Đứng ngoài trầm ngâm một lúc, vị nam tử trung niên đưa ra lời nhắc nhở:
“Các ngươi nếu không có thủ đoạn bảo hộ đặc biệt, không nên xuống Băng Hoả Chi Khu. Ta tới đây từ 6 ngày trước, đã chứng kiến 1 vị có lẽ là Huyền cấp võ giả, tự tin về thánh giáp và năng lực phòng ngự của bản thân nên đã lao xuống và không trở lên. Ta đoán Băng Hỏa Bất Diệt Hoa thực tế ở cách xa gấp 2, 3 lần so với chúng ta nhìn thấy do nhiệt độ lạnh đánh lừa thị giác.”
Võ Giác gật đầu chào nam tử trung niên, nói “Đa tạ đạo huynh chỉ điểm. Ta vừa hay có một thủ đoạn phòng ngự nên muốn mạo hiểm một lần”
“Chỉ sợ ngươi không có sau đó” Nam tử trung niên nói nhẹ. Võ Giác cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu chào rồi quay qua chờ đợi.
Thời điểm đến, bề mặt Băng Hỏa Chi Khu bắt đầu biến động mạnh dần đều. Băng khu cùng hỏa khu liên tục va chạm vào nhau, hòa tan vào nhau tạo ra 1 lốc xoáy nhỏ hút vào đại lượng hơi nước phía trên.
Lúc này Ngạo Thiên mới bắt đầu thả ra Yêu Giáp bao trùm lấy người Võ Giác.
“Chúc may mắn” Trần Lương nói
Võ Giác tập trung toàn bộ tinh thần, lao người vào vòng xoáy.
Trần Lương trên bờ cũng nín thở lo lắng giùm Võ Giác. Thực ra nếu Trần Lương đi thì tỷ lệ thành công cao hơn nhiều. Chưa nói đến nhục thân cường hoành, chỉ riêng nguyên khí phòng hộ được Đạo Thần Thông biến thành Nguyên khí hủy diệt đã có lực phòng thủ cực kỳ cao.
Nhưng đồ vật là của Võ Giác cần lấy, hắn cần tự mình mạo hiểm, không thể ngồi mát ăn bát vàng.
Nam tử trung niên đứng gần đó cũng ngóng cổ chờ đợi. Hắn không biết về Yêu Giáp, không hiểu Tam Nhãn Lang bao trùm quanh người Võ Giác là gì, nhưng hắn đoán là một loại phòng thủ khá mạnh.
Bọn hắn không phải chờ lâu, 5 hơi thở sau Võ Giác đã trồi lên, cơ thể không chút tổn hại. Bay về phía Trần Lương, Võ Giác tươi cười nói “Thành công!”
“Tốt rồi, chúng ta nghỉ ngơi 1 chút rồi đi nơi khác” Trần Lương không ngạc nhiên, mỉm cười chúc mừng hắn.
Võ Giác trao trả lại thánh giáp cho Trần Lương “Đa tạ huynh đệ cho mượn bảo giáp cùng Yêu Giáp. Sau này ngươi cần gì, Võ Giác ta xin dốc lòng hỗ trợ”
“Không cần, ngươi đã giúp ta rồi. Bao giờ ngươi muốn luyện hóa Băng Hỏa Bất Diệt Hoa?”
“Đợi ra đến ngoài Ác Nhân Cốc rồi luyện hóa cũng không muộn. Ta muốn có được đầy đủ thời gian cùng chuẩn bị tốt nhất, hi vọng có thể xung phá 2 huyệt đạo”
Trong khi 2 người Trần Lương, Võ Giác tán gẫu, nam tử trung niên nhìn chằm chằm bọn hắn tính toán một hồi rồi rời đi trước. Đội hình 2 người, 2 yêu này không phải hắn có thể đánh bại được.
Nghỉ ngơi xong, Trần Lương dẫn đoàn đi đến nơi địa điểm gò đất trống, nơi chỉ có duy nhất một cây linh dược nhỏ bé phất phơ theo gió.
Trần Lương 1 mình đến nơi thăm dò 1 ngày, tính tính toán toán rồi mới quay lại cùng Võ Giác phối hợp hành động.
Cách gò đất 2 dặm, Trần Lương cùng Võ Giác giao thủ trên trời cao. Ngạo Thiên thì đánh nhau với Tiếu Ngạo. Bọn hắn vừa chiến đấu vừa di chuyển về phía gò đất. Chẳng mấy chốc, 2 đội đã tiếp cận bên ngoài vùng được bao quanh bởi rất nhiều cây lớn, xum xuê cành lá.
