Theo từng bước hắn đi lên cao, vân đài xây bằng bạch ngọc đó cũng ngày càng trở nên rõ ràng.
Tạ Bất Thần tiện tay lấy ra một viên đan dược từ trong tay áo, ngậm vào
miệng, cảm thấy dược lực dần dần lan ra trong miệng, chạy vào kinh mạch
toàn thân, chậm rãi chữa trị thương thế trong cơ thể.
Dù cuối
cùng kiếm của hắn không chém vào người Kiến Sầu, búa của Kiến Sầu cũng
không bổ được trúng hắn, tránh được cục diện lưỡng bại câu thương, nhưng thương thế trên người hắn từ trước đó vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Vừa rồi đánh với Kiến Sầu một trận gần như đã hao hết tất cả sức mạnh trên
người hắn, dù chỉ là đưa tay lên cũng cảm thấy có chút khó khăn, càng
không cần phải nói đến nội thương đau âm ỉ trong người.
Hơi nhíu mày, Tạ Bất Thần đã đến bên rìa vân đài bạch ngọc.
Đây là một đài cao hình tròn rộng rãi xây dựng trên khu đất cao bên sông,
có vài phần tương tự quảng trường Vân Hải của Côn Ngô, có điều hình dạng khác nhau, đồ đằng dưới mặt đất cũng khác nhau, tỏ ra không có sức
sống, cũng cũ kĩ hơn.
Tạ Bất Thần còn chưa kịp quan sát hết tình hình vân đài này, đột nhiên lai nghe thấy có tiếng động.
Không chỉ có một người.
Bên mép vân đài chéo trước mặt không ngờ lại tụ tập năm tu sĩ mặc trường
bào tối màu, nhìn cách ăn mặc lại không phải đệ tử của bất cứ môn phái
Trung Vực nào, cổ áo và cổ tay áo đều thêu một số hoa văn kì lạ màu sắc
tươi sáng.
Trong năm người thì ba người ngồi xếp bằng dưới đất, hai người đang cầm trận bàn bận rộn bên cạnh.
Một người lẩm bẩm: “Các ngươi nói xem vì sao thiếu tông chủ lại bắt chúng
ta vào ẩn giới trước? Tu vi của chúng ta lại không cao, vạn nhất chết ở
trong này thì làm thế nào?”
Người khác lập tức quát mắng: “Ngươi
lo lắng cái chó gì? Thiếu tông chủ bắt ngươi đi chết, ngươi còn dám sống hay sao? Có thể đi trước dò đường cho thiếu tông chủ chính là vinh hạnh của chúng ta rồi!”
”Được rồi, có gì đâu mà cãi cọ“. Một người
đang ngồi dường như là người cầm đầu ở đây, nghe vậy tỏ ra hơi sốt ruột, mở miệng nói: “Bây giờ thiếu tông chủ đang cùng Ung Trú đấu quyết liệt, tình thế Man Hoang thiên biến vạn hóa. Có điều nếu hành trình ẩn giới
của chúng ta có thể làm tu sĩ Trung Vực thiệt hại nghiêm trọng hoặc nhận được bất cứ tin tức nào liên quan đến Cửu Khúc Hà Đồ thì nhất định sẽ
có thể giúp được thiếu tông chủ rất nhiều“.
Hai người còn lại lập tức không dám nói lời nào nữa.
Hai người cầm trận bàn bận rộn bên kia cũng đã đi về, một người trong đó
nói: “Dương hộ pháp, bọn ta đã bố trí tốt trận pháp bí mật, đến lúc
thiếu tông chủ đi qua đây nhất định sẽ có thể phát hiện thông tin chúng
ta để lại“.
”Tốt lắm!”
Người được gọi là Dương hộ pháp gật đầu, sắc mặt nặng nề, đứng dậy định kêu tất cả mọi người lên đường
tiếp. Không ngờ sau khi hắn đứng dậy, một người đang định thu hồi trận
bàn lại thấy trên trận bàn có một điểm sáng màu đỏ khác thường.
Dương hộ pháp lập tức biến sắc, không ngờ lại trực tiếp rút trường đao bên
hông ra, gầm lên một tiếng về phía Tạ Bất Thần đang ẩn nấp: “Người nào?”
