Đổ Thạch Phường là một tòa đại thành chiếm cứ một vị trí rộng lớn vạn dặm tại Lý Đế Vực. Nơi đây được coi là trung tâm đổ thạch lớn nhất Cửu Giới.
Từ đổ thạch, các ngành dịch vụ, buôn bán liên quan đến bài bạc được mở rộng và ngày càng phát triển. Đêm tối đều được chiếu sáng như ban ngày nhờ vô số quang thạch, quang hoa, đèn lồng.
Nơi đây long xà hỗn tạp, các mối quan hệ giữa các thế lực chồng chéo đến rối tung rối mù. Sau lưng 1 kẻ ăn mày, lưu manh có thể là 1 thế lực nhỏ trực thuộc tổ chức lớn.
Đổ Thạch Phường được quản lý bởi 3 thế lực lớn hình thành trạng thái chân vạc, đã nâng đỡ Đổ Thạch Phường tồn tại qua hàng vạn năm, vượt qua bao biến cố sừng sững không ngã. Cả 3 thế lực đều có Thiên Giả làm chỗ dựa, mà không phải chỉ 1 vị.
Sâu bên dưới đại địa nơi này là một tầng địa mạch, mang lại linh khí sung túc cho nơi đây. Địa mạch trải qua trăm ngàn vạn năm đã dựng dục ra một lượng khổng lồ các loại bảo vật nằm sâu trong lòng đất, chính là căn nguyên cho hoạt động đổ thạch, từ đó hình thành Đổ Thạch Phường.
Bên dưới Đổ Thạch Phường không phải là kín đặc thạch thổ mà chằng chịt các loại đường hầm, hang động, mạch nước ngầm, dung nham, địa hỏa… Có thể nói là một thế giới dưới lòng đất với đa dạng các loài sinh vật, yêu thú, linh dược.
Có rất nhiều hạt giống linh dược, bảo thạch, bảo kim và nhiều loại bảo vật khác nhau ở thế giới bên dưới được mang lên trên mặt đất theo nhiều phương thức khác nhau, nhưng tất cả đều thông qua Bổ Địa Thạch.
Bổ Địa Thạch bắt đầu xuất hiện cách mặt đất chục trượng, sau đó mức độ lớn dần rồi hoàn toàn chiếm cứ đại địa bên dưới Đổ Thạch Phường. Từ độ sâu 50 trượng tới 500 trượng, đại địa đều dó Bổ Địa Thạch tạo thành.
Các loại bảo vật tồn tại trong lòng đất qua một thời gian dài bị Bổ Địa Thạch bao bọc lấy. Sau đó, nhờ một tác động nào đó, Bổ Địa Thạch lên được tới mặt đất, được nhân loại nhặt được, bổ ra lấy bảo vật.
Đa phần Bổ Địa Thạch không chứa gì bên trong hoặc là chứa thứ vô dụng. Chỉ có rất hiếm Bổ Địa Thạch tích chứa bảo vật. Mà bảo vật cũng vô cùng đa dạng, từ trị giá vài ngàn Tinh thạch tới trăm vạn Tinh thạch. Theo thống kê, để lấy được Bổ Địa Thạch chứa bảo vật giá trị 100 củ trở lên, thì xác suất là một phần triệu.
Cắt Bổ Địa Thạch tìm bảo vật gần như dựa vào may rủi. Vì vậy mới hình thành nên hoạt động Đổ thạch. Người nhặt được Bổ Địa Thạch có thể tự cắt ra tìm bảo vật, hoặc đem đi bán. Giá bán Bổ Địa Thạch không có mức cố định, hoàn toàn do thỏa thuận giữa người mua và bán.
Mà thường thì Bổ Địa Thạch càng to, càng có giá trị. Lí do rất đơn giản, thể tích càng lớn thì xác suất chứa bảo vật càng cao.
Chỉ mới đặt chân bên ngoài cổng thành, Trần Lương đã thấy được quy mô Đổ Thạch Phường vượt xa Kinh Châu của hắn.
Lượng người qua lại cổng thành nhiều không đếm xuể. Chính xác là có 2 cổng thành tách ra 2 lối đi riêng biệt. Cổng thứ nhất dành cho phàm nhân, số người qua lại đông như kiến cỏ. Cổng thứ hai dành cho tiên nhân, số lượng ít hơn nhưng vẫn rất đông.
Điểm đáng chú ý nhất là đại thành hộ trận. Trần Lương không vội vào thành mà đứng bên ngoài sờ, ngắm một hồi. Mất cả ngày, hắn mới dám khẳng định tòa đại trận này là cấp 8 cao đẳng, có thể dễ dàng ngăn cản Thiên Giả tấn công.
Đổ Thạch Phường không chỉ có 1 tòa như này, mà có tới 3 tòa hộ thành đại trận cấp 8 cao đẳng, phân biệt trấn giữ 3 cửa thành chính cùng với 3 Phủ Thành Chủ.
