Lục Hương Lãnh từ từ tỉnh dậy.
Hiện ra trong tầm mắt nàng là màn
trời không có ánh sáng gì, vô số khe nứt to lớn như là có người dùng đao chém ra, hư không tối tắm liền lộ ra bộ mặt dữ tợn phía sau màn trời.
Đột nhiên hoảng hốt một lát, thậm chí nàng còn chưa biết rõ mình đang ở đâu.
Còn đang ở Thanh Tâm nhai trong Bạch Nguyệt cốc sao?
Nhưng ngay sau đó liền có một âm thanh lạnh nhạt truyền vào trong tai nàng, từ mờ nhạt biến thành rõ ràng: “Tỉnh rồi“.
Lục Hương Lãnh chớp chớp mắt, liền thấy ở một góc màn trời trước mắt xuất
hiện một gương mặt rất mờ nhạt như là một vùng tuyết trắng mịt mờ.
Chỉ có đuôi mắt kéo ra một đường cong hẹp dài là thêm một chút điểm nhấn cho vùng tuyết trắng mộc mạc này.
”Ta đã hôn mê rất lâu à?”
Khuôn mặt trắng xanh, ngón tay Lục Hương Lãnh đặt trên mặt đất lạnh như băng, gượng ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh một vòng liền nhìn thấy vùng đầm lầy lõm xuống vì mưu kế của Tống Lẫm.
Xung quanh là mặt nước mênh mông, đầm lầy đó đã chỉ còn lại một hình dáng lờ mờ.
Phía dưới xuất hiện một khe nứt to lớn, cả vùng nước đều theo hút xuống, chỉ sợ không bao lâu nữa, hòn đảo nhỏ nơi bọn họ đang đặt chân này cũng sẽ
biến mất.
Lục Hương Lãnh muốn đứng lên.
Kiến Sầu thuận tay đỡ nàng dậy, nói: “Vốn nên để đạo hữu nghỉ thêm một lát, có điều ẩn
giới sụp đổ ngày càng nghiêm trọng, thời gian không đợi người, đành phải gọi đạo hữu tỉnh lại“.
Lục Hương Lãnh khẽ cau mày, trên gương
mặt lành lạnh lại lộ ra vẻ hiểu ý. Nàng không hỏi gì, chỉ mở khiếu huyệt trên người cảm nhận một lát rồi nói: “Ta không có vấn đề gì“.
Đây là làm cho đám Kiến Sầu yên tâm.
Nàng dù sao cũng là dược nữ, dù có vấn đề gì chính nàng cũng có thể giải quyết, chỉ cần nàng còn tỉnh lại được.
Kiến Sầu đã nói thời gian không đợi người, đương nhiên là thời gian rất gấp, nàng có nghi hoặc gì cũng có thể giải đáp trên đường đi.
Trước
khi đánh thức Lục Hương Lãnh, Kiến Sầu đã xem xét tình hình kinh mạch
của nàng, bây giờ thấy nàng tự tra lại một lần, đương nhiên lại càng ổn
thỏa.
Kiến Sầu lập tức đi đến chỗ mọi người, quay lại nhìn về phía mọi người vừa đi qua.
Cả mê cung gần như đã hoàn toàn chìm ngập, lục địa còn đang từ từ thu nhỏ.
Cách vùng nước mênh mông chỉ có thể nhìn thấy trên hòn đảo lúc trước có một
vệt đen lờ mờ, hẳn là có không ít linh thú đứng ở bên đó nhìn về phía
bọn họ.
Kiến Sầu hít sâu một hơi, thu ánh mắt lại, chỉ về phái
đông nói: “Lí Quân ở mặt đông, chúng ta phải vượt qua ba cánh cửa còn
lại mới có thể đi vào. Trong tay ta có bí phù mở cửa nên ta sẽ đi đầu,
Tạ đạo hữu đi thứ hai“.
Những người còn lại đều nhíu mày, ngay cả Tạ Bất Thần cũng nhìn nàng một cái.
Là địch không phải bạn, lại để Tạ Bất Thần đi phía sau mình?
Rốt cuộc là đột nhiên tín nhiệm hay là đầu óc có bệnh?
