Đêm khuya thanh vắng, Trần Lương ngắm trăng nghĩ về tương lai cho Khai Thiên Môn. Hắn trước nay chưa từng phải đối mặt với vấn đề tổ chức phức tạp như vậy.
Hắn của kiếp trước không quản lý tổ chức nào. Hải Thượng Trung thì là thiên tài trận pháp, cứ thế một đường theo trận pháp đi lên. Cung Thừa Hy độc lai độc vãng, không thành lập thế lực riêng.
“Môn chủ” Như Lão từ đằng sau đi tới
“Như trưởng lão không ngủ được sao?”
“Ta có một kiện sự tình muốn nói với môn chủ”
“Mời Như trưởng lão ngồi” Trần Lương rót một chén Tĩnh Dạ Tư đặt về phía trước. Trà Tĩnh Dạ Tư cũng không phải thánh thủy quý hiếm gì, là một loại trà dân dã, thơm thoang thoảng.
Như Lão ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm Tĩnh Dạ Tư nóng hổi, từ từ nói:
“Môn chủ có biết đến Giang Đông Quốc ở Phạm Thiên Vực?”
“Chưa từng nghe”
“Ta vốn là quần thần dưới trướng Hải Hãn Đại tướng quân, một Địa cấp võ giả. Giang Đông Quốc vốn dĩ là một quốc gia vững mạnh, phồn hoa, được điều hành bởi quốc vương là một Thiên cấp cường giả. Bên dưới quốc vương có 12 Đại tướng quân, đều là Địa cấp võ giả.
Vào 20 năm trước, quốc vương từ ngoài trở về bị thương nặng, sau 1 năm trị thương thì trút hơi thở cuối cùng.
12 Đại tướng quân đều có tham vọng đăng lâm chí tôn thiên tử, không ai nhường ai. Cuối cùng tạo thành một cuộc nội chiến quy mô toàn quốc, được gọi là Loạn Thập Nhị Sứ Quân do 12 Đại tướng quân cầm đầu.
Hải Hãn Đại tướng quân quản lý 15 thành trì lớn nhỏ, trong đó tổng bộ đặt ở Hải Hãn Thành
9 năm trước, Hải Hãn Đại tướng quân tử trận, những tướng lĩnh hàng đầu của Đại tướng quân đều bị truy sát, trong đó có ta.
Ta bị truy sát đến đường cùng phải vào Ác Nhân Cốc tạm lánh”
“Ngươi muốn Khai Thiên Môn tiến vào Giang Đông Quốc?” Trần Lương hỏi
“Đúng vậy. Khai Thiên Môn tuy có tổng lực chiến thấp hơn 11 sứ quân, nhưng lực chiến cao nhất là Địa cấp coi như đạt chuẩn. Thêm nữa Khai Thiên Môn còn có 1 trận pháp sư cấp 9, đây là ưu thế vượt trội hơn cả 11 sứ quân còn lại. Chưa kể môn chủ có những át chủ bài khác mà ta không biết”
“Ngươi muốn Khai Thiên Môn dẹp loạn 12 sứ quân, giành lấy Giang Đông Quốc?”
“Điều này phụ thuộc vào môn chủ. Điều đó vượt quá tầm với của ta. Ta chỉ mong muốn giành lại 15 thành trì cũ của Hải Hãn Đại tướng quân. Bởi vì ta có mối liên hệ với các tướng quân cũ nên chúng ta có lợi thế rất lớn khi giành lại địa bàn. Còn đánh chiếm địa bàn khác thì quân ta từng thua cuộc nên ta không dám phát biểu”
“Vì sao ngươi muốn Khai Thiên Môn chiếm lấy 15 thành trì kia?”
“Ta theo Hải Hãn Đại tướng quân hơn 1000 năm. Thời gian qua lại các thành trì kia cũng tới mấy trăm năm. Chúng là quê hướng của Hải Hãn Đại tướng quân, cũng là quê hương của ta. Nếu không gặp môn chủ, ta thực không dám quay trở lại. Nhưng nếu có cơ hội ta cũng muốn thử 1 lần, hoàn thành tâm nguyện của Hải Hãn Đại tướng quân, thống nhất Giang Đông Quốc”
“Tiến đánh Giang Đông Quốc, Khai Thiên Môn được gì, ngươi được gì?”
