Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 232: Chương 232: Phân Thân




Tiểu Cửu Giới, dưới bộ dáng tiểu nữ nhi đáng yêu, cười nói:

“Hầu gia, ngài cũng biết ta lười suy nghĩ, nào có thể nghĩ ra được cái gì”

“Cũng phải. Ngươi nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là to lớn nhất. Ngươi mà nghĩ thì bao nhiêu cho vừa. Ngồi xuống, kể chuyện ta nghe trăm vạn năm qua ngươi trải qua mấy đời chủ nhân rồi” Lục Nhĩ Hầu bỏ quên Trần Lương, muốn ngồi hàn huyên tâm sự với Tiểu Cửu Giới.

“Lục Nhĩ Hầu, ngươi bảo có cách thoát khỏi đây. Đấy là cách gì?” Trần Lương xen vào

“Tiểu tử này thật phiền quá. Muốn rời khỏi đây phải có Đào Tiên Quả. Ngươi lấy đâu ra Đào Tiên Quả. Ngươi làm quen với cuộc sống trong này đến hết đời đi” Lục Nhĩ Hầu vẫy tay xùy xùy đuổi Trần Lương

“Ý ngươi là quả này?” Trần Lương cầm lấy Đào Tiên Quả giơ hướng Lục Nhĩ Hầu

Vừa nhìn thấy Đào Tiên Quả, Lục Nhĩ Hầu vội chụp lấy hỏi:

“Ngươi có bao nhiêu quả?”

“Ngươi cần bao nhiêu? Làm thế nào Đào Tiên Quả giúp ta thoát khỏi nơi đây?” Trần Lương hỏi

“6 quả, ta cần 6 quả. Ngươi có không?”

“Có. Ngươi trước nói ta cách thoát”

“Ha ha ha, bị giam giữ ở chốn ngục tù này trăm vạn năm, cuối cùng cũng nhìn thấy thái dương. Chỉ cần ăn vào 6 quả đào tiên này, ta mới có thể lột xác trở thành chân chính Lục Nhĩ Hầu. Lúc đó, ta sẽ sở hữu một kiện bảo vật gọi là Thạch Đẩu Vân, có thể đưa chúng ta thoát khỏi nơi đây”

“Hầu gia bị ai hãm hại sao?” Tiểu Cửu Giới hỏi

“Đúng vậy. Cho nên ta mới bị trùng sinh ở nơi này”

“Có Thạch Đẩu Vân thì chúng ta ra được ngoài rồi. Chúc mừng Hầu gia” Tiểu hài nữ nở nụ cười đáng yêu

“Ăn 6 Đào Tiên Quả, ngươi sẽ nhận ta làm chủ nhân phải không?” Trần Lương hỏi

“Lão tôn không phải là Tiểu Bảo, không nhận bất kỳ ai làm chủ nhân. Ta đưa ngươi thoát khỏi đây, đã là đáp trả đầy đủ. Đi theo hỗ trợ ngươi là để lão tôn vui chơi. Nhanh đưa đào tiên cho ta”

Trần Lương gật đầu đồng ý, dù sao có thể thoát khỏi đây đã là tốt lắm rồi.

Lục Nhĩ Hầu nhận 6 Đào Tiên Quả từ tay Trần Lương, liền ăn như trẻ con ăn đào.

“Khà khà, lâu lắm mới lại được ăn đào tiên. Nhớ khi xưa, lão phu từng một lần ăn trăm quả, mỗi quả chỉ cắn 1 miếng liền bỏ”

“Năng lực của ngươi là gì?” Trần Lương hỏi.

“Ta đang ăn. Tiểu Bảo trả lời hộ lão gia” Lục Nhĩ Hầu một bộ dáng thưởng thức đào tiên, không quan tâm Trần Lương.

“Con mẹ nó, thái độ gì thế” Trần Lương mặt nổi gân đen, thầm chửi thề “Đây là cách ngươi đối xử với người cho ăn sao. Mà thức ăn là Đào Tiên Quả, tiên dược chân chính đấy”

“Năng lực chủ yếu của Hầu gia nằm ở lục nhĩ. Hắn có thể nghe hiểu mọi thứ trên thế gian” Tiểu Cửu Giới nói

“Nghe hiểu mọi thứ, nghĩa là sao?” Trần Lương thắc mắc

“Ta biết được vị trí của bảo vật và tác dụng của nó” Lục Nhĩ Hầu nói vào điểm mấu chốt.