Như Hoa công tử suy nghĩ, đang định làm nhảm vài câu đại loại như “Mỹ nhân
phải có anh hùng bảo vệ, không bằng ta đi phía sau ngươi”, Kiến Sầu lại
bổ sung một câu hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn: “Như Hoa công tử tu vi
cao thâm, không biết có thể đi phía sau áp trận được không?”
Như Hoa công tử lập tức ngẩn ra.
Hắn nhìn Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng nhìn hắn.
Thật sự là không nhịn được nữa, Như Hoa công tử cười to một tiếng, đã hiểu
được ý nghĩ của Kiến Sầu: Đây là thật sự người đông thế mạnh!
Tạ
Bất Thần có Đại Minh Ấn, Kiến Sầu để hắn đi thứ hai là chuyện rất bình
thường. Thoạt nhìn mặc dù nguy hiểm, nhưng Kiến Sầu còn có bọn họ ở phía sau nữa mà.
Người đông thế mạnh, Tạ Bất Thần dám động thủ, bọn họ sẽ có thể liên thủ cho hắn biết thế nào là tàn nhẫn.
Đã hiểu ra vấn đề, đôi mắt hoa đào của Như Hoa công tử nheo lại, hết sức
phong tình: “Ai da, Kiến Sầu đạo hữu tin tưởng ta như vậy, ta sao có thể phụ lòng cho được? Mặc dù đi ở phía sau rất đáng thương, nhưng đạo hữu
đã nói thì ta tự nhiên không có lí do gì không đồng ý“.
“...”
Như một tú bà.
Kiến Sầu mỉm cười, trong lòng lại rất bình tĩnh.
Đường rồi phải đi đến cuối, thù hận giống như một vò rượu ngon chôn dưới đất, có mùi vị thuần khiết, hương thơm lại chỉ còn thoang thoảng.
Không có gì phải sợ.
Cũng chẳng buồn quan tâm.
Kiến Sầu không nó thêm, sau khi định rõ vị trí, những người còn lại sẽ kẹp ở giữa, Như Hoa công tử sẽ có thể chăm sóc mọi người thỏa đáng.
Nàng xác định phương hướng, sau đó dẫn đầu ngự không bay đi.
”Đi thôi!”
Vù!
Từ trong khe nứt có gió lớn thổi tới như cắt vào mặt.
Bóng dáng nàng tung người bay lên liền hòa vào trong gió.
Mọi người phía sau rõ ràng có thể nhìn thấy nàng, nhưng nếu dùng linh thức
để cảm ứng lại chỉ cảm thấy phía trước có một cơn gió mà không có người
nào.
Như Hoa công tử không nhịn được than một câu: “Ngự phong thuật đã đến mức thượng thừa rồi“.
Tả Lưu cũng cực kì hâm mộ nhìn theo: “Nếu có ngày được như đại sư tỷ thì thật tốt“.
Không hổ là người hắn sùng bái.
Rất lợi hại!
Kiến Sầu nghe thấy, trong mắt lại chỉ có bình thản. Nàng nhìn vùng nước mênh mông xa xa, âm thanh bay tới bên tai Tả Lưu: “Không cần giống ta, như
chính ngươi là tốt rồi“.
”Ơ...”
Tả Lưu thầm nghĩ, như
chính mình thì có vẹo gì, một chút triển vọng cũng không có. Lời đã ra
đến cổ họng nhưng ánh mắt bắt gặp bóng dáng Kiến Sầu phía trước lại đột
nhiên có chút hoảng hốt.
Vì sao... câu này lại khiến hắn cảm thấy khó hiểu, như là mang ẩn ý gì đó...
Tả Lưu không nói nữa.
Cả nhóm người bắt đầu tiến lên.
Vì Lục Hương Lãnh chưa bình phục, Kiến Sầu đã giảm bớt tốc độ, nhưng đối với tu sĩ ở cảnh giới này thì tốc độ vẫn rất nhanh.
Mọi người phải hết sức chăm chú mới có thể bảo đảm mình không bị lạc đội.
Nhanh như chớp.
Có lẽ là ẩn giới đã hoàn toàn sụp đổ, có lẽ là tất cả mọi linh thú canh
gác đều đã tụ tập trên đảo, cũng có thể là Lí Quân đã mở rộng cửa cho
họ...
