Ta Là Chí Tôn

Chương 298: Chương 298: Chuyện quỷ dị, nhất định có nguyên nhân...




Thanh niên nhàn nhạt nói:

- Chuyện này cũng chỉ nằm trong suy đoán của ta, chưa hẳn đối phương đã có viện quân, ngay cả người trong gia tộc các nàng còn không đến giúp, chỉ dựa vào bản thân hai cô giái nhỏ các nàng, lại có thể có được bao nhiêu quan hệ? Trong đó lại có mấy cái viện thủ hữu lực?

- Mà thả con khỉ kia đi, hữu dụng cũng được, mà vô dụng cũng chả sao, tóm lại cũng chỉ thêm một phần thời cơ. Biến số, không phải cái nào cũng có hại, còn đến cùng nó có hại hay có lợi, vậy chờ thời gian chứng minh đi!

- Vâng!

...

- Lan tử, chúng ta lại phá vây lần nữa, lại có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi...

Kế Linh Tê cắn răng:

- Đoán chừng là tên vương bát đản kia cố tình thả chúng ta ra.

Nguyệt Như Lan yếu ớt nói:

- Bất kể nói thế nào, có thể đi ra là việc tốt. Linh Tê, khỉ con của ngươi... Đã đi được mấy ngày?

Kế Linh Tê nói:

- Đã đi được bốn ngày. Hiện tại hẳn là đã đến Thiên Đường thành, haizzz cũng không biết làm vậy có đúng không nữa... Ta luôn cảm thấy, chuyện này sẽ làm liên lụy đến hắn... Người kia không những phong cách biến thái, mà thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ... Hắn tới đây, không biết có hữu dụng hay không?

Nguyệt Như Lan nhẹ nhàng nói:

- Đã đến nước này, chúng ta có tính toán cũng vô dụng. Chỉ có thể hy vọng vào hắn... Nếu không làm vậy, chỉ sợ ngày cả việc duy trì đến đây cũng đều là hy vọng xa vời. Chẳng may ngay cả ý chí cũng hỏng mất... Vậy coi như triệt để mất hết hy vọng.

- Hơn nữa... Ta hy vọng cũng có thể để cho ngươi một chút cơ hội... Bất kể tình huống, nhân sinh có tuyệt vọng ác liệt thế nào... Đều còn có một cơ hội nhỏ nhoi gặp lại...

Nguyệt Như Lan thấp giọng, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ảm đạm.

Kế Linh Tê tâm sự nặng nề.

Nếu Vân Dương thực sự tới cứu nàng, như vậy đối với hai người các nàng khẳng định là chuyện tốt...

Nhưng, những người này vô cùng cường hãn, lấy tu vi của Vân Dương, sao có thể là đối thủ của những người này? Tối cũng chỉ là để đưa thêm đồ ăn mà thôi!

Nhưng nếu Vân Dương hoàn toàn bỏ mặc chuyện cứu viện nàng, không tới cứu... Kế Linh Tê sẽ cảm thấy tuyệt vọng đến chết.

- Lan tỷ, ngươi có cảm thấy tâm lý của ta thực mâu thuẫn hay không...

Kế Linh Tê than thở:

- Hiện tại ta chờ mong hắn đến, lại hy vọng hắn không tới. Tới, ta sẽ rất đau lòng, không tới, ta lại sẽ rất tuyệt vọng...

Nguyệt Như Lan khẽ cười:

- Hắn nhất định sẽ tới.

Ánh mắt Kế Linh Tê sáng lên:

- Nếu hắn thực sự tới... Làm thế nào mới có thể cam đoan sự an toàn của hắn?

Nguyệt Như Lan lo lắng nói:

- Chuyện là do người làm, nhất định sẽ có biện pháp.

Kế Linh Tê nói:

- Biện pháp gì?

Nguyệt Như Lan không nói, ngược lại bắt đầu trầm mặc.

Biện pháp, đương nhiên là có.

Ta sẽ lá mặt lá trái, trước lấy bản thân mình làm cái giá, thả các ngươi rời đi. Thực sự không được, ta liền chết trước mặt bọn hắn, lấy cái chết đổi đường sống cho hai ngươi.

Nếu hắn đã muốn tới cầu thân, nhất định không thể bức tử ta a?

Bởi như vậy, chỉ cần các ngươi có chút thời gian giảm sóc, liền có thể nghĩ được cách, hoặc là chạy trốn, hoặc là... Mà chuyện đó, cũng chính là tranh thủ duy nhất của ta cho các ngươi.

Dưới tình huống như vậy, các ngươi mới có thể chân chính ở cùng một chỗ!

Chân chính, đạt được hạnh phúc!

Mặc dù, chưa chắc sẽ lâu dài, nhưng cuối cùng ra sao thì phải xem các ngươi làm thế nào...

Tâm tư của nàng, sao có thể nói rõ ra được!

- Vẫn là trước tiên tìm chút đồ ăn a...

Kế Linh Tê sờ bụng nhỏ, trên mặt lộ thần sắc khổ não:

- Chết đói.