3 tòa hộ thành đại trận này chính ra lại có diện tích không lớn, mục đích chính là bảo vệ cửa thành và Phủ Thành Chủ. Ngoài ra, 3 thế lực cai quản Đổ Thạch Phường còn nắm giữ nhiều trận pháp khác bố trí khắp nơi trong thành để đảm bảo an ninh trật tự. Các trận pháp này thường là cấp 7.
Trần Lương qua cửa dành cho tiên nhân, tiến vào bên trong Đổ Thạch Phường. Điều đầu tiên hắn cần làm là tìm 1 bản đồ chi tiết toàn thành để biết được nơi nào cần đi, nơi nào đáng nhìn.
Vừa mới rời khỏi cổng thành chưa được bao xa, Trần Lương đã bị một tiểu cô nương chặn đường, cười nói:
“Đại nhân, tiểu nữ xin được ra mắt công tử”
“Chúng ta có quen biết gì sao?” Trần Lương hỏi
“Tứ hải giai huynh đệ, lạ gặp rồi cũng thành quen. Tiểu nữ vừa nhìn công tử đã biết là long trung chi nhân. Tiểu nữ muốn được phục vụ công tử để hưởng một chút vận may tỏa ra từ công tử đây” tiểu cô nương giọng nói rất vào tai.
“Được rồi, bớt tâng bốc. Ngươi hẳn là Người Dẫn Đường?”
“Công tử quả thật pháp nhãn như đuốc. Tiểu nữ sinh ra tại Đổ Thạch Phường, chưa từng ra ngoài. 8 năm lăn lộn khắp hang cùng ngõ hẻm, tiểu nữ có thể cam đoan với công tử ta nắm rõ Đổ Thạch Phường như lòng bàn tay. Công tử có ta dẫn đường, chắc chắn hưởng thụ trọn vẹn những ngày tháng sống tại đây”
“Chi phí như nào? Ta không có nhiều tiền đâu” Trần Lương nói
“Ây da, công tử khiêm tốn quá. Tiên nhân trẻ tuổi như công tử đều là thiên kiêu một cõi. Công tử mà không có nhiều tiền, vậy tiểu nữ chính là nghèo mạt rệp, nghèo hơn cả ăn mày rồi”
“Muốn hay không trả lời vấn đề?”
“Rẻ thôi, rẻ thôi. Nhìn công tử hào hoa phong nhã, anh tuấn phi phàm, tiểu nữ ước có thể đồng hành cùng công tử mà không dính dáng gì đến tiền nong. Đáng tiếc, đây là công việc, ta còn có cha mẹ cần phụng dưỡng, em thơ cần nuôi nấng. Tiểu nữ xin được lấy công 1 ngày 1 Tinh thạch. Ngoài ra, nếu công tử rộng rãi thưởng thêm cho sự tân tâm của tiểu nữ, tiểu nữ cũng đành muối mặt xin nhận”
“Được, trả trước cho ngươi 10 Tinh thạch. Ngươi tên gì? Dẫn ta đi mua bản đồ Đổ Thạch Phường”
“Tiểu nữ là Tố Nga. Có tiểu nữ rồi, công tử không cần bản đồ, muốn đi đâu, tiểu nữ liền dắt ngươi đến đúng chỗ”
“Ta không có bản đồ, sao biết chỗ nào hay mà bảo ngươi dẫn đi được. Yên tâm, có bản đồ ta vẫn thuê ngươi làm Người Dẫn Đường”
“Công tử quả thật tài trí hơn người. May mắn chỗ ta có 1 tấm bản đồ, vừa vặn để lại cho công tử” Tố Nga mặt tươi cười lấy ra bản đồ đưa cho Trần Lương.
“Bao nhiêu?”
“Rẻ thôi, rẻ thôi” Tố Nga giơ lên 10 ngón tay
“10 lượng vàng?” Trần Lương hỏi
“Không, không. Lấy công tử 10 lượng vàng, khác gì chửi vào mặt công tử. Bản đồ giá 10 Tinh thạch”
“Ta thuê ngươi làm Người Dẫn Đường, đâu có thuê ngươi làm ăn cướp đâu. Bản đồ thành bình thường chỉ có 1, 2 Tinh thạch”
“Công tử có điều không biết. 1, 2 Tinh thạch là bản đồ bình thường. Bản đồ của ta lại không phải bình thường. Trên đây ghi chú rất nhiều thông tin bản đồ bình thường không có, là tích lũy bao nhiêu năm vốn sống của ta tại Đổ Thạch Phường. Bức bản đồ này có thể nói là độc nhất vô nhị, giá trị liên thành”
“Bớt cái mồm lại. Tu vi chỉ là Tam Tinh, nhưng miệng lưỡi của ngươi thật không tầm thường” Trần Lương tung thêm 10 Tinh thạch cho Tố Nga, nhận lại tấm bản đồ.
Tố Nga mắt sáng lên nhận thêm 10 Tinh thạch, cười hì hì, nói:
“Công tử có tấm lòng rộng rãi, không chấp tiểu nhân. Công tử đã có mục tiêu cần đến chưa? Hay là đến Đổ Thạch Phường để thăm quan, chơi đổ thạch, sòng bài?”
