Ta Không Thành Tiên

Chương 256: Chương 256: Thuộc Tính




Dịch giả: sweetzarbie

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ là hai tên quan nhỏ, tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa tại địa phủ.

Thế giới nào cũng vậy, thực lực và địa vị quyết định hết thảy.

Thế giới Cực Vực như thế nào thì nơi ở cũng như vậy.

Đó là một thôn nhỏ vắng vẻ cách quỷ môn quan khoảng sáu mươi dặm. Tại Cực Vực có một số quỷ tán tu không có môn phái, trong số đó có người không đầu nhập làm quỷ tốt, quỷ sai, hoặc cũng có người nghèo tơi tả như quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ vậy.

Nhà của đầu to và đầu nhỏ thấp bé, xây toàn bằng bùn đất. Hai gian chính diện đã sụp xuống một nửa, trông lung lay muốn đổ, duy chỉ có gian ở bên phải vốn là nhà bếp nên tựa hồ còn miễn cưỡng trụ lại tàm tạm trên mặt đất. Mặt đất khô cằn đen đúa, nứt nẻ chằng chịt. Cỏ dại đâu đâu cũng rặt một màu vàng úa.

----

Tuy mới đến địa phủ chưa lâu nhưng Trương Thang đã thích nghi trước những thay đổi thời tiết ở Cực Vực.

Dưới chân y là đồng cỏ, phiến lá cỏ thuôn dài, chót lá trở trắng, gọi là“Thiên thời thảo“. Vào xuân, chót lá màu lục nhạt, mùa hè thì đen thẫm, thu đến trở trắng, đông sang thì biêng biếc sắc lam.

Hiện tại, Cực Vực đang thu.

Thiên không xa xa dần dần tối đi, sương mù bao phủ. Nơi đây không có mặt trời nhưng ngày đêm luân chuyển.

Chân Trương Thang đạp trên mảnh đất nứt nẻ. Y đi xuyên qua màn sương mù dày đặc, chậm rãi đến gần tiểu viện đổ nát, bước chân thong thả, không có vẻ gì gấp gáp.

Bóng người đổ dài từ thân hình cao lớn đó từ từ tiến tới.

Trang phục của quỷ lại màu đen, người bình thường mặc vào thì trông xoàng xĩnh, nhưng mặc trên người y thì lộ vẻ tử khí và sát khí nặng nề. Chử phán quan mi đỏ có nói đó là do lúc còn sống y giết quá nhiều người nên khí tức dần dần nhiễm lên hồn phách. Đối với quỷ tu mà nói thì chỉ có trăm điều lợi mà không có một điều hại.

Giữa mi tâm Trương Thang có một vết chàm dọc màu xanh khiến cho cả khuôn mặt y không những càng thêm khó ưa mà còn mang thêm vẻ sắc bén và lạnh lùng như dao nhọn.

Y chắp hai tay lại sau lưng, từ từ đi tới. Đây là thói quen của y, cũng là thói quen có từ hồi còn làm quan ở cô đảo nhân gian, cho dù hiện tại đã làm một quỷ lại nho nhỏ nhưng muốn thay đổi tập tính cũng rất khó.

”Cộp! Cộp! Cộp...”

Bước chân càng tới càng gần nhưng trong nhà lại lặng im như tờ, không biết có người bên trong hay không. Trương Thang vừa đang nghĩ vậy thì tai liền nghe “Két...” một tiếng. Y ngẩng đầu nhìn.

Cánh cửa duy nhất còn tạm coi là hoàn hảo rốt cục cũng mở ra. Quỷ đầu nhỏ đứng ở cửa vừa trông thấy y thì kinh ngạc, liền bước ra ngoài một bước nhưng tự nhiên liền bước lùi vào trong mà đóng cửa lại.

”Ái chà, ta cứ hỏi là ai? Lão Trương, sao huynh lại tới đây?”

Cửa mở rất nhanh nhưng đóng lại cũng rất nhanh.

Trong nhà tối thui như mực, có thể thấy được lờ mờ đồ đạc bên trong tuy không được rõ ràng lắm. Cửa vừa đóng thì đã chẳng nhìn thấy gì.

