Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 30: Chương 30: Lấy lớn hiếp nhỏ




Trọng Môn truyền tống ngẫu nhiên người bước qua tới một địa điểm bất kỳ bên ngoài rìa bí địa.

Bí địa trong Trọng Môn là một vùng đất khắp nơi chỉ có đá, thực vật cũng là đá một loại. Một điều đặc biệt trong Trọng Môn chính là trọng lực. Nơi rìa ngoài khi các võ giả được truyền tống tới đều sẽ là gấp 10 trọng lực, càng về sâu bên trong, trọng lực càng cao.

Đích đến chung của tất cả võ giả đều là hồ nham thạch nằm tại trung tâm bí địa. Đó không phải hồ nham thạch đơn thuần mà là tích chứa tinh hoa của toàn bộ thạch nhân trong bí địa. Nhưng bước vào đó sẽ gánh chịu trọng lực gấp tới 50 lần. Mỗi lần mở ra, có không quá 20 người có thể bước tới hồ nham thạch

Trong bí địa có 3 yếu tố giúp tăng cường nhục thân. Thứ nhất là trọng lực, thứ hai hồ nham thạch, thứ 3 là tinh hoa trong các thạch nhân.

Trong 12 năm kể từ khi Trọng Môn biến mất đến khi nó mở ra, bên trong bí địa sẽ hình thành nên các thạch nhân. Mỗi thạch nhân có một viên đá màu đỏ ở vị trí ngực trái, là nguồn sống của thạch nhân.

Tinh hoa trong thạch nhân không chỉ tăng cường nhục thân còn giúp võ giả tịnh tiến tu vi.

Thạch nhân có lực chiến đấu khá cao, tương đương với Giáp Linh trung kỳ. Vì vậy trong Trọng Môn, thường các võ giả sẽ lập tổ đội săn giết thạch nhân ở vòng ngoài. Càng sâu bên trong, các thạch nhân không mạnh hơn, nhưng chúng không bị áp chế bởi trọng lực nên chiến đấu sẽ càng khó khăn hơn, không cẩn thận có thể bỏ mạng.

Khi Trọng Môn bí địa hết thời hạn, các thạch nhân đều sẽ nhảy vào hồ nham thạch, cung cấp nguồn sống của nó cho hồ. Dưới áp lực cùng nhiệt độ cao, tinh hoa của thạch nhân được dồn nén lại, tạo thành chất lỏng đậm đặc, cải tạo vùng da ngoài của võ giả cứng như kim thiết.

Xuất hiện trong bí địa, một áp lực gấp 10 đột ngột đè lên người Trần Lương khiến hắn có chút khựng xuống. Nhưng chỉ tích tắc hắn đã quen với trọng lực gấp 10 này, đứng thẳng nhìn không gian xung quanh.

Trước mắt hắn là các đồi đá uốn lượn che khuất tầm nhìn. Xung quanh có tầm hai chục người đang ngồi khoanh chân thích nghi với trọng lực gấp 10 nơi đây.

Trần Lương đưa Ngạo Thiên ra rồi cùng nó chầm chậm bước đi. Ngạo Thiên là yêu thú, nói về sức mạnh thân thể thì nó vốn có ưu thế hơn nhân loại rất nhiều nên dễ dàng thích nghi với trọng lực gấp 10 này.

Những người ngồi đó trố mắt ra nhìn

“Tiểu tử này là quái vật phương nào vừa đến đã có thể ngay lập tức di chuyển”

“Sủng thú của hắn có phải là một con Tam Nhãn Lang không? Có điều còn chưa có trưởng thành”

Trần Lương dò xét cơ thể, hắn cảm nhận được tốc độ hấp thu nguyên khí của các tế bào có phần nhanh hơn một chút so với bên ngoài, liền lấy ra 15 cây linh dược cho hắn và Ngạo Thiên ăn.

