Ta Là Chí Tôn

Chương 974: Chương 974: Cái cổ lăng kim




Đổng Tề Thiên trong lòng cực kỳ kỳ quái.

Những thiên tài thế này.

Rốt cuộc đám môn phái Thiên Vận Kỳ rốt cuộc có mắt không tròng tới mức nào mới đem hạt giống cường giả tuyệt thế ra làm đá mài đao, dồn tới phía đối diện của mình như vậy?

Trong đó… chắc chắn có nguyên nhân!

Nghi ngờ này của Đổng Tề Thiên đương nhiên có lý do. Cho dù giới cao tầng của một hai môn phái có mắt không tròng, nhưng tuyệt đối không thể là tất cả các môn phái Thiên Vận Kỳ đều có mắt không tròng, không biết nhận biết vàng ngọc được?

Chưa nói tất cả Thiên Tàn Thập Tú đều trải qua như vậy, ắt có điểm lạ khác!

Đến trưa, Sử Vô Trần vinh quang thành người thứ hai hoàn toàn không còn ý thức rời sân khấu.

Đổng Tề Thiên chờ tới tận tối, trời cũng đen kịt, Thạch Bất Giai lúc này mới lặng lẽ ngã xuống. Trong ba người Sử Vô Trần hắn kiên trì được lâu nhất, thương thế cũng là nặng nhất, ngay cả da đầu cũng bắt đầu phun máu, nếu không nhờ Đổng Tề Thiên cứu chữa kịp thời, chỉ cần chậm trễ sợ rằng nguy hiểm tới tính mạng...

- Tên này thật hung ác, với mình cũng thật hung ác!

Đổng Tề Thiên lẩm bẩm:

- Kẻ hung ác với mình sẽ hung ác với kẻ địch còn hơn thế. Ba tên này… đều đủ hung ác!

Đổng Tề Thiên xử lý cẩn thận thương thế ba người, khôi phục lục thức cả ba nhưng lại vẫn phong bế huyền khí đan điền, không để bọn họ có cơ hội tự vận hành huyền khí chữa thương.

Chỉ đều đặt sang một bên, để bọn họ nằm ngáy o o, hoàn toàn dựa vào bản năng phục hồi nguyên thuỷ nhất của bản thân để chữa trị.

Sau khi ba người hồi phục thanh tỉnh, lại phân phó ăn chút đồ, yên tĩnh ngồi một bên, không cho phép phát ra âm thanh, không cho phép nhúc nhích, càng không cho phép luyện công.

Sau đó Đổng Tề Thiên đem tất cả sự chú ý tập trung vào người Vân Dương.

Hắn nhớ từng nghe sư phụ nói, năm đó lão nhân gia người kiên trì tại cửa ải này bảy ngày.

Cửa ai này, nói thì không khó nhưng chân chính làm được cực khó, nhất là khi chân chính là người trong cuộc, ba ngày không khách gì ma luyện trong địa ngục trăm năm!

Theo Đổng Tề Thiên biết, thời gian sư phụ kiên trì trong cửa ải này là lâu nhất trong lịch sử sư môn. Thành tựu của người cũng là cao nhất từng có trong môn phái!

Mà giờ Vân Dương kiên trì ma luyện đã gần bảy ngày!

Không bao lâu sau, đám người Sử Vô Trần dần lấy lại sức. Sau khi quen thuộc vói tình huống bản thân, tất cả lặng lẽ nhìn Vân Dương vẫn đang kiên trì, trong lòng cũng cực kỳ rung động.

Chính vì bọn họ vừa trải qua tình thế như vậy nên mới biết nó kinh khủng cỡ nào, tàn khốc cỡ nào!

Mỗi giây mỗi phút, mỗi lúc mỗi khắc đều là tra tấn gian nan nhất, đều đau tới không muốn sống nữa!

Mà Vân Dương bắt đầu cùng mình, nhưng lại kiên trì được tới tận bây giờ, mà vẫn tiếp tục kiên trì!

Ba người giờ phút này không khỏi càng thêm kính nể Vân Dương, nhất là Thạch Bất Giai cùng Khổng Lạc Nguyệt vui lòng phục tùng, đầu rạp xuống đất.

Khỏi cần phải nói, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ cho mình tâm phục khẩu phục gọi một tiếng lão đại rồi!

Cứ như vậy, bảy ngày ròng rã trôi qua!

Đổng Tề Thiên nhìn Vân Dương còn đang kiên trì, đôi mắt bừng sáng, không dám lạnh nhạt chút nào.

Bởi vì quá trình ma luyện này, người tiếp nhận hoàn toàn không được huyền khí thần thức trợ giúp, hoàn toàn do nhục thân tập luyện, khó tránh khỏi tạo thành thương tổn tương đối kinh khủng. Dĩ vãng kiên trì bảy ngày đã là cực hạn, giờ thời gian kiên trì của Vân Dương đã vượt qua hạn mức đó, Đổng Tề Thiên đương nhiên cực kỳ tán thưởng Vân Dương, nhưng cũng sợ mình không kịp chiếu cố, Vân Dương không tiếp tục được nữa trực tiếp đột tử, vậy coi như chết oan chết uổng!

