Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 135: Chương 135: Cửu hùng chiến đài




Chỉ sau 1 tháng đại thắng, Như Lão đã có trong tay đội quân 9 vạn lính. Trong đó một nửa là từ đám lính đầu hàng. 20 vạn đại quân vừa rồi vốn dĩ là người dân của Mùi Sứ Quân, bị Ngọ Sứ Quân ép gia nhập quân đội. Như Lão cho bọn hắn 2 lựa chọn. Một gia nhập Mùi Sứ Quân, được cung cấp miễn phí tài nguyên tu luyện, lương thực và Tinh thạch. Hai là giải giáp, trở về nhà.

Thêm 1 vạn là lính của Vô Cương. Hắn vốn là Vạn Chủ Quân, sau Mùi Sứ Quân thất bại nên dẫn quân chiếm đóng tại 1 mé sông. Để duy trì lực lượng, mỗi binh lính đều phải tham gia trồng trọt, thu hoạch mùa màng.

Còn lại đến từ các thuộc hạ cũ của Mùi Sứ Quân, nghe tin chiến thắng vang dội của Như Lão mà tiến đến đầu nhập, mong muốn lấy lấy lại vinh quang trong quá khứ.

Một mặt chiêu mộ binh mã, một mặt Như Lão cho người tiếp quản các hoạt động khai thác tài nguyên, hoạt động kinh doanh của Ngọ Sứ Quân. Mỗi một việc đều được tiến hành từ từ do nhân lực không có.

Khai Thiên Môn vẫn chưa có thêm 1 binh lính nào. Bọn hắn đang tập trung xây dựng trụ sở, tính toán kinh doanh.

Khai Thiên Môn được Như Lão tặng cho 3 vùng đất.

Vùng thứ 1 là mỏ Tinh thạch.

Vùng thứ 2 nằm gần Phủ Thành Chủ, trong vùng bảo vệ của trận pháp. Nơi đây sẽ dùng để xây dựng tổng bộ. Trận pháp cấp 8 của Hải Hãn Thành thuộc về hạng trung giai, chi phí xây dựng rơi vào tầm 4000 Củ. Không có lí do gì Trần Lương không tận dung luôn trận pháp này bảo vệ môn phái.

Tài liệu trong tay hắn hiện giờ chỉ có thể bố trí tối đa 1 trận pháp cấp 8 cao giai. Đây đều là những tài liệu nằm trong bảo tàng thứ 2 của Hải Thượng Trung để lại. Muốn bố trí 1 trận pháp cấp 8, cho dù là hạ giai, cũng đều phi thường tốn kém và cần nhiều tài liệu trân quý, không phải dễ mà có. Vì vậy cần phải tiết kiệm sau này cần. Những tài liệu khác hắn có được, chỉ đủ để bố trí một số trận pháp cấp 5, 6 mà thôi.

Vùng thứ 3 là một vùng đất trù phú, dùng để trồng lúa nước. Hoàng cấp trở lên có thể hít linh khí để sống, nhưng binh lính trong quân đội đa phần là Cự Linh trở xuống, không thể không ăn. Lương thảo là một trong những vấn đề sống còn trong chiến tranh.

Trước mắt chưa có binh lính, Khai Thiên Môn sẽ thuê nông dân trồng trọt, không để đất trống đồi trọc.

Phía ngoại thành xa xôi có 1 tổ hợp mỏ Không Thạch gồm nhiều mỏ Không Thạch chứa lượng Không Thạch dồi dào. Trần Lương rất muốn sở hữu tổ hợp mỏ Không Thạch này mà không được. Vì nó đang thuộc quyền sở hữu của Trương Tam Phú Hộ, một trong tam đại thương gia ở Hải Hãn Thành.

Tam đại thương gia ở Hải Hãn Thành bao gồm Trương Tam Phú Hộ, Lý Tùng Tử Phái, Vô Gian Các.

Tam đại thương gia ở Hải Hãn Thành rất có tiếng nói và quyền lực riêng. Bọn hắn tuy không sở hữu quân đội trăm vạn binh lính, nhưng tiên nhân võ giả lại không thiếu, thậm chí bọn hắn liên kết sức mạnh còn ngang các sứ quân. Vì vậy dù Ngọ Sứ Quân chiếm được Hải Hãn Thành cũng chỉ là chém giết quân đội của Mùi Sứ Quân mà không động đao thương đến tam đại thương gia.

