Kiến Sầu đứng yên ở chỗ cũ nhìn rất lâu. Mọi người đứng sau lưng nàng,
không đi lên quấy rầy, cũng có thể trong lòng bọn họ cũng có vô vàn cảm
khái và ngàn vạn suy nghĩ, cần nhân cơ hội này sắp xếp lại cho rõ.
Chỉ có nước ao trong tranh không ngừng đổ ra ngoài, từ dòng nước lớn dần dần biến thành dòng nước nhỏ bé.
Không biết từ bao giờ, nước trong tranh tràn ra đã dừng lại.
Dòng sông dài chảy xiết về phía trước không có nguồn nước bổ sung cuối cùng
vẫn trôi đi, chỉ để lại một vệt nước giống như dải lụa.
”Ơ?”
Tả Lưu vừa mới chuyển ánh mắt lại nhìn bức tranh đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Dòng nước đã chảy hết, đình đài hành lang trong tranh cũng đã bị nước cọ rửa sạch sẽ, không còn lại bất cứ thứ gì.
Bức tranh cuốn xám vàng cũ kĩ, lại đã trống rỗng.
Gió vừa thổi tới, nó liền nhẹ nhàng rơi xuống trong cửa, tự động cuộn lại thành một cuộn giấy dài hai thước.
Ánh sáng dịu dàng từ cuộn giấy phát ra, bao bọc lấy cuộn giấy rồi bay về phía Kiến Sầu đang đứng yên lặng xa xa.
Lúc này tất cả mọi người đều phải chú ý đến cuộn giấy. Ánh mắt Kiến Sầu
đang nhìn về phương xa còn chưa kịp thu lại đã phát hiện trong tầm nhìn
xuất hiện một cuộn giấy vẽ tranh.
Nàng ngây người một lát, lại không đưa tay bắt lấy cuộn tranh vội mà quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên cuộn tranh này chính là bức tranh treo trong cửa lúc trước.
Không còn bức tranh này che khuất, đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong vẫn chỉ thấy cảnh đổ nát phía sau mà không có gì khác.
Thế giới trong tranh mà lúc trước bọn họ đi vào đã hoàn toàn biến mất.
Bên tai đột nhiên vang lên câu hỏi của Lí Quân lúc trước: “Ngươi không thắc ămcs sao? Ta đã không còn thứ gì có thể tặng cho ngươi nữa“.
“...”
Vốn chỉ là một người khách qua đường, người kia là người canh giữ ẩn giới, vì sao đột nhiên lại khiến nàng cảm khái không thôi?
Kiến Sầu phát hiện mình cũng không phải rất hiểu chính mình.
Tranh cuộn chính là chỗ ở của Lí Quân lúc trước, nàng lại không có sức mạnh
để khống chế ẩn giới. Thứ này có thể chứa một thế giới, hình vẽ trong đó trải qua năm dài tháng rộng không ngờ lại có thể hóa hư thành thực,
nhìn kiểu gì cũng thấy không phải một vật tầm thường. Nếu không có Lí
Quân sắp xếp từ trước đó, nó làm sao lại tự động bay đến trong tay nàng
chứ?
Không phải không còn thứ gì để tặng, chỉ là để lại đến cuối cùng thôi.
Kiến Sầu đoán được, mọi người còn lại chắc chắn cũng có thể nghĩ ra được.
Vốn là một chuyện nên vui vẻ, dù sao từ khi vào ẩn giới tới nay bọn họ vẫn
chưa thật sự có thu hoạch gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, những bảo vật này
chẳng thà không lấy được còn hơn.
Một hơi thửo kìm nén rất lâu trong lồng ngực Kiến Sầu chậm rãi phun ra.
Cuối cùng nàng vẫn đưa tay ra nắm lấy cuốn tranh vẫn đang lơ lửng trước mặt mình.
”Lí Quân!”
”Lí Quân!”
”Bọn ta tới rồi...”
”Khẹc khẹc khẹc khẹc...”