“Ý là ngươi biết chỗ của bất kỳ bảo vật nào?” Trần Lương ngạc nhiên hỏi

Lục Nhĩ Hầu thả ra một bộ dáng thong dong ăn uống, không trả lời. Trần Lương đành rời mắt khỏi thạch hầu, quay nhìn tiểu hài nữ

Tiểu Cửu Giới cất giọng thánh thót:

“Hầu gia chỉ có thể nghe được tiếng bảo vật trong một khoảng cách nhất định. Khoảng cách bao xa thì phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Thông thường là trăm dặm khoảng cách”

“Năng lực này hay đấy, rất có ích. Còn gì khác không? Chiến lực thì sao?” Trần Lương hỏi tiếp

“Lục Bảo chúng ta sinh ra không phải để đánh nhau. Ở trạng thái nguyên bản hiện tại, Hầu gia cứng rắn đứng đầu thế gian nhưng lục nhĩ chưa hoạt động. Sau khi ăn 6 Đào Tiên Quả, lục nhĩ được kích hoạt, nhưng mức độ cứng rắn lại giảm đi trăm lần. Hầu gia càng không có năng lực tấn công, không có nguyên khí, không điều khiển được linh khí, chỉ có thể cầm vũ khí đập kẻ địch. Rất vô dụng”

“Ngươi nói ai vô dụng?” Lục Nhĩ Hầu ánh mắt sắc bén nhìn Tiểu Cửu Giới.

“À không. Nói về khoản tìm kiếm bảo vật, Hầu gia nhận số 2 thì không ai dám nhận số 1, hì hì” Tiểu hài nữ phân bua.

“Ta ăn xong rồi, chuẩn bị rời đi thôi”

Lục Nhĩ Hầu vừa dứt lời, cơ thể nó đột nhiên xuất hiện vô số vết rạn nứt. Sau 1 khắc, cơ thể thạch hầu sụp đổ thành trăm ngàn mảnh vỡ, để lộ ra một tiểu hầu to bằng đầu người ở bên trong.

Tiểu hầu có lông màu vàng cam, trông không khác gì một con khỉ phổ thông. Chỉ có điều, lục nhĩ trên đầu nó đúng là của Lục Nhĩ Hầu rồi, không sai vào đâu được.

Diễn biến huyền ảo xảy ra trước mắt Trần Lương. Trăm ngàn mảnh vỡ không rơi xuống đất, mà bay lên không trung, xắp xếp theo một thứ tự nhất định, dần hình thành nên một đám thạch vân màu xám bạc.

Thạch vân thành hình, liền di chuyển xuống dưới bên cạnh Lục Nhĩ Hầu. Nó vuốt ve thạch vân, nói:

“Đây là Thạch Đẩu Vân, sinh ra từ chính cơ thể của ta. Bọn ta tuy hai mà một, chỉ nghe lệnh một mình ta”

“Hay lắm, chúng ta mau rời khỏi đây. Ta cần trở về có chuyện gấp”

“Trước khi rời đi, có 2 vấn đề ngươi nên nghe. Thứ nhất, cây côn đằng kia có vấn đề. Có kẻ ngoài kia luôn biết được vị trí của nó”

Trần Lương nhìn về Vô Lượng Côn. Hắn ngay lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, cũng hiểu vì sao Vô Lượng Tộc lại phát hiện được hắn đang cầm trong người Vô Lượng Côn.

“Vấn đề thứ hai là gì?”

“Vấn đề thứ 2, ta muốn hỏi ngươi còn Đào Tiên Quả không? He he”

“Hết rồi. Ngươi vừa ăn 6 gia tài, 6 đại bảo vật đấy. Mau chỉ cho ta vị trí các đại bảo vật khác để gỡ vốn”

“Đáng tiếc. Vận may của ngươi đúng là có hạn”

“Liên quan gì vận may của ta?” Trần Lương hỏi

“Ngươi có biết cũng vô ích, dù sao đào tiên cũng không còn. Sau này có lại nói”

Trần Lương giận tím mặt, cảm giác con tiểu hầu này cố ý chơi hắn

“Ta vẫn còn 1 quả, nhanh nói vấn đề”

