Ý định của Tuyết Phi trong thời gian tới là tu luyện Thời Gian Võ Kỹ. Tu sĩ sở hữu thời gian thuộc tính hiếm có vô cùng, tìm kiếm Thời Gian Võ Kỹ để tu luyện càng là như mò kim đáy biển. Tuyết Phi không biết nơi nào có Thời Gian Võ Kỹ để học. Cha nàng cũng tương tự, chỉ có thể dựa vào 1 thân kiếm pháp mà chiến đấu.
Trần Lương xem lại trí nhớ của Cung Thừa Hy. Hắn không đọc được bộ Thời Gian Võ Kỹ nào, nhưng còn may là lại biết nơi nào có thể học được.
Tại một nơi hẻo lánh trên Lý Đế Vực, có một môn phái tầm trung, chuyên trồng và kinh doanh linh dược, tên là Nhã Nhược Phái. Tên gọi của nó được lấy từ tên của người sáng lập ra môn phái.
Để trồng được linh dược với số lượng lớn, với nhiều loại giá trị cao, dĩ nhiên nơi này linh khí dồi dào, đất đai màu mỡ. Lí do nó hẻo lánh, ít người là bởi Nhã Nhược Phái đã độc chiếm cả vùng đất này làm của riêng, đánh đuổi tất cả những người đến đây sinh sống.
Gọi Nhã Nhược Phái là môn phái tầm trung là bởi số lượng thành viên chính thức không nhiều, nhưng ai nấy đều có chiến lực mạnh mẽ vô cùng. Đặc biệt, một phần ba thành viên chính thức sở hữu Thời gian thuộc tính với các loại võ kỹ thần bí khó lường. Ngay cả các đại môn phái cũng không muốn cùng bọn hắn làm đối thủ.
Lấy Thời gian làm thế mạnh, nên Nhã Nhược Phái mới có thể độc chiếm cả 1 vùng linh khí dồi dào và phát triển mạnh trồng trọt linh dược.
Cung Thừa Hy từng chiến đấu với trưởng phái Nhã Nhược Phái đến bất phân thắng bại. Đến lúc ăn trái đắng, bị chém rụng 500 năm thọ nguyên, hắn mới thực sự hiểu được sự nguy hiểm của Thời gian Chưởng khống giả.
Một đường đi đến nơi, Tuyết Phi cùng Trần Lương đã có mặt tại cửa vào dưới chân núi của Nhã Nhược Phái.
Theo nguyên tắc bất thành văn, khi đi vào nhà của người khác thì không nên phi hành trừ khi có sự đồng ý của chủ nhà. Điều này là để giúp chủ nhà dễ quản lý người ngoài đến. Còn nếu mục đích đến là để gây thù chuốc oán thì cũng không cần theo phép tắc này.
Gần cửa vào có 1 ngôi nhà nhỏ, dùng để đón tiếp người ngoài tới trình bày mục đích lên Nhã Nhược Phái. 2 người đi tới gặp 1 người ngồi canh, nói:
“Chào người huynh đệ”
Người này đang đọc sách, ngước nhìn 2 kẻ mới đến. Cặp mắt của hắn liếc rất nhanh qua người nam nhân và dừng lại ở người nữ nhân với dung nhan kiều diễm.
“Các ngươi muốn gì?” Người này mắt không rời Tuyết Phi, nói
“Bọn ta muốn gặp trưởng phái của các ngươi” Trần Lương nói
“Ngươi có hẹn trước không?” Người này nhìn Trần Lương, nói
“Không có”
“Trưởng phái rất bận. Nếu không có hẹn trước thì mời về cho”
“Ta muốn bán Thời Linh Thổ”
“Ngươi có Thời Linh Thổ?” Người canh gác ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy, 100 cân”
“Được được. Nhưng người phụ trách thu mua thời gian bảo vật là Phu Phu trưởng lão, không phải trưởng phái”
“Cũng được, mời dẫn đường” Trần Lương nói
Thời Linh Thổ là loại đất được hình thành tại nơi có sự chênh lệch về thời gian. Trong Tiểu Cửu Giới, Trần Lương đã mấy lần sử dụng Tuế Nguyệt, khiến cho đường đất cách Thiên Đạo Mộc 100 trượng dần trở thành Thời Linh Thổ.
Tác dụng chủ yếu của Thời Linh Thổ là dùng làm nguyên liệu chính cho thời gian trận pháp. Các loại thời gian bảo vật đều là hiếm có khó tìm. Với 1 thế lực dùng thường xuyên thời gian trận pháp như Nhã Nhược Phái, các loại bảo vật không gian nói chung và Thời Linh Thổ nói riêng, đều rất được coi trọng.
Tuyết Phi cùng Trần Lương được dẫn tới gặp 1 vị nam tử thư sinh, có hình tia sét trên trán.
“Trưởng lão, 2 vị đây tới bán Thời Linh Thổ”
“Mời ngồi, mời ngồi” Nam tử thư sinh dẫn 2 người ra 1 chiếc bàn nhỏ, trên đó có sẵn 1 ấm trà và mấy cốc nước.
“Tại hạ là Điệt Viên, 2 vị đây xưng hô thế nào?”
“Tại hạ Trần Lương, đây là thê tử của ta, Tuyết Phi”
“Thê tử của Trần huynh quả là 1 mỹ nhân. Trần huynh thật có phúc, khiến Điệt mỗ vô cùng ngưỡng mộ. Mong rằng phu nhân tương lai của ta cũng sẽ được như Tuyết Phi cô nương”
“Ngươi chưa lập gia thất?” Trần Lương hỏi
“Haha, suốt ngày làm nông dân trồng rau, ta lấy đâu ra thời gian đi tìm đạo lữ” Điệt Viên cười trừ.
