CHƯƠNG 16
Lại một bữa trưa với bầu không khí quỷ dị, bất quá năm người thì bốn người liên quan đều không sở giác.
Hiểu Hâm vẫn ngồi trên đùi Hàn Quân Tà cơm đến miệng thì ngoan ngoan ăn, chi là hôm nay dễ nhận thấy tinh thần có phần không tốt, thỉnh thoảng lại mơ màng ngáp một cái, lúc này Hàn Quân Tà sẽ dùng ánh mắt ôn nhu trìu mến nhìn Hiểu Hâm, Huyền Mộc bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra ngày băng khối chủ thượng bị tan chảy cũng không còn xa.
Tinh thần không tốt hình như không chỉ Hiêu Hâm, từ sắc mặt của tiểu Bạch xem ra, cũng là thần sắc nghỉ ngơi không đủ. Tiểu Bạch vẻ mặt mệt mỏi lại thêm phần phiền muộn ngồi một chỗ, Đồng Thủy thì tinh thần sáng láng gắp rau cho hắn. Thấy Bạch khó chịu nuốt miếng rau mình gắp, Đồng Thủy cười đến mức vẻ mặt ngu ngốc. Huyền Mộc lại tiếp tục lắc đầu.
Đồng vốn đã ngốc nghếch, giờ lại càng ngu ngốc hơn.
Nhìn hai đôi điềm điềm mật mật* trước mắt, Huyền Mộc liếc nhìn một góc tối. Xem ra hắn cũng nên bắt đầu hành động…
“Chủ thượng, xe đã chuẩn bị xong.”
Nghĩ Hiểu Hâm không thể cưỡi ngựa, hơn nữa cùng với thân thể tiểu Bạch lúc này cũng không tiện dùng ngựa, vả lại còn có lão nhân gia này nên Huyền Mộc chuẩn bị ba chiếc xe ngựa. Vì cái gì lại ba chiếc??? Hắc hắc, đương nhiên là vì… thuận tiện ăn đậu hủ.
Ngay sau đó, hai chiếc xe ở giữa suốt ngày điềm điềm mật mật, cứ như vậy đi đi nghỉ nghỉ mười lăm ngày cũng đã đến vùng phụ cận Huyết Ma Phong.
“Chủ thượng, sẽ nhanh đến Huyết Ma Phong.”
“Ân”
Hàn Quân Tà vuốt vuốt tóc Hiểu Hâm, theo sau là ánh nhìn bất mãn đối với “Dao Quang” trong lòng Hiểu Hâm. Từ sau khi cầm này được đưa tới, Hiểu Hâm tựa như thấy thân nhân cửu biệt, cả ngày mang theo bên người, thấy Hàn Quân Tà là phi thường không vừa mắt.
Bất quá cầm này xác thực hữu dụng. Đã nhiều ngày Hiểu Hâm học 《 Dương xuân bạch tuyết 》, “Dương Xuân” Thủ vạn vật tri xuân, hòa phong đạm đãng chi ý*; “Bạch Tuyết” Thủ lẫm nhiên thanh khiết, tuyết trúc lâm lang chi âm*. Hàn Quân Tà mỗi ngày nghe Hiểu Hâm đánh đàn, sát ý do gần đến ngày mười lăm trăng tròn mà chạy loạn cũng có phần bình ổn.
Hàn Quân Tà trước kia luyện công từng bị tẩu hỏa nhập ma, mặc dù kinh mạch sau khi được tỉểu Bạch chữa trị có chuyển biến tốt, nhưng mỗi lần trăng tròn tâm ma bộc phát khiến chân khí nghịch hành, do đó Hàn Quân Tà mỗi ngày mười lăm đều quay về Huyết cung bế quan. Lần này vội vàng trở về cũng vì thế.
“Chủ thượng, phía trước có người.”
“Ai?”
“Hình như là người của ngũ đại môn phái.”
Hàn Quân Tà cúi đầu nhìn Hiểu Hâm vừa ngủ, nhíu nhíu hàng mi xinh đẹp.
(Y: Biểu tình của tiểu Tà ngày càng phong phú a~~~)
“Hàn Quân Tà! Chúng ta chờ ngươi đã lâu!” Danh môn chính phái Đại Lão Giáp hống lên.
“Ngày hôm nay, ta muốn thay võ lâm trừ hại!” Danh môn chính phái Đại Lão Ất thét lên.
“Ngày hôm nay coi các ngươi có cánh cũng không thể thoát!” Danh môn chính phái Đại Lão Bính gào lên.
…………..
Như thường lệ, những nhân sĩ chính phái này trải qua thời gian N chén trà nhỏ kêu to, dốc sức thể hiện quyết tâm vì chính nghĩa mà chiến đấu của mình, hợp lại cuối cùng cũng giống kiểu tuyên ngôn “Đại biểu nguyệt lượng, tiêu diệt nhĩ môn”*…
Bất thình lình, hai bóng trắng từ trên trời đáp xuống.
“Hàn Quân Ta! Mau thả thiếu cốc chủ!”
Hiểu Hâm sớm bị trận thanh âm ồn ào đánh thức, đang ở trong lòng của cha ăn điểm tâm tiểu Bạch chuẩn bị, nghe được thanh âm quen thuộc, vội vã từ cửa sổ nhìn ra ngoài.
“A công ~ a bà ~~”
Nhìn thấy thân nhân đã lâu không gặp, Hiểu Hâm vui mừng vươn bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy.