“15 thành trì đủ rộng lớn địa bàn, đủ đông đúc cư dân để Khai Thiên Môn có thể thu thập lượng lớn đệ tử, lớn mạnh môn phái. Còn bản thân ta mong muốn được làm thành chủ Hải Hãn Thành, quản lý và bảo vệ dân cư Hải Hãn Thành. Tất nhiên ta vẫn sẽ là thành viên của Khai Thiên Môn, là thuộc hạ của môn chủ, chỉ đâu đánh đó.
Và ta có 1 điều kiện, là Khai Thiên Môn không được nô dịch người dân Giang Đông Quốc. Môn chủ phải coi người dân Giang Đông Quốc như chính nhân dân của mình, mang lại cho họ cuộc sống ấm no”
“Vì sao ngươi không nhờ cậy thế lực khác mạnh hơn hẳn 11 sứ quân kia để ước nguyện dễ thực hiện hơn?”
“Thứ nhất là dù muốn dùng thế lực khác, ta cũng phải chờ sau 200 năm phục vụ môn chủ.
Thứ hai, quan trọng hơn, ta và Hải Hãn Đại tướng quân cùng rất nhiều người khác đều mong Giang Đông Quốc phát triển phồn vinh, người dân ai cũng có cơm ăn áo mặc, có cuộc sống tự do, có đầy đủ quyền con người. Nếu ta đi nhờ cậy thế lực mạnh hơn, chỉ sợ sẽ khiến nhân dân lầm than, người người chết đói, bị bắt làm nô lệ.
Khai Thiên Môn thì khác. Ta coi như người mạnh nhất Khai Thiên Môn lúc này, nếu môn chủ chà đạp, nô lệ người dân Giang Đông Quốc, ta sẽ hủy hoại Khai Thiên Môn.
Thêm 1 điều khác, sau 2 tháng ở đây cùng 1 ngày suy nghĩ kỹ càng, ta cảm thấy môn chủ và Khai Thiên Môn có thể tin được. Không có gì chắc chắn hoàn toàn, nhưng ta nguyện đánh cược 1 lần. Nếu sai, đành xuống địa ngục chuộc tội với Hải Hãn Đại tướng quân”
“Dính vào nội chiến của một đại quốc không phải chuyện đùa. Kết quả không tốt sẽ là toàn quân bị diệt.
Thứ nhất, ta không biết lấy gì để tin ngươi.
Thứ hai, liệu Khai Thiên Môn có đủ sức giành lấy 15 thành trì kia và sau đó là duy trì cùng phát triển địa bàn”
“Vấn đề thứ nhất, ta có thể cho môn chủ kiểm tra trí nhớ.
Vấn đề thứ hai, sau khi xem trí nhớ của ta, môn chủ sẽ nắm được sơ bộ tình hình Giang Đông Quốc, chiến lực các bên. Khi đó chính môn chủ sẽ tự quyết xem đánh hay không đánh.
Thêm 1 điều, nếu giành lại được Hải Hãn Thành ta tin tưởng có thể kêu gọi nhiều thuộc hạ cũ của Hải Hãn Đại tướng quân gia nhập Khai Thiên Môn”
“Được, trước tiên xem trí nhớ của ngươi” Trần Lương đưa tay lên đầu Như Lão, cho tinh thần lực xâm nhập não hải đối phương.
...
Như Lão rời đi, để lại cho Trần Lương thêm nhiều suy tư.
3 ngày sau, buổi họp thứ 2 được tổ chức. Trần Lương nghe lại một lượt các ý kiến của mọi người. Xong hắn đưa ra quyết định:
“Các vị, mong muốn của ta là đưa bản thân cùng Khai Thiên Môn bước vào đỉnh cao nhất trên Cửu Giới.
