CHƯƠNG 6 + 7 – Uy dược
Gió đầu thu mang lại một tia mát lạnh, trong vườn điểu minh trùng khiếu, một buổi trưa hảo tĩnh lặng.
Thình lình, đình viện u tĩnh chợt dậy lên huyên náo, đám gia phó tì nữ vội vội vàng vàng đi lại, trong miệng chốc chốc khinh hoán, giống như đang tìm ai đó. Mà người kia đương nhiên là…
“Tiểu Thanh… bọn họ như vậy mỗi ngày tìm tới tìm lui, không phiền sao?” Trên một cành cây nào đó, thân ảnh nho nhỏ ẩn giữa cành lá um tùm.
Phiền? Cũng không phải không muốn sống! Ngươi nên hỏi lão cha băng khối kia mỗi ngày bắt bọn họ tìm tới tìm lui có phiền hay không! Con rắn nhỏ quấn quanh nhánh cây trở mình khinh thường, xoay xoay cơ thể tiếp tục lim dim.
Người trên cây này chính là Hàn Hiểu Hâm bệnh nặng mới khỏi cùng sủng vật của hắn Tiểu Thanh.
Lúc này với khi hắn tỉnh lại cũng đã chín ngày, trong chín ngày này, hắn cũng minh bạch được tam kiện sự:
Nhất, hắn chính thức từ “Hàn Hiểu Hâm” biến thành “Hàn Hiểu Hâm”*, có một người cha là lão đại xã hội đen. ( Y: xã hội đen… =_=b)
Nhị, tiểu Bạch (đừng đoán, chính là chỉ Bạch mỗ) sẽ làm những món ăn tốt, thế nhưng, cũng sẽ ngao những chén thuốc rất khó uống.
Tam,…
“Hâm nhi”, dưới tàng cây một nam tử lãnh mạc yên lặng nhìn hắn.
Tam, vô luận hắn ẩn ở chỗ nào đều bị cha tìm được, sau đó thì bị uy chén dược khó uống.
Không sai, hắn sở dĩ oa trên cây, chính là vì trốn tránh chén thuốc đáng ghét kia.
Hàn Hiểu Hâm cau gương mặt nhỏ nhắn, vẫn ngoan ngoãn mà vươn hai tay ra, trước mắt tối sầm, đã rơi vào lòng ngực rắn chắc.
Hàn Quân Tà thi triển khinh công đem Hàn Hiểu Hâm xuống, sau đó hướng Đông viện đi đến, mà để Tiểu Thanh một mình trên cây vô ngữ vấn thương thiên. Lần thứ mười, đây là lần thứ mười hắn bị chủ nhân quên mất.
Ai, rõ là kiến sắc vong hữu* a…Nhìn một chút bóng lưng dần xa cùng cánh tay quấn quanh cái cổ băng khối, Tiểu Thanh bất đắc dĩ mạn du du* trườn xuống, hướng Đông viện trườn đi.
Đông viện, Ảnh Ma vẻ mặt hắc tuyến ẩn ở nơi góc tối nhìn tình cảnh quỷ dị mỗi ngày đều diễn ra trước mắt.
Hàn Hiểu Hâm ngồi trên đùi Hàn Quân Tà đối diện với dịch thể tông hắc sắc* khó ngửi, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nhăn nhó vừa cau có. Đáng tiếc bàn tay kia cứ thủy chung bất vi sở động cầm chước tử* nâng bên môi hắn, trên khuôn mặt tuấn tú không có một tia tình cảm. Hai người cứ như vậy giằng co.
Chủ nhân…thật là hảo nhẫn nại a. Đổi lại là người khác sớm đã bị chủ nhân một chưởng giết chết. Ân… Bất quá, đổi lại là người khác chủ nhân cũng sẽ không tự mình uy dược.
Cuối cùng, bầu không khí ngưng trệ bị phá vỡ.
Chỉ thấy Hàn Quân Tà diện vô biểu tình nhẹ nói ra hai chữ “Tái ngao”, rồi đem chén thuốc đã lạnh kia đặt lại bàn.
