Ta Là Bạn Của Husky

Chương 16: Chương 16




Cờ chuẩn bị được giơ lên, các tuyển thủ vào tư thế, nhóm người trên khán đài cũng tự giác im lặng, mọi người nín thở, cảm giác tranh đua từ dưới sân tạo nên một bầu không khí cực kỳ khẩn trương.

Tiếng còi vang lên, Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ nhanh chóng xông lên, quăng tất cả mọi người lại phía sau, tạo khoảng cách rất lớn.

Nhưng người không hiểu gì về điền kinh chỉ biết hô “thật đẹp trai”, những người hiểu âm thầm đổ mồ hôi thay hai người, nhưng cũng chỉ có thể tận lực hô “cố lên”.

Tổ hợp những người “còn lại” ở trên khán đài chế giễu, cao ngạo phổ cập kiến thức cho những người bên cạnh rằng hành vi của Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ có bao nhiêu ngu xuẩn.

Chạy đường dài 5000m hoàn toàn dựa vào sức bền chịu đựng, ngay từ đầu lao đi nhanh như vậy rất dễ bào sức, dần dần sẽ chậm lại, quá mất sức sẽ bị loại, không hoàn thành được đường đua hoặc là bị người khác vượt lên.

Mọi người căng thẳng nhìn chằm chằm xuống sân thi đấu, chỉ có vài người vẫn tỏ thái độ khinh thường như cũ, biểu cảm như thể sắp được nhìn thấy bài đăng xin lỗi của Vưu Lăng ở ngay trước mặt.

Một vòng, hai vòng, ba vòng,… qua mười vòng, người dự thi đã bỏ cuộc một nửa, nhưng Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ vẫn dẫn đầu như cũ, cách hạng ba gần hai vòng.

Hai trăm mét cuối cùng hai người này bỗng nhiên lấy sức tăng tốc, âm thầm tranh nhau hạng nhất.

Những người nói Vưu Lăng yếu ớt có chút đứng ngồi không yên, căng thẳng nhìn chằm chằm khoảng cách giữa hai người và hạng ba, hận không thể mong Vưu Lăng ngã ngay tại chỗ để hạng ba vượt lên.

Nhưng mà điều bọn họ hy vọng hoàn toàn không xảy ra, cùng với tiếng hoan hô nức trời là tiếng kết thúc thi đấu trên loa, Phù Thế Kỳ hạng nhất, Vưu Lăng hạng nhì, hạng ba ở xa đến nỗi chả còn ai thèm để ý.

Trận đầu tiên, chạy 5000m nam, tiểu đội Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ chiến thắng.

Một nhóm nam sinh nằm bệt trên sân cần phải có người nâng ra, Phù Thế Kỳ và Vưu Lăng vẫn đứng tại chỗ nhẹ nhàng giãn cơ, có cảm giác hai người vừa chạy không phải là bọn họ.

Nửa giờ sau, tiếng loa lại vang lên: “Chạy bền 3000m nam sắp bắt đầu, mời các vận động viên tập hợp trước khán đài…”

Vưu Lăng nhảy nhảy tại chỗ, sau đó vừa đùa giỡn với Phù Thế Kỳ vừa đi ra khu vực tập hợp.

“Vì sao lại là chạy bền nữa?” Lâm Xán Xán khó hiểu, kiểu sắp xếp này không hợp lý, dựa theo những năm trước thì đã thi điền kinh thì phải thi hạng mục khác, không được thi trùng.

“Bởi vì bọn họ muốn bào dần thể lực của Vưu Lăng, sau đó mới có thể dễ dàng giành thắng lợi, dù sao Vưu Lăng cũng là một người không thể dễ dàng xem thường.” Tiểu khuê mật lúng túng nói.

Lịch thi đấu vốn không phải như vậy nhưng những người tham gia thi đấu trên diễn đàn đã sử dụng chiến thuật số đông, liên tục nộp đơn yêu cầu giáo viên thay đổi lịch, sau chạy 3000m còn có chạy 1500m và 800m.