Ầm!
Đao khí hừng hực gần như trong nháy mắt đã vượt qua hơn nửa vân đài đến trước mặt Tạ Bất Thần.
***
Trên cầu độc mộc.
Kiến Sầu vững vàng đi từng bước một trên cầu hẹp, thấy đã đi được hơn nửa lộ trình, đã có thể nhìn thấy một đài cao lờ mờ trên bờ bên kia, nàng mới
quay sang nhìn cây cầu độc mộc không có ai bên cạnh, sau đó mới dừng
bước quay lại nhìn một cái: “Ta nói này, Hạ Hầu sư đệ, hai cây cầu độc
mộc này giống nhau như đúc, khác biệt bất quá chỉ có hai chữ hữu tình vô tình, ngươi cần gì phải nhăn nhó như đang đi ra pháp trường thế?”
Ít nhất nàng cũng không cảm thấy cây cầu “hữu tình” này có lực cản gì với mình.
Thậm chí Kiến Sầu có thể dễ dàng phát hiện, Hạ Hầu Xá đi trên cầu cũng thoải mái như bước trên đất bằng, không có khó khăn như lúc trước.
Tại sao vẻ mặt Hạ Hầu Xá đi phía sau Kiến Sầu mấy bước lại ảo não như thế?
Kiến Sầu dừng chân, hắn cũng dừng bước, giữ một khoảng cách cố định với Kiến Sầu, dường như không hề muốn đến gần.
Trên gương mặt trắng xanh không có vẻ mặt gì khác lạ, chỉ có một sự lạnh lẽo và ánh ămts sâu thẳm.
Kiến Sầu nhìn về phía hắn, hắn cũng nhìn Kiến Sầu, không nói.
“...”
Lúc này trong lòng Kiến Sầu quả thực có chút chán nản. Ánh mắt tên thiếu
niên này nhìn mình quả thực giống như trên người nàng mang mầm bệnh gì
đó bị người ta xua đuổi, cần phải duy trì một khoảng cách mới có thể giữ được an toàn vậy.
Chỉ là trước đó nàng kéo hắn lôi lên cầu hữu tình thôi mà.
Đường phía trước còn dài, Kiến Sầu nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không dừng lại quá lâu trên cầu, tiếp tục cất bước đi về phía trước, quay lưng về phía tên Hạ Hầu Xá không có gì hòa nhã phía sau: “Chỉ là một cây cầu, mục
đích của ngươi và ta chính là mượn cầu qua sông, bất kể cầu hữu tình hay là cầu vô tình, chỉ cần có thể qua sông là tốt rồi. Ta cho rằng Hạ Hầu
sư đệ có thể nghĩ thoáng ra được, không ngờ lại cũng cố chấp vì hai chữ
hữu tình vô tình này“.
Hạ Hầu Xá vẫn không nói gì.
Nếu
không phải sống chết không lên được cầu vô tình, hắn nghĩ mình tuyệt đối duy trì khoảng cách với Kiến Sầu chứ không phải vừa vững vàng vừa run
rẩy đi sau lưng nàng, không biết trong đầu mình rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cảm giác hoang đường đến bây giờ vẫn không biến mất trong đầu Hạ Hầu Xá.
Trên đời đều là địch, hắn không cần bằng hữu.
Thậm chí...
Cũng không cần một người đồng hành như Kiến Sầu.
Bất giác, ánh mắt hắn lại rơi xuống người Kiến Sầu.Hạ Hầu Xá nhớ lại trận chiến đấu kinh thiên động địa dẫn đến mọi người bị
phân tán lúc trước, ánh mắt đưa đến bên vai bị thương của Kiến Sầu: Thân mang trọng thương, hơn nữa tu vi hoàn toàn chưa khôi phục, vậy mà bây
giờ còn dám quay lưng về phía hắn.
Sau lưng...
Một vị trí rất thích hợp để đánh lén.
Tâm niệm đột nhiên khẽ động, bước chân của Hạ Hầu Xá hơi chậm lại một lát.
Nhưng cũng trong một lát này, giọng nói thoải mái mà bình thản của Kiến Sầu cũng được gió thổi đến bên tai hắn.