Nhị lão thấy Hiểu Hâm, kích động phóng đến bên cạnh cửa sổ xe, lượng xuất binh khí thủ thế, dự định đem bảo bối của họ thoát khỏi ma trảo. Kết quả, nhị lão đứng ngây người…
“Lão bà tử… Ta không nhìn lầm chứ…”
“Lão đầu tử… Ta dường như cũng hoa mắt…”
Bọn họ, bọn họ thấy cái gì!! Hàn Quân Tà kia, cư nhiên dùng hai tay cố trụ bảo bối của họ!! (Kỳ thật là Hiểu Hâm miễn cưỡng nằm trong lòng Hàn Quân Tà, Hàn Quân Tà hai tay ôm thắt lưng Hiểu Hâm) Cư nhiên lại bức bảo bối của họ uống độc dược!! (Kỳ thật hai ngày qua “Lượng vận động” quá lớn, nhượng tiểu Bạch kệ một chút dược bồi bổ thân thể) Cư nhiên dám cắn miệng bảo bối của họ!! (Kỳ thật là liếm giọt thuốc trên khóe miệng Hiểu Hâm tiện thể ăn đậu hủ) Cư nhiên!! Cư nhiên…
Hàn Quân Tà “lau” sạch sẽ khóe miệng của Hiểu Hâm, uy Hiểu Hâm ăn hết đường lạp đã chuẩn bị, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nhị lão, đôi tay đặt bên hông Hiểu Hâm càng xiết chặt hơn.
Hiểu Hâm mới hô hai tiếng đã bị Hàn Quân Tà kéo trở lại uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có uống hết thuốc xong vội vàng níu tay áo Hàn Quân Tà vẻ mặt tha thiết nhìn ra cửa sổ. Hàn Quân Tà nhìn nhị lão, trong mắt hàn quang chợt lóe, lại nhìn vẻ mặt tha thiết trong lòng ngực, cuối cùng xoa xoa đầu Hiểu Hâm ôm xuống xe.
Thấy Hàn Quân Tà lộ diện, những kẻ lúc đầu hung hăng càn quấy lập tức im lặng. Theo sau là những tiếng thì thầm khe khẽ.
“Đó chính là Tà Kiếm Ma Quân…”
“Lớn lên thật không sai…”
“Sao lại ôm một hài tử…”
“Hài tử kia là người thế nào…”
……….
“A công ~ A bà ~~”
Hiểu Hâm vừa đặt chân xuống đất liền vội vã chạy đến bên đào công đào bà, một hồi ôm cổ đào công đung đưa tới lui, một hồi ôm cánh tay đào bà nũng nịu. Nhị lão một bên vui vẻ dỗ dành Hiểu Hâm một bên âm thầm cảnh giác sát khí càng ngày càng mạnh của Hàn Quân Tà.
“Bảo bối ngoan của ta u~~” Đào bà nhìn Hiểu Hâm đã lâu không gặp, nước mắt lưng tròng.
Bảo bối của nàng a, chính là vẫn đáng yêu như thế ~ nhìn kĩ, dường như càng bạch nộn phiêu lượng* hơn? Hanh, gã họ Hàn kia cũng không tồi không ngược đãi bảo bối của nàng, nếu không nhìn lão bà tử nàng làm sao trừng trị hắn!
(Y: Nâm lão đã quên lúc đó tại Đào cốc bị tiểu Tà Tà đánh cho…)
“Thiếu cốc chủ, mau theo chúng ta trở về.” Đào công nhìn thấy cách ở chung của Hiểu Hâm và Hàn Quân Tà, liền biết sự tình không đơn giản.
“Trở về?”
“Đúng vậy, chúng ta là tới đưa người trở về Đào cốc.”
Hiểu Hâm nhìn nhị lão lại nhìn Hàn Quân Tà, thấp đầu lẳng lặng tựa trong lòng ngực đào bà. Ba người đều căng thẳng nhìn hắn, Hàn Quân Tà nắm đến tay phải trở nên trắng bệch, vài giọt máu tươi từ khe hở nhỏ xuống đất.
“Hâm nhi muốn ở cùng chỗ với cha.” Hiểu Hâm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nhị lão cười đáp.
Hàn Quân Tà cứng đờ đứng ở nơi đó, nhìn thân thể nho nhỏ kia, tự đưa mình vào cái ôm ấp của hắn, rồi mới gắt gao, càng gắt gao hơn ôm chặt lấy hắn.
Hàn Quân Tà đã từng nghĩ rằng, chỉ cần có đủ lực lượng, liền có thể có cái mình muốn, sau khi hắn có được lực lượng như thế, thế gian lại không có gì đáng giá để hắn cố chấp. Mà hiện tại, hắn tìm được người hắn luôn muốn giữ lại, nhưng lại phát hiện, bản thân vô pháp gắng sức lưu giữ người đó, vĩnh viễn.
Như vậy, hay là dùng cách gì đó lưu Hâm nhi lại nhỉ…
“Hâm nhi, gả cho ta…”
—————————————–
Điềm điềm mật mật: ngọt ngào
Thủ vạn vật tri xuân, hòa phong đạm đãng chi ý: Lấy vạn vật để biết mùa xuân, gió mát nhẹ lay động tâm tình
Thủ lẫm nhiên thanh khiết, tuyết trúc lâm lang chi âm: Lấy hào hùng làm thanh khiết, thanh âm tuyết trúc đẹp tựa ngọc
Đại biểu nguyệt lượng, tiêu diệt nhĩ môn: kiểu như đại diện chính phái, giết sạch tà giáo (tớ thấy nó giống thủy thủ mặt trăng, nguyệt lượng là trăng còn gì :)))
Bạch nộn phiêu lượng: mập mạp trắng trẻo