Lúc trước đa số các cô gái mục đích tới xem náo nhiệt cho nên không để ý điều gì khác, bây giờ các cô lại cảm thấy tức giận với kiểu sắp xếp như vậy, rõ ràng là bắt nạt người khác!

“Vì sao cậu chỉ nói là tiêu hao thể lực của Vưu Lăng, vậy thể lực của Phù Thế Kỳ thì sao?” Lâm Xán Xán tò mò hỏi, cô có một cảm giác kỳ lạ là cho dù những người này có dùng quỷ kế gì cũng không thể đánh bại Vưu Lăng.

“Bởi vì thể lực của Phù Thế Kỳ căn bản không thể tiêu hao được nên chỉ có chọn quả hồng mềm mà bóp.” Tiểu khuê mật như thể đang nhớ tới chuyện gì đó đáng sợ, “Cậu có nhớ năm ngoái có một người lâm thời tham gia tất cả các hạng mục, còn giành được hạng nhất, khiến cho đại hội thể thao phải kết thúc sớm không?”

Lâm Xán Xán gật đầu, tuy rằng cô không đi xem nhưng cái truyền thuyết thần kỳ ở hội thao này ngày hôm sau đã lan truyền đi khắp trường.

“Người đó chính là Phù Thế Kỳ.”

Giờ phút này cuối cùng Lâm Xán Xán cũng hiểu nguyên nhân Vưu Lăng bị nhắm vào, có lẽ ngoài việc mắng lại bọn họ trên diễn đàn thì còn bị oán khí của những người mất hạng nhất giận chó đánh mèo.

Vì thế, cô nhìn về phía nam sinh đang phẫn nộ phía bên cạnh, vô thức sinh ra một tia đáng thương, không thể so với Phù Thế Kỳ, chỉ có thể dùng những từ ngữ như yếu ớt và tiểu bạch kiểm để che giấu sự vô năng của mình, nghĩ đến cảnh bọn họ muốn mắng người nhưng vốn từ ngữ nghèo nàn mà cô càng thương cảm.

Tiếng còi vang lên, những người vừa rồi còn ngồi phân tích Vưu Lăng chỉ là một tên tiểu tử được cái mặt chứ không làm được trò trống gì cũng trở nên khẩn trương, nhìn chằm chằm xuống đường đua điền kinh, miệng lẩm bẩm nguyền rủa Vưu Lăng chạy nhanh lên, té ngã đi.

Tuyển thủ thi điền kinh cũng dốc ra 200% nỗ lực, chạy đến mức gân xanh trên trán nổi lên hết để đuổi theo Vưu Lăng.

Nhưng trời cao rõ ràng không nghe được lời cầu nguyện của bọn họ, ở lượt thi đấu này Vưu Lăng hạng nhất, Phù Thế Kỳ hạng nhì.

Lượt thi đấu thứ hai kết thúc, điền kinh nam 3000m, tổ đội “còn lại” trên diễn đàn chiến bại.

Mỗi người trên sân thi đấu đều hóa ghen tỵ thành nỗ lực, phát huy tiềm năng của bản thân lên đến cực hạn cho nên sau khi kết thúc đều nằm liệt ra đất thở không ra hơi, mà Phù Thế Kỳ và Vưu Lăng vẫn nhảy nhót giãn cơ tại chỗ như cũ.

“Hai người bọn họ… là con người sao?” Trên khán đài có một người hồn phi phách tán đặt câu hỏi.

Không có người trả lời cậu ta nhưng trong lòng mọi người đều đã sớm có đáp án.

Vưu Lăng có phải là người hay không tôi không biết nhưng các cậu thì không phải là người – Lâm Xán Xán âm thầm nghĩ. Nhiều người nhằm vào một người, còn dùng chiến thuật bào sức, bọn họ còn không biết xấu hổ còn muốn người khác khen sao?