Đang chiến đấu rất nhẹ nhàng, đột nhiên cả 4 đều dồn sức, vận chuyển nguyên khí đánh ra tuyệt kỹ của mình. Chuẩn bị đầy đủ, cả 4 cùng quay về 1 hướng, đánh về phía những cây lớn.
Bị bất ngờ tấn công, đám cây lớn bị phá nổ tới mười mấy cây. Tạo ra 1 con đường thông thoáng đi thẳng tới gò đất. Có điều tại những cây bị phá nổ, từ miệng vết thương bắt đầu phục hồi với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
“Nhanh!” Trần Lương hét lên, dẫn đoàn xông về phía gò đất, nơi đã không còn thấy bóng dáng cây linh dược.
Mấy chục cây to còn lại như sống dậy, lũ lượt vươn cành lá cùng vô số rễ cây như những mũi thương đâm về phía kẻ địch, số khác lại làm nhiệm vụ trói buộc, giam giữ.
Trần Lương và Võ Giác đều không biết đây là loài yêu thú hay yêu thực gì, nhưng Trần Lương biết muốn thu lấy cây linh dược kia cần phải đào 3 tấc đất lên mới được.
Số lượng cành rễ ban đầu còn khá ít, do các cây phía đối diện còn chưa kịp đến. Ưu điểm trong bày bố kiểu vòng tròn này là nếu kẻ địch ở trung tâm thì sẽ bị vây công từ bốn phương tám hướng. Nhưng nhược điểm là khi kẻ địch biết trước thì sẽ bị tấn công từ một bên, lực phòng thủ sẽ yếu hơn rất nhiều.
Chỉ trong chốc lát, đám người Trần Lương đã tiến tới khu vực trung tâm gò đất. Từ trên cao, Trần Lương đánh sâu vào lòng đất, nơi có vị trí của linh dược hay cũng là nơi cái miệng lớn trồi lên mỗi khi có xác nạn nhân rơi xuống.
“Rầm”
Một tiếng vang lớn nổ ra, 1 chiếc miệng phá đất trồi lên, thân dưới của nó giống như một trụ rễ lớn cắm sâu xuống đất. Chiếc miệng lớn đến nỗi có thể nuốt trọn cả đám 2 người 2 yêu.
“Phá hủy nó” Trần Lương hét lên với Võ Giác. Trần Lương cùng 2 yêu thú chống đỡ bên ngoài những cành lá, rễ cây khác.
Không cần Trần Lương lên tiếng, Võ Giác đã chuẩn bị từ trước, đánh ra một kiếm mạnh nhất của mình. Hỏa Kiếm khí hình chữ thập đụng độ với chiếc miệng lớn đẩy bật nó ra sau, trên miệng còn lưu lại vết cháy đen nhưng có vẻ như không gây tổn hại nhiều lắm cho nó.
“Lớp ngoài của nó quá cứng, để ta thử lại”
Chiếc miệng không gặp tổn hại, tiếp tục ngậm miệng, lao tới đụng vào hỏa kiếm. Tuy bị đánh bật ra sau nhưng nó càng tự tin đối phương không làm gì được mình.
“Chạy thôi, ta đánh không lại nó” Võ Giác khẩn trương nói
“Để ta, giúp ta ngăn chặn nó thêm lần nữa” Trần Lương nói
“Ngươi mới Hoàng cấp, không thể làm gì được nó đâu” Võ Giác can ngăn
“Nghe ta”
Võ Giác không nói được, đành vung kiếm chém tới những cành cây, rễ cây gần mình. Đội hình đông đúc của bọn hắn giúp ngăn chặn đòn vây công hiệu quả nên cũng không phải tình cảnh nguy cấp gì. Nhưng liên miên bất tận cành rễ có thể khiến bọn hắn cạn kiệt nguyên khí nếu kéo dài.
Miệng lớn lại lao tới, Võ Giác đánh ra một kiếm đẩy lùi nó lại.
Trên đầu Trần Lương, một thanh hắc thương xuất hiện, bá khí nhiếp người. Võ Giác giật mình phát hiện ra uy áp mạnh mẽ từ hắc thương khiến hắn thoáng chốc lạnh run người.
Miệng lớn lao tới lần thứ 4 với phong thái đường hoàng, tự tin đối phương là không thể làm hại nó. Nhìn thấy hắc thương lao tới, nó không ngần ngại mạnh mẽ đụng độ.
