luyện thể xác, loại bỏ
tạp chất, nưhng lại có hiệu quả cao hơn rất nhiều.
Da thịt tái
sinh từ lúc mới sinh ra đã được dùng linh lực rèn luyện, sẽ có lực tương tác với linh lực mạnh hơn, hơn nữa có một sự dẻo dai bẩm sinh.
Dược lực trong thuốc nước xung quanh không ngừng phụ trợ cho quá trình này.
Phá hủy là đau khổ, tuy nhiên tái sinh lại làm người ta vô cùng thoải mái.
Đấu bàn dưới chân Kiến Sầu vẫn không ngừng xoay tròn điên cuồng.
Với phương pháp luyện thể đặc biệt này, sự tiêu hao thiên địa linh khí của thân thể lên tới một con số đáng sợ.
Thiên địa linh khí ào ạt không ngừng bị tụ linh trận hội tụ lại, hóa thành
một luồng ánh sáng tràn vào mi tâm Kiến Sầu, điên cuồng chạy đến khắp
nơi trong thân thể.
Cũng không biết bao nhiêu canh giờ đã qua.
Linh khí trong linh thạch bày thành tụ hỏa trận đã hao hết gần nữa, thuốc nước màu đen quanh người Kiến Sầu cũng dần nhạt hơn.
Nàng nhắm chặt hai mắt, vẫn kiên trì chịu đựng đau khổ.
Tuy nhiên đã sắp tê dại rồi.
Hoặc có lẽ da thịt mới sinh ra của nàng đã quen với nhiệt độ cao thế này.
Không ngừng tan ra, tụ lại, ngoài đau khổ tột cùng, Kiến Sầu còn cảm thấy một số thứ không bình thường.
Chẳng hạn như, mỗi một lần da thịt mới mọc lên, nàng lại cảm thấy nhiệt độ trong cự đỉnh này hạ thấp một chút.
Thực ra nhiệt độ trong đỉnh chưa bao giờ hạ thấp, mà là da thịt của Kiến Sầu có thể thừa nhận được nhiệt độ ngày càng cao.
Nếu lúc đầu nhảy vào trong cự đỉnh này giống như bị ném vào nham thạch nóng chảy thì lần thứ hai khi da thịt mọc ra, nhiệt độ cùng lắm chỉ như nước sôi, lần thứ ba thì như đống lửa vừa tắt...
Kiến Sầu cảm thấy nhiệt độ quanh người ngày càng hạ thấp.
Mà thời gian chiếc cự đỉnh này cần để “nấu chín” nàng cũng càng ngày càng dài.
Một khắc, lại một khắc.
Một canh giờ, lại một canh giờ...
Đau khổ khiến thời gian bị giày vò trở nên dài hơn.
Kiến Sầu căn bản không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là cả đời.
***
“Các ngươi nói xem, đại sư tỷ của các ngươi sẽ không bị nấu chết chứ?”
Phù Đạo sơn nhân bấm ngón tay tính toán, đã ba ngày qua rồi.
Lão chột dạ nhìn một lượt năm đồ đệ ngồi đối diện với chính mình, bắt đầu
từ bên trái, theo thứ tự là lão Nhị Khúc Chính Phong, lão Tam Khấu Khiêm Chi, lão Tứ Thẩm Cữu, lão Lục Trần Duy Sơn, lão Bát Khương Hạ.
Khấu Khiêm Chi ôm kiếm, ánh mắt từ trên mặt Phù Đạo sơn nhân chuyển sang mặt Khúc Chính Phong, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Cữu.
Dường như hắn có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói mà chỉ ngậm miệng.
Chuyện này phải kể lại từ ba ngày trước.
Ba ngày trước lúc tứ sư đệ Thẩm Cữu đến đan đường tình cờ nhìn thấy đại sư tỷ rời khỏi đó, thế là thuận miệng hỏi đại sư tỷ muốn làm gì, không
nghĩ tới củ cải ở đan đường lại nói ra một chuyện kinh hãi: Đại sư tỷ
đến lấy một chiếc cự đỉnh có thể nấu người!
Thẩm Cữu lập tức giật nảy, nghĩ rằng đại sư tỷ lại lây bệnh của Khúc Chính Phong, cũng bắt đầu nấu người ăn.
Kì thực lúc đầu Thẩm Cữu không hề để tâm.
