Ta Không Thành Tiên

Chương 272: Chương 272: Vụ Trung Tiên




Dịch giả: sweetzarbie

Đó là một con hẻm tồi tàn, âm u, quạnh quẽ, rất giống nơi cư ngụ của dân tha phương ở cô đảo nhân gian.

Cửa ra vào không những cũ kỹ mà còn nứt nẻ chằng chịt, tường được bồi đắp bằng những miếng gạch vụn ngói vỡ, trông bần hàn xập xệ. Lại thêm nhà cửa trong hẻm hai bên lộn xộn nhếch nhác nên trong khung cảnh như vậy, căn nhà còn có vẻ nhỏ bé, rệu rã hơn nữa.

Tuy trong cảnh tranh tối tranh sáng nhưng Kiến Sầu vẫn có thể thấy rõ củi mục gỗ vụn vương vãi lung tung trên đất...

Hỗn độn.

Cũ kỹ.

Rệu rã.

Quạnh quẽ.

Đó là những gì mà nàng nhận thấy ở cái hẻm này.

Kiến Sầu thậm chí còn hơi ngạc nhiên nên trong nháy mắt đã quên bẵng mất địa thượng lâu mười tám tầng. Nàng sửng sốt hỏi lại Trương Thang: “Vụ Trung Tiên ở đây sao?”

Trương Thang biết Kiến Sầu nghĩ gì trong bụng nhưng y cũng chỉ đăm đăm nhìn con hẻm sâu hun hút mà thản nhiên đáp:“Lần đầu tiên Trương mỗ đến đây cũng thấy rất khó tin.”

Một người theo lời đồn là có thể so kè với tám vị diêm quân của Bát phương thành mà lại ở trong con hẻm nhỏ hẹp, lùi xùi như thế này sao?

Người bình thường chắc hẳn sẽ tưởng tượng ra một nơi đầm rồng hang hổ cho xứng đáng.

Trương Thang hồi trước còn lưỡng lự khó tin huống hồ là Kiến Sầu bây giờ.

Thành ra cả đám bốn người vẫn cứ đứng như trời trồng ở đầu hẻm. Một người thì trước sau vẫn luôn bình thản, còn ba người kia thì kinh nghi bất định.

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ chắc lưỡi hít hà: “Cái chỗ này sao mà xập xệ quá vậy trời? Coi còn tệ hơn nhà của chúng ta nữa. Mạng nhện tùm lum tà la kia kìa!”

Nói đoạn, quỷ đầu nhỏ còn đưa tay chỉ vào một cái mạng nhện gần mình nhất.

Cả con hẻm tối om, đứng ở đầu hẻm nhìn vào không trông thấy được ngõ ra. Dường như cái nơi tối tăm nặng nề này vốn là vô biên vô tận như vậy, con mắt của phàm nhân rất khó nhìn thấu.

Kiến Sầu căng mắt nhìn mới phát hiện ra một đốm sáng nhỏ thấp thoáng trong bóng tối hắc ám mù mịt đó. Ánh sáng ấy vô cùng yếu ớt, lờ mờ, chớp chớp lập lòe khiến cho người qua loa không để ý kỹ sẽ tưởng là mình hoa mắt.

”Có phải là ở đó không?”

”Đúng vậy.”

Trương Thang gật đầu.

Kiến Sầu liếc nhìn y, vẫn chỉ thấy lại cái dáng đứng cứng ngắc của vị hung quan thưở nào.

Ngẫm nghĩ một hồi, nàng đành hỏi tiếp: “Cứ theo như tình hình hiện tại thì đình úy đại nhân đã từng bái phỏng Vụ Trung Tiên rồi phải không?”

“...”

Lần này, Trương Thang lại không trả lời.

Y liếc nhìn Kiến Sầu tựa như để dò chừng nàng. Hình như y cảm thấy nàng hỏi quá nhiều nên mãi sau khi đứng im một lúc lâu, y mới tiếp tục bước tiếp về phía trước rồi đáp: “Vụ Trung Tiên là quỷ tu tu hành đã ngàn năm rồi. Lão ta không thuộc về mười đại quỷ tộc mà cũng chẳng phục vụ cho Bát phương thành. Tuy chỉ có một thân một mình nhưng không có ai kiếm cớ gây sự với lão ấy cả. Ta đã từng bái phỏng hay cùng cô đi bái phỏng thì cũng chẳng sao hết.”

Tức là Trương Thang đúng là có một điểm gì đó tương đồng với Vụ Trung Tiên nhưng mối giao tình này cũng không thể nhất định giúp Kiến Sầu được việc.

Ngoài ra Kiến Sầu cũng hiểu ra rằng Trương Thang hoàn toàn không muốn đề cập về chuyện riêng của mình.

Nghĩ lại ngoại trừ việc có duyên gặp nhau ở cô đảo nhân gian và trong Sát Hồng tiểu giới, còn thì mình và y vốn cũng chẳng thân quen gì. Người ta đã chịu giúp cho đã là may mắn lắm rồi.

