Ta Là Chí Tôn

Chương 468: Chương 468: Bảo Mã Lương Câu




Phương xa truyền tới tiếng đại lượng tuấn mã đang lao vút, gào thét mà đến, gào thét mà đi.

Nơi này, quả là một cái chuồng ngựa tự nhiên, cho dù trong thời tiết rét đậm thế này, đàn ngựa vẫn có thể vui vẻ chạy nhảy.

Bình tĩnh mà xem xét, lão y sư kia thực sự đã cho Vân Dương một lựa chọn tuyệt hảo, lúc này chư tướng thần công của hắn đã mất hết, huyền công tuy có khôi phục, nhưng khoảng cách đến khôi phục hoàn toàn còn rất xa, nếu chỉ đi đường bằng hai chân, coi như nửa tháng có thể tới nơi, nhưng thương thế cũng khó mà hồi phục, còn nếu có một thớt ngựa tốt thay đi bộ, sẽ tạo thành khác biệt thật lớn, nếu không phải vậy, hắn há có thể theo lời lão y sư mà chạy đến đây!

Trời tờ mờ sáng, sắc trời lại lần nữa sáng lên.

Đập vào mắt, Vân Dương thấy được khủng cảnh hùng vĩ mà bình sinh ít thấy. Chỉ thấy từ bến bờ tuyết trắng xa xôi kia, một bầy ngựa hoang mắt thường khó phân biệt đang lao vun vút, nhìn sơ sơ có thể thấy con số mấy chục vạn mà lão y sư nóiũng chỉ là cách nói bảo thủ, lấy quan sát của hắn, số lượng bầy ngựa hoang kia tối thiểu cũng phải có trên dưới mấy trăm vạn thớt, thậm chí còn có thể nhiều hơn!

...

Bầy ngựa hoang vô biên vô hạn, khó mà tính toán.

Đàn ngựa chạy thẳng đến trung tâm đồng cỏ thì dừng lại, nơi đó có một suối nước nóng bừng bừng bốc hơi.

Hẳn cũng chính vì có tồn tại của suối nước nóng này, mới khiến cho cái chuồng ngựa thiên nhiên này có thể sinh cơ bừng bừng, không sợ giá lạnh như thế!

Xung quanh suối nước nóng, cây rong rậm rạp xanh um, so với thời tiết mùa xuân cũng không kém bao nhiêu.

Có con ngựa trực tiếp nhảy xuống nước bơi qua bơi lại, nhưng càng có nhiều con ngựa lặng yên an tĩnh ăn cỏ, vẫy vẫy cái đuôi, một bộ nhàn nhã thong dong.

Ngay cả Vân Dương đều bị bầu không khí an tĩnh này lây nhiễm, trong lúc nhất thời thậm chí có chút không muốn đánh vỡ sự tường hòa của bầy ngựa.

Nhưng mà ngay lúc này, một tiếng hí dài bắt nguồn từ phương xa truyền tới.

Đàm ngựa bên hồ lập tức cảnh giác, từng đầu ngựa ngửa đầu hí dài, mắt nhìn về phương xa, dường như có dị trạng.

Lúc này phương xa lại có một màn tuyết trắng bay lên lại là một đoàn tuấn mã lao đến, mục tiêu hiển nhiên cũng là cái suối nước nóng này.

Đàn ngựa bên này chậm rãi lui lại, chỉ để lại một thớt tuấn mã toàn thân tuyết trắng, ngẩng đầu đứng trước nhất.

Kích cỡ của con ngựa này so với đám tuấn mã còn lại hơn chừng nửa cái đầu, chiều cao cũng vượt quá nửa trượng.

Con bạch mã này thân cao chân dài, cường tráng đến cực điểm, chỉ mới đứng đó, đã dễ dàng sinh ra một cỗ không khí nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai, khí thể cường giả tràn trề không gì đỡ nổi, không thể tranh phong!

Tựa như đang truyền ra một tin tức: Có ta ở đây, các ngươi đừng hòng xâm chiếm chuồng ngựa!

Tiếng ù ù dần dần tiếp cận, mục tiêu trực chỉ suối nước nóng.

Nhưng mà sau một tiếng hí dài, đàn ngựa khổng lồ đối diện cũng đột nhiên dừng bước, đàn ngựa đang phi nhanh, đột nhiên im bặt dừng lại, không chút hỗn loạn!

Vân Dương nhìn qua cũng phải thấy say mê, một đám ngựa hoang không người khống chế, vậy mà có thể hành động quy phạm như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quyết không thể tin được trên đời lại có chuyện như thế!