Dạo này Nhai Sơn tương đối náo nhiệt, bởi vì năm nay là năm Nhai Sơn thu
nhận đệ tử mới mười năm một lần. Là đệ tử Nhai Sơn tư lịch không tồi,
sức mạnh cũng không tồi, rất nhiều chuyện cần Thẩm Cữu đến hỗ trợ.
Năm nay cũng có rất nhiều người tuổi trẻ ngưỡng mộ mà đến, muốn vào Nhai Sơn.
Có một điểm khác là năm nay số nữ tu sĩ rất nhiều.
Thế là mọi người nghĩ ngay đến đại sư tỷ Kiến Sầu.
Ờ, đã đến lúc để nữ tu sĩ duy nhất của Nhai Sơn chúng ta phát huy tác dụng rồi.
Thẩm Cữu đến tìm Kiến Sầu nhưng đi đến ngoài cửa phòng nàng, đang định gõ
cửa lại phát hiện trận pháp phòng ngừa người khác tự ý xông vào để chủ
nhân tập trung tu luyện đó.
Chính bản thân Thẩm Cữu bình thường cũng thường xuyên bố trí trận pháp như vậy cho nên rất quen thuộc, vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Vì thế, Thẩm Cữu luôn tự xưng “đẹp trai nhất Nhai Sơn” đành phải dùng đến thứ khác ngoài khuôn mặt mình.
Chẳng hạn như, đầu óc.
Người ta đang tu luyện, hắn đương nhiên không tiện quấy rầy nên đành quay về, nhưng nhớ tới chuyện chiếc đỉnh khổng lồ lại cảm thấy hơi lo lắng.
Khúc Chính Phong là một kẻ tim đen, nếu hắn có ăn thịt người thật cũng đành
chịu, nhưng vạn nhất Kiến Sầu sư tỷ cũng học theo thì không ổn.
Thế là Thẩm Cữu chạy mãi mới tìm thấy Phù Đạo sơn nhân đang trốn việc trong một ngóc ngách xó xỉnh ở Nhai Sơn. Hắn kể lại mọi chuyện với sư phụ,
lại bày tỏ sự lo lắng của mình, hỏi thăm tình hình đại sư tỷ Kiến Sầu.
Không ngờ...
Phù Đạo sơn nhân lại mắng hắn một trận: Cái gì mà nấu người? Nấu người cái
quái gì? Đó là đại sư tỷ ngươi đang luyện thể, luyện thể!
Thẩm Cữu nghe vậy chết sững.
Ai luyện thể, mẹ nó, lại dùng đến đỉnh lớn làm gì?
Bị vị sư phụ không đáng tin của mình mắng cho tối tăm mặt mũi, hắn thật sự rất muốn bật lại. Có điều xét thấy bây giờ mình còn đánh không lại sư
phụ nên hắn đành phải nhẫn nhịn, cố gắng bình tĩnh hỏi Phù Đạo sơn nhân: “Phương pháp luyện thể gì mà phải dùng đến cự đỉnh?”
Thế là...
Thế là mới có cảnh tượng bây giờ.
Phù Đạo sơn nhân rất chột dạ.
Kiến Sầu đã ba ngày không đi ra.
Theo phương pháp luyện thể Nhân Khí, bình thường lần đầu tiên dùng cự đỉnh
đun người luyện thể cần mất thời gian khoảng năm ngày mới có thể làm cho thể xác có thể chịu đựng được nhiệt độ của nước sôi.
Theo lí thuyết, mới có ba ngày trôi qua, lão cũng không cần lo lắng.
Có điều...
Ánh mắt bối rối nhìn lướt qua mặt mấy đệ tử, giọng Phù Đạo sơn nhân càng
trở nên yếu ớt: “Thực ra chỉ là luyện thể thôi mà. Có lẽ không nguy hiểm lắm đâu. Phương pháp luyện thể ta chọn mặc dù hung hiểm nhưng tuyệt đối là tốt nhất. Chắc sẽ không có người bị ninh chết thật đâu... Đại sư tỷ
của các ngươi dù gì cũng là một tu sĩ Trúc Cơ kì, làm gì đến nỗi nhiệt
độ của nước sôi cũng không chịu đựng được? Hơn nữa... nó còn là thiên hư chi thể...”
“Thế tại sao sư phụ không dùng biện pháp này mà luyện thể?”
