Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 137: Chương 137: Lừa dối, dối lừa




Chờ đợi Ngạo Thiên hồi phục, Trần Lương cùng nó và Tiếu Ngạo đi đến Bát Hoang Nguyên Sinh. Hắn cũng cần luyện tập thêm thương pháp, đưa Hải Hoàng Thương đại thành.

Không Gian Truyền Tống của Tiếu Ngạo có thể đạt được khoảng cách tối đa 100 dặm, sau 3 lần truyền tống là đủ để bọn hắn bước chân vào Bát Hoang Nguyên Sinh.

Một đường tiến lên, Trần Lương đã tới gần vùng trung tâm được gọi là ám vực của Bát Hoang Nguyên Sinh.

Ám vực là một tòa núi rộng lớn không nhìn thấy biên giới. Muốn bước lên trên tòa núi đấy phải bay qua vực sâu ngàn trượng. Nhưng chân chính ám vực lại không phải phía trên núi, mà là trong lòng núi.

Muốn vào ám vực phải đi xuống vực sâu ngàn trượng, tìm đến lối vào mới chính thức nhìn thấy thế giới ám vực.

Đích đến của Trần Lương không phải quanh quẩn bên ngoài vùng trung tâm như Ngạo Thiên lúc trước mà là tiến vào ám vực.

Bay xuống nơi vực sâu ngàn trượng, Trần Lương dần cảm thấy tinh thần lực của hắn bị hạn chế hơn rất nhiều. Nơi đây có 1 loại khí ngăn cản tinh thần lực, khiến cho hắn cố hết sức cũng chỉ cảm nhận được 100 trượng xung quanh. Nhưng cố sức vậy rất mệt mỏi tinh thần, nên hắn chỉ để 3 trượng khu vực tinh thần lực, chủ yếu nhận biết cảnh vật bằng thị giác.

Mặt đất nơi vực sâu rậm rạp cây cỏ cao ngang đầu gối và rất ẩm ướt. Trần Lương lựa chọn bay cách đám cây một thước, đề phòng bị các loài yêu thú sống trong và trên mặt đất tấn công.

Tìm kiếm cửa vào ám vực tương đối khó khăn. Mùi vị ẩm thấp nồng nặc nơi này cũng hạn chế thính giác của Ngạo Thiên. Trần Lương chỉ có thể dò từng tấc đất, nhìn từng tấc cây.

1 tuần dò tìm, Trần Lương vẫn chưa thấy lối vào ở đâu. Được cái nơi đây tương đối an toàn, các loại thực vật, yêu thú đều không quá nguy hiểm.

Chợt Ngạo Thiên ngửi thấy mùi nhân loại tiến tới từ phía xa. Thân ảnh hắn hiện ra cũng là lúc hắn nhìn thấy đám người Trần Lương.

“Ồ, lại có người ở đây” Người kia nói

“Ngươi đang tìm lối vào ám vực?” Trần Lương hỏi

“Đúng vậy. Ngươi hẳn cũng vậy đi. Ngươi có muốn hợp tác cùng tìm cho nhanh? Ta tìm ở đây 5 ngày rồi”

“Đồng ý”

Vừa tìm kiếm, nam tử lạ mặt chủ động mở lời:

“Tại hạ tên Quang Hoàng, Huyền cấp nhất huyệt”

“Tại hạ Thủy Kính Tiên Sinh, Huyền cấp nhất huyệt. Ta nghe nói trong này hung hiểm vô cùng, ngươi mới nhất huyệt lại dám đi vào đây?” Trần Lương hỏi dò

“Tuy hung hiểm, nhưng trong ám vực có cơ duyên cho Quang thuộc tính tu sĩ. Khi nào vào được bên trong đạo huynh ắt sẽ hiểu. Ngươi hẳn cũng là quang thuộc tính đi?”

“Không, ta là ám thuộc tính. Ngươi hiểu rõ về ám vực?”

