Qua một tuần cãi cọ ầm ĩ, cuộc sống gà bay chó sủa vườn trường khiến mối quan hệ của mọi người trong lớp được cải thiện hơn, một số tính cách và sở thích cũng dần dần được lộ ra.
Giờ sinh hoạt lớp, lão Đường bưng một chồng bài thi vào phòng học, thông báo thành tích của bài kiểm tra đã bị mọi người cho vào quên lãng.
“Các em yên lặng một chút, chúng ta bắt đầu giờ sinh hoạt lớp.” Đặt bình giữ ấm lên bàn, lão Đường hắng giọng, nói: “Giờ sinh hoạt lớp hôm nay, chủ yếu có hai việc cần nói, việc đầu tiên, thành tích kiểm tra của các trò đã giảm.”
Vẻ mặt mọi người thờ ơ, không quan tâm, thành tích kiểm tra thì khác gì điểm bài tập về nhà, có gì để kích động chứ, bọn họ để ý việc thứ hai hơn.
Tay cầm bút của Vưu Lăng siết chặt, cậu rất để ý điểm kiểm tra, nhưng lại không muốn biểu hiện ra bên ngoài quá rõ.
Lão Đường nhìn ra bộ dạng khẩn trương của Vưu Lăng, không kéo dài thêm, phát bài thi và phiếu điểm cho Vưu Lăng đầu tiên. Điểm của tất cả các môn đều rất cao, tổng điểm hơn người ở hạng thứ hai gần 200 điểm.
Đương nhiên, hạng thứ hai cũng hơn hạng thứ ba gần 100 điểm, chuyện này không cần đề cập tới.
“Bạn học Vưu Lăng rất tuyệt vời, vừa chuyển trường chưa kịp thích nghi đã phải làm kiểm tra, dưới tình huống như vậy vẫn đạt được thành tích tốt.” Lão Đường nhìn lướt qua bảng xếp hạng toàn thành phố, nói: “Toàn thành phố xếp thứ tám, so với lần lần trước tiến bộ hai bậc, tiềm lực vô hạn.”
“Xếp hạng toàn thành phố?” Vưu Lăng hoài nghi, không phải là kiểm tra với mười ba trung thôi sao? Sao lại có bảng xếp hạng toàn thành phố?
“Đúng vậy, thầy chưa nói qua sao? Đây là một bài thi chung toàn thành phố.” Lão Đường nhớ lại, hình như ông thật sự quên không nói, bên thái dương chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, pha trò nói: “Trường mười bốn trung chúng ta ngoài kiểm tra cuối kỳ sẽ không có hình thức kiểm tra nào khác cả, nếu có, thì khẳng định chính là thi chung toàn thành phố hoặc cả nước.”
Trong lớp hoàn toàn không có ai để ý đến thành tích, Vưu Lăng lại hòa nhập quá nhanh, nhất thời ông quên mất nhắc nhở về mục đích của bài kiểm tra, chỉ nhớ phải dặn bọn nhỏ đúng giờ phải tham gia kiểm tra.
Vưu Lăng mỉm cười nhận bài thi, nội tâm lại đang khóc, sớm biết là kiểm tra toàn thành phố thì cậu đã chăm chỉ hơn rồi, ở tam trung còn có nhiều người đang chờ để chê cười cậu lắm.
Lão Đường tinh mắt nhìn một góc phiếu điểm bị Vưu Lăng làm nhăn, nhớ đến vài việc trước kia, âm thầm thở dài, quá mức để tâm vào những chuyện vụn vặt không phải là chuyện tốt.
Thành tích của từng cá nhân không được đọc ra hay nhận xét trước lớp, lão Đường chỉ gọi từng người lên bục nhận bài thi và phiếu điểm, sau đó nhỏ giọng nói vài câu khích lệ cố gắng.
“Đúng rồi, còn một tin tức tốt nữa.” Lão Đường trả xong bài thi mới từ tốn nói: “Bởi vì bạn học Vưu Lăng có thành tích ưu tú vượt trội, lần này đã lấy thực lực của bản thân kéo điểm bình quân của cả trường lên, bây giờ điểm bình quân trường ta cao hơn của mười ba trung, hiệu trưởng đã tự xuất tiền túi ra thưởng cho các trò một buổi xem phim.”
“Được lắm!”
“Hiệu trưởng vạn tuế!”
“Vưu Lăng vạn tuế!”
