Ta Không Yêu Ngươi (Chuyện Tình Yêu Thứ Mười)

Chương 7: Chương 7




Triệu Chính Càn rời khỏi ngự thư phòng, liền trực tiếp đến Quảng Hoa cung.

Ngay từ đầu hắn chỉ thích dung mạo và thân phận của Quân Ngọc Thành, bây giờ hắn càng ngày càng thêm yêu thích.

Rõ ràng nhỏ hơn mình mười tuổi, lại rất biết quan tâm người khác, bởi vì lo sợ chênh lệch với mình quá lớn, mỗi ngày đều nỗ lực học tập…

Vừa đến cửa Quảng Hoa cung, Triệu Chính Càn đã thấy Quân Ngọc Thành đứng chờ ở cửa chính, trong mắt đối phương lập tức sáng ngời, khiến hắn cực kỳ thoải mái.

“Ngày hôm nay làm cái gì?” Triệu Chính Càn hỏi.

“Hoàng thượng, ngày hôm nay ta xem mấy cuốn sách, còn có chỗ không hiểu muốn hỏi người.” Quân Ngọc Thành nói, quyển sách này, tất nhiên hắn đều hiểu được, nói là có chỗ không hiểu muốn hỏi Triệu Chính Càn, một mặt là vì để cho Triệu Chính Càn ở bên cạnh mình, còn là vì muốn hàn huyên với Triệu Chính Càn.

Triệu Chính Càn quả nhiên rất thích trả lời câu hỏi của hắn, hai người một hỏi một đáp, tuy rằng sau cùng trọng tâm câu chuyện thường thường sai lệch, nhưng vẻ mặt của Triệu Chính Càn lại càng ngày càng thả lỏng.

Không ngoài ý muốn, hắn lại ngủ ở Quảng Hoa cung, thuận tiện trò chuyện với Quân Ngọc Thành vài câu chuyện của Quân gia.

Đồ cưới của Quân Ngọc Thành, tất cả đều đưa vào cung, để lấy đồ cưới về, Quân gia sứt đầu mẻ trán chừng mấy ngày, danh tiếng cũng càng kém —— nếu trước kia người khác còn có chút nửa tin nửa ngờ chuyện Quân Ngọc Thành nói mình bị Quân Quảng Bình bạc đãi, nhưng tận mắt thấy Quân gia ngay cả đồ cưới cũng không đưa ra được, cũng hoàn toàn tin.

Triệu Chính Càn nói không nhiều, Quân Ngọc Thành cũng không truy hỏi, thấy Triệu Chính Càn rõ ràng có chút mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng mà xoa ấn đầu đối phương, động tác quy củ không có chút ám chỉ nào.

Triệu Chính Càn đã ba mươi tuổi, không còn tinh lực tràn đầy như lúc trẻ, trước đây mỗi ngày đều đến cung điện khác nhau nghỉ ngơi, đều bị cung phi lôi kéo mây mưa, nhiều ít cũng có chút chịu không nổi, lúc này ở bên cạnh Quân Ngọc Thành, cũng cảm thấy thanh tịnh hơn rất nhiều.

Tuy nói nối dõi tông đường cũng là chuyện lớn, nhưng hơn mười năm, cũng chỉ có một vài người có thai, Triệu Chính Càn cũng có chút ngán, dứt khoát dựa theo sở thích của mình mỗi ngày ở lại chỗ của Quân Ngọc Thành, cách ba năm ngày lại hưởng dụng mỹ nhân.

Chờ hai ngày chờ được Triệu Chính Càn đi, Quân Ngọc Thành mới thoải mái gọi tới lão cung nhân Triệu Chính Càn sắp xếp cho hắn, hỏi chuyện bên ngoài —— Triệu Chính Càn dù có nói một ít chuyện của Quân gia, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng đế, cũng chỉ đơn giản nói vài câu, nhưng không nói nhiều.

Vị lão cung nhân này chính là người giúp Quân Ngọc Thành đi đòi đồ cưới, rất biết ăn nói, nghe được Quân Ngọc Thành hỏi, hắn lập tức liền sống động mà kể ra chuyện bên ngoài, ngay cả Triệu vương phủ cũng không bỏ qua: “Nghe nói ngày tân hôn Triệu Vương thế tử không cùng chính quân của mình động phòng, mấy ngày nay vẫn ồn ào muốn hưu thê, nhưng Triệu vương thấy mất mặt, mới áp chế không cho hắn bỏ. Nhưng mà tuy không hưu thê, triệu Vương thế tử cũng đã đem về hai phòng tiểu thiếp.”