Đáng tiếc, lần này nó tính sai. Hắc thương đâm xuyên qua nó, thậm chí phá hủy hoàn toàn một nửa miệng dưới, cắt rời miệng lớn ra khỏi trụ rễ. Trần Lương muốn giữ lại cây linh dược nên mới không phá hủy hoàn toàn miệng lớn.
Miệng lớn từ trên cao rơi xuống đất. Những cây lớn kia không được điều khiển cũng dừng tấn công đám người Trần Lương.
Nguy hiểm đã qua, lúc này Võ Giác mới quay qua Trần Lương hỏi thăm về hắc thương. Nhưng lời còn chưa nói, hắn đã im bặt nhìn trân trân vào cánh tay bị phá hủy trơ cả xương.
“Ngươi có sao không? Ngươi bị hắc thương phản phệ?”
“Không sao, nghỉ ngơi một lát là được. Ngươi đi thu lấy linh dược”
Võ Giác phải dùng bảo kiếm của hắn, tốn sức nửa ngày mới chọc thủng được lớp vỏ bao bọc bên ngoài linh dược. Nhìn vào bên trong, hắn hét lên khiến Trần Lương phải nhổm người nhìn theo
“Là một cây Nghênh Xuân Thảo, phát tài, phát tài rồi”
Võ Giác cắt lớp rễ dính vào miệng lớn, mang Nghênh Xuân Thảo tới đưa cho Trần Lương. Hắn hồ hởi nói:
“Chúc mừng ngươi. Nghênh Xuân Thảo giá trị ít ra cũng hơn 200 tinh thạch cấp 3, nhưng quan trọng hơn, nó là bảo vật cực kỳ quan trọng dành cho Hoàng cấp võ giả, có tác dụng mạnh trong cường hóa Nhân Sinh”
“Đúng là Túi Không Gian của đại năng thiên nhân, khắp nơi là bảo vật. Nhưng chân chính bảo tàng của hắn không biết ở nơi nào” Trần Lương tự hỏi
“Chân chính bảo tàng, hẳn là cho người có duyên. Chúng ta nhặt được những thứ này cũng đã vô cùng tốt. Chỉ tính riêng giá trị của Băng Hỏa Bất Diệt Hoa cũng đã bằng mấy chục năm lăn lộn của ta rồi”
“Ta cần ở lại mấy ngày để hồi phục. Ngươi giúp ta hộ pháp”
“Được được” Quá vui mừng nên Võ Giác lúc này mới nhớ ra Trần Lương đang bị trọng thương, huyết nhục ở tay đã biến mất hoàn toàn. Hắn tò mò hỏi “Võ kỹ lúc nãy của ngươi có tên không?”
“Tên gọi Đế Nhất”
“Ngươi là từ đâu học được võ kỹ đáng sợ này?”
“Không thể nói”
“Ah, xin lỗi, ta không nên hỏi”
Võ Giác cười xòa không nói nữa. Một võ kỹ mạnh mẽ như này chắc chắn là bí mật của Trần Lương rồi. Lúc này hắn lại nhận ra thêm một điều nữa, cánh tay lộ ra xương trắng của Trần Lương đang dần mọc lại huyết nhục với tốc độ mắt thường nhìn thấy.
“Cơ thể của ngươi...” Võ Giác vô cùng ngạc nhiên và tò mò về khả năng hồi phục thần kỳ này của Trần Lương. Hắn rõ ràng Trần Lương chưa phục dụng qua đan dược hay linh dược nào
“Ta có khả năng hồi phục cao” Trần Lương mỉm cười rồi không nói nữa, ngồi vận khí đẩy nhanh quá trình hồi phục.
5 ngày sau, bọn hắn tiến tới tòa cung điện.
Ngựa quen đường cũ, đám người một mạch đi tới cửa điêu khắc hình thanh kiếm. Như Trần Lương dự đoán, cả 3 món bảo vật tại gian phòng thứ nhất đều vẫn còn nguyên. Muốn thu đám bảo vật này, quả thực khó, quá khó.
Nếu không phải Tiếu Ngạo Cửu Thiên có khả năng phá được trận pháp không gian, Trần Lương cũng không nghĩ ra cách nào làm được, hắn cũng sẽ không trở lại nơi đây
Không cần làm gì phức tạp, Tiếu Ngạo Cửu Thiên trực tiếp tiến tới, đâm sừng của nó vào trận pháp không gian bao bọc bên ngoài bảo vật.
Cứ thế đơn giản, nửa canh giờ sau, trận pháp bảo hộ Nội đan của Thanh Trư Khuyển hoàn toàn biến mất, hay chính xác hơn là bị thu vào sừng của Tiếu Ngạo, trở thành nguồn dinh dưỡng của nó.