Nếu chỉ đi con đường kinh doanh, sau đó dùng tiền thuê cường giả. Cách này an toàn hơn, nhưng không có được lòng trung thành sống chết cùng bản môn và càng không thuê được cường giả gắn bó lâu dài.
Nếu chỉ đi con đường xâm lược, trận pháp cùng luyện khí đều dành cho mục đích quân sự. Cách này tuy rủi ro cao, người chết rất nhiều, nhưng sẽ nhanh tạo ra được đội quân trung thành và hùng mạnh, gắn bó kỷ luật. Có điều nhược điểm là bỏ lỡ đi những lợi thế lớn trong kinh doanh.
Đi theo con đường kinh doanh cùng xâm lược sẽ khắc phục nhược điểm của 2 con đường trên, nhưng lại càng mỏng nhân lực ở mỗi phương diện.
May mắn thay ta đã nghe được 1 đề nghị riêng của Như trưởng lão, có thể giúp Khai Thiên Môn trong thời gian ngắn tăng lên số lượng lớn nhân lực.
Vì vậy, ta quyết định, rời tổng bộ Khai Thiên Môn khỏi Hoàng Đình Trấn, tiến về Phạm Thiên Vực. Chi tiết địa điểm khi nào rời đi ta sẽ nói.
Từ ngày mai ta sẽ truyền Thất Tinh Bắc Đẩu cho các Trưởng lão khách khanh.
Tuyết Hoa phụ trách rao bán tổng bộ Khai Thiên Môn, lớn 10 dặm vuông, có 1 trận pháp cấp 8 sơ cấp công thủ cùng 1 trận pháp cấp 8 công thủ trung cấp, giá 1500 Củ”
“Rõ thưa môn chủ” Tuyết Hoa nhận lệnh
“À, ta nhớ chúng ta còn giam giữ Tông chủ Chu Chỉ Tông phải không?” Trần Lương hỏi
“Đúng rồi thưa môn chủ, thời hạn thả hắn ra là 50 năm. Hiện nay vẫn chưa đến hạn”
“Không sao, gọi Chu Chỉ Tông tới giao 50 Củ nhận người. Chúng ta không cần e ngại Chu Chỉ Tông nữa”
“Rõ thưa môn chủ”
“Cuộc họp giải tán”
5 ngày sau, 1 nữ nhân tuyệt sắc, thân khoác lên mình một bộ váy khoét cổ sâu, để lộ ra một nửa hai trái đào tiên trắng mượt, căng mọng tới tìm Trần Lương.
Từ ngoài cổng đi vào gặp Trần Lương, mỗi bước chân nàng đều thu hút ánh nhìn của cả nam và nữ.
“Ngươi là ai? Gặp ta có chuyện gì?” Trần Lương mặt không đổi sắc, hỏi
Thay vì nói ra câu trả lời, nữ nhân tuyệt sắc lại thi triển Đạo Thần Thông, biến đổi hình dạng bên ngoài thành một nam nhân da trắng, mũi cao. Mấy người nhìn thấy quá trình thay hình đổi dạng này không khỏi giật mình, nuốt nước bọt xóa tan hết những suy nghĩ trong đầu. Cất lên giọng trầm thấp, Hồng Phát Nhi cười tươi, nói:
“Lão đại, không ngờ mới thời gian ngắn, ngươi đã có được 1 thế lực lớn tại một nơi linh khí dồi dào như này. Ta thực sự càng thêm bội phục lão đại”
“Ngươi muốn gia nhập Khai Thiên Môn?”
Lại biến thành nữ nhân xinh đẹp, Hồng Phát Nhi cất lên giọng ngọt ngào
“Đúng vậy lão đại. Từ ngày gặp ngươi tại mỏ Không Thạch, tâm trí ta đã không thể nào quên được ngươi, móng muốn được sống chết đồng hành bên cạnh ngươi”
“Dừng trò biến hình và cách nói như này lại. Ta dựng cả lông tơ lên rồi” Trần Lương xoa cánh tay nói.
“Ha ha, nghe lệnh môn chủ” Hồng Phát Nhi lại biến thành hình dạng nam nhân.
“Ngoài Đạo Thần Thông này, ngươi còn gì khác không?”