Trương Thang nhạy cảm, cảm thấy có chuyện không bình thường. Y từ trong thôn đi thẳng tới đây, bạch mao quỷ nghe nói y muốn tìm quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ thì thuận miệng nói hai gã này kiếm hắn dể mượn một ít củi, không biết để làm gì.

Quỷ ở Cực Vực lúc nào cũng đói khát. Mượn củi chắc là để nấu ăn.

Vì là thuộc tính âm nên gỗ hòe là loại củi dùng để nấu ăn rất thông dụng. Củi mà bạch mao quỷ cho mượn cũng là loại này.

Thấy quỷ đầu nhỏ đóng cửa nhanh như vậy, tự tâm Trương Thang có hơi giễu cợt. Y đối với những chuyện ăn uống này không quan tâm đến một mảy. Cho dù người ta không muốn để cho y biết ở trong nhà có gì y cũng không để ý.

Thấy quỷ đầu nhỏ rụt về, Trương Thang liền lấy hai quyển sổ dày cộm màu xám từ trong tay áo ra, nói ngay vào việc chính: “Chử phán quan có lệnh, ta giao hai bản “Thiên mệnh sao” này cho hai vị xử lý.”

Hai quyển sổ này mỗi quyển dày chừng hai ngón tay. Trên bìa không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, chỉ viết dọc ở bên trái ba chữ “Thiên mệnh sao”, phía dưới có vài chú thích nho nhỏ, “Chưởng địa ngục ty” cho thấy hai quyển này có liên quan đến ty cai quản địa ngục.

”Hạn trong vòng bảy ngày phải đến Tần Nghiễm vương điện giao lại danh sách quỷ mới. Tất cả ác nhân đều phải được chỉnh lý bao nhiêu tội, nhận những hình phạt gì. Chú ý, hai vị đã tiếp nhận phần hình phạt, còn hai phần này Chử phán quan giao cho các vị.”

Nói xong Trương Thang liền giơ hai quyển sổ dày cộp ra. Quỷ đầu nhỏ vừa đứng trước mặt Trương Thang đã cảm thấy đau răng. Gã hận không thể đâm tên Chử phán quan uy quyền này hai ba nhát dao cho chết quách đi.

Trương Thang ở địa phủ là quỷ lại bị nhiều người ghét nhất. Y lúc nào cũng trương cái mặt vô cảm ra nên được đặt biệt hiệu “Quỷ đòi mạng”, căn bản là không mang cho tới cho người ta tin tức gì tốt.

Bây giờ cũng vậy.

Nhìn hai quyển sổ dầy cộp kia, quỷ đầu nhỏ lúc trước còn vô cùng khẩn trương, cứ lo chuyện nấu người sống bị phát hiện thì bây giờ tâm tình ngập tràn bi thống như cha mẹ chết.

”Cái này...”

Gã nói lấy lệ, không giơ tay ra, cố ý muốn tìm cớ từ chối.

Trương Thang nhướng mắt, tròng mắt vô cảm lạnh lùng nhìn quỷ đầu nhỏ.

Trong nháy mắt, lông tóc quỷ đầu nhỏ toàn thân dựng đứng!

Ánh mắt ấy thật dứt khoát!

Gã như bị điện giật, không do dự nữa mà vội giơ tay ra, ôm hai quyển “Thiên mệnh sao” vào ngực.

”Hà hà, xin lỗi, xin lỗi...”

”Cám ơn huynh đã cất công tới. Huynh cũng biết bọn ta không biết chữ nhiều, lỡ như có gì không hiểu chắc là phải hỏi huynh rồi.”

”Phải rồi, Chử phán còn chuyện gì khác không? Chuyện cây búa kia ra sao rồi?” Quỷ đầu nhỏ liến thoắng hỏi, bộ dạng khẩn trương.

Trương Thang bất quá là quỷ của Uổng Tử thành mà sao khí tức lại khiến cho người ta sợ hãi đến như thế? Bị hắn nhìn như vậy, quỷ đầu nhỏ cảm thấy toàn thân khó chịu. Lưng chảy mồ hôi lạnh, gã mong đổi chủ đề, làm dịu ngữ khí.