Bọn nhỏ trong lớp bỗng nhiên hoan hô như nổi điên, xem phim thật ra chẳng có gì ghê gớm, nhưng mà là hiệu trưởng tự xuất tiền túi ra, kỳ nghỉ này là một kỷ niệm đáng giá, giống như đi du lịch cùng cha mẹ vào cuối tuần khác với đi chơi xuân cùng các bạn ở trường.
Lão Đường uống một ngụm nước, chờ bọn nhỏ nháo xong mới đóng nắp lại.
“Được rồi được rồi, đã vui như vậy? Chuyện quan trọng nhất của chúng ta còn ở phía sau.” Lão Đường vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, giơ ra một tờ giấy mỏng.
“Mỗi năm trường học sẽ tổ chức đại hội văn nghệ và thể thao một lần, sẽ tổ chức vào tháng sau, tổng cộng ba ngày. Mọi người xem qua rồi báo danh. Ai muốn đến xem thì làm phiếu xin vào sân.” Lão Đường dừng một chút, thần thần bí bí nói: “Nghe nói năm nay khối một có nhiều màn biểu diễn hay, đều là mỹ nhân và soái ca.”
“Tôi là chủ trì, muốn biết thêm gì cứ việc tới hỏi tôi. Nhìn giấy đồng ý cho vào sân của tôi đây.” Tiêu Thụy Minh đắc ý giơ phong bì trong tay, nói: “Có rất nhiều màn trình diễn, mọi người muốn loại hình nào cũng sẽ có, hoan nghênh mọi người đến tham gia.”
Nhưng lời này như một giọt nước rơi vào dầu nóng, cả lớp sôi trào.
“A a a! Phải tham gia!”
“Khối 10 có rất nhiều bạn nhỏ thực sự rất đẹp trai!”
“Các tiểu tỷ tỷ khối 12 cũng rất đẹp!”
“Đại hội thể thao năm nay nhất định sẽ là thiên hạ của lớp lý khối 11!” Long Văn Tuyên đứng lên hô hào, giống y như giờ phút này bọn họ đã đạt giải quán quân.
Bầu không khí bỗng nhiên im lặng vài giây, mọi người ăn ý tránh một đề tài, bọn họ chỉ muốn đến xem văn nghệ, còn báo danh đại hội thể thao… vẫn là thôi đi.
Sau khi tan học, mọi người tốp năm tốp ba kề vai sát cánh ra khỏi lớp, mỗi người trước khi về đều không quên gọi Vưu Lăng, nói lời cảm kích.
Vưu Lăng chưa bao giờ được nhận lời khen ào ào tới tấp như vậy, có cảm giác đột nhiên bị thải hồng thí rơi trúng đầu.
(*thải hồng thí: ngôn ngữ mạng, dịch thô là “rắm cầu vồng”, dụng ý chỉ fan đang khen idol, idol cao quý có thả rắm cũng như cầu vồng)
“Tôi thật sự lợi hại vậy sao?” Vưu Lăng hơi hoang mang.
Từ nhỏ đến lớn, thầy cô đều nói với cậu cần phải nỗ lực, cần phải khiêm tốn, không được kiêu căng tự mãn, cho nên dù có đạt được hạng nhất thì cậu vẫn cẩn cẩn dực dực tiếp tục cố gắng, phòng ngừa bị người khác vượt lên.
Nói thật, rất mệt.
Cậu cũng từng hi vọng được nhận một lời khen hoặc khích lệ, nhưng đều là “tiếp tục cố gắng”.
“Siêu cấp lợi hại! Lấy thực lực của bản thân kéo điểm trung bình của cả trường, đuổi kịp và vượt qua mười ba trung, loại chuyện này tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.” Phù Thế Kỳ thuận tay nhận balo của Vưu Lăng, hắn vẫn luôn không hiểu vì sao Vưu Lăng không nhìn ra được sự ưu tú của chính bản thân mình.
Thật tình hi vọng A Lăng có thể đổi thái độ đối với thành tích và thái độ chơi với hắn cho nhau: tự tin đối với sự ưu tú của mình, vĩnh viễn không thỏa mãn đối với thời gian chơi đùa với Phù Thế Kỳ, vậy là hoàn mỹ.
Vưu Lăng không biết trong đầu Phù Thế Kỳ đang nghĩ tới đủ loại ý tưởng linh tinh, chỉ muốn giải thích việc điểm bình quân một chút: “Kì kiểm tra lần này trường chúng ta có hơn hai mươi người ban tự nhiên tham gia, câu hỏi đều là dạng trắc nghiệm lựa chọn đáp án, cho dù không có tôi, mọi người vẫn có thể vượt qua mười ba trung.”
