Ta Là Chí Tôn

Chương 644: Chương 644: Ám sát chợt hiện




Cơn giận của Vân Dương còn chưa tiêu, hai tay liên tục huy động.

Phanh phanh phanh, mười bình rượu liên tục bay ra, đập nổ trên người tam hoàng tử, nhất thời khiến hắn kêu thảm không ngớt, đầy rẫy huyết tinh.

Sắc mặt cùng ánh mắt Thượng Quan Linh Tú trải rộng băng hàn, đôi mắt sâu lắng dừng trên mặt tên hoàng tử khiến người buồn nôn tới cực điểm kia, nhẹ giọng, lại rõ ràng nói:

- Bất kể có ngày đó hay không... Chí ít người kia, tuyệt không phải là ngươi!

Sau đó nàng liền quay người, trở lại trong phòng.

Đưa lưng về phía cửa, ngồi yên tại đó.

Nàng không muốn nhìn tam hoàng tử thêm nữa, dù chỉ là một chút.

Người này khiến nàng cảm thấy, nhìn thêm một chút chính là vũ nhục đôi mắt của mình!

Cực kỳ dơ bẩn!

- Mang theo hắn, cút cho ta! Lập tức! Lập tức!

Ầm!

Vân Dương ném ra bình rượu cuối cùng, chuẩn xác nứt vỡ trên cái đầu bê bết máu của tam hoàng tử, sát khí đằng đằng:

- Còn để ta nhìn thấy hắn, hắn chết chắc rồi, Thiên Vương lão tử cũng không cứu được hắn!

Sát khí toàn thân Vân Dương như ngưng thành thực chất, tất cả mọi người đều có thể nhận thức rõ ràng, hắn tuyệt không chỉ nói khoác nói suông.

Kỳ thực chỉ cần nhìn tình trạng thê thảm hiện tại của tam hoàng tử, hoàn toàn có thể khẳng định được, Vân Dương tuyệt đối dám làm.

Hắn dám đánh tam hoàng tử thành trọng thương, thì có đánh chết lại có quan hệ gì? Có gì cần bàn cãi?

Hơn nữa, nếu tam hoàng tử còn không được cứu chữa, chỉ sợ không cần Vân Dương động thủ, cũng đã phải bỏ mạng tại đây.

Còn chưa quay người.

Bịch một tiếng.

Vân Dương đóng sầm cửa lại.

Đám thủ hạ tam hoàng tử ngươi nhìn ta ta lại nhìn ngươi, ai nấy đều sợ hãi, nếu tam hoàng tử chết ở đây...

Chỉ có điều, đám người còn chưa kịp có hành động, đột nhiên...

Ngay một khắc Vân Dương mới đóng cửa lại, đột nhiên...

Sưu sưu sưu...

Vô số thanh âm xé gió bỗng vang lên.

Người cửa đã truyền tới hàng loạt tiếng kêu thảm thiết.

Thanh âm cắt lượm không ngừng vang lên, vô số ám khí đã cắm lên cửa.

Phốc phốc phốc...

Cánh cửa vừa mới đóng lại, liền đã có từng đạo quang mang bén nhọn xuất hiện, vô số ám khí sắc bén như cuồng phong vũ bão trút đến trên cửa, trên mũi ám khí còn óng ánh hào quang xanh biếc, hiển nhiên tất cả số ám khí này, đều được tôi luyện kịch độc trí mạng.

Vân Dương nhướng mày.

Trong nháy mắt liền xuất hiện một suy nghĩ: Có người muốn giết ta!

Về phần những người ngoài kia, chín thành chín đều đã chết sạch, là bị gặp vạ lây!

Mục tiêu của sát thủ, tuyệt đối là Vân Dương hắn!

Chỉ cần xem góc độ, có thể thấy đều là nhằm vào hắn.

Vừa rồi hắn tránh được, cũng chính bởi hắn giận dữ đóng cửa, thời cơ quá mức trùng hợp, may mắn tránh được đợt ám khí này đột kích.

- Không hổ là Phiêu Hương lâu, cửa gỗ cũng dùng Thiết Mộc tinh chế, chất lượng thực sự không tồi.

Nghe tiếng phập phập còn không ngừng vang lên, khóe miệng Vân Dương lộ một tia cười bí ẩn.

Kỳ thực trong lòng cũng hơi chút kinh ngạc, thậm chí có chút nghĩ mà sợ.

Đợt ám khí đột kích vừa rồi kia, có thể nói bắn tới vô cùng cao mình, trước khi xảy ra, hắn chỉ cảm nhận được một chút nguy cơ, sau đó liền biến mất.

Thậm chí còn không thể phát giác được dù chỉ một chút sát khí có tồn tại.

Nếu không phải vừa hay đóng cửa, mượn cửa phòng cản lại ám khí, hắn thầm tính một chút, hắn sẽ không đến mức vẫn lạc, thế nhưng trọng thương là không thể tránh khỏi, thậm chí kết quả này còn căn cứ vào công hiệu linh kỳ của Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, không sợ bất cứ loại độc tố nào.