“Đang nói cái gì?” Đang nói chuyện, Triệu Chính Càn đã tới rồi.

“Hoàng thượng, đang nói đường huynh ta, hắn hiện tại thật thảm, ta rõ ràng không nên vui vẻ khi người gặp họa, nhưng mà trong lòng ta rất vui vẻ.” Quân Ngọc Thành có chút xoắn xuýt mà nhìn Triệu Chính Càn.

“Vui vẻ thì vui vẻ, nếu là ta nhất định cũng vui vẻ.” Triệu Chính Càn vỗ đầu Quân Ngọc Thành một cái: “Ngày hôm qua không phải nói muốn cho ta nếm thường thủ nghệ của ngươi sao? Vội vàng hỏi thăm chuyện nhà mà đã quên đi.”

“Chuyện đã đáp ứng hoàng thượng, ta mới sẽ không quên.” Quân Ngọc Thành cười cười, vào trù phòng.

Ở Quân gia, Quân Ngọc Thành thật ra cũng không học được trù nghệ gì, nhưng ở trong không gian kỳ quái kia học thật lâu, cũng chỉ đọc lướt qua, huống chi, dù nói là hắn xuống bếp, trên thực tế hắn chỉ cần ở bên cạnh chỉ huy là được.

Lên được vị trí này như Triệu Chính Càn, muốn ăn cái gì thì có cái đó, cho nên khi hắn nấu ăn không xem nguyên liệu, chỉ cần mới mẻ, Quân Ngọc Thành để trù phòng làm ra những món ăn vặt hoàn toàn khác ngự thiện trong cung, quả nhiên Triệu Chính Càn rất thích.

Quân Ngọc Thành ở trong cung không quen biết ai, nhưng hắn được Triệu Chính Càn sủng ái, bên người lại có đồ cưới, tất nhiên ngày tháng càng thoải mái, không giống với những người bên ngoài.

Vào ngày Quân Ngọc Như động phòng, hắn còn chưa tin Quân Ngọc Thành đã tiến cung, sau đó xác thực lại, lại không tin Quân Ngọc Thành có thể được cưng sủng, nhưng cố tình Quân Ngọc Thành lại được cưng sủng.

Cũng bởi vì chuyện của Quân Ngọc Thành, từ sau khi hai người thành thân Triệu Khôn Bằng chưa từng vào phòng của hắn, ngọt ngào trước khi cưới cũng biến mất không còn một mảnh… Quân Ngọc Như cực hận Quân Ngọc Thành, nhưng bây giờ Quân Ngọc Thành vào cung, dù hắn giậm chân thế nào, cũng không có chút ảnh hưởng tới Quân Ngọc Thành.

Sao mọi chuyện lại trở thành thế này ?

Nghĩ đến Triệu Khôn Bằng cả ngày ở cùng thiếp thất, mỗi lần gặp mặt đều la hét muốn hưu thê, Quân Ngọc Như càng ngày càng ủy khuất, dứt khoát tìm thời gian quay về Quân gia tìm cách khác.

Tuy rằng hận Quân Ngọc Thành, nhưng đối với cha hắn cái người không quản Quân Ngọc Thành cho tốt còn để hắn cướp đồ cưới đã đưa đến Triệu vương phủ của mình, Quân Ngọc Như cũng có chút oán giận, trở về nhà oán giận một hồi, Trần Thục Trạch luôn cưng chiều đứa con trai này, tự biết mình đuối lý, chỉ có thể dịu dàng dụ dỗ: “Cũng là ta không chu đáo, sớm biết vậy khi định ra hôn sự của ngươi, nên giải quyết nó mới đúng.”

“Khi đó nếu nó xảy ra chuyện, nói không chừng còn ầm ĩ hơn.” Quân Quảng Bình cau mày chen vào một câu.

Trần Thục Trạch cũng gấp: “Chuyện bây giờ đã như vậy, nói những thứ này thì có ích lợi gì? Nhưng mà ta nghĩ Quân Ngọc Thành dù được sủng ái, cũng không có trở ngại gì với chúng ta. Cha hắn lớn lên gầy yếu, vào cửa gần mười năm mới sinh một ca nhi, từ nhỏ hắn không được chăm sóc tốt, muốn sinh con nhất định không dễ dàng, còn chưa nói đến con nối dõi của hoàng thất luôn không vượng… Hắn không sanh được hài tử lại được sủng ái, sau đó nhất định sẽ thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của người khác!”