Hắn bước đi từng bước chậm, nhận ra cứ 100 bước thì trọng lực lại gia tăng một chút. Theo tính toán thì bước 5000 bước sẽ là tăng thêm 10 lần trọng lực. Muốn đi tới vùng trung tâm có thể cần tới 2 vạn bước.

Trần Lương một lòng hướng đi thẳng. Hắn không có ý định đánh giết các thạch nhân lấy tinh hoa, mục tiêu của hắn là bước vào hồ nham thạch.

Nhưng hắn không tìm thạch nhân không có nghĩa là thạch nhân sẽ bỏ qua hắn. Thạch nhân trong bí địa sẽ tấn công bất cứ kẻ ngoại lai nào tiến vào.

Thạch nhân từ xa nhìn thấy Trần Lương đã chạy đến hòng tiêu diệt ngoại nhân dám bước vào bí địa. Mỗi bước chạy của nó đều vang lên từng tiếng động lớn như một con đại ngưu xông về phía kẻ thù. Thân thể nó lớn gấp đôi Ngạo Thiên và tốc độ cực nhanh, muốn chạy trốn cũng không được.

Thực lực của thạch nhân nằm ở độ cứng rắn thân thể của nó, hoàn toàn không dùng đến nguyên khí hay linh khí. Cộng thêm với việc ở đây ngoại nhân bị chịu trọng lực cùng với vũ khí kim loại bị áp chế nên đánh giết một con thạch nhân gặp muôn phần khó khăn.

Trần Lương lấy ra Địa Long Thương. Thật may cho hắn cây thương này làm từ xương yêu thú, không gặp hạn chế của bí địa. Nếu vũ khí của hắn vẫn là Hỗn Độn Thương thì lúc này thật chỉ có thể dùng quyền ngạnh đấu.

Trần Lương chém xuống 2 tay của thạch nhân. Địa Long Thương là thiên thánh khí nhưng cũng chỉ để lại 1 vết xước trên tay nó, quả thực là lực phòng ngự kinh người. Nhưng cũng còn chấp nhận được là chỉ có đôi tay cứng, còn các bộ phận khác thạch nhân vẫn phải dùng tay phòng ngự trước các đòn tấn công của đối thủ.

Móng vuốt của Ngạo Thiên cực kỳ sắc bén, khiến cho ngực của thạch nhân thủng lỗ chỗ, cuối cùng cũng để lộ ra ánh sáng đỏ trong ngực nó.

Bề ngoài thô to nhưng thạch nhân lại không hề chậm. Dưới sự hợp công của Trần Lương và Ngạo Thiên cũng phải cần một lúc, nhân cơ hội thạch nhân dùng 2 tay đỡ lấy cú chồm lên của Ngạo Thiên, Trần Lương đã từ sau một thương đâm vỡ tim nó.

Một luồng khí đỏ là tinh hoa của thạch nhân bay ra ngoài. Trần Lương đưa bàn tay ra hấp thụ, cảm nhận được sự cứng cáp hơn dù rất nhỏ từ lòng bàn tay, đồng thời cũng có một lượng tế bào hấp thu tràn đầy nguyên khí.

Trần Lương lại từng bước chầm chầm tiến lên. Sử dụng tinh thần lực cường đại, hắn cảm nhận được trong không khí có các hạt rất nhỏ có tác dụng như tinh hoa thạch nhân, ngấm vào da hắn. Nhưng số lượng rất ít, ở vòng ngoài này phải đợi 1 ngày mới có tác dụng tương đương với 1 tinh hoa thạch nhân. Có điều càng đi vào trong, trọng lực tăng cao đi kèm là số lượng các hạt này càng tăng lên.

Đằng sau có tiếng chạy lên, một nhóm 5 người thân hình cao lớn khác thường chạy rất nhanh vượt qua Trần Lương.