Nguyệt Như Lan cười cười:

- Vậy chúng ta đi, thừa dịp tên ác ma này cho chúng ta thời gian nghỉ ngơi, chúng ta cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi rồi nói sau.

Kế Linh Tê còng Nguyệt Như Lan nhanh chóng bước vào một thôn xóm nhỏ.

Mặc dù hai người biết mình có thời gian nghỉ ngơi nhất định, nhưng cũng không dám ở lại lâu, bởi nếu các nàng ở lại lâu, như vậy sẽ đem đến tai họa hủy diệt cho thôn xóm nhỏ yên tĩnh.

Trước đó... Đã từng có chuyện tương tự xảy ra!

...

- Các nàng bước vào thôn nhỏ rồi hả?

Thanh niên đứng trên ngọn cây đại thụ trên đỉnh núi, nhìn về phía thôn nhỏ khói bếp lượn lờ, thanh âm êm dịu mờ mịt.

- Vâng.

- Ừm, theo thói quen của các nàng, hẳn là lần này sẽ dự trữ đồ ăn cho bảy đến mười ngày...

Thanh niên nói:

- Chờ các nàng đi ra, lúc đối đầu, các ngươi phải chú ý không nên làm hư hỏng đồ ăn của các nàng, nếu các nàng đói bụng đánh nhau với chúng ta, nhưng vậy sẽ chơi không được vui nữa.

- Vâng.

Chỉ qua thời gian một nén hương, đã thấy một bên khác của thôn nhỏ, Kế Linh Tê còng Nguyệt Như Lan lén lút chạy đi.

- Các nàng đã đi ra, thiếu chủ, chúng ta có nên lập tức đuổi theo, triển khai truy sát hay không?

Thanh niên bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Không cần gấp gáp như vậy, lại để cho các nàng một chút thời gian, để các nàng hồi phục thể lực, phải tạo cho các nàng ảo giác thành công chạy khỏi vòng vây, bước tới phạm vi an toàn.

- Chờ đến lúc các nàng triệt để thấy an toàn, hoàn toàn bở qua cảnh giác, các ngươi lại động thủ. Như vậy mới có thể đả kích tự tin cùng tinh thần của các nàng một cách tối đa.

- Thiếu chủ cao kiến!

Trên bầu trời, mây đen ngày càng dày đặc, gió bấc cũng như bị động lại, không còn sức tiếp tục thổi.

Chút xíu tuyết nhỏ bắt đầu rơi xuống.

Trận tuyết đầu năm nay đã bắt đầu tới.

Vân Dương nhận được tin Kế Linh Tê gặp nguy hiểm, lập tức nóng lòng chạy tới.

Kế Linh Tê chính là thân muội của Bát ca, cũng chính là thân muội của Vân Dương hắn, an nguy của nàng đủ để áp đảo tất cả sự vụ trước mắt, hơn nữa còn có Nguyệt Như Lan, hôn thê của Bát ca, chính là Bát tẩu của hắn, hai vị này gặp nguy hiểm, Vân Dương đương nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới!

Cuồng phong gào thét, một đám mây trắng lấy xu thế khác hẳn bình thường mà bay nhanh trên trời.

Không ngừng có từng hạt tuyết thô to gõ vào tầng mây.

Đó là điềm báo có tuyết lớn, Thiên Huyền đại lục gọi hiện tượng này là Tuyết Hòn.

Nếu đứng trên mặt đất nhìn ra bên ngoài, dễ dàng có thể nhìn thấy cả thiên địa đều là một màu trắng xóa.

Vân Dương hóa gió thúc mây, cực tốc gấp rút tiếp viện, cho đến bây giờ đã bay được một ngày mà vẫn chưa tới.

Lúc này Vân Dương cảm thấy bản thân thực sự may mắn khi đưa cho Kế Linh Tê một cây bảo đao, càng lấy Sinh Sinh Huyền khí của Sinh Sinh Bất Tức Thần Công rót vào thanh đao, thúc đẩy cơ duyên giữa Kế Linh Tê vào bảo đao.

Nhìn thấy Thiên Huyễn Linh Hầu đầy vết thương đứng trước trước mắt, trong nháy mắt đầu tiên Vân Dương như cảm thấy trái tim muốn nổ tung!

Kế Linh Tê là muội muội của Bát ca!

Nguyệt Như Lan là hôn thê của Bát ca!

Bên này Vân Túy Nguyệt vừa xảy ra chuyện, còn không biết sống chết thế nào, có thể có chuyển cơ hay không, thế mà bên kia Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan đã có gặp nguy hiểm!

Chẳng lẽ lão thiên gia không muốn nhìn Cửu Tôn chúng ta a?!

Vân Dương nổi giận đùng đùng, lo lắng đến tim gan đều run rẩy.

Thậm chí chưa khịp dặn dò một tiếng, cuốn lấy Thiên Huyễn Linh Hầu, một đường bay nhanh theo hướng Linh Hầu chỉ.

Đoạn đường này cực tốc phi nhanh, chỉ trong chớp mắt liền rời khỏi Thiên Đường thành, lúc này mới phát hiện Nhị Bạch Bạch Tam Bạch Bạch Tứ Bạch Bạch lúc này vẫn đang ngủ trên người hắn...