”Thiên mệnh sao” đã không còn ở trong tay, Trương Thang liền rút tay về. Y liếc nhìn quỷ đầu nhỏ một cái, nhớ đến câu hỏi cuối cùng của gã liền lập tức thất thần.

Ở ngoài quỷ môn quan có một cây búa từ thiên ngoại bay tới, toàn thân đen kịt, trên có hoa văn dữ tợn nhìn như máu đỏ lưu chuyển, lập lòe. Gã nhớ trước kia ở Sát Hồng tiểu giới có thấy qua cây búa này, nhưng lúc đó nó không có vẻ đáng sợ như vậy. Cũng có thể chỉ bản thân cây búa thôi cũng đã khiến cho người ta kinh hãi rồi. Nhưng bởi vì có một nữ tu trông không có vẻ gì hung ác cầm lấy, vì vậy mà đã làm giảm đi lệ khí của nó.

Hiện nay hầu như toàn bộ yếu nhân của Cực Vực đã bị cây búa từ thiên ngoại này làm chấn động. Hôm nay, lúc rời khỏi chỗ Chử phán quan, y đã biết bát phương diêm điện đều phái người đến, chỉ là sau đó không biết sự việc tiến triển thế nào.

Dường như không có ai biết cây búa này rốt cục từ đâu đến. Trương Thang cũng không biết làm sao nó đến được nơi đây. Đã từng trải việc ở nhân gian, y chỉ sợ Sát Hồng tiểu giới huyền bí. Hôm nay lại thấy vật cũ xuất hiện, y thật trăm suy nghìn nghĩ cũng không tài nào giải thích nổi.

Trương Thang cũng mới đến Cực Vực chưa được bao lâu, còn chưa có căn cơ gì. Chẳng ai biết y biết cây búa và nó có liên quan đến một số chuyện. Cũng không có ai hỏi đến nên y cũng không có hứng thú chủ động nói ra, vì vậy nên y dứt khoát tỏ ra vẻ không biết chuyện này.

Y cụp mắt, đưa ngón tay lành lạnh day day vết chàm trên mi tâm. Đây là vết tích lưu lại trong chuyến vào Sát Hồng tiểu giới.

”Lão Trương?” Một giọng nói kỳ lạ bỗng nhiên vang lên.

Trương Thang ngẩng đầu liền nhìn thấy quỷ đầu nhỏ nhìn mình kỳ quái. Y trái lại không có vẻ gì lúng túng mà chỉ thuận miệng nói: “Là vừa rồi ta hơi lơ đãng. Chử phán quan không có việc gì khác, cũng không có tin tức gì. Ta xưa nay không thích dò la việc của người khác.

Hóa ra, đây là ý nói quỷ đầu nhỏ đang thám thính tin tức sao?

Được, không hỏi. Quỷ đầu nhỏ cười hì hì đáp: “Đại đầu hôm nay không có nhà, chờ hắn về ta sẽ nói lại chuyện về hai cuốn sổ này, đảm bảo với huynh sáng sớm ngày mốt sẽ giao nộp đúng giờ cho Chử phán.”

Trương Thang thật ra cũng không quan tâm chuyện này. Chuyện của người khác không liên quan đến y. Hôm nay đi một chuyến đến đây cũng chỉ vì Chử phán quan sai sử mà thôi. Hắn nghe xong thì gật gật đầu nói ngay: “Vậy Trương mỗ cáo từ.”

Quỷ đầu nhỏ vẫn đứng tại chỗ, gật đầu nói: “Dạ, huynh đi thong thả, thượng lộ bình an!”

Trương Thang cũng không đáp lại câu nào. Y xoay người đi thẳng ra khỏi sân. Thấy bóng y khuất hẳn, quỷ đầu nhỏ cúi đầu xuống đất gắt um: “Hừ, ngươi là cái thá gì! Từ Uổng Tử thành ra, là ngươi lợi hại a!”