Tiểu mập mạp Khương Hạ nghĩ tới Kiến Sầu sư tỷ lương thiện dịu dàng lại đi lên con đường luyện thể lại có cảm giác sắp sụp đổ.
Hắn nhìn chằm chằm Phù Đạo sơn nhân, nói ra một câu như vậy.
Chỉ một câu này đã làm Phù Đạo sơn nhân cứng họng.
“Tại sao Kiến Sầu đại sư tỷ lại gặp phải một sư tôn không đáng tin như vậy
chứ...” Thẩm Cữu vô lực nằm bò trên bàn, lẩm bẩm: “Vừa rồi lúc tới đây
chưởng môn còn kêu ta đến mời Kiến Sầu sư tỷ đi thu nhận đệ tử mới. Vạn
nhất Kiến Sầu sư tỷ nấu chết chính mình trong phòng thì ta biết làm thế
nào? Nhai Sơn biết làm thế nào...”
Vốn Nhai Sơn khó thu nhận nữ tu sĩ chính là vì phương pháp tu luyện của đệ tử Nhai Sơn đa số đều quá tàn khốc.
Đệ tử mới nhập môn bất kể nam nữ sau nửa năm tu luyện nền tảng đều sẽ bị
các tiền bối nhập môn sớm hơn xách lên đánh một trận, đánh đến lúc không dám phản kháng nữa mới thôi. Sau đó mới là tu luyện thật sự với cường
độ cực lớn. Năm thứ hai, một đệ tử mới nhập môn sẽ phải hoàn thành mười
trận khiêu chiến ở khốn thú trường dưới nền Nhai Sơn, bất kể thắng
thua...
Đến tận lúc hoàn thành tất cả những việc này, đệ tử đó mới xem như thật sự trở thành một môn hạ Nhai Sơn đạt tiêu chuẩn.
Lúc đầu cũng không phải không thu nhận nữ tu sĩ nhập môn, nhưng đại đa số
nữ tu sĩ cuối cùng đều xin ra vì khó mà chịu được cách tu luyện và chiến đấu cường độ cao như vậy...
Thế là từ đó Nhai Sơn mới có tiếng xấu không ưu ái nữ tu sĩ.
Bây giờ Kiến Sầu sư tỷ mạnh mẽ như vậy, mặc dù là được Phù Đạo sơn nhân
trực tiếp thu làm đồ đệ, nhưng bất kể là tay cầm búa lớn hay là có thiên bàn, thậm chí là một cước kinh thiên động địa đó đều tuyên bố với toàn
bộ tu sĩ Thập Cửu Châu...
Nữ tu sĩ Nhai Sơn ta cũng có thể có phong cách này, cũng nhất định có thể thừa nhận tu luyện và chiến đấu ở cường độ này.
Đúng là một tấm biển thật tốt để cho thiên hạ nhìn.
Dù năm nay không thể thu được nữ tu sĩ thích hợp nhập môn, nhưng ít nhất
cũng có thể kéo Kiến Sầu sư tỷ đến lượn qua trước mặt tất cả mọi người,
thằng nào dám nói Nhai Sơn chúng ta không có nữ tu sĩ? Thế đây là cái
gì?
Chỉ tiếc...
Kiến Sầu sư tỷ bây giờ...
“Đại sư tỷ Nhai Sơn đã bị luộc chết rồi... Đã bị luộc chết rồi... Đã bị luộc chết rồi...”
Câu này không ngừng vang vọng trong đầu Thẩm Cữu, làm cho hắn chỉ muốn chui ngay xuống gầm bàn.
Khúc Chính Phong ngồi bên cạnh, hơn nửa ngày không nói gì.
Hắn chậm rãi sửa sang lại tay áo mình, nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái, dường như muốn nhìn xem lão rốt cuộc đang nghĩ gì.
Rất lâu sau hắn mới nói: “Phương pháp luyện thể Nhân Khí cực kì hung hiểm,
nếu không có tâm trí kiên cường, khi vừa mới vào trong đỉnh sẽ bị ngất
xỉu ngay, linh lực trong thân thể không có ai điều khiển cũng không thể
hộ thể được, vì thế sẽ bị nấu chín trong một canh giờ đầu tiên“.
Nói xong, hắn nhìn thấy trên đầu Phù Đạo sơn nhân toát ra mồ hôi lạnh.