Trong mắt Quân Ngọc Như hiện lên ánh sáng, người cũng có tinh thần: “Lời này không sai, mặc dù bây giờ Triệu vương phủ không xem trọng ta, nhưng ta dù sao cũng là Triệu vương chính quân tương lai, Quân Ngọc Thành chỉ cần không lên làm hoàng hậu, cũng không có thể làm gì ta, đương kim hoàng thượng luôn không gần mỹ sắc, sẽ không vì mỹ sắc mà làm ra chuyện hồ đồ.” Còn nữa, trước đây Triệu vương chính quân sở dĩ chướng mắt Quân Ngọc Thành, cũng là bởi vì hắn tiết lộ một chút tin tức, nói Quân Ngọc Thành không dễ sinh con.

Triệu vương chính quân thật ra cũng không thèm để ý dung mạo chính quân của nhi tử, nhưng quan tâm việc chính quân của nhi tử có thể sinh hay không.

“Quân Ngọc Thành nhất định không thể làm hoàng hậu, năm mười tuổi hắn rơi xuống nước thân thể đã bị thương, ta để đại phu xem qua cho hắn, đời này hắn muốn có hài tử thật không dễ dàng!” Trần Thục Trạch đắc ý nói.

Nhưng mà ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên có người đến, nói là ý chỉ trong cung.

Quân Quảng Bình bị người tìm ra lỗi, tước tước vị.

Quân Quảng Bình cũng không phải người có tài năng, đã nhàn tản với chức quan đó nhiều năm, ở kinh thành quả thực một viên gạch rơi xuống cũng có thể rớt trúng vài người như hắn, nhưng bây giờ, hắn lại không có tước vị… chuyện này có gì mờ ám!

“Hoàng thượng không lẽ đã bị Quân Ngọc Thành che mắt?” Quân Quảng Bình có chút tức giận, lại có chút không hiểu được. Chuyện này trước giờ hoàng thượng chưa từng làm, lẽ nào hắn thích Quân Ngọc Thành như vậy?

Trần Thục Trạch giật giật môi nói không ra lời, dù cho Quân Ngọc Thành không thể sinh, chỉ cần hắn được sủng ái, thổi chút gió bên gối hoàng thượng để gây phiền phức cho Quân gia thật đúng là không phải việc gì khó… Hơn nữa, Quân gia bạc đãi Quân Ngọc Thành, lại còn không chiếm được tước vị, có lẽ hai ngày nữa sẽ được truyền khắp nơi.

“Không được, ta lập tức đi tìm người!” Trần Thục Trạch vội vàng nói, quyết định muốn đi tìm mấy người nhà mấy vị phi tần khác, để tìm cách kéo Quân Ngọc Thành xuống, dù sao nếu như không có tước vị, cuộc sống của bọn họ sẽ trở nên gian nan !

Quân Quảng Bình cũng thở dài, muốn tìm người đút lót, nhưng không ngờ lúc này lại có người đến truyền chỉ.

Có lẽ Hoàng thượng đột nhiên cảm thấy tước chức của hắn thật không ổn? Trên mặt Quân Quảng Bình xuất hiện vài tia mong chờ, nhưng mà rất hiển nhiên, mọi chuyện không tốt đẹp như hắn nghĩ.

Hoàng thượng không chỉ không có bãi bỏ ý chỉ lúc trước, mà ngay cả chức quan của hắn cũng cách chức, còn biếm hắn đến Nam Cương.

“Công công, đây…đây rốt cuộc là chuyện gì?” Quân Quảng Bình hấp tấp đưa ngân lượng vào trong tay thái giám truyền chỉ, không hiểu hỏi, đôi tay đều có chút run.

“Quân đại nhân, vốn dĩ hoàng thượng cũng chỉ muốn cho ngươi chịu chút ít giáo huấn, để cho Ngọc phi nương nương bớt giận, nhưng ai bảo Ngọc phi nương nương có thai? Nương nương là một người có phúc khí, ngươi a… Đáng tiếc.” Thái giám truyền chỉ cười híp mắt cầm bạc đi, sắc mặt của Quân Quảng Bình lập tức trở nên vô cùng xấu xí.

Mới vừa rồi bọn họ còn đang nói Quân Ngọc Thành không thể có hài tử, chỉ chớp mắt Quân Ngọc Thành liền mang thai? Quân Ngọc Thành này, có thù oán với bọn họ đi?

Quân Ngọc Thành đương nhiên có thù oán với bọn họ, còn là thâm thù đại hận, nhưng mà chuyện mang thai, ngay từ đầu Quân Ngọc Thành cũng hoàn toàn không nghĩ tới, là do ngự y theo thường lệ bắt mạch cho hắn chẩn ra. Nghe được tin này, Triệu Chính Càn vừa nói cho hắn biết đã tước tước vị của Quân Quảng Bình, liền lập tức hạ chỉ lần nữa cách chức quan của Quân Quảng Bình.