Trên đường không có bất cứ thứ gì ngăn cản, thuận lợi đến mức làm người ta không thể tin được.
Nửa khắc sau, bọn họ gặp cánh cửa thứ hai, bị chôn trong đống đổ nát dưới nước.
Kiến Sầu cách mặt nước vẽ ra một ấn phù, cánh cửa hư ảo lúc trước từng xuất
hiện lại hiện ra, tất cả mọi người nhanh chóng đi vào, tiếp tục đến chỗ
cánh cửa thứ ba.
Cả ẩn giới rõ ràng đều được tính toán rất tinh
vi, Kiến Sầu giữ nguyên tốc độ không thay đổi, mỗi lần đi hết một tầng
mê cung đều mất đúng một khắc thời gian.
Cho nên hai khắc sau đó, trước mặt Kiến Sầu liền xuất hiện cánh cửa cuối cùng.
Đây là cánh cửa duy nhất còn đứng mà bọn họ nhìn thấy trên đường đi tới.
Mọc đầy rêu xanh, lại có rất nhiều vết rạn nứt rất mới, hai cánh đóng chặt, góc trên bên phải đã vỡ, để lộ thế giới phía sau.
Vẫn là vùng nước trống trải, không có ao cá chép gì, cũng không có Lí Quân mà bọn họ nhìn thấy trên vòm trời lúc trước.
Chính giữa cánh cửa, khoảng lõm hình lục giác vẫn bảo tồn hoàn hảo.
Kiến Sầu đã quen, nhìn lướt xung quanh một lượt rồi đi tới, đặt ngón tay vào trong khoảng lõm.
”Lúc này những gì phía sau cửa không giống như lời con rùa với con cáo bạc
nói. Nếu những lời đó là đúng, sau khi cửa mở ra, cảnh tượng sau cửa tất phải xảy ra thay đổi, còn những gì trước mặt chúng ta bây giờ chỉ là
thuật che mắt. Nếu những lời đó là giả, đây là âm mưu quỷ kế, cửa vừa mở ra sẽ xuất hiện nguy hiểm. Mọi người cẩn thận một chút“.
Mọi
người đương nhiên biết nàng lo lắng chuyện gì, khả năng đầu tiên còn
tốt, nhưng nếu khả năng thứ hai xuất hiện, vậy thì ẩn giới này thật sự
là quá xấu xa rồi.
Trong lòng mỗi người đều có những ý nghĩ khác
nhau, nhưng năm người phía sau nàng đều không có ngoại lệ, tinh thần
căng thẳng đến cực điểm.
Không những là để bảo vệ chính mình, còn để có thể kịp thời ra tay cứu giúp người khác khi xuất hiện tình huống bất ngờ.
Bởi vì người đi đầu tiên chính là Kiến Sầu, một khi xảy ra chuyện gì, nàng sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Kiến Sầu cũng rất rõ ràng, nàng hít sâu một hơi để trong lòng vốn đã rất trầm tĩnh lại càng tĩnh lặng hơn nữa.
Ngón tay đặt trên một góc của chỗ lõm, nhẹ nhàng di chuyển theo quỹ tích trong trí nhớ của mình.
Vù...
Khi ngón tay nàng bắt đầu di động liền có một rung động rất nhỏ xuất hiện.
Lấy chỗ ngón tay Kiến Sầu lướt qua làm trung tâm, một vệt sáng đột nhiên
sáng lên, ánh sáng màu đỏ nhạt lan ra bao trùm cả chỗ lõm.
Từng chút từng chút một.
Cả ấn phù càng ngày càng hoàn chỉnh, ánh sáng dưới tay Kiến Sầu cũng càng ngày càng chói mắt.
Khi ấn phù hoàn thành, một cột sáng đột nhiên từ chỗ lõm bắn thẳng lên trời.
Kiến Sầu đứng trước cửa, cả người nàng gần như bị cột sáng này nuốt chửng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt.
Mọi người phía sau đều cực kì căng thẳng.
May mà cột sáng đó không hề tồn tại quá lâu, chỉ chốc lát sau lại thu về khe lõm như cá voi hút nước.
Ầm một tiếng, cánh cửa cũ kĩ rung lên ầm ầm rồi mở vào bên trong.
Rắc!