“Lão tôn biết ngay mà, tiểu tử nhà ngươi muốn qua mặt Hầu gia còn phải đi 10 vạn 8000 dặm nữa”

Trần Lương cầm Đào Tiên Quả trên tay, lên tiếng thúc giục Lục Nhĩ Hầu:

“Hầu gia, mời nói nhanh”

Nhìn thấy đồ ăn ưa thích, mắt Lục Nhĩ Hầu sáng lên, nói:

“Ta còn có 1 năng lực khác ngoài lục nhĩ, đó là sao chép. Sau khi ăn Đào Tiên Quả trên tay ngươi, ta có thể sao chép toàn bộ cơ thể ngươi, từ nhục thân, trí nhớ, năng lực chiến đấu. Chính xác là ta biến thành ngươi”

“Ngươi có thể biến thành bất kỳ ai sao?” Trần Lương vội hỏi

“Không. Ngươi nhỏ 6 giọt máu của ngươi vào Đào Tiên Quả. Ta ăn xong sẽ có thể biến thành ngươi. Năng lực này chỉ áp dụng được cho 1 người. Sau khi ăn Đào Tiên Quả có máu của ngươi, ta dù ăn Đào Tiên Quả có máu người khác cũng không có tác dụng, chỉ có thể biến thành ngươi”

“Lúc biến thành ta, ngươi có giữ năng lực của lục nhĩ không?”

“Tất nhiên là không. Biến thành ngươi thì chỉ có năng lực của ngươi. Ngoài ra có 1 hạn chế. Sau khi thay đổi giữa 2 hình dạng thì trong vòng 12 canh giờ, ta không thể biến thân sang hình dạng khác. Cơ thể nhân loại của ngươi quá yếu đuối, rất dễ tử vong”

“Nếu ngươi chết thì sao?”

“Thì ta sẽ lại thai nghén trăm vạn năm rồi hồi sinh ở 1 nơi nào đó”

“Cơ thể này của ngươi cứng lắm sao?” Trần Lương nhìn trước mặt hắn là 1 con tiểu hầu vô cùng yếu nhược, không khác gì 1 loài động vật, không thấy cứng rắn ở điểm nào.

“Hừ. Cơ thể ta hiện tại, cho dù kém xa lúc trước, nhưng vẫn là Thạch Hầu Chi Vương, không người có thể phá. Tiểu tử dành toàn lực tấn công ta xem” Lục Nhĩ Hầu giang 2 tay thách thức.

Trần Lương bán tín bán nghi, để Tiểu Cửu Giới đưa cả 3 tới 1 nơi hoang vắng rồi tấn công bằng Cửu Vĩ Hắc Long.

[Các web truyện đăng sau fanpage 1 chương. Fanpage đăng nội dung gốc: fb.com/talaacnhan ]

Lục Nhĩ Hầu không làm ra bất kỳ hành động phòng thủ nào, chỉ đứng yên tại đó, thản nhiên nhận toàn bộ công kích từ đối phương.

Cửu Vĩ Hắc Long biến mất, Lục Nhĩ Hầu quả nhiên không có bất kỳ tổn hại nào. Nó nhếch mép nói:

“Không cần thăm dò, cứ mạnh dạn mà tấn công. Lão tôn đã nói, cứ thế mà làm, ắt thành công”

Trần Lương tiếp tục chuyển sang dùng Hải Hoàng Thương kết hợp Hủy Diệt Nguyên Khí. Ngàn vạn mũi thương đâm về phía Lục Nhĩ Hầu cũng không hề làm hắn có bất kỳ vết xước nào trên người.

Cái này quả thực khiến Trần Lương phải lau mắt nhìn. Cho dù Địa cấp đại viên mãn mà nhận đòn tấn công của hắn cũng phải khốn đốn ít nhiều, nào có thể nhở nhơ như Lục Nhĩ Hầu.

“Được rồi, phát cuối cùng”

Đế Nhất dần thành hình. Nhục thân hiện tại của Trần Lương giúp hắn toàn lực thi triển Đế Nhất mà không còn phải cố kỵ phản lực.

Mức độ nguyên khí hiện tại cũng đã dồi dào để mọi đòn tấn công đều kích hoạt Đạo Thần Thông Hủy Diệt Nguyên Khí, không cần phải lúc dùng, lúc không như lúc trước.