Dù hoàng đế có anh minh cỡ nào, cũng có lúc xử trí theo cảm tính, huống chi Quân Quảng Bình cũng không phải người tài.

“Hoàng thượng, ta thật vui vẻ.” Quân Ngọc Thành ôm cổ Triệu Chính Càn, nói với đứa nhỏ trong bụng mình: “Ta vẫn cho rằng đời này ta cũng sẽ không có người thân, không ngờ ông trời tốt với ta như vậy, đưa ta đến bên người hoàng thượng, lại đưa con đến bên ta, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt…”

Nhìn vẻ mặt hiền dịu của Quân Ngọc Thành, Triệu Chính Càn liền cảm thấy động lòng, sau đó liền trò chuyện cùng Quân Ngọc Thành, sau cùng vẫn nghỉ lãi chỗ của Quân Ngọc Thành như cũ.

Quân Ngọc Thành yêu hắn, không muốn xa hắn, xem hắn là cứu tinh, còn có hài tử của hắn, hắn đương nhiên phải ở bên cạnh.

Quân Ngọc Thành quấn quít giữ Triệu Chính Càn lại, lại khiêu khích một hồi, sau đó dùng phương pháp khác, giúp Triệu Chính Càn giải quyết dục vọng, để cho khi hắn mang thai Triệu Chính Càn cũng có thể ngủ lại.

Thật ra Quân Ngọc Thành cũng không thèm để ý Triệu Chính Càn đi tìm người khác, dù cho Triệu Chính Càn đi tìm người khác, dựa vào tính cách của hắn cũng sẽ không quên mình.

Nhưng hắn không chỉ muốn như vậy.

Đã có hài tử, phải tính toán cho hài tử, để cho Triệu Chính Càn càng thêm yêu thích hài tử, mà muốn làm được tất cả những chuyện này, tất nhiên phải làm cho Triệu Chính Càn bên cạnh mình khi mang thai.

Một người nam nhân, nếu có thể nhìn thấy bụng ca nhi từ từ lớn lên, cùng ca nhi thảo luận tình huống của hài tử trong bụng, có lẽ khi hài tử chưa được sinh ra, cũng đã vô cùng chờ mong đứa bé này.

Trái lại… Nếu như đột nhiên có người ôm hài tử nói với một người nam nhân đây là hài tử của ngươi, có lẽ cũng không có bao nhiêu tình cảm phụ tử.

Triệu Chính Càn là hoàng đế, trước đây khi hậu cung phi tần mang thai, bất quá mỗi ngày chỉ đi qua nhìn một chút, tuyệt đối sẽ không đích thân cảm nhận hài tử máy thai, hiện tại Quân Ngọc Thành, đang muốn thay đổi toàn bộ.

Quân Ngọc Thành tự mình bày trí quảng hoa cung càng thêm ấm áp, đồng thời chủ động để Triệu Chính Càn đổi toàn bộ người bên cạnh mình thành tâm phúc của hắn.

Điều này làm cho tất cả hành động của hắn đều không thể gạt được Triệu Chính Càn, nhưng cũng có thể làm cho Triệu Chính Càn càng yên tâm hơn với hắn, khi ở Quảng Hoa cung cũng càng thêm thoải mái hơn.

Toàn bộ tính toán của hắn hoàn toàn không có uổng phí, theo lý lúc hắn mang thai Triệu Chính Càn nên nghỉ ở nơi khác, nhưng Triệu Chính Càn độc sủng hắn hai tháng, hai tháng tiếp theo cũng không đến chỗ khác, dù nhìn hoàng tử công chúa, đều chọn ban ngày mà đi. Sau đó liền sớm trở về.

Đương nhiên, tình huống như vậy không thể duy trì liên tục, sau đó, trong mười ngày Triệu Chính Càn cũng sẽ rút ra một hai ngày qua nơi khác, không phải là bởi vì thích người khác, chỉ đơn giản là muốn nhiều con nhiều phúc.

Quân Ngọc Thành luôn chọn lúc thích hợp mà tỏ ra ghen tuông, cũng không cãi lộn, mà càng dịu dàng với Triệu Chính Càn, đồng thời mỗi ngày đều không quên để Triệu Chính Càn cảm nhận máy thai.

Trước đây Triệu Chính Càn không biết hài tử ở trong bụng mẹ sẽ động đậy, càng không biết cung phi mang thai lại vất vả như vậy, càng yêu và thương tiếc Quân Ngọc Thành hơn, dù đi tìm phi tần khác, cũng tới đi vội vàng.