Quỷ đầu nhỏ từ trước đến nay không thích Trương Thang. Thứ nhất y là người chưa bao giờ biết cho người ta một cái mặt mũi là gì, làm việc thì được đánh giá là thiết diện vô tư, không nể mặt ai, may mà ở trên còn có Chử phán quan che chở. Thứ hai, y gần đây cũng có thể xem là người có chút quyền thế, nghe nói về sau còn muốn tham gia vào “tranh đấu” trong bát phương diêm điện, nói không chừng trong tương lai y có thể trở thành một phán quan hỉ nộ vô thường.

Người tầm thường hay quỷ lại vô danh tiểu tốt đố kỵ người tài là chuyện thường. Quỷ đầu nhỏ không ưa Trương Thanh cũng không có gì lạ.

Gã nhìn hướng Trương Thang rời đi với con mắt khinh bỉ, nội tâm vẫn còn tức giận, bất bình, mãi một hồi lâu sau mới nhớ ra là có người còn chờ ở trong nhà. Gã ngoẹo đầu nhìn quanh thấy cả thôn vô cùng vắng lặng, cũng không có người nào chú ý đến nơi này liền ôm hai cuốn “Thiên mệnh sao” chạy vào nhà nhanh như chớp.

Ở trong nhà...

Kiến Sầu vẫn bị trói chặt trong vạc nước, mặt nước sôi sùng sục nhưng trông không thấy bị hề hấn gì. Mắt nàng lướt trên những đường lõm trên tảng đá xám đen, nàng biết đây hẳn là “Hỗn nguyên trận” dùng để ngăn cách mọi tiếng động.

Quỷ đầu nhỏ làm việc khá cẩn thận, nhất là lúc có liên quan đến tính mạng.

Cuộc đối thoại ở phía ngoài đã chấm dứt nhưng Kiến Sầu vẫn không thể nào nhớ ra đã nghe thấy giọng nói kia ở đâu. Dường như có lẽ nàng đã từng nghe qua nhưng vì ít nghe nên không có ấn tượng nhiều, không quen thuộc đến nỗi vừa nghe đã nhớ ra là ai.

”Két...”

Cửa mở.

Quỷ đầu nhỏ chui vào nhà, nhanh chóng xoay người đóng cửa lại.

”Rầm.”

Trong nhà lại trở nên lờ mờ tối.

Quỷ đầu to vội vàng tới gần, vẻ mặt nôn nóng hỏi: “Hắn tới làm gì?”

”Còn cái gì nữa? Ngươi không nghe thấy hả? Là “Thiên mệnh sao” đó!

Quỷ đầu nhỏ vẻ mặt chán chường quăng mạnh hai quyển sổ lên thành bếp khiến tro than lập tức tung lên, bay mù mịt khắp nơi. Quỷ đầu to đứng gần liền bị sặc đến ho khan mấy tiếng, nói không nên lời. Dù vậy, mắt y vẫn liếc nhìn hai quyển sổ kia, vẻ mặt như sắp chết tới nơi.

Chuyện giỡn chơi, sao lại là “Thiên mệnh sao” chứ?

Đối với hai tên lưu manh ít học mà nói thì đây đúng là muốn lấy mạng người ta mà.

Quỷ mới tới địa phủ thì trước tiên phải qua Quỷ Môn quan, sau được áp giải đến phương thứ nhất là Tần Nghiễm vương điện. Tại đây, phán quan là thuộc cấp của Tần Nghiễm vương và các quỷ lại sẽ phán xét thiện ác của mỗi người. Hễ thiện nhiều ác ít hay nửa thiện nửa ác thì chuyển thẳng đến điện thứ tám Chuyển Luân vương để nhập luân hồi. Nếu thiện ít ác nhiều thì dẫn đến đài nghiệt kính để rọi xem thị phi thiện ác trong cả đời người đó, rồi cũng lưu vào sổ. Đây chính là quyển “Thiên mệnh sao“.

