Ta Là Bạn Của Husky

Chương 13: Chương 13




Chiều thứ tư, hiệu trưởng thực hiện lời hứa cho lớp hai ban khoa học tự nhiên nghỉ nửa ngày, tài trợ kinh phí cho cả lớp đi xem phim ăn uống, vì để đảm bảo an toàn, hiệu trưởng phái lão Đường đi theo giám sát.

Cả lớp đi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng của nước ngoài, Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ đã xem qua rồi cho nên cậu rất thiếu hứng thú, chỉ ngồi uống coca ừng ực và nhai bắp rang.

Phù Thế Kỳ cũng vậy, ngay từ đầu đã ngồi quay qua quay lại nhàm chán, nhưng tới một đoạn nào đó bỗng nhiên ngồi thẳng người, thập phần chuyên chú.

Vưu Lăng nhìn thoáng qua màn hình lớn, là hai người đàn ông đang hôn nhau lưu luyến, không hiểu trường hợp này đối với một thẳng nam đến tột cùng là có lực hấp dẫn gì.

Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người tốp ba tốp năm tụ tập với nhau thảo luận về nội dung, hoặc là bàn nhau tiếp theo đi đâu ăn uống, chỉ có Phù Thế Kỳ vẫn cầm coca, trạng thái như đi lạc vào cõi tiên.

“Cậu đang suy nghĩ gì vậy? Nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Chẳng lẽ muốn thử hôn một đứa con trai khác à?” Vưu Lăng lấy cốc coca trong tay Phù Thế Kỳ ra ném vào thùng rác.

Phù Thế Kỳ đang đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình, bị động tác này làm cho giật mình hoảng sợ, không hiểu sao lại dừng tầm mắt lên môi của Vưu Lăng, đầu óc trì độn ngơ ngẩn, bỗng nhiên khuôn mặt đỏ ửng lên, bối rối nói: “Cậu, cậu muốn thử tư vị hôn tôi?”

Đầu Vưu Lăng bay đầy dấu chấm hỏi, tên này nghĩ kiểu gì lại đưa ra được kết luận này?

Nhưng mà cũng không ngại đùa dai với hắn một chút, cắn ngón trỏ, mắt chớp chớp, ra vẻ xấu hổ nói: “Người ta vừa mới xem phim xong, cũng muốn thử xem sao!”

Trong não ngập tràn ý nghĩ riêng của mình nên Phù Thế Kỳ hoàn toàn không nhận ra Vưu Lăng đang đùa, hắn nhìn chằm chằm môi câu, như thể bị mê hoặc, chậm rãi tiến lên vài bước.

“Vưu Lăng, Phù Thế Kỳ, Tiêu Thụy Minh, mau đi nhanh lên!”

Mọi người đã sớm bàn xong tiếp theo đi đâu ăn, đi xa rồi mới phát hiện có vài người không theo kịp, vì thế một người gào lên.

“OK OK, lập tức tới ngay.” Vưu Lăng quay đầu lại đáp, vô tình phá hư hết bầu không khí ái muội, “Không đùa nữa, chúng ta mau chạy theo đuổi kịp đại đội thôi.”

Cậu nhón chân vò tóc Phù Thế Kỳ một phen, khoác lại balo đuổi theo thầy và các bạn.

Phù Thế Kỳ sững sờ tại chỗ, không biết vì sao lại có một loại cảm giác tiếc nuối kì diệu.

Tiếc nuối xong lại sợ hãi, chẳng lẽ mình thật sự hi vọng câu kia không phải là đùa?

Tiêu Thụy Minh đứng một bên yên lặng nhìn toàn bộ quá trình, âm thầm ghi nhớ, cho vào kho tư liệu sống, sau đó đi đến vỗ vai Phù Thế Kỳ an ủi.

Tuy rằng cái gì cũng chưa nói nhưng hết thảy đều không cần phải nói gì cả.

Phù Thế Kỳ đuổi theo đại đội, thừa dịp Vưu Lăng và mọi người đang cãi nhau ầm ĩ không rảnh quản hắn, kéo Long Văn Tuyên một góc khá xa.

“Cậu muốn làm gì? Muốn cướp tiền sao?” Long Văn Tuyên khẩn cấp ôm chặt cặp sách cố ý nói, tuy rằng biết Phù Thế Kỳ không phải giáo bá nhưng cậu ta rất không thích người này, mấy lần đả kích cậu ta.

Cậu ta muốn cho Phù Thế Kỳ biết, cho dù cậu ta có là công tước đến tên của mình cũng không nhớ rõ nhưng vẫn có tôn nghiêm.

“Tôi cướp tiền của cậu làm gì? Tiền của tôi còn không biết tiêu vào đâu đây này.” Phù Thế Kỳ móc ví ra, bên trong có một xấp tiền màu đỏ dày cộp chói mù mắt Long Văn Tuyên.