Ngày đầu tiên đổi bốn bát, hôm trước cùng hôm qua đổi hai bát, không biết hôm nay có thể hay không có kỷ lục mới a. Ảnh tại góc tối bất đắc dĩ nghĩ.
Sau khi tỳ nữ mang tân dược lên, Hàn Quân Tà không nhìn nhãn thần ai oán của Hàn Hiểu Hâm, tiếp tục việc uy dược vừa rồi.
Gắt gao nhìn dược trấp* trước mặt, sau cùng cam chịu số phận một ngụm nuốt vào. Trong chín ngày đã qua, Hàn Hiểu Hâm sâu sắc cảm nhận được, vô luận hắn trừng lạnh bao nhiêu bát dược, cuối cùng vẫn là bưng lên bát mới.
Sau khi ngoan ngoãn uống hết dược, Hàn Hiểu Hâm vội vã ngậm đường lạp* trong tay Hàn Quân Tà, không phát hiện khi lưỡi hắn liếm qua đầu ngón tay, Hàn Quân Tà trong mắt chợt lóe ám mang.
Thật sự hảo nhớ vỏ bọc đường cùng bao con nhộng của thời hiện đại a, cho dù truyền dược thì so với uống thuốc Bắc cũng dễ chịu hơn. Hắn tuy sợ đau, nhưng càng sợ khổ.
Nhìn Hàn Hiểu Hâm khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái vừa cau có vừa ngoan ngoãn uống dược hắn uy, trên gương mặt băng khối thiên niên bất biến hiện lên nét cười, đột nhiên nhãn thần sắc bén đảo qua nơi bóng râm, ngược lại chăm chú ngắm nhìn nhân nhi trong lòng ngực.
(Y: nguyên lai…ngươi không phải diện than* a… Nhãn đao bổ tới, Y: khụ, hề hề, ta cái gì cũng chưa từng nói…)
Bạch Y ở cửa sau khi thu được nhãn thần sắc bén kia toàn thân phát lạnh khẩn trương đem hàm vừa rớt gắn lại, khoanh tay cung kính đứng, ra vẻ cái gì cũng không thấy.
“Chủ thượng, tả hữu sứ tại đại sảnh cầu kiến.”
Hàn Quân Tà đặt Hàn Hiểu Hâm trên giường đắp lên hảo ti bị*, lại nhìn tiểu hài tử hôn hôn dục thụy* một cái, mới xoay người đi ra.
Do trong dược có thêm một vị long tu thảo, nên Hàn Hiểu Hâm nằm xuống chỉ chốc lát liền thiếp đi.
Trong sảnh hai người đang đứng. Một thân nam tử hắc y, thể trạng cường tráng, nghiêm chỉnh cương nghị, chính thị tả sứ Huyền Mộc. Hồng y mĩ nhân đứng cạnh hắn là hữu sứ Đồng Thủy.
“Tham kiến chủ thượng.”
“Chuyện gì?” Hàn Quân Tà nhìn hai người hành lễ, xoay người hướng ra ngoài cửa sổ.
“Thuộc hạ đặc biệt tới nghênh đón chủ thượng hồi Huyết Ma Phong.” Huyền Mộc cung thanh trả lời.
Hừ hừ, trước đây sao không thấy các ngươi nhiệt tâm như thế. Nghênh đón? Chỉ sợ là muốn nhìn người thôi. Bạch Y đứng trong góc khinh thường nghĩ. Rồi mới lặng lẽ hướng cổng rời đi.
“Này, Bạch!” Đồng Thủy đột nhiên một tay ôm cổ Bạch nhân đang định bụng chuồn êm.
“Đồng, chú ý hình tượng.” Huyền Mộc vừa mở miệng nhắc nhở tức liền phá hỏng hình tượng của hảo hữu.
“Thiết, lại không phải người ngoài, còn giả bộ cái gì. Bạch, mau nói cho ta biết, mấy ngày nay…” Đồng Thủy sau khi vứt cho Huyền Mộc một cái nhìn khinh khỉnh, liền nhào đến cổ của Bạch Y vừa chạy mất.