Nói cách khác, dưới một đợt ám khí này, chín thành chín tu giả trong thiên hạ không thể ngăn nổi!

Mà cùng với đó, cũng thấy được một điều, có thể ẩn sát khí trước khi xuất thủ, tất cả đều phải là tồn tại đứng đầu nhất. Như vậy, dưới tình huống các tổ chức sát thủ ốc còn không mang nổi mình ốc, lại có ai muốn ám sát hắn?

Phốc!

Cánh cửa Thiết Mộc giúp Vân Dương tránh được mấy vòng ám khí đột nhiên vỡ nát, một viên lưu tinh trùy lớn bằng đầu người như Vẫn Tinh trụy lạc, hướng thẳng tới đầu Vân Dương.

Nếu cây trùy này đụng phải hắn, tất tạo thành kết quả vạn đóa hóa đào!

Vân Dương ứng biến thần tốc, vỗ ra một chưởng, oanh một tiếng, Lưu Tinh trùy lập tức bắn ngược ra, tốc độ còn nhanh hơn lúc đột kích ba phần.

Vân Dương phàn kích thành công, tay phải kéo theo Thượng Quan Linh Tú, thân thể như cá bơi trong biển, nhanh chóng bay ra từ phía cửa sổ.

Một tiếng oanh bạo hưởng, vô số gõ vụn bay tán loạn, thân thể hai người đã đi tới bên ngoài.

Mà ngay lúc hai người thoát khỏi gian phòng cao nhất của Phiêu Hương lâu, vô số ám khí lại như cuồng phong bạo vũ trút xuống, bao trọn đại sảnh chữ Thiên, nếu hai người bọn họ mà có chút do dự, đoán chừng đã bị trận mưa ám khí này bao phủ.

Vân Dương mới nhảy khỏi cửa sổ, đã thấy đao quang ngang nhiên chớp động, một trái một phải cùng đánh đến!

“Hô...”

Trong tiếng hít thở giữa không trung, tay áo Vân Dương sớm đã xuất hiện hai đạo hào quang bắn ra.

Đao mà Vân Dương hắn sử dụng, chỉ được chể thành từ Bách Luyện Tinh Cương, nhưng đao pháp mà hắn sử dụng, lại là Thiên Ý chi đao.

Đao trái như Du Long Xuất Hải, đao phải lại như Phi Long Tại Thiên!

Coong!

Coong!

Sau hai tiếng va chạm, Vân Dương ôm lấy thân thể mềm mại của Thượng Quan Linh Tú, hai người như hợp thể mà đảo qua một vòng trên không trung, thành công đánh tan hai đạo đao quang mới đột kích, thuận tay tránh được một chiêu thiên la địa võng, lúc này mới hạ xuống đường.

Đập vào mắt, lại có đao quang chói mắt như bện thành quang cầu đánh tới.

Oanh!

Nóc phòng chữ Thiên đột nhiên bay lên, bảy tám thân ảnh áo đen cùng nhau hiện thân trên mái nhà, trong nháy mắt có hai người nhảy ra, kéo căng hai chi Thí Thần cung, cơ hồ cùng lúc đó, hai đạo lưu quang như xé rách không gian, bay thẳng về phía Vân Dương.

Mà năm sáu người còn lại, cũng không chịu kém cạnh, hai tay khẽ cong, từng đạo ô quang như bôn lôi chớp giật bay về phía Vân Dương!

Đap kiếm trường mâu... Cùng hiện, hiển nhiên đều là binh khí tiện tay của những người này.

Khoảng cách như vậy, nếu dùng phi châm ám khí sẽ không đủ lực sát thương, không đủ để chế địch liều mạng, vậy liền dứt khoát sử dụng binh khí nặng tay, bắn mạnh ra ngoài.

Sau khi binh khí bay ra, bảy tám người cũng không chậm chễ, cùng nhau tung người bay lên, hiển nhiên sợ đợt công kích này cũng không tập sát được Vân Dương, ý muốn lại bổ thêm một chiêu hợp kích.

Mà ngay khi thân hình bọn hắn bắn ra, nóc phòng đối diện Phiêu Hương lâu bỗng xuất hiện thêm ba người áo đen bịt mặt, mỗi

người đều nắm Thí Thần cung, hoàn toàn không chút do dự liên tục kéo lên, sau ba đạo hàn quang, lại là ba đạo, lại là ba đạo!

Đúng là Thí Thần cung Liên Châu Tiễn, liên hoàn xuất kích!

Phân cấp độ, phân ba lượt, bắn thẳng tới Vân Dương còn đang ứng phó đám binh khí như Lưu Tinh Phi Hoàng đột kích.

Sát cục đến mức này, có thể nói là nghiêm mật tới cực điểm, phóng mắt toàn bộ Thiên Huyền đại lục, người có thể bình yên thoát được sát cục này, lác đác không có mấy, hoàn toàn có thể tính được trên đầu ngón tay, thế nhưng động tác đám sát thủ vẫn chưa dừng lại, vẫn đang tiếp tục...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.