Khe lõm hình lục giác trên khe cửa giữa hai cánh cửa tách thành hai nửa, cùng mở ra theo cánh cửa.
Lúc này tất cả mọi người đều ngẩn ra, thậm chí rất khó hình dung.
Trong cửa không hề xuất hiện thay đổi huyền ảo nào, cũng không phải như Long
Môn xuất hiện trên không hải trong tiểu hội Tả Tam Thiên, vừa mở ra,
phía sau cửa liền có một không gian khác, một thế giới khác.
Trên thực tế, xuất hiện trước mặt bọn họ chỉ là một bức tranh.
Bức tranh có chiều cao từ trên xuống dưới cửa, là một bức cá chép ao sen.
Giấy vẽ bảo tồn hoàn hảo, không hề nhăn nhíu, chỉ có điều tỏ ra hơi cũ,
dường như đã bị năm tháng lâu dài nhuộm màu nên hơi vàng vàng.
Chỉ có màu sắc dùng để vẽ tranh là vẫn tươi sáng.
Một tòa viện được phác hoạ bằng màu sắc nông sâu khác nhau trở thành phông
nền nhìn có vẻ hư vô, có thể lờ mờ thấy được hành lang gấp khúc bao
quanh.
Ở giữa có một hồ nước xanh khá rộng, một thềm đá có rất nhiều bậc kéo dài chạy xuống hồ nước.
Lá sen trong hồ rất tròn và xanh biếc, chỗ thưa thớt chỉ có một hai lá, chỗ mọc dày lại chen chúc vào nhau.
Từng đóa hoa sen màu hồng màu trắng, có đậm có nhạt, có bông vẫn còn là nụ, có bông đang đua nở, cũng có bông đã héo tàn.
Đủ loại tư thái, bút pháp tự nhiên, không hề quá mức tận lực.
Chính giữa hồ nước dường như là một bệ đá tương đối rộng lớn được làm từ
nguyên một tảng đá lớn, phần giữa bệ đá lõm xuống, có nước hồ chảy vào
trong đó tạo thành một ao nước.
Bên trong ao cũng có sen, lá sen không lớn, hoa sen lại có màu sắc rực rỡ hơn.
Có điều rực rỡ nhất lại là một con cá chép trong ao.
Một con cá chép đỏ nhẹ nhàng bơi vòng quanh chiếc lá sen ở chính giữa ao.
Người vẽ tranh rất là tinh tế, động tác quẫy đuôi xoay người cực kì
giống như thật, quả thực làm mọi người cảm thấy con cá chép này rất có
thể sẽ nhảy từ trong tranh ra ngoài.Kiến Sầu xem mà trong lòng thán
phục, nhưng sau phút chốc đồng tử đột nhiên co lại, kinh ngạc phát hiện
con cá chép này không ngờ lại thật sự cử động.
Mọi người đứng sau lưng nàng, trừ Tạ Bất Thần, toàn bộ đều mở to mắt, lộ ra vẻ mặt kinh dị.
”Này...”
Cá chép trong tranh làm sao có thể cử động được?
Một người nhìn nhầm còn có khả năng, nhưng bây giờ một đám người đều nhìn nhầm sao? Tuyệt đối không có khả năng!
Con cá chép Koi trong tranh thật sự đã động một chút.
Cái đuôi màu đỏ nhẹ nhàng phe phẩy, con cá chép trong tranh khẽ xoay người, thế là để lộ những vết thương loang lổ trên người.
Cảnh tượng quen thuộc đến mức nào?
Vẩy cá tinh tế bị rơi mấy vài miếng để lộ lớp da trắng nhợt bên dưới, có một cảm giác rất không hài hòa, cực kì gai mắt.
Đây chẳng phải Lí Quân bị thương trong trận chiến trên vòm trời dưới thiên cung lúc trước thì là ai?
Con cá chép trong ao xoay người lại, bơi dưới nước, chỉ nói một tiếng: “Vào đi!”
Giọng nói dịu dàng, hơi khàn khàn, trầm thấp mà du dương.
Sự uể oải được giấu kín dưới vẻ dịu dàng làm mọi người khó mà phát hiện ra.
Thì ra ao cá chép mà đám linh thú đã nói lại là bức tranh này.
