Lục Nhĩ Hầu đâm sầm vào viêm dương tạo ra một vụ nổ chói lòa thiên địa. Thời điểm sinh mệnh lực sắp tắt, Lục Nhĩ Hầu thoát khỏi hình dạng Trần Lương, biến trở về chân chính hình dạng của nó, hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất kỳ hư tổn nào.
Một năng lực khác của Lục Nhĩ Hầu mới nói cho Trần Lương, đó là khi thay đổi giữa 2 hình thái, mọi hư tổn đều sẽ biến mất không còn gì.
Thời điểm Trần Lương lao vào viêm dương như thiêu thân lao vào đống lửa, toàn bộ khán giả như nín thở quan sát, mỗi người 1 cảm xúc.
Người của Khai Thiên Môn hiển nhiên vô cùng lo lắng. Người của Song Long Phái lại sung sướng hả hê. Người không liên quan thì tò mò hóng biến.
Lục Nhĩ Hầu đi vào Tiểu Cửu Giới, Trần Lương chui ra khi lực phá hoại của vụ nổ gần tan. Khói bụi tan đi, ánh sáng hủy diệt chớm tắt, Trần Lương hiện ra không chút tổn hại, hét lên:
“Quá yếu, không đủ gãi ngứa. Ngươi có át chủ bài nào tung hết ra”
Toàn bộ đấu trường nghị luận ầm ĩ
“Tên này sao lại không có bất kỳ vết thương nào?”
“Hắn là bất tử chi thân à?”
“Không thể tin nổi”
“Tà môn, quá tà môn”
“Yêu thuật, chắc chắn là yêu thuật”
Vô Khai Phong không nói gì, nhưng lại là người chấn động nhất, lo lắng nhất. Hắn nhất thời không biết phải làm ra đối phó như nào khi các võ kỹ mạnh nhất đều đã được thi triển. Kẻ địch càng đánh càng khỏe, còn vết thương trên người hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
Một lần nữa đánh ra 6 hỏa tiễn, Vô Khai Phong muốn nhìn kỹ sự biến mất của kẻ địch.
Đáp trả lại, Trần Lương sử dụng Đế Nhất đối đầu. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn kích hoạt đặc kỹ thứ nhất của Khuyển Dạ Xoa, lấy ra Yêu Ảnh của Ngạo Thiên tấn công.
Đế Nhất đụng độ hỏa tiễn thứ nhất, cùng nhau nổ tan tành. Yêu Ảnh đi theo sau Đế Nhất, không động chạm vào hỏa tiễn nào, giữ nguyên khí thế hướng về Vô Khai Phong.
Trần Lương đang mặc Bá Vương Quỷ Diện Giáp, 5 hỏa tiễn đâm vào hắn hoàn toàn không gây ra bất kỳ tổn thương nào. Tộc trưởng Khải Hoàng gia tộc, tu vi Địa cấp đại viên mãn, có hỏa thuộc tính tấn công còn không gây được tổn hại cho Trần Lương, thì Vô Khai Phong hoàn toàn không có tuổi.
Cho dù không có Lục Nhĩ Hầu, Trần Lương cũng chắc đến 9 phần có thể thủ hòa. Nhưng mục tiêu của hắn không phải chỉ là chiến thắng trong đợt thách đấu này, mà muốn loại bỏ Vô Khai Phong.
Chỉ khi Vô Khai Phong chết, thì Song Long Phái mới thực sự không còn khả năng quấy phá, đe dọa nến an nguy của Khai Thiên Môn.
Chống đỡ Yêu Ảnh khiến thương thế trên người Vô Khai Phong càng trở nên nghiêm trọng hơn. Vết thương từ hỏa độc lại đang không ngừng lan ra. Chiến lực của hắn hiện rơi xuống chỉ còn một thành.
Vô Khai Phong nhìn đối thủ không nhận bất kỳ vết thương nào, tâm tình rơi vào đáy cốc của tuyệt vọng. Cho dù phân tán sức mạnh ra 6 hỏa tiễn, lại mất đi Tinh linh hóa hình, thì mỗi hỏa tiễn đều tương đương với 1 đòn tấn công của Địa cấp sơ kỳ, không thể bảo là yếu được.
Hắn đành thay đổi chiến thuật, từ bỏ tấn công từ xa. Phi người về phía Trần Lương, Vô Khai Phong muốn cận chiến để quan sát rõ ràng đối thủ dở trò gì.
Mất đi Tinh linh hóa hình là mất đi 1 trợ thủ đắc lực, đối phương lại sở hữu Tinh linh hóa hình có 6 cánh tay, cận chiến càng bất lợi, nhưng Vô Khai Phong không còn cách nào khác. Dù thế nào cũng phải thử.
“Muốn chơi cận chiến sao, ngươi sẽ càng chết nhanh hơn thôi” Trần Lương thu Chiến thần Atula lại, một mình chĩa mũi thương về kẻ địch, sẵn sàng nghênh chiến.
