Ta Là Chí Tôn

Chương 530: Chương 530: Cùng chung mối thù




- Đúng vậy, lý giải của ngươi hoàn toàn chính xác!

Đối với tra hỏi của Hoàng đế Bệ hạ, Đại Hoang Tiên Nhân một bộ duy ngã độc tôn, lão thiên đệ nhị lão tử đệ nhất.

Hoàng đế Bệ hạ hỏi:

- Nếu ta lý giải không sai, ta còn có thể hiểu rằng, chỉ có quốc gia mà các ngươi xác định là thiên mệnh sở quy mới có thể trường tồn cùng thế gian, mà những quốc gia đối địch, toàn bộ đều đáng chết đúng không?! Coi như bản thân quốc gia đó không có tiền đồ, không có thực lực, trên chiến trường cũng đại bại tan tành, cho dù là như vậy vẫn là thiên mệnh sở quy, là đại thế phát triển, là niềm hy vọng, là thế có phải không?!

Đại Hoang Tiên Nhân ương ngạnh nói:

- Chính là như vậy, thiên ý như đao, sớm có định số, há có thể vi phạm?

Hoàng đế Bệ hạ trầm giọng nói:

- Như vậy xin hỏi thiên ý là ai? Hắn sao lại ghê gớm như vậy, vậy mà không thể vi phạm!

Đại Hoang Tiên Nhân nghe vậy đột nhiên sững sờ.

Không phải ngạc nhiên vì Ngọc Đường hoàng tra hỏi, mà hắn ngạc nhiên bởi bên dưới có vô số dân chúng đang xúc động mãnh liệt? Ánh mắt nhìn về phía hắn, tựa như đang muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy!

Ta... Ta đắc tội với các ngươi sao?

Hắn hồn nhiên không biết, ngay trong mấy câu ngắn ngủi vừa rồi, Ngọc Phái Tranh đã thành công đem cái gọi là ý chí Thiên Đạo hoàn toàn chuyển thành ý chí của bọn hắn áp đặt cho người khác.

Thậm chí càng thành công dẫn hắn đến đối lập cùng toàn bộ dân chúng Ngọc Đường!

Thành công tạo dựng một gương xấu điển hình, tạo ra mối thù chung cho toàn dân Ngọc Đường!

Lúc này đây, dân chúng Ngọc Đường cùng tâm cùng lý, tất cả chỉ có một suy nghĩ...

Cũng chưa phải chưa từng thấy người không nói lý, nhưng thực chưa từng thấy người không nói lý như vậy!

Các ngươi nói ai được thì người đó được? Nói ai không được thì người đó phải tuân? Dựa vào cái gì?

Chúng ta không được phép thắng? Dựa vào cái gì?

Ngươi tính là con mẹ nó cái gì a...

Ngươi đã trâu bò như vậy, sao không lật trời luôn đi, trâu muốn đổ trời luôn mà!

Những suy nghĩ như thế, chỉ bằng mấy câu đã được Hoàng đế Bệ hạ dẫn dắt, cắm sâu vào trong lòng mỗi người!

Những người này tựa như hỏa chủng, một khi từ nơi này rời đi, chính là tinh linh chi hỏa, trong chốc lát liền có thể dẫn động tinh hỏa liệu nguyên!

Đại Hoang Tiên Nhân, hiện tại đã biến thành công địch toàn dân Ngọc Đường!

Ngọc Phái Tranh thành công lợi dụng tên ngu ngốc này khởi dậy mối thù chung của cả Ngọc Đường, lại lần nữa chú mục nhìn Đại Hoang Tiên Nhân, nói khẽ:

- Còn chưa thỉnh giáo, không biết cao nhân trước mắt tên họ là gì?

Đại Hoang Tiên Nhân ngẩn người: trước đó ta chưa xưng tên báo họ sao?

Lại ngửa đầu nhìn về phương xa, giả bộ nói:

- Bản tiên nhân... Ừm, các ngươi gọi ta là Đại Hoang Tiên Nhân là được, bản tọa rời xa trần thế đã lâu, đã không biết cách thế bao nhiêu cái luân hồi... Đã sớm quên tên họ của mình...

Khóe miệng Ngọc Phái Tranh khẽ co giật: bao nhiêu cái luân hồi? Ngài nói như vậy không phải là... Ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần? Đến mức không nhớ nổi tên gọi rất nhiều đời trước của mình? Là như thế sao?

Tên này trang bức mười phần nói, chẳng những không thu được ánh mắt “ngưỡng mộ như núi cao, cúng bái cao thượng” như trong dự liệu của hắn, ngược lại thu được một đống ánh mắt cừu hận như liệt hỏa thiêu đốt!

Ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha, tư thế đó, như muốn nuốt gan uống máu vậy.

Ngọc Phái Tranh nhẹ nhàng ừ một tiếng, vẫn một bộ thanh sắc bất động, thản nhiên nói:

- Hóa ra các hạ chính là Đại Hoang Tiên Nhân. Nhưng không biết, các hạ lệ thuộc môn phái nào? Chắc hẳn môn phái kia phải uy danh hiển hách, người người đều biết a.