Tiếng bước chân vội vã đột nhiên vang lên phía xa, cùng với đó là những tiếng kêu hết sức vui mừng. Con sóc chân ngắn ra sức chạy ở phía trước, từ xa xa đã nhìn thấy cánh cửa đó, hai con mắt đều sáng lên.
Thân hình xù lông khéo léo vượt qua mặt đất đổ nát, con sóc rất nhanh chạy tới trước mặt Kiến Sầu: “Khẹc khẹc khẹc khẹc!”
Lại gặp ngươi rồi. Nhìn thấy Lí Quân chưa?
“...”
Trả lời nó chỉ có sự yên lặng của Kiến Sầu.
Không ít linh thú chạy theo phía sau, tốc độ chậm hơn con sóc một chút, có điều cũng lần lượt chạy đến.
Lúc đầu đều vô cùng cao hứng, con nào có thể nói thì chờ con sóc hỏi thăm
tình hình, thậm chí còn bàn tán về tình trạng của thiên cung lúc này.
Nhưng thấy con sóc chờ mong nhìn Kiến Sầu rất lâu mà Kiến Sầu vẫn chậm
chạp không nói gì, tất cả mọi linh thú dường như đều ngửi thấy một mùi
vị không tầm thường.
Lúc này chúng mới chú ý tới bức tranh trong
trong cánh cửa thứ tư không biết từ khi nào đã lẳng lặng nằm trong lòng
bàn tay Kiến Sầu.
Bức tranh này tên là hư thực càn khôn, chính là nơi Lí Quân sinh ra, cũng là pháp khí của Lí Quân.
Bây giờ tại sao...
Một loại dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên trong lòng đám linh thú.
Không biết là bắt đầu từ đâu, một sự im lặng đột nhiên lan ra khắp xung quanh.
Im lặng đến ngột ngạt.
Con sóc kêu rất lâu, thậm chí đã đưa chân kéo tay áo Kiến Sầu. Kiến Sầu
buông mắt nhìn nó, dường như muốn nói, lại chung quy không biết nên nói
gì.
Nàng không nói, con sóc lại nhìn ra sự bi thương ẩn chứa trong mắt nàng.
Hai chân trước run lên, cứng nhắc rụt lại.
Trên trời vẫn còn có nghiệp hỏa hồng liên sáng rực, lại không còn dấu vết của con cá chép đó.
***
Bên dưới một tòa lầu cao nằm cạnh phố lớn, một người đàn ông đang đi dọc
con phố đột nhiên dừng bước, nhìn về phía tây bắc như có cảm giác gì đó.
”Chuyện gì thế?”
Tử y kiếm hầu Tiết Vô Cứu ôm một thanh trường kiếm bước đi mấy bước không nhìn thấy người liền cau mày quay lại nhìn hắn.
Chiếc áo bào đen nhìn có vẻ nặng nề u ám, lại có hoa văn màu vàng kim chói
mắt thêu trên vạt áo, từ xa nhìn lại cũng có cảm giác sắc bén.
Hắn đứng ở đó, giống như là một đạo kiếm ý xé rách bầu trời.
Hai thanh kiếm đeo bên hông, một thanh lam đậm, một thanh màu xám, nhìn rất tầm thường.
Khúc Chính Phong nhìn về hướng tây bắc rất lâu, sau đó ngửa tay lên, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay.
Bởi vì quanh năm luyện kiếm, lòng bàn tay và ngón tay đều có không ít vết chai, nhìn có vẻ thô ráp.
Lúc này một chiếc vẩy cá màu đỏ đậm đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay
hắn, dưới ánh mặt trời có một làn ánh sáng lấp lánh chạy qua, sau đó lập tức tối đi.
Hắn yên lặng một lát, nói: “Có một vị cố nhân vừa đi“.
”Cố nhân?”
Chiếc vẩy cá này vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, bên trên dường như
còn có khắc gì đó, Tiết Vô Cứu nhãn lực rất tốt, khó có thứ gì thoát
được mắt hắn.
Có điều Khúc Chính Phong không định giải thích nhiều hơn.
Ẩn giới Thanh Phong am...