Tam đại thương gia nắm giữ rất nhiều tài nguyên chủ chốt, nên Như Lão còn phải đi thương thảo hợp tác với bọn hắn mà không dám cậy mạnh cướp đoạt.

Thí dụ như Trương Tam Phú Hộ có xưởng đóng thuyền rất lớn và uy tín. Như Lão muốn tiến công đường biển, không thể không xuống tiền cho môn hộ này.

Lại như Lý Tùng Tử phái có 20 xưởng rèn lớn nhỏ. Bọn hắn sản xuất từ nông cụ cho tới Bách Thánh Khí, không chỉ bán tại Hải Hãn Thành mà còn cho nhiều thành trì khác của các Sứ Quân khác.

Sau nửa năm, Trần Lương đề xuất với mọi người 1 vấn đề:

“Ta muốn thành lập 1 lôi đài. Lôi đài có 9 tầng, mỗi tầng có 1 chủ tầng do Khai Thiên Môn lựa chọn. Mỗi người muốn tham gia đều phải đi từ tầng thấp nhất, không phân biệt tu vi, cũng không kiểm tra tu vi.

Muốn lên lôi đài, người tham gia phải đặt một số tiền cược theo quy định ở mỗi tầng.

Tầng 1, 1 Tinh thạch

Tầng 2, 2 Tinh thạch

Tầng 3, 4 Tinh thạch

Tầng 4, 8 Tinh thạch

Cứ thế gấp đôi cho đến tầng 9, 256 Tinh thạch.

Người tham gia có thể lựa chọn làm Chủ Đài hoặc Chiến Đài.

Muốn làm Chủ Đài, người tham gia đưa tiền cược cho Khai Thiên Môn. Sau đó người này sẽ được đưa tên lên Chủ Đài Bảng, tức là người nhận khiêu chiến.

Chiến Đài là người đi khiêu chiến những người có tên trên Chủ Đài Bảng.

Nếu Chủ Đài thắng, hắn sẽ nhận được đủ số tiền đặt cược của tầng đó.

Nếu Chiến Đài thắng, hắn chỉ nhận được một nửa số tiền đặt cược của tầng đó. Lí do là bởi Chiến Đài có quyền lựa chọn đối thủ, còn Chủ Đài thì không. Chủ Đài phải chấp nhận mọi đề nghị khiêu chiến. Một nửa số tiền còn lại thuộc về Khai Thiên Môn.

Người nào chiến thắng 5 lần liên tiếp sẽ tiến lên tầng tiếp theo. Người nào thua 5 lần liên tiếp sẽ bị giảm 1 tầng.

Các ngươi thấy thế nào?”

Tuyết Hoa lên tiếng trước. Nàng hiện giờ vừa là chủ mẫu, vừa là tổng quản của Khai Thiên Môn

“Phu quân muốn thành lập lôi đài là để làm gì?”

Trần Lương trả lời:

“3 mục đích.

Đầu tiên là kiếm tiền từ nó. Lôi đài có 2 kênh kiếm tiền, từ Chiến Đài thắng và tiền bán vé cho khán giả vào xem.

Thứ hai là muốn tìm kiếm những người có thiên phú võ học để chiêu mộ.

Thứ ba là để khuếch trương tên tuổi Khai Thiên Môn. Lí do nửa năm qua vẫn chưa xây dựng xong tổng bộ Khai Thiên Môn là bởi ta muốn một tổng bộ hoành tráng, thể hiện tiềm lực hùng hậu của môn phái. Từ đó làm tăng uy tín Khai Thiên Môn. Mục đích cuối cùng là để thu hút nhân tài. Tên tuổi môn phái càng lan xa, càng uy tín thì càng nhiều nhân tài gia nhập.

Tiện thể nói luôn, cũng vì muốn khuếch trương tên tuổi Khai Thiên Môn, sắp tới chúng ta sẽ mở một loạt quán ăn, phục vụ các loại thịt yêu thú và linh thảo. Điều này còn giúp rèn luyện các đệ tử hăng hái đi săn yêu thú.”