Ngẫm nghĩ một hồi, rốt cục Kiến Sầu không hỏi gì thêm nữa mà đi theo Trương Thang vào sâu trong hẻm. Chỉ có quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ là vẫn còn chưa tiêu hóa được sự thực trước mắt.

Cả hai tên đều tò mò muốn hỏi sao Trương Thang lại có quen biết với Vụ Trung Tiên đại danh đỉnh đỉnh tài tình như vậy, nhưng thấy y cứ trương cái bản mặt vô hồn như chết rồi nên đâm ngại, cứ đứng ở phía sau xì xì xào xào mãi, sửng sốt đến nỗi cuối cùng chẳng có đứa nào dám mở miệng hỏi.

Thành thử trong hẻm rất yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng lại, tựa như những gợn sóng lăn tăn nhẹ nhàng khuấy động nên sau khi ném vài viên đá xuống một mặt hồ tĩnh lặng.

Nhưng đêm khuya đang thanh vắng nên cũng chẳng ai chú ý đến những tiếng động ấy.

Càng đi sâu vào trong hẻm, nhà cửa càng tồi tàn, lụp xụp.

Kiến Sầu vừa bước qua một thanh xà nhà mục nát nằm lăn lóc trên đất vừa hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy lạ lùng.

Trương Thang cũng liếc mắt nhìn rồi giải thích: “Nơi này chính là chỗ ở của Vụ Trung Tiên. Lão ta không dọn nhà thì không ai dám động tay động chân vào đâu.”

Vì vậy Kiến Sầu mới vỡ lẽ. Nàng khẽ nói: “Suốt từ cửa thành đến đây, ta cứ nhìn nhà cửa lộng lẫy cao lớn mà tự hỏi tại sao ở một nơi thành thị phồn hoa như vậy mà lại chen vào một con hẻm tồi tàn như thế này?”

Như thế cái vị Vụ Trung Tiên ở Uổng Tử thành này đúng là người có thế lực vô cùng kinh khủng rồi. Thành thử con hẻm nhỏ mới có cái vẻ lạc lõng như vậy...

Kiến Sầu vừa đi vừa gắng nhìn.

Ánh sáng leo lét duy nhất ở xa xa phía trước cuối cùng rồi cũng dần dần trở nên rõ hơn.

Đó là một căn nhà nhỏ tồi tàn ở cuối hẻm. Cửa sổ chạm trổ đẹp đẽ đã mục nát, giấy dán trên đó cũng đã ố vàng, hắt ra ánh đèn leo lắt ở bên trong. Còn cửa ra vào thì chằng chịt vết nứt, lác đác có vài đường rạn sáng lên do ánh đèn len lỏi thấm vào rồi kẹt lại ở bên trong, hãn hữu cũng có vài tia sáng chiếu thoát ra bên ngoài.

Mặt tiền căn nhà này giống như một cửa tiệm buôn bán nhỏ trên dương gian, chỉ có điều bây giờ nó đã đóng cửa mà thôi.

Rêu xanh phủ đầy trên bậc tam cấp trước nhà. Duy ở nơi chính giữa mỗi bậc thềm đều mòn vẹt, chẳng thấy dấu rêu. Hẳn là từ trước đến nay đã có không ít người đã từng giẫm chân lên trên đó.

Đa số họ đều đến cầu kiến Vụ Trung Tiên sao?

Ngay khi vừa nhìn thấy bậc tam cấp ấy thì trong lòng Kiến Sầu đã tự hỏi suy đoán như vậy.

Nơi đây đã là cuối hẻm nên Trương Thang cũng tự nhiên dừng bước, nhìn về phía cánh cửa sổ kia.

Sau song cửa có một cái bóng mờ mờ, không biết là ánh nến hay là bóng người.

Y thong thả bước lên bậc thềm, rồi đưa tay gõ nhẹ lên trên cửa ba tiếng: “Cốc, cốc, cốc.”

Tuy âm thanh không lớn nhưng ở nơi tận cùng tĩnh mịch này, tiếng dội lại nghe rền vang khiến cho người ta kinh tâm động phách.

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ thì lại càng không dám thở mạnh. Cả hai tên đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh núp kín sau lưng Kiến Sầu, dường như nếu lỡ có chuyện thì sẵn sàng co giò chạy thẳng.

Còn Kiến Sầu vẫn bình tĩnh như trước. Nàng vừa chăm chú nhìn Trương Thang vừa quan sát tình hình xung quanh.

Sau khi Trương Thang gõ cửa thì trong nhà vẫn lặng im như tờ. Thậm chí cái bóng sau song cửa sổ cũng chẳng động đậy lấy một chút.

Chẳng lẽ không có ai ở nhà?

Ngay khi câu hỏi này vừa thoáng qua trong tâm tưởng Kiến Sầu thì một giọng nói rin rít từ bên trong vọng ra: “Trương Thang...”

Đại đầu và tiểu đầu đều cùng là quỷ tu, lẽ ra sẽ không bị chấn nhiếp nhưng nào ngờ vừa nghe thấy tiếng thì cả hai đã sợ đến mức ôm chặt lấy nhau, cả người run lên như cầy sấy.

Sau lưng Kiến Sầu cũng sởn hết cả gai ốc!