Nếu không nhớ lầm, đám tu sĩ Trung Vực kia mới đến ẩn giới không bao lâu,
trong đó có Kiến Sầu, có Tạ Bất Thần, cũng có thiếu tông chủ Sơn Âm tông yêu ma đạo.
Cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Khúc Chính Phong không thể biết được.
Hắn nghĩ tới việc hôm nay phải đến “thăm hỏi” cuồng kiếm sĩ Chu Bạch, nhẹ nhàng nắm tay lại định cấ vẩy cá đi.
Không ngờ lại có một giọng nói ngạo mạn từ chếch phía trước mặt truyền đến:“Chậm đã! Thứ này của ngươi dường như không tồi, cho tiểu gia xem một
chút!”
Tiết Vô Cứu lập tức nhíu mày.
Khúc Chính Phong cũng quay đầu sang, nhìn thấy một thanh niên ngón tay đeo nhẫn Tu Di đứng
lệch phía trước, đôi mắt thoạt nhìn có vài phần hung ác đang nhìn chằm
chằm chiếc vẩy cá còn chưa kịp thu hồi trong tay hắn.
Nhìn sơ qua, tu vi nguyên anh hậu kì, cũng không thấp.
Trên mặt mang ba phần ý cười, khiến người khác nhìn thấy có cảm giác rất
thoải mái, Khúc Chính Phong tỏ ra cực kì nhã nhặn: “Các hạ muốn xem à?”
Hắn đưa tay ra để lộ chiếc vẩy cá nằm trong bàn tay, như hỏi ý kiến đối phương.
Ánh vàng lờ mờ trên vẩy cá bỗng trở nên rõ ràng.
Ánh sáng tham lam lóe lên trong mắt thanh niên tà dị, bàn tay gần như lập tức đưa về phía chiếc vẩy cá.
Đúng lúc tay hắn chỉ còn cách chiếc vẩy cá khoảng một tấc...
Thế giới trong mắt hắn đột nhiên dừng lại.
Cả nụ cười hiền hòa tao nhã trên gương mặt người đàn ông áo bào đen thêu chỉ vàng, cả khoảng cách giữa tay hắn và chiếc vẩy cá.
Một thanh trường kiếm màu lam đậm không biết đã ra khỏi vỏ từ khi nào.
Thậm chí không có một chút thay đổi về khí tức nào, cũng không có nửa phần
sát ý lộ ra, càng không có một chút kiếm khí sắc lạnh, tóm lại là không
hề có dấu hiệu nào hết.
Cứ thế, nhẹ nhàng đâm vào mi tâm hắn như là đâm vào một miếng đậu phụ, đơn giản, lại nhàn hạ.
Nguyên anh hình người nhỏ bé trong linh đài thậm chí còn chưa kịp tránh né đã
bị một kiếm này đâm trúng, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm rồi tiêu
tan như mây khói.
Tách tách...
Máu cuối cùng chảy ra, nhuộm đỏ thế giới trong mắt thanh niên tà dị.
Yết hầu hắn chạy lên chạy xuống, trong cổ họng phát ra âm thanh không rõ ý
nghĩa, cuối cùng lại bị máu tươi từ trong miệng tràn ra nhấn chìm.
Khúc Chính Phong cầm Hải Quang kiếm, ánh mắt thậm chí không có một chút thay đổi.
Hắn chậm rãi rút kiếm về, nhẹ nhàng lắc một cái, hoa máu trên thân kiếm
liền rơi xuống đất, lưỡi kiếm sạch sẽ toát ra màu lam u ám.
Uỵch!
Thanh niên tà dị cuối cùng mất tri giác ngã xuống đất, đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ không thể nhắm lại được.
Tiết Vô Cứu đứng bên cạnh Khúc Chính Phong, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá
trình Khúc Chính Phong xuất kiếm, đáy lòng lại sinh ra cảm giác kinh
hãi.
Hơn trăm năm duy trì trạng thái nguyên anh thượng đỉnh, hơn
nữa trong thời gian này chưa từng có một tu sĩ Thập Cửu Châu nào có thể
vượt qua hắn.