Sau đó đem “Thiên mệnh sao” truyền xuống cấp dưới, cho người xem danh sách để kiểm tra ưu khuyết thị phi lúc sinh thời của quỷ mới chết, sau đó lại so sánh với địa ngục là nơi trừng phạt của bát phương diêm điện rồi quyết định loại hình phạt và thời hạn phải chịu hình...Hiện tại Chử phán quan đã phái người sai sử, đây chính là đối chiếu danh sách rồi chuyển qua chưởng địa ngục ty.

Nói tóm lại là khó, cực khó!

Quỷ đầu nhỏ có vẻ buồn bực, quỷ đầu to cũng đau lòng như cha mẹ chết.

Kiến Sầu không hiểu rõ sự tình, chỉ hiếu kỳ cúi đầu nhìn xuống thì thấy văn tự ghi trên sổ cũng giống như văn tự trên cô đảo nhân gian. Nàng không để ý nhìn lâu nhưng nào ngờ quỷ đầu nhỏ ngẩng đầu lên thấy được thì tức giận. Gã ôm sách lên quát: “Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì?”

“...”

Rõ ràng là ngươi ném qua đây mà. Kiến Sầu nhìn gã, vẻ mặt oan ức.

Quỷ đầu to cũng im lặng, kéo kéo quỷ đầu nhỏ như muốn nói cái gì.

Quỷ đầu nhỏ không mảy may xấu hổ. Lúc còn sống gã làm lưu manh, lúc chết cũng vẫn vậy, mặt mày trơ tráo, vô phương sửa đổi.

Gã nghiêng người liếc nhìn quỷ đầu to hừ giọng: “Đại đầu, chúng ta không thể nản chí. Nữ tu này từ bên ngoài tới, nhưng có lẽ có cách. Chúng ta cứ tiếp tục nấu, hơn phân nửa chắc là đốt lửa không tới nên nấu thị không nhừ. Hai ta thêm củi vào, kéo dài trận pháp, nổi lửa cả đêm, sáng mai nhất định sẽ có một nồi canh thịt ngon.”

”Ực ực”

Quỷ đầu to nghe thấy thì nuốt nuốt nước miếng, hiển nhiên là có vẻ thèm thuồng lắm. Y do dự nhìn Kiến Sầu, thoáng giằng co giữa ăn uống và đạo đức, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

Một khắc sau, quỷ đầu to vui vẻ đi tới cửa rồi nhặt một cây củi lên ném thẳng vào trong lò, vẻ mặt kiên định: “Tiểu đầu, ngươi nói có lý lắm, ta bỏ thêm hai cây nữa xem...”

”Oanh...”

Củi hòe bén lửa cực mau, gần như vừa mới ném vào đã bốc cháy. Trong nháy mắt, ngọn lửa lại bùng cao thêm.

Nước ngập lên đến cổ Kiến Sầu, mặt nước chỉ cách tai nàng một chút, tiếng ùng ục vang lên không dứt. Hơi nóng dâng cao làm cảnh vật trước mắt nàng trở nên mơ hồ.

Thế nhưng...

Trên mặt Kiến Sầu chỉ có mỗi vẻ lạnh lùng. Nàng có lòng muốn khuyên bọn họ đừng mù quáng nhưng lại nghĩ: “Muốn thiêu thì cứ thiêu đi, xem ăn ta như thế nào?”

Nhân dịp hai tên này còn chưa đến tính đến chuyện dao thớt, có muốn treo cổ hai tên “Luộc chín rồi ăn” này lên thì chẳng thà tranh thủ thời gian nghĩ cách thoát thân mới là quan trọng hơn. Vì vậy Kiến Sầu không những vẫn cứ trầm mặc một cách quỷ dị mà còn mở to mắt lên.

Bóng tối khiến người ta suy nghĩ dễ hơn.

Thứ nhất, nàng đã đến Cực Vực, một nơi chỉ tồn tại trong truyền thuyết theo lời của tu sĩ cả thập cửu châu.

Thứ hai, người ở đây rất kỳ lạ. Linh lực thì không có cách nào vận dụng được, còn linh thức thì dường như có thể sử dụng được một chút nhưng không thể xa hơn một xích.