Quân gia tìm rất nhiều cách cũng không thể thay đổi kết quả bị biếm đến đến Nam Cương, từ kinh thành xuất phát, lúc bọn họ đi mấy tháng gian khổ mới đến Nam Cương, Quân Ngọc Thành sinh ra đứa con trai đầu tiên của mình, vị hoàng tử thứ hai của Triệu Chính Càn.

Đứa bé này vô cùng khỏe mạnh, mới ra sinh liền được Triệu Chính Càn nhiều lần khen ngợi, dựa vào đứa bé này, Quân Ngọc Thành được phong thành quý phi, xứng đáng trở thành người đứng đầu hậu cung của Triệu Chính Càn.

Làm một thành viên của hậu cung, không có gì quan trọng bằng sự sủng ái của quân vương, Quân Ngọc Thành làm tới quý phi cũng không lậm quyền, toàn tâm toàn ý chăm sóc con của mình, đồng thời vẫn như trước đây, càng tận tâm tận lực với Triệu Chính Càn.

“Trước đây ta cũng chỉ là thấy ngươi đáng thương, mới đưa ngươi tiến cung, không ngờ rằng lại để ta nhặt được bảo bối.” Triệu Chính Càn nhìn Quân Ngọc Thành đẫy đà hơn rất nhiều sau khi sinh hài tử, lại luyến tiếc dời mắt.

“Làm phiền hoàng thượng nhặt được ta.” Quân Ngọc Thành nhu tình như nước nhìn Triệu Chính Càn.

“Ngươi nhưng đừng nhìn ta như vậy, có thể nhìn không có thể ăn, rất khó chịu?” Triệu Chính Càn vừa cười vừa nói.

“Hoàng thượng, bây giờ đã có thể ăn…” Quân Ngọc Thành ôm chặt Triệu Chính Càn, hài tử đã gần trăm ngày, cơ thể hắn cũng hoàn toàn bình phục.

Yến tiệc trăm ngày của hài tử, bởi vì Triệu Chính Càn không có hoàng hậu, Quân Ngọc Thành tiếp nhận cung vụ, lúc hắn nhận đã gần cuối năm, cũng có nhiều chuyện cần làm hơn.

Tuổi Quân Ngọc Thành không lớn lắm, trước đây cũng không ai dạy hắn, rất nhiều người đều cảm thấy hắn sẽ luống cuống tay chân, nhưng mà ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hắn có thể xử lý mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp.

Lúc tân niên, chính quân của tôn thất và quan viên, đều phải tiến cung thỉnh an, Quân Ngọc Thành làm quý phi, tất nhiên cũng phải tiếp đãi các nàng, cũng là lúc này, lần đầu tiên sau khi Quân Ngọc Thành gặp được đường huynh của mình.

Quân Ngọc Như cướp đoạt hôn sự của hắn rõ ràng không hề vui vẻ, nhìn vô cùng tiều tụy, mà Triệu vương chính quân người đã từng lãnh đạm không thích hắn, hiện tại vừa xấu hổ vừa tức giận.

Quân Ngọc Thành không có che giấu sự chán ghét của mình đối với hai người này, đặc biệt là Quân Ngọc Như.

“Đường huynh, nghe nói mấy ngày hôm trước có người từ Nam Cương đưa tin tức đến? Đường huynh nhất định thật vui vẻ đi, chúc mừng.” Quân Ngọc Thành cười híp mắt nói.

Mấy ngày hôm trước quả thực có người từ Nam Cương đến, là báo tang.

Trần Thục Trạch ở Nam Cương bị độc trùng cắn, vốn dĩ chỉ cần cho thầy thuốc địa phương xem là được rồi, cố tình hắn lại chướng mắt dân bản xứ, chỉ để đại phu mang theo từ kinh thành chẩn trị, một hồi sơ sẩy, liền tự hại mình mất mạng.

Quân Ngọc Như có quan hệ vô cùng tốt với cha mình, bây giờ nghe lời chúc mừng của Quân Ngọc Thành, chỉ cảm thấy giận dữ, nhưng cố tình dưới tình huống này, hắn cũng chỉ có thể nhịn!

Ngẩng đầu nhìn về phía Quân Ngọc Thành, Quân Ngọc Như hối hận vô cùng, thực ra trước đây hắn cũng có cơ hội tiến cung, chỉ là trước đây vẫn cảm thấy tiến cung không bằng gả vào nhà cao cửa rộng làm chính quân, cũng liền bỏ qua, nhưng bây giờ Quân Ngọc Thành ở trong cung lại sống tốt như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.