“Không hẳn là hiểu rõ. Sư tôn nói cho ta vào đây. 2 con yêu thú của ngươi đều đã trưởng thành hết chưa?” Từ khi gặp nhau, Quang Hoàng không ngừng liếc nhìn Tiếu Ngạo và Ngạo Thiên.

“Cái này không thể nói”

“1 Tam Nhãn Lang, 1 Đại Địa Ngưu Ma Vương. Ngươi không nên để lộ 2 con yêu thú này ra ngoài, kẻo trở thành mục tiêu công kích của thiên hạ.

“Đa tạ nhắc nhở”

Loại trừ những khu vực 2 bên đã tìm kiếm, sau 2 ngày bọn hắn cuối cùng đã tìm được lối vào là một hang động trông như miệng mãnh thú. 2 người bước từng bước đi qua lối vào sâu hun hút.

Tưởng chừng cuối đường phải là một nơi tối tăm không ánh sáng, hoặc là le lói một chút nhờ vào các loại quang thực vật hoặc quang thạch. Nhưng không ngờ, bước chân ra khỏi lối đi, Trần Lương và Quang Hoàng đều choáng ngợp bởi ánh sáng vô cùng mạnh phát ra từ 2 viêm dương trên cao.

“Ánh sáng mạnh quá, cái tên ám vực có vẻ không đúng lắm” Trần Lương nheo mắt nhìn 2 viêm dương nói

“Ánh sáng mang theo cả nhiệt lượng và phân diệt. Da của ta vậy mà có chút vừa đau vừa nóng như kiểu bị hỏa diễm thiêu đốt”

“Đứng xa như này đã bị ảnh hưởng, không biết đến gần còn đáng sợ như nào”

“Ngươi nói mình là Ám thuộc tính, vậy có muốn đi tiếp?” Quang Hoàng hỏi

“Đã đến thì đi một chút xem. Ta có người bằng hữu quang thuộc tính. Nếu nơi này phù hợp, sau này sẽ bảo hắn đến”

“Vậy chúng ta cùng lên”

Trần Lương vận chuyển nguyên khí bao bọc bên ngoài cơ thể, chống lại ánh hưởng của ánh sáng hủy diệt.

“Ngươi làm thế này chỉ sợ không đi xa được” Quang Hoàng nói

“Không có cách, khi nào nguyên khí suy giảm, ta sẽ trú dưới bóng cây để phục hồi. Ngươi đi trước, tránh chậm trễ cơ hội”

“Không sao, đến lúc ngươi suy yếu, ta còn có thể giúp”

“Vậy phải đa tạ đạo huynh rồi” Trần Lương chắp tay nói

“Tứ hải giai huynh đệ, gặp nhau là có duyên. Đạo huynh không cần khách khí” Quang Hoàng xua tay cười nói

Bọn hắn bước đi trên đồng bằng rộng lớn, khắp nơi là cỏ vàng bị đốt cháy bởi nhị dương. Trần Lương thử bứt lên 1 ngọn cỏ. Sức của hắn, có thể nhấc lên mấy vạn cân, vậy mà phải vận sức mới có thể bứt lên ngọn cỏ. Cho thấy được sự dẻo dai của cây cỏ nói riêng và thực vật nói chung ở nơi bị thiêu đốt bởi nhị dương như này.

Đi được nửa ngày, Trần Lương chỉ vào 1 cây đại thụ mọc đơn độc trong trời đất, nói:

“Ta vào kia nghỉ ngơi 1 lúc. Ngươi nên đi tiếp”

“Muốn đi xa, phải đi từ từ. Ta cũng nên nghỉ ngơi thôi. Sư tôn ta nói, cơ duyên ta cần ở phía cuối ám vực. Đi càng nhanh, càng dễ mất sức kèm bất cẩn”

“Tùy ngươi thôi” Trần Lương nhún vai

Cả đoàn tiến vào chỗ có bóng râm, tránh thoát khỏi ánh sáng hủy diệt chiếu thẳng vào người. Trần Lương ngồi xuống ăn vào 1 viên đan dược.