Long Văn Tuyên hóa thành chanh tinh, cả người chua chát, cậu ta vốn muốn dạy dỗ Phù Thế Kỳ vài câu đã bị xấp tiền đỏ chặn họng.

“Tôi muốn hỏi cậu một từ.” Phù Thế Kỳ nhỏ giọng nói.

“Không thành vấn đề, cứ hỏi đi.” Long Văn Tuyên bỏ tiền vào balo, cũng phối hợp hạ thấp giọng, hai người giống như là đang tiến hành một giao dịch ngầm gì đó.

Tháng nay cậu ta mua rất nhiều đồ, tiêu hết sạch tiền tiêu vặt rồi, cho nên đối với tiền tài trước mặt, cậu ta lựa chọn quên đi ân oán gút mắc giữa mình và Phù Thế Kỳ.

“Một từ đơn, nhưng tôi không nhớ rõ phát âm như thế nào, hình như là hồng, hồng gì đó.” Phù Thế Kỳ vẫn không quên gà rù tam trung gặp được ngày Vưu Lăng chuyển trường, từ đơn kia là một cái gai trong lòng hắn, hắn muốn hiểu từ đó là gì.

Nhưng trong những người hắn quen, ngoại trừ Vưu Lăng cũng chỉ có Long Văn Tuyên học tốt tiếng Anh.

“Hongdoni?” Long Văn Tuyên đáp, đúng vậy, không sai, là một tiểu vương tử ngoại ngữ, ngoài tiếng Anh cậu ta cũng rất tinh thông tiếng Nhật.

“Tôi nói là tiếng Anh.” Phù Thế Kỳ tức giận nói, hắn thường xem manga anime, chẳng lẽ không biết hongdoni là gì?

“Nó có xuất hiện trong bộ phim điện ảnh chúng ta vừa xem.”

Long Văn Tuyên: “…..”

Bộ phim kia kéo dài ba tiếng, cho dù cậu ta có khả năng ghi nhớ không quên thì cũng không biết là từ nào được a.

“Ở giữa, lúc Nick và Ain nói muốn ở bên nhau, từ trong một câu nói.” Phù Thế Kỳ có chút nôn nóng thu nhỏ phạm vi, hắn thấy Vưu Lăng đã bước sang bên này.

Long Văn Tuyên: “…..”

Nếu cậu ta nhớ không nhầm thì bộ phim này có phụ đề song ngữ Trung – Anh, nhớ kỹ là từ nào sao lại không biết nghĩa ngay lúc đó? Trừ phi tên này ngốc đến mức không biết cách thu thập tri thức như thế nào.

Trong đầu Long Văn Tuyên như bị sét đánh trúng, nhìn về phía Phù Thế Kỳ đồng tình, không ngờ một người nhìn qua cao phú soái lại không biết cách học tập, thật đau khổ.

Cậu ta vắt óc suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Homosexual?”

“Đúng! Chính là nó! Có nghĩa là gì?”

“Đồng tính luyến ái, đây là từ có trong sách giáo khoa.” Long Văn Tuyên nhìn Phù Thế Kỳ bằng một ánh mắt từ ái, từ trong sách giáo khoa cũng không biết, quả nhiên là một đứa nhỏ đáng thương.

Đồng tính luyến ái…

Phù Thế Kỳ có chút hoang mang tiêu hóa từ đơn này, thực ra lúc xem phim hắn đã lờ mờ đoán ra nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút.

Sau sự kiện ở sân trượt băng, hắn bị A Lăng đập một trận nằm dính dưới đất, tách hẳn suy nghĩ A Lăng và nhược thụ ra, cậu còn thẳng thắn nói mình không phải đồng tình luyến ái, nhưng hiện tại xem ra hắn rất có thể đã bị A Lăng lừa.

Nhưng A Lăng vì sao lại không nói thật với mình?

Phù Thế Kỳ nghĩ lại câu nói đùa lúc nãy, mặt đỏ lên, có lẽ người A Lăng thích là hắn cho nên ngại ngùng, không nói ra, nếu nói ra đến bạn bè cũng không thể làm được nữa.

“Các cậu ở đây làm gì?” Vưu Lăng đi tới, khó có lúc Phù Thế Kỳ không dán vào cậu, tò mò hỏi.

“Cái này, thực ra, tôi cũng có thể thử xem.” Phù Thế Kỳ lắp bắp nói.

“Thử xem cái gì?” Vưu Lăng nghiêng đầu, nhìn bộ dáng điên cuồng lắc đầu của Long Văn Tuyên, đoán được những lời này không phải đang nói với cậu.

“Thử hôn một đứa con trai khác sao?” Vưu Lăng vừa nói xong lại tự nói tiếp: “Không được nha, nụ hôn đầu tiên là thứ phải để dành cho người yêu, cho dù là anh em tốt cũng không thể thử.”