Khi bước qua Trọng Môn sẽ được truyền tống ngẫu nhiên, nhưng nếu nhóm người cầm tay nhau thì sẽ được tuyền tống cùng một chỗ

“Tiểu tử tránh đường, Cường Nhân Tộc tới”

Cường Nhân tộc cũng được coi là một chủng tộc mạnh mẽ, trời sinh cường lực, nhục thân mạnh mẽ, rất có ưu thế trong Trọng Môn bí địa. Cường Nhân tộc dựng tổng bộ tại Côn Bằng Vực nên mỗi khi Trọng Môn mở ra đều là toàn bộ tộc nhân tham gia.

Bọn hắn ỷ lại địa lợi nên trong Trọng Môn bí địa không coi ai ra gì.

Trần Lương cũng không muốn xung đột nên đứng sang tránh đường. Hai bên đường là các núi đá nhỏ nên đường đi khá hẹp.

“Mới vòng ngoài đã bước chậm thế này thì cút khỏi nơi đây cho đỡ chật đường”

“Quá yếu, tham gia Trọng Môn chỉ tốn công vô ích”

“Tiểu bạch kiểm này có cần bọn ta nhém lên trên cho nhanh không”

“Ha ha ha”

Bọn người vừa đi qua vừa chế giễu Trần Lương. Bỗng một kẻ đi giữa dừng lại, quay đầu nhìn Trần Lương một hồi rồi nói

“Các ngươi không được cười quả noãn vàng của chúng ta” hắn cười gian ác nói

“Sư huynh có ý gì?”

“Ta trông tên này nghèo nàn lắm, có cướp cũng không được mấy” một kẻ nhìn từ trên xuống dưới Trần Lương thấy trước mặt chỉ là một tiểu tử vận quần áo phổ thông, tay không tấc sắt. Trần Lương đã cất đi bảo giáp trong bảo tàng của Cung Thừa Hy vì nó làm từ một loại kim thiết quý.

“Các ngươi đến muộn nên không biết, tiểu tử này được Quỷ Địa Phái treo thưởng bắt sống 5 vạn tinh thạch cấp 1”

“5 vạn tinh thạch cấp 1!!!”

“Tên này làm gì mà bị treo thưởng cao thế?”

“Ta cũng không biết tại sao, chỉ biết hắn được treo giải rất cao”

Tên sư huynh hướng tới Trần Lương nói

Tiểu đệ, ngoan ngoãn chịu trói, tránh ăn đòn đau”

“Sư huynh sao phải nói với hắn, tên này đến đi còn khó khăn, nào có sức phản kháng. Để đệ lên” Một tên Cường Nhân tộc bước về phía Trần Lương, tay lăm lăm cây côn.

“Cẩn thận con chó bên cạnh” Sư huynh nhắc nhở

“Chỉ là một con tiểu cẩu, có thể làm được trò trống gì. Để chắc ăn, đệ sẽ đánh gãy tứ chi của hắn”

Tên sư đệ cách Trần Lương còn 5 xích vung tay đập côn xuống vai Trần Lương. Trần Lương đưa tay lên bắt lấy côn. Tên kia trợn mắt muốn rụt côn lại nhưng không dãy dụa mãi không được.

Trần Lương tiến lên 1 bước thi triển Không Phá Quyền. Tên Cường Nhân tộc lấy tay còn lại lên đỡ. Hậu quả thiết có thể tưởng tượng, tên kia vỡ xương tay, rạn xương ngực văng ra đằng sau nằm im, không rõ sống chết.

“Vãn sư đệ” 4 người còn lại hét lớn, chạy lên kiểm tra thương thế của Vãn sư đệ

“Tất cả cẩn thận, tên này không đơn giản. Cả 4 chúng ta cùng xông lên khống chế hắn”

Cả 4 tên vận dụng thần thông, thi triển võ kỹ tấn công Trần Lương. 2 tên dùng mộc côn, 2 tên dùng mộc đao cùng một lúc ra đòn nhằm nhanh chóng hạ gục đối thủ.