Giọng Khúc Chính Phong mơ hồ: “Sư phụ, nếu như lần sau ngài đói thì cứ nói một tiếng với đồ nhi có được không?”
“...”
Phù Đạo sơn nhân ngơ ngác nhìn Khúc Chính Phong một hồi lâu, đầu óc vận
chuẻn một vòng mới kêu lên: “Ngươi nói càn gì thế? Ta có muốn luộc đại
sư tỷ ngươi ăn thịt đâu?”
Tất cả mọi người đều nhìn lão bằng một ánh mắt phức tạp.
“Mẹ kiếp, các ngươi nhìn ta kiểu gì thế? Muốn ăn đòn đúng không? Các ngươi không tin sư phụ sao?!”
Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy, quả thực bị đám nghịch đồ này làm tức chết.
“Đó là Kiến Sầu nha đầu tự mình muốn luyện thể, không có quan hệ gì với ta. Phương pháp luyện thể Nhân Khí nó đã đọc kĩ rồi, đây là lựa chọn của
nó!”
“...”
Vị sư phụ này thật không đáng tin, Khúc Chính Phong cũng không muốn nói gì nữa.
Hắn đứng thẳng dậy đi ra bên ngoài.
Thẩm Cữu nhìn cảnh này, các loại ý nghĩ xoay chuyển trong đầu.
Khúc Chính Phong dùng đỉnh nấu người khác?
Hay là hắn luyện thể?
Hắn vội vàng đứng lên theo: “Nhị sư huynh, có phải ngươi định đi tìm đại sư tỷ không? Cho ta đi cùng với!”
Nói xong hắn hóa thành một vết sáng, thoáng cái đã biến mất.
Nơi này là chỗ các môn hạ đệ tử Nhai Sơn tụ tập, ở giữa hai thang đá dưới cùng bên vách núi.
Thẩm Cữu lao ra xem, Khúc Chính Phong đã bay thẳng lên trên đỉnh vách núi.
Hắn vội vàng đuổi theo: “À này, nghe nói thời gian trước nhị sư huynh lại
chủ động rút kiếm với Ngô Đoan Côn Ngô, đúng là làm mọi người bất ngờ... Thế, lúc nào chúng ta cũng rút phát nhỉ?”
Khúc Chính Phong liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng không nói.
Thẩm Cữu ngứa ngáy trong lòng: “Mặc dù nhị sư huynh ngươi vẫn có tiếng tim
đen tay độc, lần trước bị ngươi đánh thua tan tác, nhưng đánh nhau với
ngươi đúng là sảng khoái. Bây giờ nhị sư huynh lại chủ động rút kiếm,
vậy nhất định là đã vào phái rút kiếm của ta, một lời không hợp là rút
kiếm, rất thoải mái đúng không? Trước kia là sư đệ hiểu lầm nhị sư
huynh, hễ là người rút kiếm đều là người cương trực... Nhị sư huynh,
ngươi còn chưa từng chủ động rút kiếm với anh, ngươi có thể cho ta một
cơ hội hay không?”
Được Khúc Chính Phong rút kiếm, chu choa!
Đó quả thực là mưa rơi xuống màu đỏ, mặt trời mọc từ phía tây!
Về bản chất, Thẩm Cữu cũng giống như Khấu Khiêm Chi, chính là một kẻ cuồng chiến đấu, chỉ mong được đánh nhau từ sáng đến tối.
Nếu không phải trước kia bị Khúc Chính Phong hành hạ quá thảm, chắc chắn
hắn cũng sẵn sàng ngày ngày đến tìm Khúc Chính Phong đánh nhau.
Năm đó đánh nhau như thế nào?
Chỉ là Khúc Chính Phong kêu bọn họ ra tay thì bọn họ ra tay, hắn hoàn toàn không chủ động rút kiếm.
Nhai Sơn rút kiếm, đặc biệt là rút kiếm giữa đồng môn, nếu không phải kẻ đại gian đại ác, cơ bản đều phải suy nghĩ đến phân lượng của đối phương.
Như Thẩm Cữu, hắn chưa bao giờ rút kiếm với những kẻ quá yếu ớt.
Đương nhiên...
Từ góc độ của Khúc Chính Phong thì số người có thể khiến hắn rút kiếm thật sự không nhiều.
Cho nên vừa nghe nói Khúc Chính Phong cũng đã bước vào phái rút kiếm, khỏi phải nói trong lòng Thẩm Cữu kích động thế nào.