Hơn trăm năm đó, rốt cuộc hắn ngộ được những gì?
Từ nguyên anh đột phá đến xuất khiếu, thật sự chỉ là từ nguyên anh thượng đỉnh đến xuất khiếu sơ kì sao?
Ít nhất, Tiết Vô Cứu không nhìn thấu được hắn.
Một tu sĩ Nguyên Anh kì bị giết một cách hời hợt như không, sức chiến đấu của Khúc Chính Phong lúc này đáng sợ đến mức nào?
Nhưng bản thân Khúc Chính Phong lại không để ý cho lắm.
Cất vẩy cá đi, tra kiếm vào vỏ, trên phố lớn có không ít người lấm lét liếc nhìn, có điều không có ai dám tiến lên, hoặc nói đã quen rồi, không
buồn tiến lên xem xét.
”Đi thôi!”
Hắn khẽ cười, không hề lo lắng.
Tiết Vô Cứu cũng thoáng nhìn những người xung quanh, nhìn thị trấn phồn hoa
dần dần chìm trong hoàng hôn, thật sự có một cảm giác khó tả.
Không ai quan tâm người chết rốt cuộc là ai, cũng sẽ không có người tra xét
xem giữa người giết và người bị giết có thù hận gì, hết thảy quy tắc
trên thế gian đến đây đều được đơn giản hoá thành thực lực là trên hết.
Tất cả những thứ khác đều không cần để ý.
Nơi này là Minh Nhật Tinh Hải.
Không có ai biết ngày mai chính mình sẽ thế nào, tất cả mọi người chỉ có thể sống ở thì hiện tại.
Khúc Chính Phong đã đi, Tiết Vô Cứu ôm kiếm, cười một tiếng lười nhác mà cao sang: “Ngày mai...”
Hắn không hề lo lắng cái chết của tu sĩ này sẽ mang đến sự chú ý nào ở Minh Nhật Tinh Hải, sẽ cho bọn hắn mang đến phiền phức gì.
Bởi vì
trong lòng hắn biết rõ: Bất kể hôm nay chết bao nhiêu người, xảy ra bao
nhiêu chuyện, ngày mai, Minh Nhật Tinh Hải cũng sẽ chỉ xôn xao bàn tán
về cái chết của một người duy nhất.
Ta tự nhập ma mà đi, không còn là môn hạ Nhai Sơn...
Tiết Vô Cứu nhìn bóng lưng Khúc Chính Phong xa xa một cái.
Bước chân hắn rất vững vàng, đi thẳng đến một ngôi nhà tranh rách nát trong ngõ nhỏ cuối phố.
Chỗ đó là nơi ẩn cư của cuồng kiếm sĩ tính khí lập dị nhất Minh Nhật Tinh Hải, Chu Bạch.
***
Ẩn giới Thanh Phong am, ngoài cánh cửa thứ tư.
Đám linh thú vừa mới tụ tập lại cuối cùng vẫn dần dần tản đi.
Chúng đã tạ ơn Kiến Sầu, lại vẫn khó mà giấu được vẻ bi thương trên mặt. Đây
là kết quả ai cũng không nghĩ tới, nhưng cũng là một kết quả tất nhiên.
Con sóc nhỏ hồn xiêu phách lạc đi giữa đám linh thú, dường như vẫn còn chưa chấp nhận được sự thật.
Cáo bạc và rùa già đi bên cạnh nó, trên mặt con cáo bạc mang thần thái nhu
hòa cực độ, nó quay đầu lại thoáng nhìn, Kiến Sầu còn đứng ở chỗ cũ đưa
mắt nhìn chúng.
Rùa già chậm chạp bò trên mặt đất, giọng nói già
nua cất lên: “Chỉ là Lí Quân lại hóa thành một con cá chép, ngài vẫn còn ở trong ẩn giới này. Không biết chừng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp
được...”
Dù sao thì chúng vốn dĩ đều là yêu.
Chẳng lẽ không thể có một ngày tu luyện lại từ đầu?
Đây đã là kết cục tốt nhất.