Kiến Sầu hiểu ý nó, chần chừ một lát rồi bước về phía trước một bước, không ngờ lại bước vào trong tranh.
Lúc này bóng dáng Kiến Sầu đã hóa thành một vệt mực nhạt màu dung nhập vào tranh vẽ.
Mọi người đều kinh hãi định thần nhìn lại: Ngay khi Kiến Sầu biến mất,
trong tranh lại xuất hiện một bóng người mộc mạc đứng ở bên bờ hồ sen.
Dáng người và y phục, thậm chí bao gồm thanh Nhân Hoàng kiếm cầm trong tay,
tất cả đều nói với bọn họ người trong tranh này chính là Kiến Sầu.
Bức tranh này quả thật rất kì diệu.
Mọi người hơi lo lắng cho an nguy của Kiến Sầu, có điều sau khi nhìn thấy
bóng dáng Kiến Sầu cử động, hơn nữa còn xoay người lại về phía sau,
dường như thoáng nhìn về phía bọn họ liền cảm thấy an tâm hơn.
Theo thứ tự bọn họ định ra lúc trước, người tiếp theo đi vào là Tạ Bất Thần. Nhưng khi Tạ Bất Thần vừa định cất bước, một chiếc quạt giấy đã xòe ra
ngăn cản.
“...”
Tạ Bất Thần hơi cau mày, sắc mặt lành lạnh nhìn sang.
Như Hoa công tử cười nói: “Trong đó nói không chừng còn có nguy hiểm gì đó, Tạ đạo hữu hiện đang bị thương, lại là tọa hạ cao đồ của Hoành Hư chân
nhân, nếu có chuyện gì xảy ra thì bọn ta không gánh vác nổi. Không bằng
lần này để ta đi vào trước dò đường“.
Hắn tự mình nói xong liền
không để ý đến phản ứng của Tạ Bất Thần nữa, chắp tay coi như Tạ Bất
Thần đã đồng ý, sau đó xoay người bước vào trong tranh.
Thế là bên cạnh người phụ nữ trong tranh lập tức có thêm một người.
Sau khi Kiến Sầu vào tranh liền phát hiện mình đang đứng bên cạnh hồ sen.
Trong tầm mắt nàng, trên hồ nước xanh dập dờn ánh sáng, lá sen đung đưa, hoa
sen muôn màu muôn sắc, một con đường đá chạy qua giữa hồ sen, uốn lượn
dẫn đến ao cá chép giữa hồ.
”Phong cảnh thật đẹp“.
Một tiếng than thở truyền đến, đồng thời là tiếng bước chân rơi xuống đất.
Kiến Sầu quay đầu nhìn lại, liền thấy một vết mực đột nhiên xuất hiện trước
mặt mình, dần dần ngưng tụ, sau chớp mắt Như Hoa công tử sống sờ sờ đã
đứng trước mặt nàng.
Kiến Sầu nhớ thứ tự không phải như vậy.
Dường như nhìn ra nghi hoặc của nàng, Như Hoa công tử nhún vai cười, giải
thích một câu: “Thật sự tò mò biến thành người trong tranh rốt cuộc có
cảm giác gì, cho nên ta tiến vào trước“.
Thực ra là sợ Tạ Bất Thần tiến vào thứ hai sẽ xảy ra xung đột nào đó với Kiến Sầu thôi.
Dù sao lúc này bốn cánh cửa đã hoàn toàn mở ra, Tạ Bất Thần không có gì cần đến Kiến Sầu nữa, ai biết bao giờ hắn sẽ động thủ?
Kiến Sầu biết hắn nói tò mò chẳng qua chỉ là vui đùa, mục đích chân thực là
đề phòng vạn nhất. Thế là nàng khẽ cười, nói một tiếng: “Cảm ơn!”
Tiếng nói vừa dứt, lại có một bóng người xuất hiện bên cạnh Như Hoa công tử.
Chính là Tạ Bất Thần.
Tiếp theo ba người còn lại, theo thứ tự là Tả Lưu, Lục Hương Lãnh, Hạ Hầu Xá cũng lần lượt xuất hiện xung quanh.
Sáu người đã đến đủ.