”Hạ Hầu sư đệ, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, có mấy câu xem như kinh nghiệm
muốn nói với ngươi: Nếu có người dám đứng quay lưng về phía ngươi thì
ngươi ngàn vạn lần không được có ý định đánh lén người đó. Bởi vì nếu
không phải người đó tin tưởng ngươi như tri kỉ thì có nghĩa là người đó
có đủ sức mạnh hoàn toàn không sợ ngươi đánh lén“.
“...”
Hạ Hầu Xá lập tức ngước mắt lên.
Bước chân Kiến Sầu lại không dừng lại một chút nào, thậm chí dường như chưa
nói những lời vừa rồi, chỉ nhẹ nhàng xoay cổ tay, Quỷ Phủ dữ tợn vẫn nắm trong tay liền lóe lên một vệt lưu quang.
Hoặc là tin tưởng như tri kỉ, hoặc là hoàn toàn không sợ ngươi đánh lén.
Vết sẹo dài dưới mi tâm Hạ Hầu Xá đỏ như sắp chảy máu.
Vậy thì, Kiến Sầu tự tin vào sức mạnh của nàng sao?
Hắn mím chặt đôi môi mỏng, lộ ra một vẻ chăm chú như đang định mở miệng nói gì đó, nhưng ngay sau đó lại ngậm miệng, tiếp tục đi sau lưng Kiến Sầu
không nói tiếng nào.
Bước chân của Kiến Sầu không nhanh không
chậm, nhìn vân đài đã rất gần phía trước, không nhịn được hơi nhướng
mày, khóe môi cong lên mỉm cười.
”Đến rồi!”
Cầu độc mộc rất dài, không ngờ lại vượt qua sông lớn tối tăm đến thẳng vân đài trên cao.
Kiến Sầu bước một bước từ cầu độc mộc xuống, dưới chân đã là vân đài bạch ngọc.
Vân đài cao cao rộng rãi, xung quanh lại toàn là sương mù.
Có điều phía trước nơi Kiến Sầu đặt chân còn có một đường đi dài bằng bạch ngọc, cuối đường biến mất trong mây mù nên nhìn không rõ.
Nàng đi mấy bước trên vân đài, lúc này Hạ Hầu Xá mới từ cầu độc mộc bước xuống, quan sát xung quanh một vòng.
”Hả?”
Giọng nói nghi hoặc từ chỗ Kiến Sầu truyền đến.
Hạ Hầu Xá còn chưa kịp quan sát toàn cảnh vân đài đã nghe thấy tiếng Kiến Sầu, không khỏi lập tức nhìn về phía nàng.
Kiến Sầu tay cầm Quỷ Phủ, lúc này lông mày đã nhíu chặt lại, buông ánh mắt nhìn mặt đất không xa phía trước.
Vân đài bạch ngọc mặc dù đã có vẻ hơi cũ nhưng vẫn có thể thấy được khí phách trước kia.
Có điều lúc này trên vân đài lại có vết máu bắn tung tóe.
Kiến Sầu ngồi xuống, tay phải cầm Quỷ Phủ, tay trái dùng đầu ngón tay chấm máu tươi.
Máu tươi dính dính, hơi ấm chưa tan.
Mặt đất xung quanh còn có dấu vết đánh nhau, Kiến Sầu cau mày đứng dậy đi vài bước, tỉ mỉ xem xét, trong mắt lộ ra tinh quang.
Trong lúc nàng xem xét tình hình, Hạ Hầu Xá cũng đã đi tới, nhìn theo hướng Kiến Sầu dang nhìn.
Ở vị trí lệch bên phải vân đài không ngờ lại có vết đao vết kiếm đáng sợ.
”Có người giao chiến ở chỗ này trước chúng ta một bước, còn bị thương?”
”Bọn họ hẳn là mới rời đi chưa lâu“.
Kiến Sầu theo vết máu đi tới, đứng ở giữa nhìn về phía vết máu kéo dài, phát hiện vết máu hơi tán loạn kéo thẳng tới rìa vân đài.
Dường như...
Có người bị thương từ bên kia đi tới.
Giao chiến, nghĩa là có thù hận.
Vậy thì hai bên giao chiến là ai?
Mắt nheo lại, Kiến Sầu cất bước định đi về phía đó xem có manh mối gì hay không.