Ta Là Chí Tôn

Chương 1140: Chương 1140: A?




Chẳng lẽ bởi vì Cửu Tôn phủ mang tới rung động... Ân, đúng là hơi lớn!

Hơi suy nghĩ một lát, Cam Thiên Nhan cẩn thận suy nghĩ từ ngữ, lúc này dùng giọng điệu vô cùng phức tạp nói với chưởng môn sư tỷ của mình.

Nàng vừa nói, cái miệng trầm ổn của chưởng môn sư tỷ dần dần mở lớn...

Trong mắt cũng mang theo thần thái không dám tin như cũ.

Chiến đấu giữa sân vẫn tiếp tục, tu võ thực lực Thánh Giả trở lên sẽ không tham công liều lĩnh, cho dù ưu khuyết rõ ràng, muốn phân ra thắng bại cũng phải tốn thời gian thật dài.

Nhưng đệ tử Phượng Minh môn xuất chiến đã chiếm ưu thế càng rõ ràng, thắng bại đã khó đảo ngược, Bình Tung Nguyệt ngược lại không cần quan tâm, nàng càng quan tâm tới việc của Cửu Tôn phủ.

Môn phái vừa thành lập chưa tới một năm, ân, phải nói là... Sáng lập không đến thời gian một năm!

Lại tụ tập toàn bộ Thiên Tàn Thập Tú làm ra chuyên lớn như vậy, vừa mới xuất chiến đã lấy được tư cách Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, còn một đường đánh thắng liên tiếp ngồi lên vị trí thủ tịch Thiên Vận Kỳ ha phẩm... Cứ việc tạm thời nhìn không ra tu vi sâu cạn của bọn họ, nhưng cũng chỉ dựa vào đội hình Thiên Tàn Thập Tú làm chủ lại có thể giết tới vị trí thủ tịch hạ phẩm, trong đó khẳng định có nhân duyên khác, chí ít từ tư liệu Phượng Minh môn biết về thực lực trước kia của Thiên Tàn Thập Tú, bọn họ tuyệt đối làm không được!

Mà có cơ duyên khác, nói chung chính là bọn họ vừa thành lập môn phái, bận rộn các công việc, dạy đệ tử, còn tu hành tu vi bản thân, bọn họ còn có thể tiến bộ nhanh như vậy…

Cuối cùng đạt đến cảnh giới bây giờ!

Trổ hết tài năng trong môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, đúng là kinh người.

Chỉ riêng lời này, nói thế nào cũng giống khoác lác, nhưng hết lần này tới lần khác lại là sự thật.

- Lạc Lạc, Cửu Tôn phủ hiện tại có bao nhiêu đệ tử? Chuyến này mang đến các đệ tử thế nào?

Bình Tung Nguyệt hỏi.

Bình Tung Nguyệt nói lời này có thâm y, Cam Thiên Nhan vừa rồi trịnh trọng đề cập với nàng, trong đoàn người Cửu Tôn phủ ngoại trừ phủ tôn Vân Dương cùng đám người Thiên Tàn Thập Tú, còn có mười tên đệ tử hậu bối thiên phú tư chất cao đến quá đáng, mà Bình Tung Nguyệt hỏi ra lời ấy, chính là muốn điều tra một chút, có phải Vân Dương rất có khí vận hay không, đã vơ vét ở đâu tìm được nhiều thiên tài như vậy.

Giang Lạc Lạc nghĩ nghĩ, nói:

- Hiện tại.. môn nhân đệ tử của Cửu Tôn phủ tầm một vạn người... Đại khái là như vậy!

Nàng dùng khẩu khí không chắc chắn đáp.

- Một vạn đệ tử!

Bình Tung Nguyệt cùng Cam Thiên Nhan bị con số này dọa sợ.

Một môn phái vừa sáng lập không bao lâu, lại có vạn tên đệ tử, hắn vơ vét từ nơi nào?

Một vạn đệ tử, Phượng Minh môn chúng ta... Đều không có nhiều đệ tử như vậy!

Gương mặt Cam Thiên Nhan co giật một lúc, nói:

- Lạc Lạc, hơn một vạn đệ tử, tư chất tốt xấu lẫn lộn thế nào? Phải chăng còn có người có tư chất giống như mười đệ tử kia hay không?

Vấn đề này, có thể nói là vấn đề làm khó Cam Thiên Nhan hồi lâu, không nói ra thì không thoải mái.

Thật sự là... Nàng nhìn thấy mỗi một đệ tử Cửu Tôn phủ, tùy tiện một người nào cũng có tư chất kinh người! Mỗi một người đều khả ái đáng yêu…

Những đệ tử kia, mỗi một đệ tử đều có thể trúng tuyển điều kiện đệ tử chân truyền của Phượng Minh môn!

Cam Thiên Nhan càng hận không thể thu tất cả thành đệ tử của mình.