“Ta đến chơi đổ thạch, cũng là thăm quan. Ngươi cứ tùy tiện dẫn ta đến những nơi thú vị là được”
“Vậy để tiểu nữ nói qua về hành trình mà tiểu nữ thường dẫn các vị đại nhân thăm quan Đổ Thạch Phường. Chúng ta sẽ đi từ vòng ngoài rồi tiến dần vào sâu trong trung tâm...”
Tố Nga dẫn Trần Lương đi thăm quan Đổ Thạch Phường. Nàng quả thật có năng khiếu làm Người Dẫn Đường, cái gì cũng có thể nói được, nói liên mồm không mệt.
“Công tử, thỉnh thoảng nhìn thấy các cửa hàng bán Bổ Địa Thạch có thể tiến lại nhìn xem, nhưng tuyệt đối không nên mua. Ở vùng ngoại vi này đa phần toàn lừa đảo. Công tử nếu chưa có kinh nghiệm chơi đổ thạch, hoàn toàn dựa vào vận may để xuống tiền, vậy nên vào vùng trung tâm để chơi, biết đâu thiên kiêu chi tử như ngài lại có được bảo vật vô song. Ngoài này chỉ toàn là rác, không có chỗ đặt chân tại trung tâm mới phải ở ngoài này lừa những con gà mới tới”
Tố Nga dẫn Trần Lương dừng chân trước 1 cửa tiệm bán đồ phong thủy. Nàng chỉ tay lên tấm biển, nói:
“Công tử, Đại Duyên Tiệm là cửa hàng uy tín hàng đầu tại Đổ Thạch Phường về bán đồ phong thủy, mang lại vận may cho chủ sở hữu. Ngươi đến Đổ Thạch Phường chơi đổ thạch, sòng bài, vậy không thể không trang bị cho mình một vài vật phong thủy để gia tăng vận may, đánh đâu thắng đó”
“Mang đồ phong thủy trên người là sẽ thắng đổ thạch sao?”
“Tiểu nữ không nói chắc thắng, mà là gia tăng vận may. So với giá trị mà vận may mang lại, vài Tinh thạch mua vật phong thủy có đáng là bao. Công tử xem, tiểu nữ cũng trang bị vòng ngọc phong thủy nên mới may mắn gặp được công tử hào hoa phong nhã, anh tuấn siêu phàm”
“Bớt vỗ mông ngựa. Ngươi đã nói vậy, ta liền vào xem có gì hay”
Vừa nhìn có khách vào, tiểu nhị liền vui mừng ra đón
“Chào mừng 2 vị khách quan đến với Đại Duyên Tiệm. 2 vị hẳn là trời sinh thiên nhãn nên biết ngay tiệm của ta đều là hàng cực phẩm, mang lại thời vận, may mắn cả đời. Đã có nhiều vị khách nhờ mua đồ phong thủy của Đại Duyên Tiệm mà trong 1 ngày đổi đời, liền đến tặng chúng ta rất nhiều Tinh thạch để cảm ơn”
Trần Lương vừa đi vừa ngắm đồ vật trong Đại Duyên Tiệm. Quả thật nơi đây có rất nhiều đồ vật được chế tác tinh xảo, nhìn rất bắt mắt. Có vòng trầm hương, có Tỳ Hưu để bàn, có Thiềm Thử tử sa, có song long tranh châu... với đủ các loại vật liệu và kích thước khác nhau.
Tiểu nhị miệng lưỡi nhanh nhẹn, lần lượt giới thiệu cho Trần Lương rất nhiều đồ vật. Tất cả đều là báu vật giá trị cao.
“Toàn thứ vớ vẩn, bẩn cả tai lão tôn” Lục Nhĩ Hầu càu nhàu nói. Lục nhĩ của nó đã khám phá hết thảy giá trị các đồ vật ở đây, thật giả thế nào không thể qua được tai nó.
“Công tử” Tố Nga cau mày nói “Con yêu hầu của công tử không nên phát ngôn bừa bãi, ảnh hưởng đến làm ăn của người khác ở Đổ Thạch Phường là dễ bị làm thịt lắm”
“Miệng có thể ăn bẩn, nhưng nhất định không thể nói bẩn. Ngươi có thể rời đi, nhưng con yêu hầu này phải để lại tiệm” Âm thanh từ gian phòng bên trong phát ra.
Người đi ra ngoài là 1 lão giả mặt mũi nhăn nheo, nhưng hai mắt tinh anh, trí tuệ ngời ngời.
“Muốn giữ bảo bối của ta, chỉ sợ các ngươi còn chưa đủ. Còn ai liền gọi thêm ra đây” Trần Lương nói
“Người đâu, ra chào hỏi công tử” Lão giả chủ tiệm lên tiếng.
Từ trong phòng tiếp tục đi ra mấy tên đầu trâu mặt ngựa. Ai nấy đều cao to lực lưỡng, nhìn qua đã biết là không nên dây vào.
Trần Lương không vội hành động, chỉ thong dong đứng xem kịch hay.