Thời gian nửa nén nhang, Trần Lương phủi người đứng dậy. Không phải hắn đã nghỉ ngơi xong, mà là xung quanh hắn đang có sự xuất hiện của 5 con yêu thú hình thỏ, được bao phủ bởi lớp lông màu đỏ.

“Ngươi có biết đây là loài yêu thú gì?” Trần Lương hỏi

“Ta cũng chưa thấy bao giờ” Quang Hoàng lắc đầu

“Có vẻ như bọn chúng chờ sẵn con mồi vào đây nghỉ ngơi là xông ra”

“Yêu thú trong đây đều không phải dạng vừa đâu. Cẩn thận”

Quang Hoàng vừa nói xong, 5 con hồng thố đồng thời đánh ra yêu ảnh tấn công con mồi. Đám người Trần Lương cũng không chậm chễ, ra đòn phản công.

Trần Lương cùng Chiến thần Atula kết hợp đánh ra 1 chiêu Hải Hoàng Thương. Thời điểm Trần Lương mới luyện thành Hải Hoàng Thương trong Ác Nhân Cốc, võ kỹ hình dạng đơn thuần là 1 đợt sóng. Lúc này, hình dạng đợt sóng đã có chút thay đổi, càng giống với 1 bàn tay của thần biển ập xuống đối phương. Cho thấy Hải Hoàng Thương của hắn đã đạt trung thành.

2 nhân 2 yêu, vừa vặn đánh hòa với 5 hồng thố. Tiếp tục lần thứ hai tranh phong bất phân thăng bại, hồng thố mới dùng đến thần thông thổ thuộc tính của mình.

Hồng thố cúi đầu, cuốc 2 chiếc răng thố của nó xuống đất. Ngay lập tức xuất hiện 5 địa thố to gấp 5 lần bọn chúng hiện ra, hung hăng lao đến dẵm về con mồi.

Đám người Trần Lương tiếp tục tấn công như lúc trước, bị phá hủy hoàn toàn bởi 5 địa thố.

“Chúng ta đánh không lại chúng, chạy thôi” Trần Lương hét lên

Không chờ đối phương đáp lại, Tiếu Ngạo đã dẫn Trần Lương cùng Ngạo Thiên na di rời đi. Quang Hoàng nhìn đối phương biến mất, bản thân cũng phóng người lên cao muốn tránh khỏi đám địa thố.

Không ngờ 5 địa thố nhún người, nhảy 1 phát vượt qua tốc độ bay của Quang Hoàng gấp nhiều lần. Mắt thấy đối phương gần tiếp cận mình, Quang Hoàng sau lưng hiện lên 2 đôi quang dực, tăng tốc độ của hắn vượt qua đám địa thố.

2 đôi quang dực này là thần thông của Quang Hoàng, giờ mới triển lộ.

Trần Lương không quan tâm gã nam tử tên Quang Hoàng kia sống chết thế nào. Dù sao đối phương cũng là Huyền cấp thất huyệt, không chết được. Vừa gặp mặt đã nói dối tu vi nhất huyệt, Trần Lương vốn đã không muốn đồng hành cùng tên này.

Không có Quang Hoàng bên cạnh, Trần Lương cũng không cần giả bộ bao bọc nguyên khí quanh thân. Đối phương không thật, Trần Lương cũng giả yếu xem hắn muốn làm gì. Tiếc là kịch hay chưa có hồi kết thì đã đường ai nấy đi.

“Muốn lừa ta, tuổi gì?!” Trần Lương hỉ mũi nói

Đang đi đường vắng bóng, không có một ai, đột nhiên Tiếu Ngạo điều khiển cặp sừng bay lên trời về phía trước. Không hiểu sao 2 chiếc sừng bay được 1 đoạn thì đứng yên bất động trên không trung.

Trần Lương biết có vấn đề, liền chém 1 thương hướng ngay phía trên cặp sừng. Trước mắt hắn hiện lên 1 yêu thú đầu chim, mình người, sau lưng có 2 cánh. 2 tay yêu thú đang nắm lấy 2 chiếc sừng của Tiếu Ngạo.

