Ta Là Chí Tôn

Chương 258: Chương 258: Chấn nhiếp một cái




Vân Dương từng rất hâm mộ tình cảm giữa Ngũ ca cùng Nguyệt tỷ, nhưng lại càng cảm thấy tiếc hận quãng đời còn lại của Vân Túy Nguyệt phải sống trong cô tịch, những chuyện tương tự như vậy vẫn là đừng phát sinh trên người thân cận của hắn mới tốt a!

Tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng quên ngay lập tức, câu cải biên này có vẻ như rất thích hợp với tình trạng trước mắt!

...

Thu Vân Sơn cùng Hạ Băng Xuyên mỗi người mang theo mười tên hộ vệ của gia tộc mình đã đợi ở Vân phủ hồi lâu.

Sớm đã trông đến mòn con mắt, lúc này mới nhìn thấy Vân Dương trở về, tự nhiên đều thấy mừng rỡ, mừng rỡ như điên tiến lên đón:

- Lão đại, ngươi đã về.

Nhưng hai mươi vị cao giai Huyền giả của hai đại gia tộc nhìn thấy Vân Dương trở về, trong mắt lại tràn đầy thần sắc hoài nghi: nhìn thế nào cũng không thấy tiểu tử này giống cao giai Tuần Thú sư a? Hắn có thể làm việc mà người khác không thể làm là khiến Huyền thú đột phá giới hạn sao? Không phải thiếu gia nhà mình bị lừa chứ?

Chỉ cần một Huyền giả lịch duyệt phong phú một chút là có thể nhìn ra nghi vấn này, dù sao tuổi tác của Vân Dương thực sự quá nhỏ, coi như bộ dáng chững chạc cũng không thể gạt bỏ được thực tế tuổi tác, mà một trong những đặc điểm không thể thiếu của một cao giai Tuần Thú sư chính là có kinh nghiệm từng trải hơn người, điểm ấy với tuổi tác Vân Dương mà nói vô luận thế nào cũng không thể làm được.

Lúc này Vân Dương đang nặng nề tâm sự, sau khi hừ một tiếng, liền lờ đi hai người, tự mình trở về phòng.

Để hai đại công tử phơi mặt ở ngoài, ngơ ngác nhìn nhau.

Các hộ vệ thì giận tím mặt.

Gia hỏa này sao có thể không biết lễ phép như thế?!

Không biết chúng ta là ai sao? Chúng ta đều là cao thủ tinh anh Thu gia/ Hạ gia!

Bằng thân phận cùng tu vi của chúng ta, lại có nhiều người tụ một chỗ như vậy, coi như nhất phương chư hầu, hay tông môn chưởng phái cũng không dám miệt thị đến vậy?!

Đám người đang chuẩn bị phát tác, lại bị hai người Thu Vân Sơn cùng Hạ Băng Xuyên trấn an xuống. Hai người này hiểu rất rõ tính Vân Dương, nếu hộ vệ nhà mình mà đắc tội với hắn... Như vậy, chuyện dạy dỗ Huyền thú chính là chuyện đùa!

Lão đại Vân Dương chưa bao giờ là tồn tại dễ nói chuyện!

Lúc này một đám nhân mã khác vội vàng vọt vào cửa chính...

- Lão đại đâu?

Người lên tiếng đương nhiên là Xuân Vãn Phong.

Trong ngực hắn lúc này cũng ôm theo một đầu tiểu Huyền thú, lại là hình tượng một tiểu lão hổ, lông mao mang màu sắc lộng lẫy, lại lộ ra một dự vị non nớt khiến người ta không kìm lòng nổi mà tiến lên vuốt ve.

Không nói cái gì khác, chỉ riêng vẻ bề ngoài, tiểu Huyền thú mà Xuân Vãn Phong mang đến đã trực tiếp đánh hai người Hạ Thu rớt xuống đáy cốc, dù sao hai đầu Huyền thú kia cũng tương đối vô dụng!

Mà cùng tiến vào với Xuân Vãn Phong, là một người mặt ủ mày chau, bộ dạng khó chịu, không phải ai khác, chính là người còn lại trong tứ đại công tử, Đông Thiên Lãnh.

Gia hỏa này cô đơn một mình đi đến.

- Lão đại đâu?

Đông Thiên Lãnh hỏi một câu y hệt Xuân Vãn Phong vừa hỏi.

Hạ Băng Xuyên cùng Thu Vân Sơn trợn mắt một cái, tự mình ôm Huyền thú của mình, bộ dạng hờ hững khinh bỉ không thèm trả lời.

Người ta ôm Huyền thú nên hỏi thì cũng thôi. Ngươi con mẹ nó không mang Huyền thú tới thì hỏi làm cái mẹ gì?!

Không thấy hai huynh đệ chúng ta đang khó chịu sao!?

Kỳ thực cũng không phải chỉ riêng hai người Hạ Thu khó chịu, đám cao thủ trong hai nhà cũng đều toát ra thần sắc ngưng trọng chưa từng có, ánh mắt đều tập trung lên tiểu lão hổ trong ngực Xuân Vãn Phong, còn có mấy người lộ ra thần sắc ghen tỵ hâm một.