Vô Khai Phong cùng Trần Lương chiến đấu bất phân thắng bại. Nhưng 1 bên thì thoải mái vung thương, một bên lại càng lúc càng suy yếu.
Mặc dù phi thường cố gắng, nhưng bản thân đã rơi vào sức tàn lực kiệt, Vô Khai Phong đành nói:
“Đánh tiếp cũng vô ích, chúng ta hòa thôi. Khai Thiên Môn giành chiến thắng chung cuộc”
“Không thể hòa. Ta phải đánh với ngươi đến khi định ra thắng bại. Song Long Phái đằng nào cũng thua, vậy ngươi nhận thua đi, tránh để lâu vết thương càng thêm trầm trọng” Trần Lương mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ta chỉ là đang dành một nửa sức mạnh ngăn chặn thương thế. Nếu ngươi còn không biết điều. Ta sẽ dồn toàn bộ sức mạnh tấn công. Đến khi đó ngươi đừng có hối hận” Vô Khai Phong tức giận nói.
Hắn đường đường là người đứng đầu Song Long Phái, đến đây để đòi lại công bằng, lấy lại uy phong cho Song Long Phái, sao có thể nhận thua kẻ thù được.
“Cứ cho là ngươi nói thật, vậy ta cũng tung toàn bộ sức mạnh ra chiến với ngươi” Trần Lương gọi ra Chiến thần Atula, cầm 6 thanh Thiên Thánh Khí đồng thời tấn công kẻ địch.
Đến lúc này, Vô Khai Phong không thể không lùi lại. Trần Lương lập tức đuổi theo tấn công. Vô Khai Phong vừa lùi vừa chống đỡ, vất vả vô cùng.
Nhân mã Song Long Phái toàn bộ như chìm xuống đáy cốc. Bọn hắn bừng bừng khí thế tiến vào lãnh địa kẻ thù, quyết đòi lại cả vốn lẫn lãi. Thật không ngờ lúc này đây lại rơi vào bại cục như này.
Hỏa độc bắt đầu công phá ngày càng dữ dội. Vô Khai Phong giờ mới hiểu kẻ thù không tung ra Tinh linh hóa hình, hoàn toàn là vì muốn câu giờ, để cho hắn không thể không nhận thua.
Vết chém trên người Vô Khai Phong càng ngày càng nhiều. Áo giáp nhận vô số vết chém, đã tàn phá gần như sắp hỏng. Hắn cắn môi đến bật cả máu, hét lên:
“Ta nhận thua”
1 câu này, Vô Khai Phong đã phải dùng toàn bộ dũng khí để thốt ra, hoàn toàn là bị ép buộc trước nguy cơ tử vong hiện rõ trước mắt.
Lời nói vừa cất lên, Trần Lương không kịp dừng tay, mũi thương quẹt ngang họng Vô Khai Phong. Vết thương sâu tới 1 tấc. Với Địa cấp võ giả, vết thương này không tính là gì. Nhưng cơ thể Vô Khai Phong đã triệt để kiệt kuệ, không còn khả năng tự cầm máu, tự chữa lành vết thương. Vì vậy máu từ cổ hắn chảy thành tia.
Đối thủ đã nhận thua, Trần Lương cũng không thể làm gì khác. Hắn nhìn kẻ thù rớt khỏi không trung, rơi xuống đất, tặc lưỡi nói:
“Tiếc thật, không thể tự tay kết liễu hắn, đành để hỏa độc giải quyết vậy”
Vết thương của Vô Khai Phong nặng hơn Ngưu đại trưởng lão rất nhiều. Ngưu đại trưởng lão chỉ bị thương bởi hỏa độc 1 lần, và rất nhanh chóng trở về chữa thương. Còn Vô Khai Phong bị Trần Lương câu kéo thời gian quá lâu, lại còn bị đánh trọng thương thêm nhiều.
Trần Lương chắc đến 9 phần Vô Khai Phong sẽ không sống nổi.
Môn phái bại trận, trưởng phái rơi vào thập tử nhất sinh. Song Long Phái đã bại triệt để.
Trần Lương trở về trong tiếng hò reo vang dội của toàn bộ thuộc hạ Khai Thiên Môn.
“Môn chủ anh minh thần võ, vô địch thiên hạ”
“Anh minh thần võ, vô địch thiên hạ”
Lối đi ngược lại, nhân mã Song Long Phái vội vàng chạy tới bên cạnh trưởng phái của bọn hắn, cấp tốc sơ cứu, chữa thương.
Khải Huyền tự mình phi thân lên cao, hét lớn:
“Môn chủ Khai Thiên Môn giành chiến thắng trước trưởng phái Song Long Phái. Dẫn đến Khai Thiên Môn giành chiến thắng chung cuộc trước Song Long Phái”
“Hu ray, hu ray” Trên dưới Khai Thiên Môn vui mừng hò reo.