Hình như trước đó đi quá mau, vậy nên không để ý mấy nhóc Bạch Bạch quán tính dựa vào hắn, lúc này chạm phải hàn lưu, khiến ba nhóc run lên một cái, nhao nhao mở mắt.

- Meo ô...

Ba nhóc Bạch Bạch nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt đều ngơ ngác.

Sao.. Vừa mới dậy, đã bay trên không trung a? Chẳng lẽ ta biết bay rồi?

Nhưng sao lại lạnh như vậy?

Còn cái thứ trắng trắng bay đầy trời này là cái gì?

Chủ nhân, chậm một chút, Bạch Bạch lạnh quá meo ô...

...

Thiên Huyễn Linh Hầu trừng tròng mắt, mặc kệ cái mông hồng của mình bị gió thổi lạnh buốt đến sắp kết băng. Trên mặt vẫn là một vẻ lo lắng nhân tính hóa.

Thời gian dài như vậy, không biết chủ nhân thế nào?

Kế Linh Tê đã cảm giác được một loại vô lực cùng tuyệt vọng.

Chiến đấu gần như không chút gián đoạn, không ngừng bị người ta dùng ám khí binh khí chuyên môn chào hỏi lên mặt, khiến cho Kế Linh Tê chỉ có thể liều mạng chống đỡ, liều mạng chiến đấu, dùng tất cả lực lượng trong tay, éo khô tinh lực trên người, kiệt lực quần nhau.

Nếu những người này chỉ đơn thuần muốn giết các nàng, nói không chừng Kế Linh Tê đã sớm từ bỏ chống lại, lúc này nếu nàng có thể dứt khoát tìm đến cái chết, chưa chắc đã không phải là chuyện xấu.

Nhưng... Mấy tên khốn kiếp này muốn hủy dung mạo nàng!

Chuyện này sao nàng có thể nhịn?!?

Nhưng cứ bị chơi đùa thế mãi... Tâm tính thiện lương của nàng cũng mệt mỏi!

Coi như không cam tâm cũng tốt, thể xác tinh thần thực sự rất mệt mỏi khó chịu!

- Cầu thân cũng được, bức hôn cũng tốt... Vì sao còn phải truy sát chúng ta? Nếu chỉ truy sát cũng thôi, làm gì còn muốn công kích hủy dung chúng ta...

Kế Linh Tê vừa chạy vừa nói thầm:

- Chẳng lẽ tên vương bát đản này không những có hành động biến thái, còn có sở thích càng thêm biến thái? Thích hủy dung mạo nữ nhân?

Nguyệt Như Lan nằm trên lưng nàng trợn mắt một cái.

Nên nói thế nào a? Tin rằng mục đích của đối phương tuyệt đối không phải hủy dung các nàng, cái gọi là công kích hủy dung, chỉ là thủ đoạn tạo áp lực, tiến thêm một bước trong quá trình phá hủy tinh thần của hai nàng, bọn hắn nhất định có mục đích khác, hơn nữa toan tính còn không nhỏ. Chỉ là trước mắt hai người chưa thể phỏng đoán được mà thôi...

...

- Nha đầu này đúng là đủ bền dẻo!

Thanh niên nhìn Kế Linh Tê vẫn liều mạng chạy nói:

- Tiềm lực kinh người a!

Lão giả hắc bào bên cạnh ngưng mắt:

- Chúc mừng thiếu chủ, lấy tình cảnh trước mắt, nha đầu này dù tới bước đường như vậy, thế mà tâm chí vẫn chưa đổ, vô luận sức chịu đựng hay tâm tính đều đạt đến mức độ tốt nhất, như vậy chỗ tốt mà thiếu chủ đạt được thậm chí sẽ vượt qua ước định ban đầu của chúng ta!

Thanh niên chậm rãi gật đầu:

- Ta cũng cảm thấy vậy, lần này bỏ sức thật đáng giá, có thể nói là một vốn bốn lời.

Theo thời gian dần trôi qua, tuyết rơi ngày càng dày đặc, thanh niên ngẩng đầu nhìn trời:

- Nha đầu này ngày càng lắt léo, lúc này tuyết lớn sắp đến, đừng để nàng thừa dịp tuyết lớn mà bỏ trốn, nếu thực sự để nàng chạy mất, vậy bố trí lâu dài như thế coi như toi cơm.

Lão giả hắc bảo gật gật đầu:

- Thuộc hạ hiểu rõ, tuyệt đối không để xảy ra sơ xuất.

Lão giả kia vừa khẳng định bằng miệng, vừa thầm nghĩ, từ trước đến nay, thiếu chủ chưa bao giờ lo lắng con mồi cố định chạy mất. Nhưng lần này lại phá lệ trên người cô gái này, bởi vậy có thể thấy được sự chờ mong của thiếu chủ với cô gái này đã đạt đến mức độ lo được lo mất, như vậy, mục tiêu lần này thực không thể để sai sót.

Mọi người thu hẹp phạm vi một chút, lấy đầy tất cả lỗ hổng lưới vây!

Tuyết lớn rốt cục lít nha lít nhít bay xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.