Huyền Mộc cảm thông nhìn góc áo bạch sắc tiêu thất ngoài cửa, cũng không chú ý đến tiếng kêu cứu xa xa truyền đến. Chậm rãi ngồi xuống ngã chén trà. Thật có lỗi huynh đệ không cứu ngươi, ai bảo ngươi xúi quẩy như vậy bị Đồng để ý chứ, tự trách đa phúc đi.
Sau khi nhấp trà, Huyền Mộc đem ánh nhìn hướng phía cửa sổ…Đông viện sao…
Sau ngọn giả sơn nào đó, hai bóng người ngồi chồm hổm.
“Nghe nói thời gian trước chủ thượng đến Đào cốc đón thiếu chủ về?” Đồng Thủy thần bí hỏi.
“Ân… cứ coi là vậy đi…” Thiếu chủ phải là bị “trảo” trở về… Hơn nữa chủ thượng đi Đào cốc là vì…
“Vậy. thiếu chủ là người thế nào?” Không để cho Bạch Y có thời gian nghĩ nhiều, Đồng Thủy tiếp tục hỏi.
“Ách… thiếu chủ a… là một người rất khả ái, khiến người ta không cầm lòng được muốn che chở…”
Trong đầu Đồng Thủy lập tức hiện lên gương mặt cứng ngắc như Q bản* của Hàn Quân Tà. Hảo lãnh a…Đồng Thủy rụt cổ.
“Thiếu chủ không thích ăn cơm, nhưng lại rất hài lòng mấy món điểm tâm ngọt ta làm a! Nhất là cửu hương phù dung cao~” Bạch Y thập phần vui vẻ nói.
Trong đầu Đồng Thủy, Q bản của Hàn Quân Tà đang khẳng* cửu hương phù dung cao trong tay…
“Thiếu chủ không thích uống dược, mỗi ngày đều trốn trên cây” Đương nhiên, mỗi ngày đều bị chủ thượng tìm được quán dược*…
Q bản của Hàn Quân Tà ngồi xổm trên cây khẳng phù dung cao…
“Thiếu chủ, người…”
“Đình! Đi ra đây đi!” Đồng Thủy vội vàng cắt ngang màn thao thao bất tuyệt của Bạch Y. Rõ là…Ác Hàn a…
“Ta có lẽ cứ chính mắt nhìn đi.” Đồng Thủy nhấc chân hướng phía Thu viện.
“Ai, chờ một chút, thiếu chủ không ở Thu viện.” Bạch Y kéo tay áo Đồng Thủy lại, sau lại vội vàng thả ra.
“Không ở Thu viện?” Kỳ quái a, chiếu theo lệ cũ, khách khứa trụ Xuân các, thuộc hạ bọn họ có Hạ lâu, thê thiếp nữ tử tại Thu viện, chủ nhân trú tại Đông viện. Lẽ nào chủ thượng vẫn không công nhận thân phận thiếu chủ, do đó đem hắn bố trí tại Xuân các?
“Ân. Thiếu chủ tại Đông viện.”
“Di? Đông viện?? Kia không phải chỉ có chủ thượng ở sao?”
Nhìn Đồng Thủy bộ dáng kinh ngạc, Bạch Y nghĩ, nếu nói cho hắn thiếu chủ ngụ trong phòng của chủ thượng, hắn sẽ lộ ra biểu tình gì đây?
Sau rất nhiều câu hỏi, Đồng Thủy minh bạch một việc – chủ thượng đối vị thiếu chủ này yêu thương đã tới mức quỷ dị. Ngẫm lại vị chủ thượng vẻ mặt lạnh lùng kia tự tay tống thang uy dược… Thực sự hảo quỷ dị a…
“Vậy, nếu chủ thượng tự thiếu chủ tới cùng tâm tình cũng không có gì xấu, vì cái gì lại cảm giác có chút tức giận ni…” Không phải khoe khoang, bọn hắn theo chủ thượng cũng đã vài chục năm, bọn họ chính là có thể từ gương mặt chủ thượng vĩnh viễn không lộ biểu tình nhận ra được một tia tâm tình.