Con sóc cúi đầu, cuối cùng vẫn hu hu khóc lên, vừa đi vừa khóc, còn dùng hai chân trước lau khuôn mặt đầy lông mịn.
Rõ ràng nhìn rất khôi hài, lại làm mọi người không sao cười được.
Cáo bạc dịu dàng ôm lấy nó, như là một người chị, chỉ nói: “Sẽ tốt, rồi sẽ tốt lên“.
Như là nói với con sóc, cũng là nói với chính mình.
”Hết thảy đều sẽ tốt lên sao?”
Tả Lưu nghe tiếng nói từ phương xa vọng lại, càng ngày càng xa, liền hoang mang lẩm bẩm một câu.
Kiến Sầu hơi buông mắt, lại cong khóe môi: “Sẽ tốt lên“.
”Bất Ngữ thượng nhân rốt cuộc thế nào?”
Tả Lưu lại thắc mắc.
Kiến Sầu nhìn cuộn tranh trong tay rồi cất vào túi càn khôn, nghe thấy Tả
Lưu hỏi, nàng yên lặng một lát mới đáp: “Trong Ý Trịch Trục, Bất Ngữ
thượng nhân có tám tòa điêu khắc các cảnh giới, bên trên mỗi tòa đều có
khắc một hàng chữ. Ông ta tu luyện luôn sinh ra tâm ma mạnh mẽ“.
Mọi người đột nhiên ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy Kiến Sầu
nhắc tới những gì nàng chứng kiến trong Ý Trịch Trục, bọn họ mặc dù cũng nhìn thấy nhưng lại thật sự không suy nghĩ sâu hơn.
Dù sao đối với các tu sĩ, tâm ma mặc dù không thường thấy cho lắm nhưng cũng không ít.
Kiến Sầu nói tiếp: “Lúc đầu tâm ma xuất hiện sau khi ông ta đột phá trăm
ngày, sau đó là mười ngày, thậm chí là mấy ngày... Cuối cùng biến thành
lập tức sinh ra. Thời gian càng ngắn có nghĩa tâm ma cũng càng mạnh mẽ.
Trong lối đi ta chọn, trong bức tượng đá cuối cùng có một bộ hài cốt“.
Hài cốt?!
Mọi người nghe đến đó đều hít sâu một hơi.
Kiến Sầu dù không nói rõ nhưng bọn họ chẳng lẽ còn có thể không hiểu?
Bộ hài cốt này chỉ sợ chính là của Bất Ngữ thượng nhân.
Như Hoa công tử lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, Lục Hương Lãnh thì thở dài thăm
thẳm, Hạ Hầu Xá và Tạ Bất Thần lại gần như mặt không biểu cảm.
Chỉ có Tả Lưu trong đầu chợt hiện linh quang, đột nhiên nhìn về phía đám linh thú chỉ còn lại một tàn ảnh.
”Ý của Kiến Sầu sư tỷ là tâm ma giết chính bản thân Bất Ngữ thượng nhân
sau đó tự mình phi thăng? Thế vì sao... vò sao không nói với chúng...”
Kiến Sầu thoáng nhìn hắn rồi quay lại nhìn đám linh thú đã biến mất trong ẩn giới đổ nát.
”Ngươi cho rằng chúng thật sự không có một chút cảm giác nào sao?”
Tả Lưu đột nhiên sửng sốt.
Vẻ mặt Kiến Sầu lại biến ảo vô cớ, cuối cùng dần dần quay về bình tĩnh.
Nàng thở ra một hơi nặng nề, ánh mắt lướt qua năm người còn lại, nói:“Vừa rồi con rùa già đã nói, bí mật của Cửu Khúc Hà Đồ mà chúng ta cần
tìm có lẽ được giấu trong thiên cung trên đỉnh đầu, ai đến cũng không cự tuyệt“.
Đó là một cung điện đồ sộ.
Mọi người nghe Kiến
Sầu nói vậy liền ngẩng đầu lên, trong tầm mắt chỉ thấy toàn là hoa sen
nở rộ, Đại Minh Ấn đã được chữa xong, hoàn toàn biến mất dưới đế thiên
cung.