Qua từng lượt thi đấu, những người trên diễn đàn từ tâm trạng hưng phấn “dùng chiến thuật bánh xe bào sức chết cậu ta” dần dần tỉnh táo lại, chết lặng nhìn quân mình bị phản công trào máu ngược, cuối cùng tập thể thất bại đến quần cũng không còn.

Những hạng mục hao phí thể lực của ngày đầu tiên đã thi đấu xong, kết cục thành bại đã định, quân ta mỗi người mệt thành cẩu, thè lưỡi thở dốc, mà sức chiến đấu của đối thủ vẫn hừng hực như cũ.

Vì thế mọi người bắt đầu hi vọng có một cái UFO bất ngờ xuất hiện trên bầu trời sau đó bắt cóc Vưu Lăng, tẩy ký ức của cậu, như vậy thì bọn họ không cần phải đứng xếp hàng ra trước mặt Phù Thế Kỳ xin lỗi nữa.

Thực ra không phải không thể xin lỗi nhưng làm trò như vậy trước mặt toàn trường đúng là cực kỳ mất mặt.

Thành tích của lượt thi đấu cuối cùng đã có, đồng thời tuyên bố các hạng mục của ngày đầu tiên đã thi xong.

Phù Thế Kỳ và Vưu Lăng đứng ở bục giữa, trong tay cầm một đống huy chương vàng và bạc, đều là kết quả của những trận chiến hôm nay.

Khi hai người đang chuẩn bị rời đi thì có một đám người cuồn cuộn đi tới, dừng lại trước mặt bọn họ, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra đa số là những tuyển thủ đã tham gia thi đấu hôm nay, cũng chính là những người bôi đen Phù Thế Kỳ và Vưu Lăng trên diễn đàn.

Một đám cao to đen hôi kéo bè kéo lũ như thể muốn đánh nhau, đến thầy cô cũng giật mình hoảng sợ, hội người ăn dưa trên khán đài cũng không di chuyển, thầm thì đoán chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Phù Thế Kỳ theo bản năng bước lên một bước, che Vưu Lăng ở sau lưng.

“Rất xin lỗi!” Một đám nam sinh cùng hô, tiếng không nhỏ, toàn bộ người trên sân thể dục đều nghe được.

Thế giới an tĩnh hai giây, trên khán đài đột nhiên bạo phát tiếng vỗ tay hoan hô rung trời.

Quần chúng ăn dưa trên diễn đàn đều hiểu câu “rất xin lỗi” này có nghĩa là gì.

Nhưng Phù Thế Kỳ không hiểu, vẻ mặt của hắn rõ ngây thơ hồn nhiên hỏi: “Xin lỗi cái gì cơ?”

Đối phương là bên đuối lý, cho rằng Phù Thế Kỳ đang cố ép họ nói ra những sự việc xấu xí đã qua, đỏ mặt lớn tiếng trả lời: “Bôi đen cậu trên diễn đàn là chúng tôi sai, lỗi của chúng tôi, đã đánh cược thì phải chấp hành, chúng tôi chịu thua, chúng tôi xin lỗi cậu, rất xin lỗi!”

Sau đó còn có người nhỏ giọng bổ sung: “Cho dù thắng thì chúng tôi cũng sai, rất xin lỗi, không nên nói bậy sau lưng cậu, thực ra chúng tôi không có ác ý gì, là do thể lực của cậu quá tốt, nhưng nói thẳng ra thì rất tổn thương.”

“Mấy cậu bôi đen tôi trên diễn đàn? Chuyện khi nào?”

“Cậu không biết?” Những người trên diễn đàn kinh ngạc.

“Không biết, có thể nói cho tôi biết địa chỉ web không? Tôi đi xem thử.” Phù Thế Kỳ móc di động ra nghiêm túc nói.

Trời phạt mà!!

“Tôi biết, lát nữa tôi nói cho cậu.” Vưu Lăng mỉm cười bước từ sau lưng Phù Thế Kỳ ra, trong mắt những người ở đó tựa như ác ma đến từ địa ngục.

“Xin, xin lỗi.” Có người đột nhiên xin lỗi với Vưu Lăng.