Thấy Khúc Chính Phong im lặng không thèm để ý đến mình, Thẩm Cữu không nhịn
được thở dài: “Nhị sư huynh, chúng ta thương lượng nhé, những lời trước
kia ta đắc tội với ngươi, cứ coi như ta chưa từng nói...”
Lần này, cuối cùng Khúc Chính Phong cũng quay lại nhìn hắn một cái: “Ngươi cũng biết ngươi từng đắc tội ta à?”
Giọng nói mơ hồ lộ ra một sự lạnh lẽo.
Thẩm Cữu vỗ vỗ miệng mình, lỡ lời rồi!
Khúc Chính Phong lại không tính toán với hắn nữa, trực tiếp xoay người đáp xuống trước cửa phòng Kiến Sầu.
Phía sau, Phù Đạo sơn nhân và mấy đệ tử còn lại cũng đáp xuống theo.
Nhìn cánh cửa yên tĩnh này, tiểu mập mạp Khương Hạ có chút sợ hãi.
Trận pháp ngăn cách sự quấy nhiễu từ bên ngoài, cũng ngăn cách sự dò xét từ
ngoại giới, bọn họ không thể nào biết được tình hình bên trong.
Dù có gõ cửa thì khả năng Kiến Sầu nghe thấy cũng cực nhỏ.
Khương Hạ nói run run: “Chúng ta có nên gõ cửa không?”
Kiếm si Khấu Khiêm Chi cũng lần đầu tiên chuyển sức chú ý của mình đến cánh
cửa, lẩm bẩm một câu: “Nhỡ đâu mở cửa ra lại thấy đại sư tỷ Kiến Sầu đã
tự ninh chết chính mình thật thì làm thế nào?”
Bốp!
Phù Đạo sơn nhân không hề do dự cho hắn một cái tát.
“Nói càn cái gì đấy?”
Khấu Khiêm Chi lập tức câm miệng.
Tuy nhiên...
Trần Duy Sơn còn chưa chịu ngậm miệng, vẻ mặt vẫn đôn hậu, hắn nhìn cánhc ửa mấy lần, cuối cùng nghĩ đến một vấn đề rất mấu chốt: “Đại sư tỷ chắc là không tự ninh chết chính mình đâu, nhưng nếu chúng ta đi vào mà đại sư
tỷ còn chưa tu luyện xong... thì đại sư tỷ có mặc quần áo không?”
Một sự yên tĩnh kì lạ xuất hiện ngoài cửa phòng Kiến Sầu.
Cuối cùng vẫn là Phù Đạo sơn nhân phản ứng nhanh nhất, lại cho hắn một cái
tát: “Trong đầu ngươi đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì thế? Chúng ta sẽ gõ cửa cơ mà!”
Trong phòng.
Không khí đã nhạt dần mùi thuốc.
Kiến Sầu ngồi xếp bằng trong cự đỉnh, linh khí hội tụ về phía tổ khiếu mi
tâm nàng dần dần thu nhỏ bằng một sợi chỉ. Linh khí cần dùng để luyện
thể ngày càng ít đi.
Mồ hôi trên trán đã biến mất, nàng chỉ thấy quanh người ấm áp, gân cốt giãn ra, như đang ngâm mình trong nước ấm.
Nhiệt độ của nước thuốc trong cự đỉnh không có cách nào nấu chín nàng được
nữa, ngay cả dược lực của thuốc cũng trở nên nhạt nhẽo, lúc đầu như kim
đâm, bây giờ lại như ve vuốt.
Ùng ục...
Bên tai vẫn có tiếng nước sôi sùng sục, chứng minh nhiệt độ trong cự đỉnh này không hề giảm xuống.
Kiến Sầu chậm rãi mở mắt ra nhìn xung quanh, thuốc nước đã biến thành màu xám đục.
Đột nhiên Kiến Sầu nghĩ đến một chuyện rất buồn nôn.
Màu xám này không phải màu sắc của bất cứ một loại thảo dược nào mà đến từ da thịt trên người nàng bị tan ra.
Nàng biết mình không thể nhìn tiếp nữa, vội vàng đè cảm giác khác thường đó
xuống, từ trong cự đỉnh đứng dậy, dùng tốc độ cực nhanh lấy ra một vại
nước sạch từ trong túi càn khôn, tắm rửa sạch sẽ rồi mới mặc y phục vào.