“Nhưng chuyện này không xảy ra đúng không?…” Phù Thế Kỳ nhỏ giọng nói, chỉ cần chuyện đó không xảy ra, thì mọi giả thiết chỉ là giả.
Vưu Lăng kẹp phiếu điểm nhăn nhúm vào sách, lần đầu tiên cảm thấy thành tích này của mình thật không tồi. Tuy rằng không phải hạng nhất, nhưng mọi người đều rất vui vẻ, cậu được khen cũng rất vui vẻ.
Gia đình học sinh của mười bốn trung không thiếu tiền, cơ bản là cùng tầng lớp với nhau, cho nên không ảnh hưởng gì đến nhau.
“Dũng sĩ thân yêu! Xin hỏi ngươi có hướng tới vinh quang vô thượng hay không, hay là muốn chinh phục toàn bộ mảnh đất đại lục này, chỉ cần ngươi đáp lại một câu, ta, công tước Áo Duy Kỳ Đức Bố Lỗ Uy sẽ ban cho ngươi tất cả!”
Lúc Vưu Lăng chuẩn bị đi xuống cầu thang thì bị một cánh tay quấn vải ngăn cản, người kia mặc một bộ đồ có hoa văn kì dị.
“Long Văn Tuyên?”
“Bây giờ ta đã không còn là nhân loại yếu ớt kia, ta là công tước Áo Duy Kỳ Đức Uy Bố Lỗ.”
“Cái tên này hình như không giống tên vừa rồi.” Phù Thế Kỳ vuốt cằm suy nghĩ, “Vừa rồi hình như là Áo Duy Kỳ Đức Bố Lỗ Uy…”
Long Văn Tuyên sửng sốt, che lại mắt phải của mình, thay đổi ngữ điệu, “Đó là em trai yếu đuối của ta, hai chúng ta là anh em sinh đôi.”
“Vậy ngươi nói lại tên ngươi một lần nữa đi.” Phù Thế Kỳ hứng thú bừng bừng, nảy sinh nhiệt tình cực lớn đối với tên ngốc trước mặt.
“Ta là…”
“Ở lại chờ chúng tôi là có gì muốn nói sao?” Vưu Lăng cắt ngang, cậu sợ đứa nhỏ Long Văn Tuyên này có thể bị Phù Thế Kỳ bức điên.
Long Văn Tuyên âm thầm thở ra một hơi, bày ra tư thế, nói: “Ta là vua của vùng đất hắc ám, bị phong ấn ở nhân giới nhiều năm, hiện tại kết giới đã buông lỏng, ta yêu cầu dũng sĩ tới giúp ta một tay, chỉ cần…”
“Chỉ cần chuyển vào tài khoản này 888 đồng, xóa bỏ niêm phong cho ta, ta sẽ phong cho hai ngươi là tả hữu hộ pháp, bảo đảm cho ngươi cả đời hưởng vinh hoa phú quý.” Phù Thế Kỳ thuận miệng nói tiếp câu chuyện.
Vưu Lăng: “…..”
Long Văn Tuyên: “…..”
Vì sao cậu lại quen thuộc như vậy?
“Ô, xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là thấy hơi quen tai.” Phù Thế Kỳ giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội, nói: “Cậu tiếp tục, tiếp tục.”
Long Văn Tuyên nào còn tâm trạng tiếp tục diễn nữa, lấy danh sách báo danh đại hội thể thao ra, “Muốn tham gia đại hội thể thao không? Tôi muốn tham gia, nhưng chỉ có một người tham gia nhìn ngốc quá.”
“Một người tham gia?” Vưu Lăng nhớ lại vừa rồi lúc tan học người đầu tiên chào hỏi cậu hình như là Long Văn Tuyên, “Cậu đã hỏi cả lớp chưa?”
“Ừ, trước khi tan học đã chạy ra đây thủ sẵn, nhưng không có ai nguyện ý tham gia. Hiện tại chỉ còn hai người là chưa hỏi.”
Nhìn vẻ ngoài Vưu Lăng cũng không giống người thích vận động, nhưng cứ hỏi bừa đi, biết đâu lại được sao may mắn chiếu.
Cậu ta rất muốn tham gia đại hội thể thao đầy nhiệt huyết này, đồng đội cổ vũ cho nhau, dưới sân thi đấu cả lớp hò hét, nhưng mà tìm không ra người nào có mong muốn tham gia cả.
Long Văn Tuyên buồn bực tháo băng vải, vừa rồi quấn hơi chặt, trời nóng muốn chết.