Bước một bước vào tranh vẽ, cảm giác này quả thực có vài phần mới lạ, Tả Lưu nhìn đông nhìn tây, nói: “Ta còn tưởng tiến vào sẽ nhìn thấy toàn mực
là mực, không ngờ thoạt nhìn lại không khác gì chân thật“.
Cảnh trong tranh là thật hay là ảo?
Kiến Sầu cũng không rõ, nàng đưa mắt nhìn quanh, sau đó nhìn về phía giữa
hồ, chỗ đó có một ao cá chép, giữa hoa sen lá sen lá sen đầy ao dường
như có một bóng dáng màu đỏ.
Có điều không biết là bởi vì quá xa
hay là có cấm chế gì, Kiến Sầu đứng bên hồ lại không thể nhìn thấy bóng
dáng đó rốt cuộc là thứ gì.
”Luôn cảm thấy trong lòng không được thoải mái cho lắm...”
Như Hoa công tử đương nhiên cũng chú ý tới bóng đỏ đó, cau mày nói một câu.
Kiến Sầu lại nghĩ đến lời của đám linh thú lúc trước, lập tức lắc đầu nói:“Thoải mái hay không thoải mái đều cần đi. Đứng ở bên này không thấy rõ, chúng ta đi lên xem đi“.
Dù sao vừa rồi Lí Quân cũng đã mời.
Nàng cầm Nhân Hoàng kiếm, liền từ trên bờ hồ bước lên con đường đá dẫn đến giữa hồ.
Đường đá nhỏ hẹp uốn lượn về phía trước, xuyên qua lá sen và hoa sen trong hồ.
Hai bên thỉnh thoảng có lá sen ngả vào ngăn cản đường đi, Kiến Sầu cũng
không giẫm lên mà chỉ nhẹ nhàng bước qua, bình tĩnh ung dung.
Càng đến gần giữa hồ, hình ảnh mờ nhạt cũng càng rõ ràng, trong lòng Kiến Sầu cũng càng thấy bình tĩnh.
Dường như từ vị trí ao cá chép giữa hồ có một thứ gì đó tỏa ra hơi thở làm mọi người yên lòng.
Nhu hòa, thân thiết, lại có một chút thẫn thờ như có như không.
Trạng thái trong quá trình đi vào giữa hồ rất kì diệu, nếu phải hình dung thì chỉ có thể nói linh hồn của nàng đã cùng thân thể chia lìa, nhẹ nhàng
trôi lên, lơ lửng trên đỉnh đầu ba thước, cũng không đi xa, dường như
phải hòa làm một với gió, lẳng lặng nhìn xuống chính mình bên dưới.
Có gió nhẹ hây hẩy đưa tới không khí mát mẻ và hương sen thoang thoảng,
nhàn nhạt xuất trần, quanh quẩn bên người, cũng quanh quẩn trong lòng
nàng, thấm vào vạt áo của nàng.
Năm người phía sau dường như cũng đều bị phong cảnh tĩnh lặng đẹp đẽ này làm xúc động, nhất thời tất cả đều không nói tiếng nào.
Sáu người đi trên hồ, bước giữa hoa sen, đều có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Bước chân của họ không nhanh, có điều con đường đá nhỏ hẹp vãn có điểm cuối, ánh mắt Kiến Sầu vẫn tập trung trong ao cá chép giữa hồ, chưa từng dời
đi.
Càng đến gần lại càng rõ ràng.
Nhưng đến tận lúc Kiến
Sầu bước ra một bước cuối cùng, từ đường đá bước lên, bước chân đặt
xuống bờ ao cá chép, hết thảy trước mặt mới như xua tan sương mù, kéo
màn sân khấu, hiện ra rõ nét và sáng bừng.
Lúc này bước chân Kiến Sầu đã bất giác dừng lại.
Trong ao cá chép, hoa sen nở rộ đầy ao.
Cỏ nước lơ thơ mọc dưới đáy ao, nhuộm cả đáy ao thành màu xanh biếc.
Hai bên ao đều xây bậc thềm, từng bước một chạy xuống dưới nước, dường như xuống tận đáy ao.
Cỏ nước màu xanh đậm mọc đầy dưới đáy bậc thềm, do cách mặt nước khá gần,
vẻ tối tăm vốn có bị xua tan một ít, lộ ra ba phần tươi đẹp, giãn ra
cùng với dòng nước như mái tóc dài của một người phụ nữ.