Long Văn Tuyên đứng bên cạnh lộ ra vẻ hoảng sợ cực điểm, cậu ta có cảm giác mình nghe được một thông tin khủng khiếp, nhưng lại giống như không nghe được gì.

Đây là loại đùa giỡn của bạn thân với nhau sao?

Cậu ta nghĩ tới cảnh tượng mình và Vưu Lăng đùa như vậy, tự ghê sợ đến mức nổi da gà rần rần.

“Tôi đang nói là thử học tiếng Anh, vừa rồi tôi hỏi Long Văn Tuyên một từ đơn tiếng Anh, không tin cậu hỏi cậu ta.” Phù Thế Kỳ lấy lại tinh thần, vội vàng tìm lý do cứu vớt, nhân tiện cho Long Văn Tuyên một ánh mắt khủng bố “cậu dám nói bậy thử xem?”.

“Đúng vậy, vừa rồi chúng tôi nói đến tiếng Anh…” Long Văn Tuyên ôm balo thật chặt, cảm thấy mình đã không cẩn thận hiểu được một vài chuyện.

Chao ôi! Cuộc đời của một thiên tử thật đau khổ a!

“Thầy Long muốn mở lớp dạy học sao? Tôi cũng muốn tham gia!” Một bộ dáng nóng lòng muốn thử, thực ra là Vưu Lăng rảnh quá tạo chút náo nhiệt mà thôi.

“Không…”

Long Văn Tuyên vừa mở miệng nói một chữ thì thấy Phù Thế Kỳ ở sau lưng Vưu Lăng xòe ra một xấp tiền.

“Được nha, bạn học giúp đỡ lẫn nhau là bình thường, hãy về đội của tôi!”

Tiêu Thụy Minh không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh bọn họ, giơ tay báo danh: “Thêm cả tôi nữa.”

Vì thế một tổ bốn người hỗ trợ nhau học tập thành lập từ hoàn cảnh cãi cọ ầm ĩ.

Cứ vậy mà tùy tiện lập một tổ học tập, bốn người nghe tiếng gọi lại nhanh chóng đuổi theo mọi người, không ai chú ý tới, vừa rồi chỗ ngoặt bọn họ đứng có một nam sinh gầy gò đi ra, trên mặt mang theo hận ý sâu đậm.

Nếu Phù Thế Kỳ quay đầu lại nhìn một cái nhất định sẽ nhận ra đây chính là gà rù tam trung bị hắn vũ nhục, Lưu Hạng Cường.

Bên cạnh Lưu Hạng Cường có một cậu trai trắng nõn sạch sẽ, cả người mang theo khí chất phong độ tri thức.

Cậu trai kia nhìn theo bốn người đang đùa giỡn đi xa, lộ ra một tia hâm mộ, nhìn sang người nào đó, trên mặt không giấu được tình yêu say đắm.

Cậu ta sửa lại áo sơ mi, nhỏ giọng nói: “Anh, em không muốn…”

Cậu ta đi làm gia sư cho một cô bé, cô bé kia là con gái của một đối tác làm ăn quan trọng trong nhà, nếu chỉ là đơn thuần phụ đạo cậu ta sẽ không có ý kiến gì, nhưng đây là đang dùng danh nghĩa khác để hai người thân cận.

Cậu ta thích con trai, làm sao có thể đi hại cô con gái ngây thơ trong sáng nhà người ta được?

“Mày không muốn? Chẳng lẽ mày còn muốn đi tìm Vưu Lăng kia sao?” Lưu Hạng Cường nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ này của mình, giọng nói ngập tràn chán ghét, “Là người kéo mày vào con đường đồng tính luyến ái ghê tởm?”

“Rõ ràng là em…”

“Không phải! Là nó kéo mày đi, nó là đồng tính luyến ái, mà mày, là người rộng lượng của nhà họ Lưu, vô tình bị hại.” Lưu Hạng Cường không chờ Lưu Hạng Thanh nói xong, nhà họ Lưu bọn họ nếu muốn đứng vững gót chân ở đất Ninh Thành này tuyệt đối không thể có một vết nhơ nào.

“Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ kỹ…” Lưu Hạng Thanh cúi đầu, cậu ta không có cách nào phản kháng người anh trai này, hoặc là nói, không có cách nào phản kháng nhà họ Lưu.

“Nhớ kỹ rồi thì đi, đừng để người ta đợi.” Lưu Hạng Cường xoay người đi về phía một quán cà phê, lạnh giọng nhắc nhở đứa em trai ghê tởm này của hắn: “Lưu Hạng Thanh, từ khoảnh khắc mẹ của mày đưa mày vào cửa nhà họ Lưu là mày không còn quyền chọn lựa.”

Nói xong lại nhìn về hướng Vưu Lăng rời đi, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, để nhà họ Lưu đứng vững, có một số nguy cơ phải bị bóp chết từ trong trứng nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.