“Thật không phải tức giận…là sốt ruột…” Chủ thượng mỗi ngày thích nhất là uy thiếu chủ uống hết dược, rồi bồi thiếu chủ. Tuy không rõ vì sao…
Như vậy, đến tột cùng là vì sao? Đương nhiên là vì…chọc ghẹo. Này chỉ sợ là Bạch Y sao cũng không ngờ được.
Đông viện, Hàn Quân Tà ôm Hàn Hiểu Hâm đang ngủ say, tả niết niết, hữu tiệt tiệt*… Thật là hảo thủ cảm a. Không biết từ lúc nào, hắn đối với da dẻ đạn tính hoạt nộn* của Hâm nhi sinh nghiện, lại nhịn không được bảo nhất bảo niết nhất niết*…
Khi Tiểu Thanh cuối cùng cũng trườn tới Đông viện lại nhìn thấy hình ảnh quen thuộc. Ta van ngươi! Băng khối lão huynh. Ngươi không nên lúc nào cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc mà làm những trò ấu trĩ thế này được không… Muốn ăn thì ăn, niết cái gì niết a…
Như muốn tìm cách đáp lại Tiểu Thanh, khuôn mặt Hàn Quân Tà chậm rãi để sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận đang ngủ của Hàn Hiểu Hâm… Một phát cắn xuống. Nguyên thục thủy dược lực* của Hàn Hiểu Hâm không đủ bị cái cắn khẽ ôn nhu đánh thức, ngâm khẽ một tiếng lại theo mộng trôi đi.
Ân, quả là vị cũng thật ngon. Hàn Quân Tà vươn đầu lưỡi liếm liếm cắn từng chút trên đôi má, ngược lại nhẹ nhàng mút. Môi dần trược xuống bên gáy mảnh khảnh lưu lại những hồng điểm nhợt nhạt, mà tại nơi vết thâm do tay hắn lưu lại nhờ thần dược chữa thương đã tiêu thất vô tung. (Y: dùng thần dược chữa thương để làm mất vết thâm =_=b… thật là…)
Hàn Hiểu Hâm tựa như cảm giác được gì đó, chốc chốc rên nhẹ hai tiếng.
Môi tiếp tục đi đến xương quai xanh xinh xắn dưới vạt áo ngổn ngang. Nhìn trên xương quai xanh một mảnh ửng đỏ, Hàn Quân Tà ánh mắt buồn bã, cuối đầu khẽ cắn lên mảnh đỏ kia trên xương quai xanh…
“Chủ thượng, lão bản của Nhã Âm các tới đưa cầm.” Thị nữ ngoài cửa nhẹ giọng nói.
Hàn Quân Tà vì người trong lòng chỉnh lại vạt áo rồi ti bị, sau hướng thiên thính đi đến.
Cầm của Hâm nhi, cuối cùng cũng tới rồi sao.
———————————————————————————
hắn chính thức từ “Hàn Hiểu Hâm” biến thành “Hàn Hiểu Hâm”
Hàn Hiểu Hâm đầu chữ hán là 韩晓鑫, 韩 là họ Hàn
Hàn Hiểu Hâm sau là 寒晓鑫, 寒 là Hàn trong Hàn Quân Tà, ý là lạnh
Kiến sắc vong hữu : gặp trai quên bạn :))
Mạn du du: lững thững
Tông hắn sắc: màu nâu đậm
Chước tử: cái muỗng
Đường lạp: kẹo đường
Diện than: mặt bị liệt, hiểu là mặt quanh năm không biểu tình
Ti bị: chăn lụa
Hôn hôn dục thụy: buồn ngủ
Quán dược: rót thuốc
Q bản: phiên bản thu nhỏ, như là phiên bản chibi ấy
Khẳng: gặm, nhai (đáng ra để là nhai hay gặm cũng được nhưng đây là đang tưởng tượng gương mặt Tà ca mà dùng chữ gặm thì thật mất hình tượng quá…)
Tả niết niết, hữu tiệt tiệt: trái xoa phải nắm
Đạn tính hoạt nộm: căng tròn láng mịn
Bảo nhất bảo niết nhất niết: hết ôm lại xoa
Thục thủy dược lực: đơn giản mà nói chính là công hiệu của thuốc ngủ