“Hả? Đánh cược của chúng ta chỉ có xin lỗi Phù Thế Kỳ thôi mà?” Vưu Lăng hoài nghi hỏi.

“Nhưng mà tôi cũng bôi đen cậu cho nên cần phải xin lỗi cậu, tôi sẽ đăng bài lên mạng, nói Vưu Lăng không phải gà rù không phải tiểu bạch kiểm, cậu ấy rất lợi hại.” Người kia nghiêm túc nói, đáy mắt còn mang theo vài tia ngưỡng mộ, “Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc được không? Khi nào tôi đăng bài xin lỗi sẽ gửi link chứng minh cho cậu xem.”

Phù Thế Kỳ nhạy bén cảm giác được có gì đó không đúng, lập tức đưa di động của mình ra, nói: “Vưu Lăng không có điện thoại, hai chúng ta trao đổi đi.”

“Vậy thì thôi.” Người kia lập tức thu điện thoại về, tốc độ biến sắc mặt nhanh đến kinh ngạc.

Một đám người cứ vậy mà đùa giỡn, mâu thuẫn cũng theo đó mà tan đi.

Những người trên diễn đàn sau khi thành khẩn xin lỗi đã hứa hẹn sẽ không bao giờ bôi đen người khác ở trên mạng nữa. Bọn họ ghen ghét với Phù Thế Kỳ, bị Vưu Lăng kích thích tham gia đại hội thể thao, sau khi hai bên hòa giải thì quan hệ dĩ nhiên cũng theo đó mà tốt lên.

Các mối quan hệ của thời kỳ thiếu niên chính là kỳ quái như vậy, có đôi khi chỉ là đánh một trận, hoặc chỉ là cởi bỏ một hiểu lầm nhỏ, nói chung là sau đó sẽ tốt lên một cách không thể hiểu được.

Người trên khán đài lục tục rời đi nhưng Lâm Xán Xán vẫn ngây ngốc tại chỗ, nhìn mọi người đang vây quanh Vưu Lăng, tim đập nhanh dần, trong mắt chỉ còn thiếu niên xinh đẹp như trong truyện tranh bước ra đang tỏa sáng.

Sau khi kết thúc Lâm Xán Xán ra cổng đứng canh, muốn đến gần nam sinh khiến mình động tâm này nhưng chờ đến tối muộn mới thấy thân ảnh của Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ.

“Tiêu chuẩn tìm một nửa còn lại của cậu là gì?” Phù Thế Kỳ hỏi Vưu Lăng.

“Chuyện xa xôi như vậy ai rảnh đâu nghĩ đến a.”

“Cũng không xa lắm, còn mấy năm nữa là đủ tuổi kết hôn rồi…” Giọng Phù Thế Kỳ nhỏ xíu làm cho Vưu Lăng nghe không rõ.

“Cậu nói gì cơ?”

“Tôi nói là có phải là cậu thích người có thành tích tốt?”

“Cũng không hẳn.” Vưu Lăng nghiêm túc tự hỏi, “Có chung nhiều chủ đề nói chuyện.”

“… Đó là thành tích tốt còn gì.” Phù Thế Kỳ bất mãn.

“Thành tích của cậu đâu có tốt nhưng tôi và cậu có rất nhiều đề tài chung đấy thôi.” Vưu Lăng phản bác.

Cậu nghiêm túc đi nhanh về phía trước, không để ý khuôn mặt của Phù Thế Kỳ đã ửng hồng.

Nhưng Lâm Xán Xán đứng ở bên cạnh đã thu hết toàn bộ sự việc vào mắt. Hai cái tên luôn kề bên nhau, nguyên nhân gây ra ước chiến, hai người không tách rời, như hình với bóng, một điều rất rõ ràng mà tại sao bây giờ cô mới phát hiện.

Lâm Xán Xán xoay người rời đi, nội tâm nai con chưa kịp làm loạn đã bị dìm chết, quả nhiên, trai đẹp nên thuộc về nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.