Thoáng như kỳ tích hiện thân, cơ hồ có thể nói là thần tích!

Cầm đầu đàn ngựa mới đến là một thớt ngựa toàn thân xích hồng, xích mã thân cao cũng không kém bạch mã bao nhiêu, hơn nữa trong lúc này, lại phát ra tiếng gào thét khiêu khích, hiển nhiên là muốn chiếm lấy suối nước nóng về cho riêng minh, lấy lực quyết thắng!

Vân Dương nhìn qua lập tức hiểu.

Hiện tại trong lúc trời đông rét lạnh, tuyết lớn đầy trời, ngựa hoang muốn ăn được cây rong tươi non, chỉ có thể dựa vào suối nước nóng mà sinh hoạt. Nhưng mà suối nước nóng như vậy cũng chỉ có một cái, hai đàn ngựa chính vì suối nước nóng này mà nảy sinh tranh chấp.

Chuyện này, theo Vân Dương nghĩ là hoàn toàn không cần thiết.

Diện tích suối nước nóng này tương đối lớn, mà vạn dặm xung quanh bởi địa nhiệt cũng có vô số bụi cỏ rập rạp sinh sống, hoàn toàn đủ để cho cả hai đàn ngựa cùng sinh tồn, căn bản không cần lo lắng tài nguyên thiếu thốn mà phải đói bụng.

Căn bản không tất yếu phải tranh đoạt, bĩnh bình ổn ổn là có thể ăn no.

Có điều đây là suy nghĩ của Vân Dương, chứ suy nghĩ của hai đàn ngựa lại không có như vậy, bọn chúng chỉ có độc chiếm mà thôi!

Nhất là hai đầu Mã Vương, càng sẽ không nghĩ như hắn.

Thường nói, một núi không thể chứa hai hổ, trong đàn ngựa, cũng chỉ có một thớt Mã Vương, hoặc nói một đàn ngựa chỉ có thể tồn tại một thớt Mã Vương.

Kỳ thực nếu hai bầy ngựa chỉ có một thớt Mã Vương, như vậy sớm đã thuận nước mà dung hợp.

Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, tạo vật huyền bí, nơi này hết lần này tới lần khác lại sinh ra hai đầu Mã Vương thực lực ngang nhau!

Như vậy, trong hai con Mã Vương này, nhất định phải phân ra cao thấp, xác định ngôi vị Vương giả duy nhất!

Hai đàn ngựa đều đang lùi lại.

Để trống một cái sông lớn.

Hai thớt tuấn mã, một đỏ một trắng, mặc dù chỉ đứng đó không động, vẻn vẹn chỉ đứng yên chú mục đối phương, cũng đã chậm rãi kéo dài khoảng cách với hai đàn ngựa.

Vân Dương yên lặng tiềm hành tới vị trí không xa suối nước nóng.

Trên Thiên Huyền đại lục, phàm là nam nhân thì không có ai là không thích bảo mã lương câu, Vân Dương cũng không ngoại kệ, trước khi thuần thục nắm giữ vân tướng thần thông, Vân Dương cũng dùng ngựa thay đi bộ, nhất là hai thớt tuấn mã một đỏ một trắng ở đây, Vân Dương nhìn qua liền thấy thích.

Khi hắn lần nữa đưa mắt nhìn lên, lấy khoảng cách khá gần nghe hai tiếng gào thét trầm thấp, không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Hai con Mã Vương vốn còn cách nhau mấy trăm trượng, đột nhiên như hóa thành hai tia chớp, dùng tốc độ kinh người như vượt qua không gian cường thế đối đầu!

Đá, cắn, đụng, đâm...

Phàm là những thủ đoạn mà một con ngựa có thể sử dụng, tất cả đều hiện ra không chút bỏ sót, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Có điều điều khiến Vân Dương chân chính khiếp sợ còn không dừng ở đó... Rõ ràng cách nhau xa mấy trăm trượng, sao có thể... Chớp mắt liền đã đụng nhau?

Cái gọi là thời gian như thoi đưa, cũng không thể thần tốc như vậy đi!

Trừ phi... Trừ phi hai con ngựa này có thể xuyên không?

Vân Dương để tay lên ngực tự hỏi, coi như hắn ở thời kì đỉnh phong nhất, tốc độ cũng không thể nhanh được như thế!

Mà hai con ngựa này, lại nhẹ nhàng đi qua, nhẹ nhàng thoải mái, hoàn toàn không đáng lo.

