Dịch: sweetzarbie
“Đùng!”
Trong nháy mắt, một vệt sáng kinh người phá không rạch ngang bầu trời đêm không mây!
Ánh chớp xanh biếc -- Tựa như một luồng kiếm chói lòa, như một nhát đao xé gió phóng ra, như thân rồng từ chín tầng trời giáng xuống!
Đúng là lôi tín!
Nàng kẹp đạo lôi điện này giữa hai ngón tay, đồng thời linh thức cũng từ linh đài cuồn cuộn trào ra, ngay lập tức một đạo văn tự hư ảo như mây khói hiện ra rồi nhập vào trong làn chớp này.
“Kính sư tôn Phù Đạo sơn nhân...”
Viết xong, hai ngón tay nàng lại khẽ buông. Làn chớp xanh biếc được phóng thích liền tựa như một con rồng nhỏ vút qua tầng tầng mây mù dày đặc rồi biến mất.
****
Đêm trên Nhai Sơn.
Ánh trăng lành lạnh bàng bạc trải khắp đỉnh Linh Chiếu rộng lớn.
Cao cao trên đỉnh Linh Chiếu, đài Bạt Kiếm vẫn nhô lên sừng sững, dưới đáy có thanh Vô Danh kiếm rỉ sét làm trụ, nâng mặt đài cách đất ba mươi trượng, bóng trăng đổ tối dày đặc. Tháng này còn chưa đến mùa hạc bay về nên chỉ có gió nhẹ lăn tăn gợn sóng trong giếng Quy Hạc, một vài bức lôi tín chưa kịp nhận duyệt và...
Một con ngỗng to mập đang ngủ vùi trong một góc.
“Vút vút” - Hai tiếng xé gió phá không vọng đến.
Hai món pháp bảo hào quang dìu dịu kéo theo phía sau một vệt sáng dài liền hiện ra trên nền trời, trong chớp mắt đã lao đến gần rồi gần như hạ xuống cùng một lúc ở hai bên đỉnh Linh Chiếu.
Tuy ở xa nhưng hai người vừa đến đã nhận ra nhau ngay, cùng đồng thanh cất tiếng.
“Tứ sư huynh.”
“Tiểu sư đệ.”
Một người mặc áo bào trắng, vạt áo thêu vân mây cổ xưa, gần nơi ống tay áo có một cành hoa đào nghiêng nghiêng ló lên, phong thái quả thực tiêu dao thoát tục.
Người kia không cao, dáng người hơi mập, ánh mắt linh động, trông có phần ngây thơ hoạt bát.
Đây đúng là tứ đệ tử Thẩm Cữu và bát đệ tử Khương Hạ của Phù Đạo sơn nhân.
Cách đây vài ngày hai người bọn họ đã chia nhau đi hai chỗ để giải quyết một số chuyện, không ngờ tối nay lại trở về cùng một lúc nên người này ngạc nhiên nhìn người kia.
Khương Hạ mập mập bước về phía Thẩm Cửu mà mắt chớp chớp, thắc mắc hỏi: “Tứ sư huynh không phải đi Vọng Giang lâu với tới Côn Ngô ư? Sao mới đó mà đã trở về rồi vậy?”
Thẩm Cữu bĩu môi bước lên trước hai bước, lườm Khương Hạ: “Đi Vọng Giang lâu thì tốn bao nhiêu thời gian chứ? Mà bên Côn Ngô, cái lão quái Hoành Hư kia vừa nghe nói sư phụ chúng ta bế quan không thể đi được, ha ha, cái mặt liền đen như cái đít nồi!”
“Chuyện này...”
Khương Hạ khó mà ngắt lời sư huynh.
Sắp tới sẽ lại đến kỳ mở lại tiểu hội Tả Tam Thiên.
Thân là trưởng lão chấp pháp đương nhiệm của Trung Vực, Hoành Hư chân nhân dĩ nhiên là muốn xử lý tất cả mọi việc. Côn Ngô và Nhai Sơn thì lại càng đặt nặng tầm quan trọng của tiểu hội hơn cả.