Đầu tiểu lão hổ trong ngực Xuân Vãn Phong tuyệt không phải chỉ miểu sát hai đầu tiểu Huyền thú Hạ Thu trên phương diện hình tượng.

Đây rõ ràng là một đầu Huyền thú bát giai đỉnh phong hệ chiến đấu, Hắc Sí Hổ!

Loại Huyền thú này, một khi bước vào trưởng thành kỳ, trên sườn sẽ mọc ra một đôi cánh.

Đôi cánh này mặc dù không thể khiến loài hổ này bay lượn chân trời, nhưng lại là tiêu chí khác biệt của nó với Huyền thú khác.

Ngoại trừ việc đôi cánh này vô cùng cứng rắn, có thể dùng để làm lợi khí giết địch. Còn có thể dùng để lướt qua không trung, biến hướng dễ dàng, coi như bay qua khe rãnh cũng là điều đơn giản, ngự phong linh hoạt cũng không phải việc khó.

Trừ cái đó ra, Hắc Sí Hổ còn có một loại kỹ năng thiên phú, chính là khí tiễn sắc bén phát ra từ miệng nó. Không những không gì không phá, hơn nữa còn có thể khống chế điểm rơi cực kỳ chuẩn xác. Quả thực là đại biểu cho hình tượng đánh lén trong Huyền thú!

Đây tuyệt đối là tinh anh Huyền thú chiến đấu hiếm có. Vô luận là Vạn Cân Hùng của Hạ gia, hay Tam Nhãn Trư của Thu gia đều không thể so sánh với Hắc Sí Hổ, hoàn toàn không thể so sánh, có so thì cũng chỉ là cặn bã!

- Lão đại!

Lúc này Xuân Vãn Phong có thể nói là xuân phong đắc ý, đắc chí vừa lòng, hăng hái... Cực kỳ dâm tiện, kéo giọng kêu lớn.

- Công tử đang nghỉ ngơi.

Thân thể khôi ngô của Phương Mặc Phi hiện thân, thản nhiên nói:

- Mời các vị chờ một lát.

Phương Mặc Phi vừa xuất hiện, trên người đã toát ra một cỗ khí cơ cường đại, nhất thời khiến cao thủ hộ vệ ba nhà có mặt đều phải dồn sự chú ý sang.

- Huyền giả bát trọng đỉnh phong!

Có hồ ai nấy đều toát lên thần sắc đề phòng.

Mặc dù tu vi của họ không kém gia hỏa trước mắt, thậm chí còn có nhiều người bao trùm trên đó, nhưng trong Vân phủ của thế tục này lại có thể xuất hiện cao giai Huyền giả như vậy, lại khiến đám người cảm thấy hoàn toàn ngoài ý liệu.

Lão Mai cũng vươn ra từ dưới hoa thụ, đám người lại giật mình cái nữa, không ngờ lại là một cao thủ bát trọng!

Mặc dù người sau hơi kém người trước một chút, nhưng vẫn là Huyền giả bát trọng hàng thật giá thật, chẳng nhẽ cao thủ hiện nay lại không đáng giá vậy sao? Tùy tiện một thế lực thế tục lại có hai người hiệu lực?!

Nhưng kinh hỉ vẫn chưa dứt.

Trong sương phòng.

Bạch Y Tuyết uể oải nói:

- Người tới là khách, mọi người tự nhiên là được, không cần câu thúc.

Thanh âm ung dung bay tới, ngữ điệu lạnh nhạt, nhưng một cỗ áp lực như núi cũng cùng đó bay ra, tức thì tràn ngập Vân phủ, tựa như đại sơn áp xuống!

Ba nhà, tổng cộng ba mươi tên Huyền giả cao giai cùng nhau hãi nhiên thất sắc:

- Đây rõ ràng là Huyền giả siêu việt mười thành đỉnh phong đại viên mãn!

Chỉ một toàn Hầu phủ bé nhỏ, lại có được siêu giai Huyền giả tọa trấn? Chúng ta thực sự đã biến thành ếch ngồi đáy giếng sao?

Trong lúc nhất thời, đám người đều cảm thấy có chút mờ mịt.

Chúng ta đang tới trong phủ của một công tử Hầu gia thế tục? Hay là đang tới Sâm La đình? Hoặc là tổng bộ Ngũ đại tông môn?

Nơi đây liệu còn có chiến lực nào cao cấp hơn chưa hiển lộ hay không?!

Thậm chí, cái chuyện khiến ấu thú có thể đột phá cực hạn, cũng là thực?!

Tại cái nơi cổ quái khó lường này, có lẽ là thực a!

Ngạo khí trong lòng đám người lập tức đều được dập sạch, thậm chí bắt đầu có chút cẩn thận câu nệ.

Giờ phút này, Vân Dương đang đứng trong phòng, đối diện cửa sổ, ánh mắt nhìn qua ba mươi vị cao thủ tam gia, sắc mặt nghiêm túc.