Đến ngày thứ tám, Nhậm Khinh Cuồng cùng Lan Nhược Quân lần lượt dẫn người trở về. Lan Nhược Quân dẫn theo hai người, Nhậm Khinh Cuồng dẫn về một người, tính cả ba người Sử Vô Trần tổng cộng tám người tề tụ, tất cả đều quây quần trong ngọn núi chỗ Vân Dương lặng lẽ xem động tĩnh.

Ánh mắt từng người đều đầy vẻ kinh hãi!

Hành trình luyện ngục!

Đám người Lan Nhược Quân đầy rung động nhìn Vân Dương tiến hành rèn luyện, lại nhìn ba người Sử Vô Trần đã kết thúc, trong lòng dấy lên kinh đào hải lãng.

- Thấy chưa, gia nhập cùng đi.

Đổng Tề Thiên không có tâm tình nói nhảm, thẳng thắn thu thập cả năm người sau đó trực tiếp tiến hành cùng Vân Dương.

Mà khi đám người Lan Nhược Quân gia nhập, Đổng Tề Thiên buông bỏ tất cả cấm chế trên ba người Sử Vô Trần, để cả ba dốc lòng luyện công nâng cao tu vi.

Chiều ngày thứ chín, ba người Sử Vô Trần tỉnh lại từ trạng thái luyện công, ai nấy thần sắc chấn động.

Vì lần tu luyện này khiến tu vi huyền khí của bọn hắn bay vọt về chất!

Tu vi tu luyện trong lần này đạt tới nửa phẩm!

Đây là nửa phẩm tu vi Thánh cấp!

Thậm chí tu vi tịnh tiến chỉ là phụ, bọn hắn thật sự để ý là cảm ngộ sau tu luyện lần này, quả thật vô cùng sâu sắc. Sức thừa nhận của kinh mạch bản thân, phạm vi bao phủ của thần thức, tất cả đều như thoát thai hoán cốt, tăng trưởng kinh người!

- Cái này là… một cách thoát thai hoán cốt khác.

Nhìn sáu người vẫn như trong luyện ngục, Đổng Tề Thiên nhẹ nhàng giải thích một câu.

Ba người biết giờ không phải lúc tìm hiểu thứ này, lao nhao tập trung chú ý vào ngời Vân Dương.

Ba người không hẹn mà cùng nổi lên một suy nghĩ: Vân Dương giờ còn đang kiên trì, rốt cuộc có thể kiên trì được bao nhiêu ngày?

Trên thực tế, mỗi người đều rất tò mò về vấn đề này.

Năm người Lan Nhược Quân mỗi người kiên trì hơn sáu ngày chưa đến bảy ngày, lần lượt không chống đỡ nổi, sau khi hồi phục lại hoá thành quần chúng.

Nhưng chính vì vậy, huynh đệ tám người lại càng chấn động và bái phục đối với Vân Dương còn đang tiếp tục kiên trì!

Thêm mấy ngày qua, Vân Dương đã kiên trì được chừng nửa tháng!

Tám người Sử Vô Trần theo bản năng bỗng có cảm giác:

- Vì sao người ta là lão đại? Đó chính là tư cách! Không phục ngươi thử xem!

Mấy người mới tới vốn còn không phục, giờ toàn bộ đều vui lòng chấp nhận, không còn ý khác.

Đây cũng là thực lực! Thực lực thực sự!

Không ai có thể nghi ngờ!

Thời gian kiên trì này kéo dài tới ngày thứ mười tám...

Vân Dương hoàn toàn không dấu hiệu, vô thanh vô tức ngã quỵ xuống.

Đổng Tề Thiên như chớp giật xông tới, toàn thân run rẩy hai mắt đỏ bừng, trước tiên nhét một viên đan dược vào miệng Vân Dương, lại lập tức mở cấm chế lục thức của hắn, bảo đảm cho Vân Dương còn một hơi, bảo toàn tính mạng.

Nhìn Vân Dương chìm vào hôn mê bất tỉnh cấp độ sâu, ánh mắt Đổng Tề Thiên lại như phát hiện tuyệt thế trân bảo!

- Vị lão đại của các ngươi, ta có thể dự đoán…

Giọng Đổng Tề Thiên run rẩy nhưng vẫn gằn từng chữu một:

- Hắn nhất định sẽ khai sáng ra lịch sử mới cho Huyền Hoàng giới!

Giọng nói của Đổng Tề Thiên cực kỳ khẳng định.

Lẽ ra hắn không nên tán dương đến mức đó, thậm chí lúc này nên đánh giá hời hợt, tránh cho bọn Vân Dương nảy sinh ý kiêu căng.

Nhưng, giờ không nhịn nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.