Ta Là Chí Tôn

Chương 631: Chương 631: Biến hóa của Kế Linh Tê




Mấy lời ba hoa vừa rồi của hắn, thực sự cũng chính là ý tưởng chân thật, trước đó vẫn giấu trong lòng, chừa từng nói ra khỏi miệng, nhưng lời này dù sao cũng không thể tùy tiện nói ra.

Nhưng không nghĩ đến, hôm nay Kế Linh Tê mới thoáng hiện, hắn lại cảm thấy lực hấp dẫn đột nhiên tăng vọt, không biết thế nào mà đột nhiên giật mình một cái, môi trên chạm môi dưới, cứ thế mà thoải mái nói ra ngoài.

Kế Linh Tê cười xinh đẹp:

- Không nghĩ tới, Vân công tử lại có ý nghĩ thành gia lập thất, có điều vậy cũng không dễ dàng a, không biết công tử đã có người trong lòng hay chưa?

Nàng mỉm cười, tựa như không chút khẩn trương, chỉ có thể ẩn ẩn thấy được, răng trên răng dưới đang nghiến chặt lại, trong ánh mắt còn ẩn hiện hàn quang.

Mấy ngày trước lão nương còn bộc bạch với ngươi, ngươi không trả lời thì cũng thôi đi, nay lại còn muốn tìm nữ nhân?

Muốn làm gì?

Ngươi muốn làm gì?

Muốn tìm ai?!

Vân Dương liên tục ho khan:

- Trước mắt, có vẻ như... Còn không có... A...?

Không có?

Lại còn nói... Không có?!

Đám án này so với đáp án trong tưởng tượng của nàng còn càng thêm đáng hận, không thấy người trước mắt ngươi hoạt sắc sinh hương thế nào sao?

Kế Linh Tê cười đến ôn nhu, hàn quang trong đáy mắt sắp không kiềm nổi nữa:

- Đối với phương diện này, không biết Vân công tử có yêu cầu cụ thể nào không? Chúng ta là người nhà mà, ngại gì cơ chứ, biết đâu ta có thể đưa ra chút ý kiến cho công tử.

Nàng nói ôn nhu vô hạn:

- Ngươi cũng biết, đám tỷ muội của ta cũng không ít, ai nấy đều là tiểu thư khuê các, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn gia thế cũng có gia thế, phong thái đủ dạng, khí chất đa phần, coi như muốn văn võ song toàn, tài mạo tương phối cũng có khối người...

Vân Dương trực tiếp ngơ người.

Chính hắn cũng đang cảm thấy kỳ quái với tâm thái hiện tại của mình.

Vừa rồi không phải đang cân nhắc nên đối phó với hai người kia thế nào sao? Còn đang cảm thán lực lượng trong tay không đủ?!

Thế mà đã lập tức đổi chủ đề, trực tiếp kéo đến chuyện cách xa vạn dặm, không chút liên quan...

Pha chuyển hướng này...

Con mẹ nó quá thần kỳ a!

Thế nhưng cũng không biết tại sao, đối với lời mà Kế Linh Tê nói, lại gần như Vân Dương hắn tự hỏi.

Thấy Vân Dương nửa ngày không nói gì, Kế Linh Tê không khỏi lên tiếng thức giục:

- Mau nói a, ngươi không nói, ta sao biết ngươi thích người thế nào? Làm gì cũng phải có phương hướng đại khái a.

Vân Dương ho khan vài tiếng, lẩm bẩm nói:

- Kỳ thực ta cũng không có yêu cầu quá cao... Chỉ cần là nữ là được...

Một tiếng kéttttt vang lên trong miệng Kế Linh Tê:

- Không có yêu cầu mới là khó khăn nhất... Vẫn phải lựa chọn chút điều kiện mới dễ lựa chọn.

Người trước mắt ngươi rõ ràng là thiên hạ nhất đẳng đại mỹ nhân!

Thế mà ngươi còn... Là nữ là được...

Ngươi muốn chọc tức chết ta à!

Vân Dương lại ho khan một cái, có vẻ như nghiêm túc đánh giá nửa ngày, lúc này mới nói:

- Chỉ cần ôm một cái lại hôn một cái lại không bị đánh... Đều được! Tỉ như Thượng Quan...

Ầm! Ầm! Ầm!

Oanh!

Vân Dương khoa tay múa chân bay ra ngoài.

Ầm!

Trực tiếp rơi ra ngoài bảy tám trượng, trên người chỗ nào cũng ổn, chỉ có giữa bụng là thêm một dấu chân tiêm tú.

...

Lão Mai nhanh chóng xuất hiện:

- Công tử, ngài sao vậy? Có địch tập sao?

Vân Dương nhe răng đứng lên:

- An tâm chớ vội, ta còn có thể ứng phó.

Lão Mai bĩu môi, bí ẩn liếc mắt một cái.

Tiếp lấy lại thấy Kế Linh Tê giận đùng đùng từ trong viện của Vân Dương vọt ra, sải bước trở về phòng của mình, bịch một tiếng đóng cửa lại, đại địa rung chuyển, nhìn mà giật mình.

Vân Dương thở dài một tiếng, nhún vai, bất đắc dĩ nói:

- Lão Mai, ngươi không lấy vợ, quả thực là quyết định anh minh sáng suốt! Ta cho ngươi biết, người khó phục vụ nhất trên thế giới này, không ai qua được nữ nhân!