Hai ngày nay các trưởng lão chấp sự của năm phái đứng đầu đều đã tụ tập hết trên ngọn núi chính của Côn Ngô để bàn chuyện tiểu hội.
Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn còn...
Một vị vừa có máu mặt trên Thập Cửu Châu vừa cũng chính là sư phụ chỉ biết ăn đùi gà của bọn họ kia là cứ nhất định không chịu nể mặt mà bỏ đi... bế quan rồi.
Khương Hạ còn nhớ, trước khi bế quan, vị trưởng lão Nhai Sơn “danh tiếng lẫy lừng Thập Cửu Châu” này cứ ngồi cạnh giếng Quy Hạc nhìn thư từ trên mặt nước: phong tín giống lông trâu, vũ tín tựa giọt nước, lôi tín chớp lóe như điện xà.
Lão tay trái cầm đùi gà bóng mỡ, tay phải vuốt vuốt con ngỗng to mập kia, miệng thì lảm nhảm không thôi.
“Đồ xú tiểu tử tụi bây, sao tu luyện còn nhanh hơn cả ta thế này?”
Tiếng Thẩm Cữu đột nhiên to lên, gần như để hít thêm hơi khí lạnh!
Nhưng cũng ngay sau đó đôi mắt y liền lóe sáng!
Tả Lưu...
Từ sáu mươi năm nay, bọn họ còn lạ gì cái tên này!
Trong chuyến đi ẩn giới Thanh Phong am hồi đó, chỉ có Lục Hương Lãnh và vài người là tạm coi như trở về an toàn, còn ba người khác thì lại mất tăm mất tích. Nhai Sơn đại sư tỷ Kiến Sầu chính là một trong số họ.
Rốt cục trong ẩn giới đã xảy ra chuyện gì, ngoài người trong cuộc thì chẳng ai biết được.
Bọn họ cũng đã nghĩ đến chuyện sang Côn Ngô để hỏi thăm nhưng chẳng ai biết cái vị đệ tử thiên tài phía bên đó sống chết ra sao, hoặc có phải là đang nằm trong tình trạng thập tử nhất sinh hay không.
Cho nên mặc dù sư tôn đã đi hỏi nhưng Côn Ngô cứ một hai nói không biết.
Vì vậy, việc xảy trong ẩn giới trở nên vô cùng bí ẩn.
Và vì vậy, việc người mất tích lạc đi đâu cũng trở nên vô cùng kỳ bí.
Sáu mươi năm nay, bọn họ đã bỏ hết công hết sức để tìm Kiến Sầu và cả Tả Lưu. Nếu như không lấy được tin tức gì hữu dụng từ Côn Ngô thì tìm ra Tả Lưu là có thể biết được hành tung của đại sư tỷ Kiến Sầu...
Thậm chí có người còn ngờ rằng cái tên không môn không phái này cũng mất tích giống như sư tỷ Kiến Sầu.
Nói không chừng...
Là cũng lạc cùng một chỗ!
Bây giờ...
“Hắn vậy mà đã lộ diện rồi...”
Bàn tay Thẩm Cữu đang thõng xuống bên hông chợt nắm lại, y cảm thấy tim mình đập liên hồi: Tả Lưu đã xuất hiện, vậy còn đại sư tỷ thì sao?”
“Ngũ sư huynh còn nói gì nữa không?”
“Chỉ nói nán lại để tìm tin tức thuyền Dạ Hàng. Tình hình Tả Lưu có vẻ như không tốt lắm.”
Khương Hạ lắc lắc đầu.
“Lôi tín của sư huynh Bạch Dần lúc nào cũng vắn tắt như vậy. Hơn nữa lần này còn dính tới cả thuyền Dạ Hàng nên sự việc chắc là hơi phức tạp, hắn cũng không biết gì nhiều.”
Chưa chắc Tả Lưu biết đại sư tỷ đi đâu, nhưng dù sao cũng có hy vọng, không thể bỏ qua được...