Đa phần những người tham gia bí địa đều biết không thể sử dụng vũ khí kim loại, vì vậy sẽ muốn chuẩn bị cho mình một binh khí làm từ vật liệu khác. Nhưng vấn đề về chi phí nên không phải ai cũng có được trang bị tốt

Trần Lương lấy ra Địa Long Thương, sử dụng Thương Tam Phong quét ngang một thương, ngăn cản đồng thời cả 4 đòn tấn công.

Mấy tên này đều là Tiên Linh cảnh, thật không có sự uy hiếp gì tới Trần Lương. Hắn cùng Ngạo Thiên xông lên, nhanh chóng giải quyết bọn chúng rồi tiếp tục lên đường. Trần Lương không giết bọn chúng, chỉ đánh trọng thương rồi bỏ đi, đồ vật của bọn hắn cũng không đáng để lấy vì Trần Lương hiện giờ xét về tài phú cũng đã ngang một gia tộc tầm trung rồi, không cần phải đi vơ vét mấy đồng bạc.

Tiếp tục tiến lên, Trần Lương gặp 1 nhóm 7 tên Tiên Linh cảnh đang vây công một thạch nhân. Hai tay khó chống bốn tay, cộng thêm nhóm võ giả sử dụng nguyên khí tấn công tầm xa, sau một lát đã toái diệt được tim của thạch nhân.

“Mọi người nhìn, kia có phải kẻ được treo giải thưởng 5 vạn tinh thạch cấp 1” Một tên chỉ về phía Trần Lương

“Chính là hắn, huynh đệ xông lên”

“Đánh trước hỏi sau”

Nhóm võ giả này thuộc Thanh Linh Tông, cũng coi như là có ý chí trở thành cường giả nên lập tổ đội tham gia Trọng Môn.

Bọn hắn đã tiêu diệt được 2 thạch nhân cùng cướp của 1 nhóm võ giả khác. Quen thói mà làm, bọn hắn bừng bừng khí thế chạy từ trên đồi đá xuống mục tiêu phía dưới.

Trần Lương vung thương chém xuống 1 tên dùng mộc kiếm đỡ. Chỉ một thương nhẹ nhàng, Trần Lương chém xuyên kiếm, xuyên người. Cả người lẫn kiếm đều tách ra làm đôi.

Đừng nói đây chỉ là một mộc kiếm chất lượng phàm khí, ngay cả thập thánh khí cũng sẽ bị Địa Long Thương của Trần Lương chém 1 thương liền gãy. Địa Long Thương của hắn là Thiên thánh khí nha, cả một Thiên Khung Phái cũng không có nhiều hơn 10 Thiên thánh khí.

Hải Thượng Trung không phải là một cửu cấp Trận Pháp Sư bình thường, nếu thế lão cũng không làm ra được trận pháp trọng sinh, sống thêm một kiếp. Thời đó, Hải Thượng Trung được tôn xưng Nhất Đỉnh Trận Sư, nếu lão nhận là trận pháp sư thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Vì thế, những tích trữ của Hải Thượng Trung không phải là một thiên trận sư bình thường có thể sánh được.

Một bên khác, Ngạo Thiên cũng đã gặm đầu một tên võ giả.

5 tên còn lại ngẩn ngơ trong chốc lát liền chuyển thành sợ hãi. Bọn hắn còn chưa kịp làm gì đã mất 2 đồng môn, thật không thể tưởng tượng nổi. Những người tham gia Trọng Môn đều là Giáp Linh cảnh trở xuống, gần như rất hiếm gặp Cự Linh cảnh. Vì thời điểm tham gia Trọng Môn tốt nhất là 30 tuổi trở xuống, ai lỡ thì thêm vài năm chờ đợi, không phải là độ tuổi để có thể bước vào Cự Linh.