Bờ môi Lão Mai giật giật, rốt cục đem tất cả tâm sự đổi thành một tiếng thở dài:

- Công tử... Ta có nói với ngươi... Không phải là ta không muốn tìm vợ, chẳng qua là ta vẫn luôn chờ một người nào đó a?

Vân Dương trợn hai mắt:

- Lão Mai, hóa ra ngươi lại phong lưu như thế a!

Lão Mai: “...”

Con mẹ nó, lão tử muốn lật bàn?!

Ta con mẹ nó độc thân nửa đời, con mẹ nó còn phong lưu?

Công tử, ngài biết nói chuyện thế, người trong nhà ngài có biết không a...

...

Trở lại phòng Kế Linh Tê, lúc này Kế Linh Tê đã tức đến đỏ bừng cả mặt, lồng ngực còn chập trùng kịch liệt, thấp giọng mắng:

- Tên sắc lang này! Bẩn thỉu! Hèn hạ! Hạ lưu! Thấp hèn! Tức chết ta mất... Aaa...

Kế Linh Tê cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, mấy ngày trước con hàng này còn tựa như tiên sinh ở ẩn không dính khỏi lửa trần gian, sao mới có mấy ngày mà đã lưu manh như vậy?

Trong này rốt cục là có chuyện gì?

Nàng lại không biết, việc này thực sự không tránh Vân Dương được.

Nguyên nhân căn bản, lại chính là do khí chất của nàng, đột nhiên thay đổi, biến hóa to lớn, dụ hoặc không thể hình dung, hơn nữa, người nào đó mấy ngày trước còn thổ lộ với Vân Dương, khiến tâm hồ phẳng lặng của hắn đột nhiên gợn sóng, nào thể giữ được tâm như chỉ thủy, đương nhiên sinh ra một cảm giác “Đến cùng có nên tìm thê tử hay không”.

Mà đi kèm với nó, lại chỉ khiến hắn nghĩ thêm: Hắn nên tìm thê tử!

Đương nhiên, còn có một nhân tố mấu chốt... Cũng chính bởi Kế Linh Tê, đặc biệt là hồng quang trên người Kế Linh Tê, khiến hắn hiện lên một hy vọng lớn lao, có cường giả như thế áp trận... Các ca ca chắc chắn không sao!

Điều này với Vân Dương hắn mà nói, quá quan trọng!

Chính bởi như vậy mà còn sinh ra tâm lý biến hóa, có thể nói là khiến cho tâm tư hắn đột biến, trực tiếp thay đổi cả đời sau!

Cảm giác kiềm chế cùng bứt rứt trong lòng cũng lập tức tiêu tán hơn nửa!

Nếu vẫn còn nguyên tâm tính kia, coi như Kế Linh Tê có như thiên tiên hạ phàm, vũ mị đến không thể kháng cự, thì Vân Dương hắn tâm đã như tro tàn, dù có rung động cũng sẽ chỉ giả vờ ngây ngốc, lừa dối qua cửa, tuyệt đối sẽ không có động tác tích cực gì.

Nhưng điều khúc chiết này, đương nhiên Kế Linh Tê sẽ khó mà lý giải được, cho dù là biến hóa long trời lở đất của Vân Dương có liên quan đến bí ẩn của nàng, thì nàng vẫn không hiểu được.

Nàng ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, không khỏi nhớ tới quái mộng mà mấy ngày qua nàng cứ gặp phải.

- Sao mấy ngày liên tục nàng lại cứ nằm mơ một giấc mộng như thế... Điều này quả thực... Không nói được.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ... Là nhắc nhở ta? Hay là vận mệnh ta ám chỉ cái gì?

- Nhưng hết thảy những điều này, đều không thể lý giải nổi, quả thực mơ hồ không rõ... Đến cùng hình ảnh kia là thế nào? Tại sao khiến ta cảm thấy thân thiết như vậy?

Kế Linh Tê suy nghĩ xuất thần, nhớ lại tình hình mấy ngày nay đều nửa đêm tỉnh mộng.

- Hết thảy đều chỉ có thể để chính ta thể ngộ, coi như Nguyệt tỷ vẫn còn, cũng không thể hỏi nàng cho được, chuyện này không dùng ngôn ngữ để miêu tả được. Cứ nằm mơ một giấc, tu vi liền lại tiến một bước dài... Cứ bốn năm đêm nay, tu vi nàng từ Thiên cảnh sơ giai, nay đã vọt đến Cửu trọng thiên, nếu tối nay lại nằm mơ tiếp, đoán chừng sẽ tấn thăng Đạo cảnh...

Kế Linh Tê lần nữa nội thị, tra xét tiến độ tu vi, vẻ mặt khó hiểu, khó thể tin nổi:

- Cảm giác này, coi như có nằm mơ cũng không mộng ảo như thế a, rõ ràng là thanh thiên bạch nhật, thế mà ta vẫn cảm thấy như nằm mộng, hết thảy đều cứ không chân thực như vậy... Nếu sau này mỗi ngày ta đều mơ như thế, đừng nói Đạo cảnh, cho dù trở thành Thần Tiên, cũng không phải là chuyện có mấy khó khăn?

- Đến cùng, thân thể của ta đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có thể có biến hóa không tưởng như vậy?!

Kế Linh Tê lại kiểm tra thân thể mình lần nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.