Thứ ba, Nhân Hoàng kiếm, túi càn khôn, túi linh thú đều ở đây nhưng vì cách xa hơn một xích nên cũng không sao điều khiển được.

Nếu không thể sử dụng được linh lực thì hiện tại, đối với nàng mà nói, túi càn khôn và túi linh thú hữu dụng hơn. Trong túi linh thú có chim nhỏ và cốt ngọc, dù gì cũng coi như là có điểm chiến lực, còn túi càn khôn có đan dược và tất cả phù lục cần thiết, nói đúng ra thì hữu ích hơn nhiều. Điều rắc rối là cả hai túi đều cần linh thức mới mở được mà nàng thì bị trói trong vạc, tạm thời không thể nào tiếp cận. Tính đi tính lại rốt cục vẫn quay về điểm đầu tiên: ít nhất phải thoát thân được trước đã. Phải lấy vật gì đó trong túi để mặc cả sao? Trong lòng nàng thầm than một tiếng, cảm thấy hơi do dự.

Hai tên tiểu quỷ ở bên dưới trái lại mặt mũi lại vô cùng phấn khích. Sau câu nói vừa rồi của quỷ đầu nhỏ, bọn chúng bỗng nhiên đã hiểu được điểm mấu chốt tại sao Kiến Sầu không bị luộc chín: Tại nấu chưa đủ lâu đó mà! Hầm thịt heo cần một hai canh giờ, hầm người thì rõ ràng phải hơn nhiều chứ? Đem Kiến Sầu so sánh với thịt heo thật là có lý.

Quỷ đầu to không ngừng thêm củi, thỉnh thoảng lau lau mồ hôi. Quỷ đầu nhỏ thì mắt sáng lên nhìn lửa càng lúc càng mạnh, miệng hung ác lẩm bẩm muốn gọi Kiến Sầu xem lửa.

Mắt thấy trận pháp dưỡng lửa đã bố trí xong, củi cũng đã ném hết vào, hai tên cuối cùng cũng xong việc.

Quỷ đầu nhỏ vỗ vỗ bàn tay đầy muội than, đứng lên nhìn xem, ô hô, thị đã nhắm mắt rồi!

Được lắm, nhất định là bị luộc đến hôn mê bất tỉnh rồi!

”Ha ha ha...”

Quỷ đầu nhỏ liền phá lên cười đắc ý, hừ một tiếng: “Dám đấu với ta sao!”

Khóe miệng Kiến Sầu co lại, tai nghe nhưng biết điều mà không nói gì. Mặt nàng lẫn trong hơi nước, vẻ mặt biến đổi cực nhỏ nên quỷ đầu nhỏ không thấy rõ.

Phát hiện thấy Kiến sầu “ngất” đi, đầu to và đầu nhỏ đều cao hứng. Hai tên thì thầm một hồi, bàn nhau ngày mai nhất định phải dậy sớm hơn một chút để ăn thịt uống canh, nói xong thì chuẩn bị đi ngủ.

Nào ngờ trước khi đi ngủ, quỷ đầu to tay run run chỉ chỉ hai quyển “Thiên mệnh sao” mà quỷ đầu nhỏ đang ôm trong ngực, ngần ngừ không dám nói.

”Cái... cái này làm sao...”

“...”

Quỷ đầu nhỏ mới vừa rồi còn cao hứng vì luộc người thành công liền giống như bị người ta gõ một phát lên đầu, còn gì là vui sướng. Gã ôm hai quyển sổ trong ngực nặng nề đứng lên tựa như đang ôm hai hòn núi có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Quỷ đầu nhỏ ngẩng đầu, nhìn nhìn quỷ đầu to rồi lại nhìn hai quyển sổ, mãi một lúc sau mới nói: “Chử phán quan ngày kia sẽ... Chẳng thà thôi đêm nay chúng ta xem xem đi?”

Đọc sách...

Ha ha.

Nửa canh giờ sau, Kiến Sầu nghe được hai tên đối thoại như sau.

”Đại Hạ, tại Hoài An diêm thành, Triệu Gia Câu, Lý Tam.”