2 bên thỏa thuận là ngay giữa thanh thiên bạch nhật, ngàn người làm chứng. Khai Thiên Môn không cần phải làm thủ tục gì, vang lên khúc ca khải hoàn, cùng nhau trở lại Kinh Châu, trở về Phủ Thành Chủ tổ chức ăn mừng.
Trần Lương đến thu lại kiện Bán Thần Khí đã đưa cho Hoàng Long. Hắn tiếc nuối trả đồ vật, nói:
“Thật tiếc chưa có cơ hội sử dụng Bán Thần Khí”
“Ha ha, đại tướng quân nếu trở thành người của Khai Thiên Môn, rất nhanh sẽ được sử dụng”
“Ta sẽ cân nhắc lời nói của môn chủ” Hoàng Long mỉm cười nói.
Khai Thiên Môn tổ chức ăn mừng 1 ngày 1 đêm. Chiến thắng Song Long Phái không mang lại bảo vật hay Tinh thạch gì cho Khai Thiên Môn, nhưng uy danh tại Giang Đông Quốc càng được củng cố lên bội phần. Đáng tiếc màn đấu võ lôi đài này diễn ra quá nhanh, không nhiều người biết đến, nếu không còn lan ra cả Phạm Thiên Vực. Nhưng quan trọng hơn, niềm tin của thuộc hạ vào môn chủ của bọn hắn càng được củng cố qua mỗi lần sóng gió đến với Khai Thiên Môn.
Các cụ có câu “Niềm vui ngắn chẳng tày gang”. Trường hợp của Khai Thiên Môn đúng là như vậy. Bọn hắn men rượu còn chưa tan, đã phải nhận một đợt tấn công dữ dội, rung chuyển trận pháp phòng hộ.
Một tiếng nổ vang trời bên trên Phủ Thành Chủ đánh thức toàn bộ người của Khai Thiên Môn. Kèm theo đó là trận pháp phòng hộ bị đánh cho gần tan, khiến Trần Lương phải vội vàng tiến tới nơi bị tấn công.
Tưởng chừng kẻ địch phải có thiên quân vạn mã mới làm rung chuyển được trận pháp như vậy, không ngờ trước mặt chỉ có 1 người, trông bên ngoài là một trang nam tử, tuổi trẻ tuấn kiệt, phong thái phi phàm.
Chỉ có 1 người, lại khiến Trần Lương càng thận trọng hơn, nói:
“Tiền bối, không biết Khai Thiên Môn đã mạo phạm điều gì?”
“Các ngươi không mạo phạm điều gì, thậm chí chúng ta còn sắp trở thành hảo hữu” Vị nam tử lạ mặt nói cười thân thiện.
“Mong tiền bối nói rõ hơn”
“Để các ngươi đỡ mất công đoán mò và làm ra hành động sai lầm. Ta sẽ giới thiệu luôn, lão phu là Hoắc Nam Thiên Giả, đến để bảo hộ Khai Thiên Môn”
Trần Lương chấn động tinh thần. 2 chữ “Thiên Giả” sau tên chỉ dành cho cấp bậc Thiên cấp nhân vật. Từ khí thế của đối phương, Trần Lương quả thật đã tin tới mấy phần.
“Tiền bối, không biết Khai Thiên Môn có phúc phận gì lại được tiền bối bảo hộ”
“Ta nghe nói Khai Thiên Môn có rất nhiều Bán Thần Khí. Lão phu mới lên Thiên cấp được 100 năm, còn chưa có kiện Bán Thần Khí nào. Vừa hay được Khai Thiên Môn tặng cho, vậy ta tất nhiên nên có quà cảm ơn các ngươi rồi”
“Tiền bối là nghe ai nói bừa vậy?” Trần Lương đã là mặt xám như tro.
“Cái này ngươi không cần biết. Nhưng ta đã kiểm tra và nhiều người xác nhận. Tốt nhất ngươi nên thành thực một chút. Tâm trạng ta đang rất vui, sẽ không làm khó các ngươi. Không cần biết Khai Thiên Môn có bao nhiêu Bán Thần Khí, ta sẽ chỉ lấy đi 3 kiện. Và từ nay, Khai Thiên Môn sẽ nằm dưới sự bảo hộ của ta. Kẻ nào dám động đến Khai Thiên Môn, ta sẽ hủy diệt toàn bộ tông môn, gia tộc của hắn. Vậy là từ nay, các ngươi có thể kê cao gối ngủ ngon rồi” Hoắc Nam Thiên Giả cười nói.
Trần Lương nhất thời không biết phải nói sao. Phan Phụng, Linh Linh bay tới, nghe được Trần Lương thuật lại, tâm trạng liền rơi xuống đáy cốc.
Tiệc mừng còn chưa tan, vận hạn đã gõ cửa.