Cảm giác lcus này thật khoan khoái nhẹ nhàng.
Kiến Sầu có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của thân thể, da dẻ mịn màng
không chỉ gấp đôi, những vết chai sinh ra trong lòng bàn tay do lao động quanh năm cũng đã biến mất sạch, mà mức độ dẻo dai của da dẻ lại quá
sức tưởng tượng của nàng.
Mỗi một tấc da thịt đều được sinh ra
cùng sự tôi luyện của linh lực, tinh thuần hơn nhiều so với dùng linh
lực tôi luyện sau khi đã hình thành.
Nhân Khí, quả thật là lấy người làm pháp khí.
Bình thường lúc tu sĩ bắt đầu tu luyện đều là thân thể da thịt, không có ai
từ nhỏ đã có linh lực để tôi luyện thân thể, cho nên nền tảng thân thể
vẫn rất yếu ớt. Còn phương pháp Nhân Khí lại loại bỏ hết xác thịt của
con người, dùng thảo dược và năng lực tự chữa trị của thân thể tu sĩ,
thúc đẩy da thịt sinh ra trong sự tôi luyện của linh lực.
Thế là thể xác mới xuất hiện liền có nền tảng kiên cường dẻo dai ngay từ đầu.
Trên nền tảng này, khi tiến hành bước luyện thể tiếp theo mới có hiệu quả cao.
Những đau khổ này cũng rất đáng giá.
Tầng thứ nhất của phương pháp luyện thể này tên là thân thể kim thiết, không phải là cứng rắn như sắt thép mà là kim thiết thông thường không thể
tạo thành tổn thương với thân thể này.
Kiến Sầu suy nghĩ một lát, từ túi càn khôn lấy ra một con dao găm bình thường cắt một cái vào lòng bàn tay mình, không ngờ chỉ để lại một vệt trắng lờ mờ.
Trong ngọc giản nói, luyện thành tầng thứ nhất cần khoảng năm ngày, mấy tầng sau đó thời gian sẽ tăng gấp bội.
Bây giờ đã qua bao lâu rồi?
Ban đầu Kiến Sầu vốn cũng định tính toán thời gian, nhưng quá trình tôi
luyện trong đỉnh thật sự quá đau khổ, vì vậy nàng hoàn toàn không thể
tính ra rốt cuộc đã qua bao lâu...
Đứng yên tại chỗ, Kiến Sầu cũng không tìm được kết quả.
Nàng dứt khoát vươn vai một cái, cảm thấy thân thể nhẹ như chim yến, dường như lập tức có thể bay lên.
Lúc này trong da thịt nàng, mỗi một tấc đều chứa linh lực tinh thuần, chỉ
cần nàng muốn là lập tức có thể phát ra tấn công mạnh mẽ.
Cảnh giới mặc dù không tăng lên, nhưng Kiến Sầu nghĩ sức mạnh của mình đã tăng được một nấc.
Vươn vai xong, nàng đi ra cửa, chậm rãi mở cửa ra.
Ánh trăng trắng bạc theo khe cửa len vào phòng.
Cùng với ánh trăng còn có một loạt bóng người hắt vào phòng.
Kiến Sầu kinh ngạc ngước mắt nhìn, ngoài cửa phòng mình không ngờ lại có sáu người đang đứng, dù họ quay lưng về phía ánh trăng, không thấy rõ mặt,
nhưng Kiến Sầu vừa thấy dáng người bọn họ liền biết ngay đây chính là
sáu thầy trò Phù Đạo sơn nhân.
Lúc này ngoài cửa cực kì yên tĩnh.
Khúc Chính Phong nhíu mày một cái, không nói.
Phù Đạo sơn nhân lại cảm thấy khối tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, chỉ hận không thể ôm mấy đồ đệ bên cạnh khóc lớn một trận: Mẹ ơi, may
mà không chết!
Khấu Khiêm Chi rất chững chạc, còn không có phản ứng gì lớn.
Tiểu mập mạp Khương Hạ thì lao vào ôm Trần Duy Sơn, cười to: “Quá tốt, đại
sư tỷ Kiến Sầu không tự ninh chết chính mình. May quá, còn không chết!”
Ninh...
Chết...
Khóe miệng Kiến Sầu co giật không ngừng.
Rốt cuộc các ngươi đến đây làm gì?