Tuy nói tam đại gia tộc muốn hộ tống Huyền thú không để xảy ra sai sót, không để cho Huyền thú vất vả bắt được lại thất lạc, nhưng dùng trận thế lớn như vậy thực có chút quá mức. Thậm chí còn dùng tới mấy vị Huyền giả cửu trọng. Tình thế này, phân nửa còn có ý đồ khác a?

Cho nên Vân Dương mới để Bạch Y Tuyết ra mặt chấn nhiếp một phen, bóp chết từ trong trứng nước những toan tính ý đồ nhỏ nhặt của tam đại gia tộc!

Nếu tiếp đó để diễn biến đến mức trở mặt... Đối với kế hoạch tiếp đó của hắn sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, đương nhiên là ảnh hưởng xấu, thậm chí sẽ làm bại lộ thực lực chân thực!

Mà chỉ cần những người này ở đây, coi như hắn có động thủ trực tiếp với cao thủ Tứ Quý lâu, những người này tất không thể khoanh tay đứng nhìn a? Đám người này còn cần nhờ hắn bồi dưỡng Huyền thú a...

Có điều hôm nay, Vân Dương cũng không có dự định lập tức đi ra nói chuyện. Trước đó mới đánh chết vị cao thủ của Tứ Quý lâu kia, Vân Dương cảm nhận Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của hắn có chút rục rịch, cần mài dũa một phen mới có thể yên tâm.

Hơn nữa...

Trong thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, quá hỗn tạp, quá loạn. Cũng cần bình tâm tĩnh trí một chút...

Mà lúc này Thủy Vô Âm cũng còn đang chỉnh lý nhiệm vụ mà Vân Dương giao cho hắn, cả người đều rất tiều tụy. Nhưng Cửu Thiên lệnh dưới sự chỉnh hợp của hắn, cũng đã bắt đầu bước vào quỹ đạo, thi triển cũng mạch lạc hơn nhiều.

Mặc dù còn chưa khuếch chương, cũng không có tập trung cả lại. Dù sao đám người này chỉ có thể ẩn núp mới có thể phát huy tác dụng. Một khi bại lộ, đối mặt với loại quái vật khổng lồ như Tứ Quý lâu, chỉ sợ một chút tác dụng cũng không có, thậm chí sẽ chỉ trở thành mục tiêu để đối phương tiêu diệt.

Thủy Vô Âm không ngừng sử dụng phương thức phát lệnh, khiến đám người Cửu Thiên lệnh từ từ ý thức được, hiện tại Phong Tôn đại nhân đang làm chủ sự. Sau đó lại thông qua mệnh lệnh, từng bước chỉnh hợp, quá trình mặc dù dài dòng, nhưng đã dần loại bỏ được tai họa ngầm.

Thỉnh thoảng còn kích thích cừu hận một chút, khiến ngọn lửa báo thù của mọi người lại bốc lên hừng hực...

Lại thỉnh thoảng miêu tả viễn cảnh...

Không thể không nói, Thủy Vô Âm quả thực là một cao thủ giỏi đùa giỡn thủ đoạn quyền mưu!

Thông qua các loại vận hành của hắn, hiệu xuất của Cửu Thiên lệnh tăng cao rõ rệt, hơn nữa giữa các bộ môn đã bắt đầu hợp tác... Đồng thời cũng ít phát sinh chuyện ma sát giữa các bên.

Trong thời điểm không được thấy cao tầng, không có bất kỳ thủ đoạn ước thúc mạnh mẽ nào, có thể làm đến mức này, thực có thể nói là kỳ tích!

Vân Dương tự hỏi, bản thân muốn làm được chuyện này cũng không đơn giản!

...

Sau một tiếng hô quát của Bạch Y Tuyết, đám người tam đại gia tộc đã an tĩnh chờ đợi, mặc dù thời tiết có chút lạnh, nhưng đối với đám Huyền giả cao giai này mà nói lại cũng không phải là vấn đề, chớ nói chi linh khí trong Vân phủ hơn xa bên ngoài, so với động thiên phúc địa cũng không kém quá nhiều, đám người ở lại cảm thấy có lợi mà không hại, vui vẻ ra mặt.

Có điều nguyện ở lại là một chuyện, nhưng mọi người vẫn đang thầm thấy kỳ quái.

Vị Vân công tử này sau khi trở về liền xạm mặt vào phòng, rất có vẻ như có người đang nợ hắn vô số tiền tài vậy...

Rốt cục là chuyện gì a?

Mắt thấy đã sắp đến buổi chiều, Vân Dương vẫn không đi ra, ngược lại lại có người tới cửa.

- Nơi này là Vân Hầu chi phủ? Xin hỏi Vân Dương Vân công tử có ở nhà không?

Một thanh âm thanh nhã vang lên ngoài cửa.

Đám người cùng sững sờ, nhao nhao theo tiếng nhìn lại.

Chỉ thấy một người áo xanh, bên trái mang theo một con chim lớn, bên phải là một thiếu niên thon gầy mặt đen, mỉm cười đứng ở trước viện.

Lại không mời mà đến, đã bước vào đại môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.