“Rầm”

Một vụ nổ lớn phá toái không gian, bạo tạc đại địa vang lên trong Tiểu Cửu Giới. Thiên địa nơi đây quá yếu, dẫn đến vụ nổ lan xa tới cả chục dặm.

Còn may nơi đây hoang vắng tới cực điểm, trăm dặm xung quanh đều không có mấy sinh vật sống.

Vụ nổ tan đi, Lục Nhĩ Hầu đã chứng minh được cho Trần Lương thấy cơ thể nó cứng rắn như nào. Trên thân nó vẫn hoàn toàn không có bất kỳ vết tích gì.

“He he, ngươi còn chưa đủ tuổi ăn được lão tôn”

Trần Lương không cất đi chiến thương, mà nhỏ máu của mình vào Đào Tiên Quả đưa cho Lục Nhĩ Hầu.

Nó lại ăn ngon lành. Nuốt xong miếng cuối cùng, cơ thể Lục Nhĩ Hầu trong tích tắc biến thành bộ dáng y như Trần Lương.

“Ngạc nhiên chưa” Trần Lương giả cười nhí nhố

“Cầm lấy” Trần Lương tung 1 chiến thương cho Lục Nhĩ Hầu, trên tay hắn cầm 1 thanh tương tự, y nguyên phẩm chất.

Không nói lời thừa, Trần Lương lao vào cận chiến với Lục Nhĩ Hầu.

Hai bên chiến đấu trăm hiệp bất phân thắng bại. Trần Lương càng đánh càng chăm chú, tung mọi chiêu thức có thể, áp dụng mọi thủ đoạn dùng được. Nhờ luyện tập Triệt Quyền Vô Gian Đạo, kỹ năng cận chiến của hắn càng cao hơn trước nhiều, nhưng vẫn không thể chèn ép đối phương.

Mà phía bên kia, Lục Nhĩ Hầu từ đầu tới cuối đều thong dọng tự tại, cười nói:

“Đánh cận chiến, ngươi phải gọi ta là lão tổ tông”

Lục Nhĩ Hầu một mực hưởng thụ chiến đấu. Đã từ rất lâu rồi hắn mới có cơ hội được thư giãn gân cốt.

Trần Lương không còn thăm dò nữa, mà toàn lực chiến đấu. Đạo Thần Thông Đế Vương Đạo, Chiến thần Atula, Hình Mây Thân Gió đều đã được thi triển đến tận cùng. Lục Nhĩ Hầu lại chỉ cần dùng Chiến thần Atula để phòng thủ, múa thương chặt chẽ đến giọt nước không lọt.

Đánh mãi không thắng, Trần Lương lùi lại, trực tiếp sử dụng Đế Nhất. Phía bên kia, một Đế Nhất cũng hiển hóa ngưng thực, uy áp kinh người không kém gì chính chủ. Song phương đồng thời phóng Đế Nhất lao vào nhau.

“Rầm”

Vụ nổ từ trung tâm lan ra tới mấy chục dặm. Sóng âm chấn động khiến cả 2 Trần Lương phải lùi lại mấy bước.

“he he. Muốn dùng đến Huyết Khởi Chú không?” Lục Nhĩ Hầu nhởn nhơ nói

“Không cần nữa, như này là rất tốt rồi. Khi ta tăng tu vi, ngươi có tăng theo không?”

“Có. Ta sẽ luôn luôn giống ngươi”

“Hay lắm. Vừa có năng lực tìm kiếm bảo vật, lại vừa có chiến lực tương đương ta …”

“Ta mạnh hơn” Lục Nhĩ Hầu chen ngang

“…”

“Được rồi, ngươi mạnh hơn ta, lại có cơ thể cứng rắn vô song. Chúng ta sẽ tha hồ thu nhặt bảo vật về tay”

“Ngươi còn Đào Tiên Quả nữa không?” Lục Nhĩ Hầu hỏi

“Ngươi lại có năng lực gì?” Trần Lương hỏi chờ mong

“Không, ăn cho ngon miệng thôi, hehe ” Lục Nhĩ Hầu cười

Trần Lương giận tím người, nói:

“Hết rồi. Mau đưa ta rời khỏi đây. Chúng ta đi giết người”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.