Thế là cả ao cá chép liền biến ảo màu sắc.
Từ xanh đen đến xanh đậm, lại đến nhanh nhạt.
Từng đóa từng đóa hoa sen nở trên mặt nước, đóa hoa nho nhỏ lại có màu sắc diễm lệ hơn.
Có điều ánh mắt Kiến Sầu không dừng lại trên cỏ nước, cũng không dừng lại trên lá sen, càng không dừng lại trên hoa sen.
Ánh mắt nàng đã khó mà rời khỏi bóng dáng trên bậc thềm bên trái.
Đó có lẽ là một người đàn ông.
Lúc Kiến Sầu nhìn hắn, hắn cũng lẳng lặng nhìn nàng.
Ngũ quan của hắn rất xinh xắn như là trải qua sự chạm trổ tinh tế nhất,
nước da thì lộ ra vẻ trắng xanh bệnh trạng, dường như trong suốt, lại
dường như chỉ tách ra là có thể chảy ra một vũng nước.
Nhưng Kiến Sầu cũng không chú ý đến tướng mạo của hắn.
Đôi mắt sâu thẳm đó đã hấp dẫn toàn bộ sức chú ý của nàng.
Dường như thấp thoáng có dấu vết nước chảy trong đáy mắt hắn, như là có một
cái đuôi cá ở bên trong đong đưa, vẽ ra từng làn sóng gợn nhẹ nhàng.
Một chiếc áo đỏ có chút diễm lệ nhưng không quá mức đậm đặc, tay áo rộng rãi trôi trên mặt nước.
Hắn dường như hơi mệt, chỉ ngồi trên bậc thềm nghiêng nghiêng chạy xuống ao cá chép, mái tóc đỏ đậm như gấm xõa xuống.
Một chân co lên, một chân thì hơi duỗi ra, lại không hoàn toàn duối thẳng.
Đó là một tư thế cực kì thả lỏng, cũng cực kì mệt mỏi.
Bàn chân trần trắng muốt thì ngâm dưới nước, để gợn nước lưu động chảy quanh.
Róc rách.
Dòng nước chảy qua trên mu bàn chân hắn.
Góc áo màu đỏ của hắn bị dòng nước kéo đi, mang đi, xoay một vòng rồi lại trở về bên người hắn.
Vô dục vô cầu, thản nhiên đơn giản.
Đầy người bao dung và nhu hòa, lúc nhìn người khác đáy mắt có một làn sáng
nhạt làm mọi người có thể dễ dàng cảm nhận được thiện ý của hắn.
Đẹp!
Kiến Sầu chưa bao giờ nhìn thấy một người, hoặc nói một yêu, đẹp như vậy.
Hắn mang vẻ bao dung như nước, trong mỹ cảm tích tụ còn có vài phần linh
động thuộc về cá, đó là một đôi mắt sạch sẽ nhất, cũng dịu dàng nhất mà
Kiến Sầu từng nhìn thấy.
Thậm chí rất lâu, rất lâu sau cũng khó mà quên được.
Lí Quân khẽ mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu với nàng.
Sau đó hắn chuyển ánh mắt đi, rất tự nhiên quan sát những người đứng sau
lưng nàng, rất trực tiếp nhưng lại không hề cảm thấy mạo muội.
Như Hoa công tử, Tả Lưu, Lục Hương Lãnh, Hạ Hầu Xá...
Hắn lần lượt nhìn từng người, lại không tìm được người mình muốn tìm, cũng đúng thôi, không thể nhanh như vậy được.
Đáy mắt Lí Quân dường như có vài phần tưởng nhớ, ánh mắt dịu dàng cuối cùng chuyển đến người Tạ Bất Thần.
”Lần trước ngươi đã tới, có điều không phải một mình“.
Hắn lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
Tạ Bất Thần đứng ở đó, không nói gì.
Hành trình ẩn giới lần trước đối với hắn cũng không phải một kí ức đáng nhớ.
Hắn và Khúc Chính Phong cùng đi, chuyện xảy ra đến giờ đã không còn là bí mật nữa.
Lí Quân không để ý đến sự yên lặng của hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “Thì ra lần này hắn không cùng đi với các ngươi...”