“Ngươi trông trẻ thế này, cũng không cần vội ngày một ngày hai”
“Đúng rồi. Lấy sớm khổ sớm. Ta nhìn mấy vị sư huynh có thê tử vào cái là không đi được đâu. Phu nhân bảo đi hướng đông là cấm dám đi hướng tây. Như ta đây, tự do ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tha hồ ngắm các tiên cô tiên tử. Cuộc sống như vậy mới gọi là tiêu dao tự tại, hưởng thụ nhân sinh”
“Nhân sinh vô thường, mỗi người lựa chọn chính mình đường đi. Biết đủ thì luôn vui, tham nhiều ắt lo lắng. Biết sống thì lúc nào cũng vui”
“Hay cho 1 câu “biết đủ thì luôn vui, tham nhiều ắt lo lắng“. Trần huynh không chỉ có một thân tu vi thâm hậu, còn cái nhìn thế gian rất sâu sắc”
“Tu vi của ngươi cũng không kém”
“Không dám so sánh. Trần huynh có thể tự tin cùng phu nhân mang theo 100 cân Thời Linh Thổ đến đây, chứng tỏ huynh có bản lĩnh hơn người” Điệt Viên cười nói.
“Được rồi, vào việc chính. Các ngươi thu mua Thời Linh Thổ như thế nào?”
“Trần huynh xin cho xem một ít Thời Linh Thổ. Ta cần đánh giá chất lượng mới có thể báo giá chính xác”
Trần Lương lấy ra 1 nắm đất, đưa cho Điệt Viên. Hắn kiểm tra một lúc, ngạc nhiên nói:
“Thời Linh Thổ này không phải quá lâu năm, nhưng chênh lệch thời gian lại tương đối lớn. Không biết huynh tìm đâu được chỗ Thời Linh Thổ này?”
Trần Lương không nói, chỉ mỉm cười nhìn Điệt Viên.
“Ha ha, là ta thất lễ. Mong Trần huynh lượng thứ” Điệt Viên cười trừ.
Thời Linh Thổ giá trị lớn, không ai lại đi nói điều này cho người ngoài.
“Nhã Nhược Phái bọn ta làm ăn lâu năm, lấy uy tín làm tôn chỉ, cũng không phải lần đầu mua bán Thời Linh Thổ. Ta sẽ cho huynh một cái giá vừa ý. 100 cân Thời Linh Thổ, bọn ta thu mua với giá 400 tinh thạch cấp 3. Huynh thấy sao”
“Hợp lý” Trần Lương gật đầu nói, đồng thời lấy ra 100 cân Thời Linh Thổ đặt trước mặt Điệt Viên.
“Hay lắm, thật là khởi đầu tốt lành cho 1 tháng nhiều may mắn. Để ta cho người đi lấy Tinh thạch gửi Trần huynh”
“Khoan đã, cái ta muốn trao đổi không phải là Tinh thạch”
“Ồ, Trần huynh muốn đổi lấy linh dược?” Nhã Nhược Phái bọn hắn nổi tiếng về phân phối linh dược khắp Cửu Giới, có người muốn đổi sang lấy linh dược là rất bình thường.
“Không. Ta muốn cho thê tử của ta vào Nhã Nhược Phái học Thời gian võ kỹ”
Điệt Viên nghiêm túc nhìn sang Tuyết Phi. Hắn tuy phong vân khoái hoạt, thích ngắm hoa ghẹo nguyệt, nhưng cũng là người biết cách sống. Tuyết Phi tuy đẹp, nhưng là khách, lại đi cùng phu quân, lúc trước hắn không dám nhìn nhiều. Điệt Viên hướng Tuyết Phi hỏi:
“Cô nương sở hữu thời gian thuộc tính?”
“Đúng vậy” Tuyết Phi gật đầu xác nhận.
“Thời gian võ kỹ được coi là bảo vật trấn phái của bọn ta, không tùy tiện truyền ra ngoài. Chỉ có trưởng phái cùng hội đồng trưởng lão mới có quyền quyết định ai được học.
Ta tạm suy đoán 100 cân Thời Linh Thổ, hay 400 tinh thạch cấp 3 là 1 con số không nhỏ, có thể được học 1 thời gian võ kỹ cấp thấp”
“Cái ta muốn là Tuyết Phi được học tới Trảm Niên Vong” Trần Lương nói
“Không thể nào. Trảm Niên Vong là một trong những thời gian võ kỹ cao nhất của Nhã Nhược Phái. Đừng nói là 100 cân Thời Linh Thổ, cho dù là 1000 cân cũng không được. Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ” Điệt Viên phất tay nói.
“Ta dùng Thời Linh Thổ chỉ để được vào gặp ngươi. Còn để học Trảm Niên Vong, ta tự có cách. Còn mong Điệt Viên huynh dẫn bọn ta tới gặp trưởng phái”
Nghe xong câu nói của Trần Lương, Điệt Viên phải nhìn đi nhìn lại người thanh niên trước mặt. Không biết đối phương có thể lấy ra cái gì mà có thể tự tin đổi lấy học Trảm Niên Vong, một thời gian võ kỹ chém rụng thọ nguyên của đối phương, rất khó phòng thủ.
“Không ngờ ta còn đánh giá thấp ngươi. Được, để ta dẫn ngươi đi gặp trưởng phái” Điệt Viên nói.