Nhân điêu há miệng, bắn ra một luồng sáng phá hủy thương khí, lại tiếp tục tấn công Tiếu Ngạo. Ngạo Thiên ngay lập tức sử dụng đệ tam nhãn đẩy đi luồng sáng.

Nhân điêu nhém đi cặp sừng, lần nữa thân hình lại biến mất. Đây không phải là lẩn trốn trong không gian, mà là năng lực quang thuộc tính của nhân điêu, Tàng Hình.

Tàng Hình chỉ tránh thoát được thị giác mà không thoát được không gian cảm giác của Tiếu Ngạo. Nó cũng không thoát được cảm ứng tinh thần lực của Trần Lương, đáng tiếc tinh thần lực của hắn bị triệt tiêu bởi hủy diệt quang mang từ nhị dương. Ngạo Thiên lúc này đã mở ra đệ tam nhãn, cũng nhìn thấy được Nhân Điêu.

Cặp sừng được giải thoát, Tiếu Ngạo tiếp tục điều khiển nó đuổi theo tấn công Nhân Điêu. Lần này Nhân điêu không bắt cặp sừng mà tránh thoát khỏi nó, bay về phía Trần Lương. Hắn tuy không nhìn được yêu thú nhưng dựa trên đường bay của cặp sừng cũng đoán được nhân điêu đang làm gì, ở đâu.

Trần Lương cùng Tiếu Ngạo cùng ra đòn tấn công về phía nhân điêu. Dường như khi tàng hình thì nhân điêu không thể bắn ra Yêu Ảnh hoặc quang cầu nên nó phải cấp tốc hiện nguyên hình, đánh ra Yêu Ảnh chống đỡ hợp công.

Lực công kích yếu, Yêu Ảnh của nhân điêu bị phá hủy khiến cơ thể nó nhận phải đòn tấn công, văng mạnh ra sau.

Biết bản thân không đánh lén được 3 kẻ này, Nhân Điêu không đắn đo biến đổi trạng thái bản thân phát sáng, cực tốc rời đi. Chuyên môn của nó là ám sát, không bao giờ lựa chọn đánh trực diện.

Trần Lương không đuổi theo, vì có muốn đuổi cũng không được, tốc độ bay của nhân điêu quá nhanh.

Nhìn Nhân điểu bay đi, Trần Lương lẩm bẩm:

“Nơi này khó ăn thật. 2 lần gặp yêu thú, 1 lần chạy, 1 lần sổng con mồi. Hèn gì không mấy người muốn vào. Vào đây chết lúc nào không biết”

Quả thật nếu không có Tiếu Ngạo, chỉ sợ Trần Lương đã bị nhân điêu tập kích đến chết.

Cất bước đi tiếp, qua nửa ngày, Trần Lương mới tìm thấy 1 cây to để nghỉ ngơi. Ở ngoài trời thời gian dài, da hắn cũng bắt đầu ửng đỏ. Bên dưới bóng cây còn có 1 tảng đá dài, cỏ mọc xanh mát, dường như được đặt đấy làm chỗ nằm nghỉ cho lữ khách qua đường.

Trần Lương ngồi xuống hòn đá nghỉ ngơi để lớp da bên ngoài hồi phục, nhưng vẫn không quên cảnh giới bên ngoài.

Ngồi một lúc, bóng cây râm mát cũng khiến tinh thần hắn được thả lỏng hơn. Trần Lương nằm xuống, đăm chiêu suy nghĩ về chiến tranh sắp tới.

Hắn không để ý thấy vừa nằm xuống, các ngọn cỏ đã di động, vươn dài hơn, chạm vào hắn nhiều hơn. Đột nhiên, một hàng cỏ dày quấn quanh cơ thể hắn, nhiều cây cỏ đâm vào người hắn, bơm chất tê liệt vào máu hắn.

Chưa dừng ở đó, tảng đá bỗng mọc ra 4 chân, cõng Trần Lương chạy thục mạng. Ngạo Thiên đuổi theo phía sau, không dám tấn công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.