Giang Lạc Lạc nháy mắt mấy cái, nói:

- Sư tôn nói giỡn, tư chất của đám người Tú Tâm là cao nhất, đệ tử kiến thức nông cạn, có điều ít thấy, Cửu Tôn phủ thu nạp rất nhiều đệ tử, nhưng ít có tư chất như Tú Tâm... Theo ta thấy, mặt khác... Nói chung phần lớn đều có tư chất trung thượng, thậm chí hơi yếu hơn một chút.

Giang Lạc Lạc biết rõ hàm nghĩa câu hỏi của sư phụ và sư bá, cho nên nàng rất thông minh nói đại khái, cũng giảm bớt tư chất của đệ tử Cửu Tôn phủ xuống.

Nếu như nói... Những đệ tử khác kỳ thật đều rất không tệ, cho dù không bằng đám người Vân Tú Tâm nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu…

Chỉ sợ sư phụ sẽ nổi điên ngay tại chỗ, có khi sẽ sang cướp người của Cửu Tôn phủ!

Hừ, Cửu Tôn phủ... Đây chính là căn cơ của nam nhân mình. Đệ tử bên kia không thể phân lưu…

Cam Thiên Nhan gật đầu, nói:

- Nhắc tới cũng phải, là ta suy nghĩ nhiều, làm sao có thể xuất hiện một vạn đệ tử thiên tài, nếu trong ngàn lấy một, trong vạn người sàng chọn ra mười đệ tử xuất sắc cũng không phải là chuyện quá mức khó tin...

Giang Lạc Lạc liên tục gật đầu, nói:

- Không sai, bất cứ người nào trong mười đệ tử kia đều là ngàn dặm chọn một người.

Cam Thiên Nhan hài lòng gật đầu, nói:

- Nha đầu, Lạc Đại Giang hiện tại xem như hơi có căn cơ. mặc dù vừa mới cất bước, nhưng tiến cảnh xem như rất tốt. Vi sư sẽ phá lệ cho ngươi một lần, không còn hạn chế các ngươi kết giao... Nhưng có một việc ngươi cần ghi nhớ, ngươi mãi mãi chính là đệ tử Phượng Minh môn, Phượng Minh môn mới là xuất thân của ngươi, biết không?

Giang Lạc Lạc gật đầu như gà mổ thóc:

- Sư phụ yên tâm, Lạc Lạc vĩnh viễn là đệ tử Phượng Minh môn, Phượng Minh môn chính là chỗ dựa của đệ tử!

- Ừm, Lạc Đại Giang... Trước khi Cửu Tôn phủ tấn thăng đến môn phái trung phẩm thứ tự gần phía trước, ngươi không được vượt khuôn!

- Vâng, sư phụ!

- Ừm, ngươi chuẩn bị một chút... Tu vi của ngươi, trong khoảng thời gian này không có rơi xuống đấy chứ?

Cam Thiên Nhan có chút sầu lo:

- Chờ một lát nữa đánh trận thứ năm, hơn phân nửa cần ngươi xuất trận. Lúc đầu trận này đã định do Lưu sư muội của ngươi ra sân, nhưng trận thứ năm lại có tính quyết định, bản môn cần năm trận toàn thắng, hiện tại ngươi trở về, do ngươi ra sân sẽ có phần thắng lớn hơn, nhưng không biết nha đầu ngươi co lười biếng hay không…

Giang Lạc Lạc tự tin mỉm cười, cung kính nói:

- Sư phụ yên tâm. Đệ tử tất nhiên sẽ không để cho ngươi mất mặt.

Giang Lạc Lạc là đệ tử thân truyền đắc ý nhất của Cam Thiên Nhan, thực lực không tầm thường, không nói những chuyện khác, Cửu Tôn phủ Lạc Đại Giang căn bản đánh không lại nàng, Giang Lạc Lạc trong khoảng thời gian này lại ở trong Cửu Tôn phủ, tu vi của nàng tiến bộ không chậm, cũng không chậm hơn khi mình ở trong môn phái.

Thậm chí... Thể chất của mình, dường như đang tiếp nhận biến hóa một cách vô tri vô giác, môn phái mình lại không có những thứ này!

Giang Lạc Lạc có cảm giác... Chính mình thông minh sáng suốt hơn trước rất nhiều.

Nhất là hiện tại, chỉ cần Lạc Đại Giang nói láo, chính mình đã có thể nhìn ra ngay. Thời điểm suy nghĩ vấn đề, cũng cảm giác đầu óc suy nghĩ thật nhanh, cũng ứng với câu nói vừa xinh đẹp lại thông minh, đại khái là như thế…

Cam Thiên Nhan thấy Giang Lạc Lạc tràn đầy lòng tin, nhưng vẫn khó mà yên tâm, dù sao Giang Lạc Lạc đã rời khỏi Phượng Minh môn một đoạn thời gian, trận chiến thứ năm mang tính chiến lược của tông môn, không thể không thận trọng, đưa tay nói:

- Ngươi vươn tay ra, ta xem tiến độ huyền khí của ngươi. Ngươi cái nha đầu này, ai, chính là lười... Bằng không... A?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.