Những người bước vào Cự Linh cảnh dưới 50 tuổi thì đều là thiên tài. Mà thiên tài thì lại càng phải tham gia Trọng Môn từ khi còn là Tiên Linh, Giáp Linh để có được sự cải tạo tốt nhất cho thân thể.

Bọn hắn không ngờ rằng tiểu tử này không phải là quả hồng mềm mà là một hòn đá cứng. 5 tên còn lại liền quay đầu bỏ chạy, tin rằng đối phương cũng không quá tính toán đuổi theo.

Đáng tiếc, Trần Lương không thích gây chuyện nhưng đã động vào hắn thì phải có giác ngộ bỏ cái mạng lại. Hắn cùng Ngạo Thiên đuổi theo chỉ mất 10 hơi thở liền giết chết thêm 2 tên, còn lại 3 kẻ càng hối hận mà bỏ chạy thục mạng.

Tiếp tục đuổi theo, ngay khi định đâm kẻ tiếp theo thì Trần Lương phải vung thương sang trái đỡ một thanh kiếm đâm đến. Bên kia, Ngạo Thiên cũng bị 1 kẻ dùng quyền ngăn cản.

“Tiểu đệ, có điều gì từ từ nói, cớ sao phải đuổi tận giết tuyệt” Người dùng kiếm nói. Thân khoác bạch bào, người dùng kiếm một bộ dáng tuấn lãng đứng nói.

“Kiều sư huynh cứu bọn ta” 3 tên còn sống của Thanh Linh Tông vội vàng chạy ra sau Kiều sư huynh “Hắn vô duyên vô cớ muốn giết bọn ta”

Kiều sư huynh nhìn 3 tên này một bộ dáng hoàn toàn không tin, có điều cùng là đồng môn, cũng không thể để bọn hắn chết trước mặt mình dễ dàng.

Trần Lương nhìn đánh giá 2 kẻ mới đến, đều là Giáp Linh cảnh, tinh thần lực cấp 5, khí thế trầm ổn, không phải dạng đầu đường xó chợ nha.

Tên dùng quyền tay đeo một bộ quyền sáo màu trắng, có vẻ như làm từ xương yêu thú, không phải là phàm khí bình thường, thậm chí có thể là thánh khí.

“3 tên này phải chết, các ngươi nếu muốn sống liền tránh ra” Trần Lương nói. Nếu 2 tên mới đến này không dây vào thì hắn cũng không muốn phải gây chiến.

“Tại hạ là Kiều Chi Dã, đệ tử Thanh Linh Tông, bọn hắn đã làm gì tiểu đệ mà phải nhất quyết giết người?” Kiều Chi Dã mười phần kiên nhẫn nói. Hắn nhìn ra tiểu tử này có thể dễ dàng đỡ kiếm của hắn cũng không phải dạng tầm thường.

“Phạm ta, chết” Trần Lương lạnh lùng nói

Kiều sư huynh lộ ra phần ngạc nhiên, không nghĩ tiểu tử này lại sát phạt quyết đoán như vậy.

“Nếu ngươi đã kiên quyết, chúng ta cũng chỉ có thể phụng bồi lấy lớn đánh nhỏ”

Kiều Chi Dã năm nay 35 tuổi, còn nhìn đối thủ của hắn, kiểu gì cũng chỉ thấy tầm 20 tuổi, thật là không thể phủ nhận lấy lớn hiếp nhỏ.

Nhưng thế lại càng khiến hắn kinh sợ, tuổi còn nhỏ đã có trình độ không thấp, lại có một Tam Nhãn Lang làm sủng thú, chắc hẳn là thiên kiêu của một đại gia tộc tham gia Trọng Môn. Thật sự nếu không liên quan đến sống chết mà chỉ là một chút đòn đau cho mấy tên đồng môn này thì hắn cũng không muốn chen vào.

Trần Lương không muốn nói nhiều, cầm Địa Long Thương xông lên. Ngạo Thiên cũng đồng thời gầm lên 1 tiếng nhảy lên đập tay xuống đối thủ của nó.