Cầm lấy nội đan của Thanh Trư Khuyển, Trần Lương đưa cho Tiếu Ngạo Cửu Thiên nuốt vào
“Thưởng cho ngươi đã bắt được Hoan Di”
Tiếp tục thêm một giờ phá trận, Trần Lương thu được Hoa Cứt Chó và chiếc chìa khóa. Hoa Cứt Chó cất đi để đưa cho người phù hợp. Còn chìa khóa, Trần Lương nghĩ đến một khả năng.
Cả đám tiếp tục tiến sang gian phòng thứ hai. Nhờ có Tiếu Ngạo phá trận pháp của bức tường, bọn hắn dễ dàng đập bỏ bức tường, hiên ngang bước đi, không cần chui lỗ chó.
Đối mặt với hồ độc thủy, Võ Giác do dự nói “Ngươi có cách nào đối phó Bất Diệt Kim Quy không? Nếu không chúng ta nên quay lại”
“Ta đang nghi ngờ chiếc chìa khóa này có thể mở thiết xích trói buộc Bất Diệt Kim Quy”
“Ta thấy nó rất căm thù nhân loại, nhỡ thả nó ra lại lấy oán báo ân thì sao?”
“Để ta thử nói chuyện với nó. Còn về hồ độc thủy, để tránh lãng phí Du Ha Quả và Xuyến Chi Thảo, ngươi ở đây đợi ta”
Hiện Trần Lương đã có thể bay, không cần nhờ đến Võ Giác đưa qua bờ bên kia. Hắn thu Ngạo Thiên cùng Tiếu Ngạo vào Không Thú rồi bay sát mặt hồ. Hồ độc thủy không chỉ có độc, mà còn có khả năng ăn mòn rất cao, vì vậy Trần Lương vẫn vô cùng cẩn thận di chuyển.
Mấy giọt thủy độc bắn vào người hắn ăn mòn lớp da nhưng vết thương nhanh chóng phục hồi. Võ Giác lúc trước bị thủy độc bắn lên người, cơ thể bị các giọt độc thủy ăn mòn sâu vào bên trong, sau đó tới tác dụng của độc tố, lan tràn trong cơ thể hắn. Trần Lương không sợ cả 2 vấn đề này nên ung dung bay qua.
Có điều mục tiêu của Trần Lương không chỉ đơn giản là bay qua hồ độc thủy. Hắn muốn, chính là Thiết Liên ở giữa hồ kia.
Bay đến sát cột sắt đặt thiết liên, Trần Lương kích phát Đạo Thần Thông Hỏa Cước, dùng tốc độ nhanh nhất bay lên thu lấy thiết liên rồi nhanh chóng hướng tới bờ bên kia.
Trần Lương vừa nâng cao thân hình, chạm phải trận pháp, ngay lập tức hồ thủy độc như sống dậy ào ào tấn công hắn.
Đã có chuẩn bị, Trần Lương đánh ra Hải Hoàng Thương như sóng thần ập tới thủy độc. Một trận thủy độc vừa lui, trận khác lại tới, vừa vặn lúc Trần Lương kịp đánh ra Hải Hoàng Thương.
Chưa kịp thở, đợt sóng thủy độc thứ 3 đã ập đến. Trần Lương mặc kệ, vừa đánh ra Cửu Vĩ Hắc Long, vừa lao thẳng qua màn độc thủy.
Cửu Vĩ Hắc Long chỉ phá hủy được một phần, một phần khác vẫn đổ vào người hắn, gây ra vết ăn mòn toàn thân. Nhưng đây cũng đã là đợt thủy độc cuối cùng, Trần Lương đã bay được tới bờ bên kia, thoát lui ra khỏi trận pháp.
Trần Lương ngồi xuống vận chuyển nguyên khí tự điều trị. Cơ thể hắn trông như bị lở loét toàn thân, cực kỳ kinh người. Độc thủy lợi hại nhất là độc, thì Trần Lương hoàn toàn miễn nhiễm. Còn tính chất ăn mòn này của nó, tuy cũng thập phần đáng sợ nhưng không gây nguy hiểm gì cho Trần Lương.
Từ xa quan sát toàn bộ quá trình, Võ Giác cảm thán:
“May mà ta không đi cùng. Tên này gan to bằng trời, thủ đoạn bảo mệnh lại nhiều vô kể. Ta đi cùng thì bỏ mạng lúc nào không hay”