”36 tuổi, không bao lâu... không bao lâu... Chữ này nghĩa gì đây?”

”Không biết, hình như có nghĩa là trộm cái gì đó, đúng rồi, là trộm, trộm cướp!”

”Ừ, không bao lâu trộm cướp, để xem, chắc là giải đến điện thứ bảy - Thái Sơn vương ty để xay thành thịt vụn, trong bao lâu vậy?”

...

”Đông Thành, Từ Bình Sinh, làm.. Cái gì đây? Tiểu đầu, ngó cái coi, chữ này là gì?”

”Giống như tặc, là kẻ trộm đó...”

”Chắc đúng không?”

”Đại khái vậy đi...”

”Lời là sơn tặc mưu tài hại mạng, như không phải là sơn tặc thì không phải chịu hình a...”

”Được rồi, đừng hỏi nữa, khoanh lại, mai lên nha môn hỏi.”

”Đúng đúng đúng... Chữ này cũng khoanh lại đi...”

Trời bên ngoài đã bắt đầu tối. Trong nhà cũng trở nên tối hơn.

Tiếng xì xào bàn luận bên tai không ngớt, dừng như đau khổ tới cực điểm, thiếu điều kêu cha gọi mẹ. Kiến Sầu nghe thấy không khỏi có cảm giác hãi hùng, khiếp vía.

Hai cái người kia, hay hai tên quỷ kia, dĩ nhiên là đang xem quyển “Thiên mệnh sao” chỉnh lý loại hình phạt mà người chết tại địa ngục phải chịu.

Ở cô đảo nhân gian, những truyền thuyết về sổ sinh tử, diêm vương, địa phủ... dĩ nhiên là có thật.

Tâm tư Kiến Sầu xao động. Nàng nhớ tới lúc nãy đã thuận miệng tự tiếp lời bọn chúng một câu: “Đêm dài lắm mộng“.

Nàng nhắm mắt đã lâu, lặng yên không một tiếng động.

Trong nhà không biết tự lúc nào đã thắp lên một chén đèn dầu, ánh sáng hắt bóng Kiến Sầu lay động đổ nghiêng trên mặt bàn hư nát.

Cả hai huynh đệ quỷ đầu nhỏ và quỷ đầu to đều nằm dài trên bàn, mở trước mặt là quyển “Thiên mệnh sao” to đùng, bên trong ghi nhăng nhăng nhít nhít tên người. Quỷ đầu nhỏ điểm ngón tay lên một cái tên, trước mặt liền nổi lên một mảng văn tự dày đặc nhìn muốn quáng mắt.

Quỷ đầu to cắn cắn cán cây bút lông màu lục xanh biếc, tiếng “rắc rắc” vang động. Y vò đầu bứt tai, cả hai bả vai đều sụp xuống tựa hồ như hận không thể co người trốn dưới bàn.

”Cái này nghĩa là gì vậy...”

---

Đúng là quỷ lại làm việc tại địa phủ Cực Vực thật sự không biết chữ.

Sao lại đến nỗi lộn xộn như thế này?

Thật là bội phục.

Kiến Sầu nhìn hai tên tiểu quỷ quỳ gối trước quyển “Thiên mệnh sao”, bộ dạng khổ sở nhăn nhó mà đâm thương cảm, bội phục.

Nhưng cũng không thể phủ nhận được đây là một cơ hội tuyệt vời.

Thấy quỷ đầu to sắp chọt chọt cán cây bút lông lên đầu, Kiến Sầu cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Này, hai vị có cần giúp đỡ không?”

“...”

Quỷ đầu nhỏ mặt mũi đang nhăn nhăn nhó nhó thì chợt đờ ra.

“...”

Quỷ đầu to thì sợ đến mức vung mạnh tay, chọc thẳng cán bút vào mắt.

Hai tên tiểu quỷ liền quay đầu lại cùng một lúc, nhìn nữ tu “chết đi sống lại” kia đang ngồi ngay ngay ngắn ngắn trên lò...

Ngươi là hột đậu bằng đồng hay sao chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.