“Vậy chủ tầng do Khai Thiên Môn lựa chọn ra sẽ làm gì?” Ưng Sát hỏi

“Bất cứ ai cũng có quyền khiêu chiến chủ tầng. Nhưng khác với khiêu chiến thông thường, khiêu chiến chủ tầng cần điều kiện là 2 bên phải cùng tu vi. Tiền cọc khiêu chiến chủ tầng cao gấp 10 so với tiền cọc của tầng đó.

Mục đích thì dễ hiểu thôi, để rèn luyện đệ tử Khai Thiên Môn”

“Hay lắm, thuộc hạ muốn làm chủ tầng” Ưng Sát hào hứng nói

“Vậy lôi đài sẽ tổ chức hàng ngày phải không?” Chu Minh hỏi

“Không, mỗi tuần 1 lần thôi”

“Nếu có người thắng liên tiếp 5 lần tầng 9 thì sẽ như nào?” Huyết Vô Thần hỏi

“Bảo hắn lưu lại Truyền tin thạch, khi nào ta rảnh sẽ chiến đấu với hắn. Nếu hắn thắng, thưởng 3 vạn Tinh thạch”

“Nếu kẻ đó là Địa cấp tu vi trở lên, chẳng phải là chắc chắn mất 3 củ sao?” Huyết Vô Thần lại hỏi

“Địa cấp rồi thì quan tâm gì 3 vạn Tinh thạch. Lúc đấy tặng luôn hắn để tạo quan hệ cũng là 1 chuyện tốt. Mà thực ra dăm ba cái thi đấu với giải thưởng như này, Hoàng cấp còn không để ý, nói gì đến địa cấp. Mục tiêu của ta là thu hút Cự Linh tu vi trở xuống”

“Có cấm giết người không?” Tuyết Hoa hỏi

“Có. Kẻ nào giết người, không được nhận phần thưởng và cấm hoàn toàn tham gia Cửu Hùng Chiến Đài”

“Ta thấy rất hay, tiến hành luôn thôi” Huyết Vô Thần tán thành “À cần đặt cho lôi đài này 1 cái tên”

“Ta nghĩ rồi, sẽ đặt là Cửu Hùng Chiến Đài”

2 tháng sau đó, một trang viên rộng lớn hình thành. Trước cửa lớn treo 1 bảng hiệu thêu 3 chữ vàng “Khai Thiên Môn“. Tổng bộ Khai Thiên Môn chính thức hình thành tại Giang Đông Quốc.

Tiếp thêm 3 tháng, Cửu Hùng Chiến Đài chính thức được khai mở.

Ban đầu chưa có danh khí, người tham gia lôi đài ít, Khai Thiên Môn cho các đệ tử đăng ký thi đấu với nhau để phục vụ khán giả. Dù 1 khán giả đến cũng vẫn mở cửa như thường.

Các đệ tử của Khai Thiên Môn đều đã được rèn luyện từ lâu, chiến đấu uy mãnh, mãn nhãn khán giả. Vì vậy dần dần lượng khán giả đến đông lên. Từ đó lại thu hút thêm nhiều võ giả tham gia lôi đài.

Đang ngồi chế tạo Không Vật, Trần Lương chợt nhận được tín hiệu nguy cấp từ Ngạo Thiên, cho thấy nó đang bị thương nặng.

Một năm trước, thông qua Như Lão, Trần Lương biết được bên ngoài Hải Hãn Thành 300 dặm về phía tây có 1 nơi gọi là Bát Hoang Nguyên Sinh, hoàn cảnh khắc nghiệt, yêu thú mạnh mẽ, bảo vật vô số. Trần Lương đã để Tiếu Ngạo và Ngạo Thiên vào đó rèn luyện.

Hắn ngay lập tức tập trung truyền sức mạnh cho Ngạo Thiên thông qua hạt giống linh hồn của Hiệp Ước Linh Thân. Có điều, rất nhanh sau đó Ngạo Thiên không còn nhận được nguyên khí của hắn truyền, cho thấy hoặc là nó đã chết, hoặc là nó đã bất tỉnh.

Trần Lương vội vàng bay đi tìm Ngạo Thiên. Nó bất tỉnh nhưng lại di chuyển với tốc độ khá nhanh, cho thấy đã bị kẻ nào đó bắt mang đi.