Thiên cung có hình dạng của một ngọn tháp cao, có nhiều
tầng chồng lên nhau, trên mái cong bát giác treo một loạt đèn lồng lưu
li, thoạt nhìn như là cả tòa thiên cung cũng trong suốt long lanh.
Bọn họ đều biết đây là nơi cuối cùng bọn họ phải đến.
Một khi lấy được bí mật liên quan đến Cửu Khúc Hà Đồ, hành trình ẩn giới lần này liền xem như kết thúc hoàn hảo.
”Đi thôi!”
Cảm giác giống như hết thảy đều ở ngay trước mắt, chỉ đưa tay ra là chạm
vào được, quả thực rất tuyệt vời, không ai có thể chờ đợi được.
Kiến Sầu vừa mới nói xong, mọi người đưa mắt nhìn nhau một cái, cực kì ăn ý đồng loạt bay lên, hướng thẳng tới vòm trời cao cao.
Không cảm thấy có bất cứ trở ngại nào.
Đại Minh Ấn đã được sửa chữa, đám nghiệp hỏa hồng liên nở rộ trên ddaauf cũng tràn đầy thiện ý đối với họ.
Thuận gió bay lên, cuồng phong thổi mái tóc đen óng ả và tay áo của Kiến Sầu bay phần phật giữa không trung.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trên không trung có một gợn sóng lăn tăn, dường như đã chạm được vào một lớp màng, đó là sự tồn tại của hồ gương trên trời.
Ào!
Giống như là người lặn sâu đột nhiên trồi lên mặt nước, cảm giác khi xuyên
qua gợn sóng lăn tăn đó cũng giống hệt như xuyên qua mặt nước, đột nhiên bắn lên sóng nước vàng rực.
Kiến Sầu từ mặt hồ bay thẳng lên, lập tức thấy rõ thế giới bên trên vòm trời này.
Đó không ngờ lại là một hồ lớn trôi trên không trung, đưa mắt nhìn không
không thấy điểm cuối, một vùng ánh vàng rực rỡ, kéo dài đến rất xa, rất
xa.
Trên mặt hồ chính là thảm sen đỏ vô tận mà bọn họ nhìn thấy từ bên dưới.
Sen đỏ mọc san sát, chen chúc nhau trên mặt hồ, kéo dài đến tận chân trời.
Tòa thiên cung to lớn vô cùng này nằm bên hồ nước trên trời, khi Kiến Sầu quay lại nhìn liền chiếm trọn toàn bộ tầm mắt nàng.
Quá lớn, quá lớn.
Cũng quá cao, quá cao.
Nàng ngẩng đầu nhìn một cái, lại không nhìn thấy đỉnh của nó rốt cuộc ở nơi
nào. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy chính là sắc màu trong suốt như lưu
li.
Lúc này, Kiến Sầu lại nhớ tới tòa lầu hái sao trong truyền thuyết.
Nếu thật sự đứng trên đỉnh thiên cung này, cảnh tượng sẽ tráng lệ ra sao?
Kiến Sầu đứng lơ lửng giữa không trung, cứ thế yên lặng nhìn, đột nhiên nói
một câu: “Nghiệp hỏa hồng liên, mặt hồ mênh mông, trên đỉnh vòm trời,
cửu thiên cao nhất, thiên cung này phong thủy rất tốt, nhất là để an
táng“.
Đó là một câu lẩm bẩm tự nói, nhỏ đến nỗi làm mọi người nghe không rõ.
Nhưng Tạ Bất Thần may mắn thế nào lại đứng cách người nàng không xa, cũng
đang nhìn tòa thiên cung đồ sồ nguy nga giống như nàng, vì thế nghe được toàn bộ lời nàng không sót chữ nào.
Vẻ lành lạnh trên người khiến hắn có vài phần xuất trần.
Hắn cũng không quay lại nhìn nàng, chỉ yên lặng một lúc lâu, trong mắt có
thần quang biến ảo, cười nhạt nói: “Kiến Sầu đạo hữu, tư tưởng lớn gặp
nhau!”