“Thuộc hạ không còn gì khác”
“Đừng gọi thuộc hạ vội, ta còn chưa nhận ngươi. Ngươi muốn gì ở Khai Thiên Môn?”
“Tại Hoàng cấp, ngoài nhận Tinh thạch theo quy định, ta mong Khai Thiên Môn cung cấp bảo dược tăng cường Nhân Sinh. Ngoài ra giúp ta tìm kiếm 1 loại cây tên là Phong Vân Thạch Mộc, ta cần lá của chúng. Tất nhiên ta sẽ làm nhiệm vụ và trả Tinh thạch để có được bảo dược”
“Ngươi cần Phong Vân Thạch Mộc làm gì?”
“Ta muốn tu luyện một võ kỹ tên là Phong Thần Ảnh, có thể tăng tốc độ di chuyển gấp 10 lần”
“Có phải phương thức tu luyện của nó là tìm nơi gió mạnh đi kèm phong nhận, chạy ngược gió đến kiệt sức và bị phong nhận chém khắp người. Sau đó đốt lá của Phong Vân Thạch Mộc, pha thành thuốc đắp quanh người và hấp thu tinh hoa phong thuộc tính trong các vết thương. Cứ thế cho đến khi đại thành?”
“Ngươi! Đây là võ kỹ bí truyền của gia tộc ta, sao ngươi biết?”
“Bí truyền khỉ mốc. Võ kỹ của ngươi là một võ kỹ không hoàn chỉnh. Nó là bước tu luyện đầu tiên của võ kỹ Hình Mây Thân Gió, một Thiên cấp võ kỹ rất không tầm thường. Ngươi nếu tu luyện đến bước thứ ba, gọi là Vô Thiên Vô Pháp, trên Cửu Giới này không mấy người giữ chân được ngươi”
“Thật sao!? Gia tộc ta chỉ có ghi chép về võ kỹ Phong Thần Ảnh, được coi là trấn gia chi bảo. Hình Mây Thân Gió gì đó ta không biết. Ngươi có đầy đủ bộ võ kỹ này không?”
“May mắn thay trong đầu ta sở hữu trọn vẹn bộ võ kỹ này.
Bước tu luyện thứ nhất, Vô Tung Vô Ảnh, tăng gấp 10 tốc độ di chuyển, khiến người khác không nhìn thấy thân ảnh của ngươi
Bước thứ hai, Vô hình vô tướng, luyện đến mức bản thân trở thành gió, lực lượng tấn công bình thường không làm tổn thương được ngươi.
Bước thứ ba, Vô thiên vô pháp. Không khí chính là gió. Gió ở quanh ngươi. Ngươi là chủ nhân của gió, sai khiến gió đánh giết đối thủ đến thần hình câu diệt.
Bộ võ kỹ này đủ để ngươi tu luyện và sử dụng cả đời. Nhưng còn phải xem biểu hiện của ngươi. Lập đủ chiến công mới có thể được truyền thụ. Ngươi nên nhớ, bộ võ kỹ này là Thiên cấp, giá trị của nó không thể đo đếm bằng Tinh thạch”
“Ta hiểu. Trước mắt ta tu luyện Phong Thần Ảnh, hay chính là Vô Tung Vô Ảnh là đủ rồi. Khi nào lập đại chiến công lại hướng môn chủ thỉnh cầu” Hồng Phát Nhi mắt sáng long lanh, mừng thầm trong lòng. Hắn không ngờ phía sau trấn gia chi bảo nhà hắn lại là một bộ Thiên cấp võ kỹ.
Trần Lương gọi cho Tuyết Hoa, nhắc nhở nàng để ý tới lá của Phong Vân Thạch Mộc, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Hồng Phát Nhi đứng cạnh nghe thấy mừng thầm trong lòng. Hắn lại không biết rằng, lí do Trần Lương phải căn dặn Tuyết Hoa để ý là bởi chính Trần Lương cũng sẽ tu luyện Hình Mây Thân Gió khi mà thu được Nhân Sinh của võ giả Phong thuộc tính.