Băng vải buông lỏng, một tờ giấy rớt xuống, đó là phiếu điểm bị cậu ta lấy ra lót tay.
Phiếu điểm rơi xuống dưới chân Vưu Lăng, cậu thuận tay nhặt lên, ánh mắt nhìn vào tổng điểm 425 điểm, xếp hạng ba. Không muốn nhìn trộm riêng tư của người khác, Vưu Lăng đang định trả phiếu điểm lại thì nhìn thấy hai thành tích in đỏ, còn có ghi kèm lời khen nhỏ của lão Đường.
Mắt Vưu Lăng trừng lớn, cậu bạn này có điểm tiếng Anh và Toán đều đạt điểm tối đa! Hơn nữa đọc lời khen của lão Đường, hình như vẫn luôn đạt điểm tối đa như vậy!
“Cậu học Toán và Tiếng Anh như thế nào vậy? Có thể chỉ giáo cho tôi không?!” Đối với tri thức, ánh mắt Vưu Lăng lấp lánh khát vọng, đề toán lần này khó lắm, có thể lấy điểm tối đa đích thực là đại thần.
“Có học gì đâu, mấy môn đơn giản đó…” Long Văn Tuyên vò đầu tóc hỗn loạn của mình, không hiểu ý của học bá là gì. Mỗi lần kiểm tra Toán và Tiếng Anh cậu ta đều làm rất dễ dàng, bình thường bỏ công nghiên cứu chắc chỉ có một phần mười, nhưng những môn học khác thì tựa như thiên thư, nghe không hiểu một chữ gì, cho nên cậu ta rất bội phục những học bá.
Đề khó như vậy bị gọi là đơn giản, Vưu Lăng có cảm giác đối phương hình như không phát hiện thiên phú của bản thân.
“Ngày thường lúc rảnh có thể chỉ cho tôi không? Tôi sẽ hỏi lúc nghỉ giải lao, không ảnh hưởng đến thời gian học của cậu.” Vưu Lăng thăm dò hỏi, bởi vì cậu biết có rất nhiều học bá không thích bị người khác chiếm dụng thời gian học tập.
“Đương nhiên có thể, đừng nói giờ giải lao, giờ học hỏi cũng được, đằng nào tôi cũng đâu có nghe giảng.” Long Văn Tuyên cười hồn nhiên, “Tôi thích có người tới tìm tôi chơi.”
Tính cách này đến tột cùng là thiên sứ nơi nào a, Vưu Lăng cảm thấy mình thực sự chuyển trường đúng nơi rồi, không chỉ có giáo viên đại thần, mà tùy tiện túm lấy một bạn học cũng là một đại thần.
Còn chưa kịp cảm thán xong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười ngu ngốc của Long Văn Tuyên, “A ha ha ha ha, các ngươi bị ta mê hoặc rồi phải không, hãy quỳ gối trước công tước ta đây và gia nhập vào đội ngũ tín đồ của ta đi.”
Vẫn là nên đi tìm giáo viên Toán và Tiếng Anh hỏi thôi, mặt Vưu Lăng vô biểu cảm nghĩ.
“Đúng vậy, xin hỏi tên của ngài công tước là gì? Vừa rồi không nghe rõ lắm.” Vẻ mặt Phù Thế Kỳ nghiêm túc, hoàn toàn nhìn không ra dấu hiệu bất thường gì.
“…..”
Vưu Lăng đỡ trán, đứa nhỏ Long Văn Tuyên này quá non, nhớ năm đó, bệnh ngu ngốc của cậu là bị Phù Thế Kỳ lây cho.
Buổi tối, Phù Thế Kỳ nằm trên giường của Vưu Lăng đeo tai nghe chơi game, còn Vưu Lăng vẫn nghiêm túc học bài, tổng hợp kiến thức trong vở ghi chép.
Không biết vì sao, Phù Thế Kỳ bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng ở cầu thang hôm nay, cảm thấy máy chơi game trong tay thật chướng mắt.
A Lăng chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn hắn, cũng chưa từng xin hắn giúp đỡ điều gì.
Rõ ràng bọn họ mới là bạn thân cùng nhau lớn lên, nhưng giờ khắc này, bọn họ như hai người của hai thế giới, loại ý nghĩ này khiến hắn rất không thoải mái.
“A Lăng.”
“Hả?”
“Dạy tôi học đi.”
Vưu Lăng không trả lời, buông bút trong tay đi tới chỗ Phù Thế Kỳ, lo lắng hỏi: “Sốt đến hồ đồ rồi à?”
*** Hết chương 10