Tất cả chỉ vì giọng nói ấy vô cùng chói tai, nghe ken két, tựa như y đang bị ngàn đao miết vào cổ, bị ép phải nói chuyện.

Âm thanh lạnh lẽo, âm trầm, nguy hiểm đến cực điểm.

Trương Thang tuy vậy lại không chút bối rối. Tiếng gì ghê gớm y cũng đã nghe nhiều rồi, vả lại đây cũng không phải là lần đầu tiên y nghe thấy giọng của của Vụ Trung Tiên.

Y đứng trước cửa, cung tay thủ lễ, khom người đáp: “Vì dẫn tiến mà tại hạ đêm hôm khuya khoắt đến đây. Có người muốn cầu tiền bối trợ giúp cho một việc, không biết ngài có đồng thuận hay không?”

Cái bóng sau song cửa sổ vẫn không chút lay động, thậm chí trong nhà cũng tịnh không nghe được động tĩnh gì khác.

Chỉ có giọng nói tựa như từ hư vô mà thành kia vọng lên từ sau song cửa sổ: “Ngươi đã dắt hẳn một người sống đến đây. Đây là lần đầu tiên ta mới thấy... Thôi vào đi.”

”Két... Két...”

Tiếng cửa kèn kẹt sởn tóc gáy. Cánh cửa trước mặt Trương Thang liền mở ra.

Kiến Sầu đang đứng ở bên đường. Nàng liếc mắt nhìn vào khoảng hở nhỏ hẹp sau cửa thì thấy được chút ít bài trí bên trong.

Đây đúng là một cửa tiệm. Tuy nhiên trên các quầy hàng lại không bày linh dược, tiên thảo hay binh khí, pháp khí mà lại để rất nhiều khối đá thô, chưa qua xử lý. Những khối đá này hình dạng không giống nhau, nhìn sơ thì không thấy có gì đáng chú ý, thậm chí dáng vẻ cũng chẳng có chút gì kỳ dị.

Những khối đá này tựa như là được chủ nhân tiện tay lượm về. Có khối có vẻ như là đá từ trên núi rớt xuống. Cũng có khối vuông vuông vắn vắn như đã được đẽo gọt xong, chỉ còn chờ người chạm trổ mà thôi...

Dù ở trên quầy hay ở mặt trước cửa tiệm, đâu đâu cũng chỉ toàn đá với đá!

Cảnh tượng khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ, là lạ.

Kiến Sầu ngẩn ra một hồi thì mới phát hiện Trương Thang đã xoải bước đi vào tiệm rồi quay người nhìn mình, còn mình thì vẫn đứng ở bên ngoài.

Là nàng cần đến bái phỏng Vụ Trung Tiên thế mà Trương Thang lại rõ ràng đang chờ nàng.

Kiến Sầu định thần lại. Nàng gắng rũ bỏ mọi tò mò và thắc mắc trong lòng mà tiến tới, bàn chân bước lên bậc tam cấp tưởng như sắp sập đến nơi kia.

Trong góc tiệm bên phải, đá vụn xám trắng rơi đầy trên đất. Giữa đống đá đó có một ông già vô cùng lôi thôi lếch thếch đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, trường bào mặc trên người trông không còn ra hình dạng gì nữa, dơ bẩn đến nỗi tưởng như chỉ một khắc sau tất cả cáu ghét sẽ lả tả rơi hết xuống. Tóc tai hoa râm, rũ rượi, rối tung rối bù. Râu ria thì xồm xoàm tua tủa và cũng muối tiêu như tóc. Râu tóc xuề xòa lộn xộn như vậy nên khó mà thấy rõ mặt mũi của lão ra sao. Thoạt nhìn trông hệt như một lão ăn mày bần cùng khốn khổ.

Kiến Sầu ngại ngần, không dám tin vào mắt mình___

Đây mà là Vụ Trung Tiên được người ta truyền tụng đó sao?

Ngón tay khẳng khiu như một cành cây khô của lão đang quặp lấy một viên đá vụn không lớn lắm. Cả người gầy ngẳng như một bộ xương khô im lìm bất động. Màu ngón tay và màu của viên đá vụn hầu như hòa thành một thể, khó phân biệt rạch ròi.

Tuy nghe thấy tiếng bước chân và biết Trương Thang đang dẫn người tiến tới nhưng lão cũng chẳng hề nhướng mắt lên nhìn.

Vừa đến trước mặt lão thì Trương Thang dừng bước, Kiến Sầu cũng đứng lại. Khi đó lão mới từ từ ngẩng đầu lên, phóng mắt nhìn Kiến Sầu đang đứng ở phía sau.

Đôi mắt lão đục ngầu, hầu như không phân biết nổi được đâu là tròng đen, đâu là tròng trắng, khiến cho người ta kinh hãi vô cùng.

Ngay lúc lão vừa thấy rõ Kiến Sầu và túi càn khôn nàng đeo bên hông thì đôi môi dưới bộ râu rậm rạp tua tủa như cỏ dại khẽ động đậy. Một tiếng cười ghê sợ từ trong cổ họng lão thoát ra.

”Hóa ra là một con bé Nhai Sơn...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.