Nghe Khương Hạ nói xong, Thẩm Cữu rốt cục cũng bớt đi chút thần thái tiêu dao, nhíu mày nói: “Tin này đối với chúng ta cũng chưa phải là tốt lành gì. Vương Khước phía Côn Ngô cũng ở Minh Nhật Tinh Hải...”
“Sư huynh nghi ngờ ư?”
Khương Hạ dường như đang nghĩ đến cái gì đó.
Thẩm Cữu không trả lời thẳng, chỉ đưa mắt nhìn tòa thạch đình trên vách đá cao cao, nói: “Vương Khước không ham danh lợi, con người cũng không thâm hiểm. Ta với y quen biết sơ sài nên không thể nào đoán được. Việc đã như vậy thì thôi chi bằng đi tìm chưởng môn thông báo một chút, rồi thảo luận kế hoạch đối phó.”
Khương Hạ khẽ gật đầu, dĩ nhiên tán đồng.
Hai người đang định băng qua thạch đình để đến điện Lãm Nguyệt thì nào ngờ ngay lúc vừa đằng không bay lên thì chợt --
“Đùng đùng!”
Một tiếng nổ vang!
Ánh chớp lóe sáng ngàn trượng, dưới đêm trăng tỏ trông tựa như một con rồng diễm lệ đang từ phía chân trời đội mây phóng tới, trong nháy mắt đã phủ trùm cả ngọn cô phong Nhai Sơn!
“Tách tách đùng!”
Tia chớp điện uốn lượn, rầm rộ tựa như núi sập, ánh sáng rọi khắp Nhai Sơn!
Ngay cả Thẩm Cữu tu vi đã tới nguyên anh hậu kỳ mà cũng cảm thấy chấn động trước khí thế lôi đình vạn quân của nó. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, làn chớp như điện lại nghiêng nghiêng đổ xuống như thác xuống giếng Quy Hạc.
“Quác quác!”
Trên mặt nước lành lạnh của giếng Quy Hạc liền đột nhiên vang lên tiếng ngỗng gào thảm thiết như xé họng.
Con ngỗng to trắng vốn đang dúi đầu ngủ vùi dưới cánh kia đâu ngờ lại trúng phải tai bay vạ gió như thế này. Nó sợ đến mức lông bay lả tả hết mấy cọng, hai cái cánh mập mạp giang ra vỗ lên vỗ xuống phành phạch, chân thì quẫy quẫy đạp đạp định leo lên thành giếng trốn đi.
Nhưng nó chưa kịp đến nơi thì mặt nước trong giếng đã lóe lên vô vàn tia sáng bạc dìu dịu.
Nhìn giống như ánh trăng phản chiếu.
Hàng trăm ngàn tia sáng này đan xen vào nhau, trong chớp mắt liền kết thành một trận pháp trông giống tựa như một cái bát để ngửa. Nhưng toàn bộ làn chớp điện khi đổ vào miệng “bát” này thì lại tiêu tán ngay lập tức, chỉ còn để lại một đường chớp lập lòe xanh biếc nhỏ bằng ngón tay út đứa trẻ con lơ lửng phiêu phù trên mặt nước.
Khương Hạ ngẩn người.
Thẩm Cửu cũng ngây ra.
Hào quang trùng trùng điệp điệp dần dần tan đi. Nhai Sơn vừa mới được lôi điện chiếu sáng trưng liền lại chìm vào bóng đêm yên tĩnh. Trước mắt Khương Hạ và Thẩm Cữu chỉ còn lại một đạo lôi tín lơ lơ lửng lửng này.
Kiến Sầu tâm niệm liền động, bàn tay sắp thu về liền với lấy quyển sổ, mở ra đọc.
Thoạt trông không có gì khác so với ngày hôm qua, trừ một đoạn văn tự --
“Tin động trời trên Tinh Hải!”
“Thuyền Dạ Hàng hôm qua đã bắt cóc Tả Lưu, ba ngày sau có thể sẽ treo giá ở Bạch Ngân lâu!”