Tốc chiến tốc thắng, Trần Lương tới gần thi triển ra Cửu Long Thăng Thiên, 4 con hắc long bị tầng tầng lớp lớp phong nhận cắt xé.

Đối thủ của hắn, Kiều Chi Dã có một Tinh linh hóa hình là một con Phong Nhạn Lạc, một loài yêu thú có thần thông điều khiển gió.

Nơi này trọng lực cao gấp 10 lần bên ngoài nên nguyên khí cũng bị hạn chế di chuyển, các đối thủ phải tiến tới gần nhau để chiến đấu, thậm chí cận chiến.

Võ kỹ phong nhận của Kiều Chi Dã thật không tầm thường, những luồng phong nhận rất cứng và sắc bén như từng con Phong Nhạn Lạc cắt xé hắc phong. Sức mạnh của phong nhận từ Kiều Chi Dã vượt trội hơn nhiều so với các đối thủ cũ của Trần Lương sử dụng phong nhận tấn công.

Cùng một võ kỹ, cùng một tinh linh, thậm chí cùng tu vi nhưng sức mạnh võ kỹ của mỗi người vẫn có sự chênh lệch rất lớn.

“Tên này thật không tầm thường” Trần Lương thầm đánh giá

Trần Lương không biết rằng Kiều Chi Dã đang cực kỳ ngạc nhiên. Hắn đã đánh giá cao đối thủ rồi nên sử dụng võ kỹ cấp cao của hắn, ai ngờ vẫn là bị đối thủ một đòn đánh chặn, không hề thua kém.

Một hồi giao chiến, 2 bên tách nhau ra.

Trần Lương cúi xuống, luồn tay vào trong ống quần lấy ra 1 vật gì đó được quấn vải quanh

“Vũ khí bí mật của ngươi sao” Kiều Chi Dã nhìn chằm chằm vào vật trong tay Trần Lương.

“Không, cởi ra cho bớt vướng víu thôi” Trần Lương nhém vật đó sang một bên, xong liền lấy một vật tương tự trong chân còn lại ra vất đi.

Trần Lương tiếp tục xông lên, lúc này hắn thi triển ra Tam Ảnh Bộ, khiến Kiều Chi Dã càng thêm thận trọng. Hai chiêu đầu hắn còn đỡ được đòn tấn công của cả 3 thân ảnh, đến chiêu thứ 3, chỉ chậm mất 1 tích tắc, thương của Trần Lương đã lọt qua phòng ngự của Kiều Chi Dã cắt đứt 1 cánh tay trái của hắn.

Kiều Chi Dã vội vàng nhảy lùi lại hoảng sợ:

“Thương của ngươi là cấp độ gì mà có thể dễ dàng chặt đứt tay của ta”

Kiều Chi Dã không phải là võ giả phổ thông, hắn đã dành 10 năm để đưa nguyên khí vào tận xương tủy, không phải lực lượng bình thường có thể chặt đứt cả xương tay của hắn.

Trần Lương không trả lời, chỉ xông lên tấn công, qua 10 hơi thở đã kết thúc mạng sống của Kiều Chi Dã.

Ở một mặt khác, Ngạo Thiên đã sớm kết thúc trận chiến đồng thời làm thịt 3 tên kia. Sức mạnh của Ngạo Thiên hiện đã là một yêu thú cấp 7, dốc toàn lực có thể miễn cưỡng đấu lại Cự Linh cảnh, nào phải là 1 tên Giáp Linh có thể đỡ được. Trừ khi là cấp độ yêu nghiệt như Trần Lương, vượt hơn 1 đại cảnh giới chiến đấu.

Lúc này nếu Ngạo Thiên giao chiến với Trần Lương đều dốc toàn lực thật khó nói trước ai sẽ là kẻ nằm xuống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.