Hắn đuổi theo tới 1 tòa thành lớn. Tín hiệu của Ngạo Thiên đã không còn di chuyển. Trần Lương lần dò cuối cùng đã tìm được địa điểm chính xác giam giữ Ngạo Thiên, là một trang viên lớn có trận pháp bảo hộ và dày đặc Ẩn Nặc Trận.

Trang viên này là của Cổ Điêu Phái, chuyên săn bắt, mua bán yêu thú khắp Phạm Thiên Vực. Lúc này, bọn hắn đang mở tiệc mừng công

“Cứ tưởng lần này thất thu, ai ngờ cuối cùng về lại bắt được 1 con Tam Nhãn Lang”

“Tất cả là nhờ Chu lão. Lúc đấy mọi người nhìn thấy Tam Nhãn Lang đều sợ chạy. Chỉ có Chu lão cho rằng nó chưa đạt tới trưởng thành hoàn toàn mới thử tấn công, ai ngờ là thật”

“Theo ta thì không nên bán ra vội. Với kích thước cơ thể của nó thì rất nhanh nữa sẽ tiến hóa lên cấp cuối cùng, lúc đấy giá cả sẽ cao gấp 10 lần”

“Đúng vậy. Một con Tam Nhãn Lang trưởng thành, còn sống, giá trị thậm chí so chúng ta dự đoán còn muốn lớn”

“Nào uống, chúc mừng chúng ta”

5 người bọn hắn đều là Huyền cấp võ giả của Cổ Điêu Phái. Mỗi năm sẽ có 2 đợt ra ngoài săn bắt yêu thú, mỗi đợt kéo dài 3 tháng.

Lần này đi săn, ngoài Tam Nhãn Lang, bọn hắn còn bắt được 5 yêu thú cấp 5, 3 yêu thú cấp 6 và 1 yêu thú cấp 7.

Bọn hắn tiến sâu vào Bát Hoang Nguyên Sinh mà tìm mãi không được 1 con yêu thú cấp 10 nào, chỉ thấy được 1 con cấp 8 và 1 con cấp 9 nhưng đều bị sổng mất.

Thực ra trong Bát Hoang Nguyên Sinh có 1 vùng gọi là ám vực có nhiều yêu thú lợi hại, cấp 10 không thiếu, thậm chí có cả cấp 11. Nhưng với khả năng của bọn hắn, vào nơi đấy rất nguy hiểm.

Ẩn Nặc Trận dày đặc khiến Trần Lương không thể thăm dò sâu cạn thực lực Cổ Điêu Phái, vì vậy phương án cường công cứu Ngạo Thiên ra sẽ được đặt cuối cùng.

Hắn đi tới Bát Hoang Nguyên Sinh tìm Tiếu Ngạo. Tiếu Ngạo và Ngạo Thiên cùng vào Bát Hoang Nguyên Sinh nhưng lựa chọn hành động riêng biệt để Ngạo Thiên rèn luyện riêng biệt, nguy hiểm hơn.

Tiếu Ngạo cấp độ thấp, lại chiến lực không cao, nên vùng hoạt động của nó tương đối an toàn, Trần Lương dễ dàng tìm được, cưỡi đi thăm dò Cổ Điêu Phái.

Hoạt động xâm nhập và thăm dò Cổ Điêu Phái hoàn toàn dựa vào Tiếu Ngạo. Ẩn Nặc Trận nhiều nên tinh thần lực của Trần Lương không có tác dụng phát hiện người đi đến. Còn Tiếu Ngạo nhận biết được, nhờ vào cảm giác không gian của nó. Bất cứ thứ gì di chuyển đều tạo ra sự thay đổi trong không gian.

Sau 3 ngày, Trần Lương đã di chuyển qua gần như tất cả mọi nơi trong Cổ Điêu Phái nhưng không thấy Ngạo Thiên đâu. Hắn đưa ra phán đoán nơi nhốt Ngạo Thiên nằm ở 1 trong 2 nơi, đều được canh phòng nghiêm mật và có nhiều trận pháp cấm chế khiến Tiếu Ngạo không thể na di vào trong.

Phương án sử dụng Tiếu Ngạo cứu Ngạo Thiên không thể thực hiện được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.