Sau một chốc, tình thế chiến đấu càng lúc càng nghiêm trọng, dần dần hóa thành hai đạo huyễn ảnh hư hư thực thực. Từ nam đánh tới bắc, từ đông đánh tới tây, ngẫu nhiên đan xen vào nhau, tựa như hỏa diễm đỏ trắng đan xen, mỹ lệ vô hạn, rung động lòng người.

Cho dù Vân Dương dốc hết thị lực, vẫn không thể phân biệt ai với ai, càng nhìn càng không rõ.

Mấy trăm vạn thớt ngựa đồng thời giậm chân tại chỗ, ngửa mặt tê minh, trong lúc nhất thời phong vân khuấy động, đinh tai nhức óc.

Rõ ràng, hai đàn ngựa đều đang hò hét trợ uy cho vương của mình!

Hai vị Mã Vương nghe được bầy ngựa trợ uy, tinh thần càng thêm bộc phát, sau một tiếng cuồng hí, thế công triển khai càng thêm mãnh liệt, tựa như chớp giật tiến công, né tránh, bốn cái móng ngựa phanh phanh phanh đá lẫn nhau, động tác linh hoạt khiến Vân Dương cũng phải nghẹn họng trân trối.

Đây... Còn là hai con ngựa sao?

Còn là hai con ngựa sao?

Rõ ràng là hai vị cao thủ tuyệt đỉnh đang quyết đấu!

Mỗi một lần tiến công lại né tránh, đều vô cùng thuần thục, đạo pháp tự nhiên, không phải là dã thú đơn thuần công kích.

Ban đầu Vân Dương hắn còn cẩn thận ẩn thân, càng về sau lại phát hiện... Đám ngựa xung quanh đối với người xa lạ như hắn lại hoàn toàn như không nhìn không thấy, không chút tâm hoài.

Cho dù hắn lộ rõ trong đàn ngựa, cũng không có bất luận con ngựa nào sinh ra phản ứng, chí có một thớt ngựa như ngại Vân Dương chen tới chen lui quá phiền phức, dùng cái mông ngựa to lớn ủi Vân Dương sang một bên.

Ý rất rõ ràng: Cút sang một bên, đừng có làm phiền ta! Không thấy lão nương đang ngắm nam thần sao?!

“...”

Vân Dương không còn gì để nói, hắn thực sự không hiểu thần kinh của đám ngựa này từ lúc nào lại lớn đến vậy.

Càng về sau, Vân Dương càng dứt khoát đường hoàng đứng đó, ôm tay nhìn hai vị Mã Vương chiến một trận thế kỷ.

Có điều, nhìn tình huống trước mắt... Thể lực của hai đầu Mã Vương này có vẻ như vô cùng dồi dào, chỉ sợ coi như đánh một ngày một đêm cũng chưa chắc có thể phân thắng bại, chẳng lẽ hắn phải đợi lại đây cả một ngày hay sao? Hơn nữa... Thực sự chờ chúng nó đánh xong, lấy tốc độ di động của bọn nó, hắn có muốn bắt, căn bản chính là chuyện thiên phương dạ đàm, trò cười nhàm chán...

Vân Dương không ngừng suy nghĩ, âm thầm phiền muộn, nếu trên người hắn còn có sinh mệnh chi khí. Như vậy chỉ cần tùy tiện dùng một chút, nào sẽ phải phiền toái như vậy, sức hấp dẫn của sinh mệnh chi khí đối với đám Linh thú dã thú... Không cần nói cũng biết.

...

Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu sinh mệnh chi khí tái hiện, liền có nghĩa là Lục Lục tái hiện, chư tướng thần công của hắn cũng có thể tùy theo mà khôi phục, lúc đó cũng không cần đến hai con ngựa này thay đi bộ, lời này thực sự nói cũng như không!

Vân Dương chậm rãi lục tìm trong không gian giới chỉ, mong đợi có thể tìm được một hai thứ có thể khiến hai thớt Mã Vương này có thể chú ý, thế nhưng lật tung cả lên cả lên, ngoại trừ một ít thuốc chữa thương, cũng chỉ có vài cọng thiên tài địa bảo.

Mấy thứ này có vẻ như không phải thứ ưa thích của loài ngựa a?

Ngay khi Vân Dương buồn bực phiền muộn, cơ hồ đã bất đầu sinh thoái ý, dự định tùy tiện tìm một thớt ngựa không tệ lắm. Đột nhiên nhớ tới một chuyện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.