Đại Hoang Tiên Nhân ngửa đầu, mặt mũi lạnh nhạt nói:

- Bản tọa đến từ... Cái này ta không thể nói cho ngươi biết!

Một cái chớp mắt này, ngay cả Hoàng đế Bệ hạ Ngọc Phái Tranh cũng không khỏi không biết

nên khóc hay cười, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng đè nén xuống.

Tên ngốc này chui ra từ đâu vậy trời?

Người lớn trong môn phái nhà ngươi, thực sự yên tâm để ngươi ra ngoài một mình thế sao?

Bọn hắn có biết ngươi trang bức tới trang thành ngu xuẩn luôn rồi không?

Thế mà...

May mà chính lúc này, trên đám mây bỗng truyền tới một tiếng hét:

- Nghiệp chướng, ngươi lại đang nói hươu nói vượn cái gì!

Chỉ thấy một người đột nhiên hiện thân giữa không trung, người tới một thân tinh bào, tinh quang lấp lóe, khí phái phi phàm, vẻ mặt vội vàng bất đắc dĩ kia cũng lộ rõ lo nghĩ trong nội tâm, người tới nhanh như chớp giật, cực tốc lao đến, một tay nhấc lấy Đại Hoang Tiên Nhân, tiếp đó liền đằng không bay lên, cực tốc biến mất trong tầng mây.

Toàn bộ quá trình tuyệt không quá năm hơi thở, cũng chỉ để lại một câu:

- Hoàng đế Bệ hạ chớ tin lời hồ ngôn loạn ngữ của tên ngu xuẩn này, giải quyết hắn xong, tại hạ sẽ tới giải thích nguyên nhân cho Bệ hạ.

Trừ lời đó, hoàn toàn không để lại bất cứ dấu vết, như mộng như ảo.

Hoàng đế Bệ hạ nhíu nhíu mày, vẫn từ thản nhiên cười nói:

- Cũng chỉ là người si vọng làm một chút chuyện si vọng, không cần ngạc nhiên vô ích, chớ ảnh hưởng hỉ khí nghênh đón anh hùng trở về của chúng ta.

Đám người cùng kêu to xác nhận, âm thanh chấn thiên động địa.

Chớ thấy vẻ bất động thanh sắc trên mặt Hoàng đế Bệ hạ mà lầm tưởng, kỳ thực trong lòng hắn lại đang hung hăng suy nghĩ.

Cái này, đến cùng là có chuyện gì?

Thực lực hai người này đều không phải dạng hời hợt, tuyệt không phải kẻ vớ vẩn, lai lịch tuyệt không tầm thường.

Mà ý chí Thiên Đạo trong miệng Đại Hoang Tiên Nhân, đến cùng là cái gì?

Chuyện này sẽ dẫn tới những biến số nào nữa...

Sau một phen suy nghĩ, Ngọc Phái Tranh lờ mờ hồi tưởng lại dường như bản thân hắn đã từng tiếp xúc qua những thứ có liên quan, thế nhưng đến cùng là liên quan thế nào, hay tiếp xúc lúc nào ở đâu lại không thể nhớ nổi.

Trên gương mặt mấy vị hoàng tử sau lưng Ngọc Phái Tranh cũng đồng thời xuất hiện những vẻ mặt khác nhau.

Ngọc Đường thành công phá vỡ tử cục tứ quốc vây khốn, hiện tại càng triệt để đánh lui Đông Huyền, có thể nói là đã có thể kê cao gối mà ngủ, vô luận ai lên làm Hoàng đế, tối thiểu nhất cũng có thể an an ổn ổn làm mấy chục năm, điều này đã là hiện thực không thể nghi ngờ...

Thế nhưng, đến cùng phụ hoàng đang nghĩ gì a?

Thái tử... Liệu có... Lên?

Ta... Còn có hy vọng hay không?

Nếu có, ta phải làm thế nào mới có thể tranh thủ?

Quân đội ta còn chút yếu kém, chính phương cũng rất yếu... Như vậy nên làm thế nào để củng cố, tăng cường...

Đến cùng làm thế nào mới có thể kéo Thái tử xuống mà lên thay...

Các hoàng tử đều đang trầm tư, ngẫu nhiên đối mắt, lại cũng chỉ thấy được âm tàn cùng đề phòng.

Hoàng đế Bệ hạ cũng đứng đó trầm tư, tâm sự trùng điệp.

Hiện tại đại cục đã định, hi vọng Thu lão trở về, tranh thủ thời gian khôi phục.

Chỉ có lão biết tin tức người kia... Trước đó Vân Tôn lưu lại tin tức cháu trai cho Trẫm, sau đó lại một đi không trở lại...

Thời gian dài như vậy, Trẫm chờ đến cỏ trong lòng mọc dài hơn tường, thế nhưng thủy chung lại không có tin tức.

Hiện tại chiến sự kết thúc, ngoại ưu đã diệt, cháu trai của Trẫm... Cuối cùng cũng có thể trở về đi?

Hiện tại, tiểu gia hỏa kia thế nào, tính tình ra sao? Có thể gánh vác trách nhiệm được hay không?

Thực sự muốn lập tức thấy hắn a...

Ngay dưới sự trông mong của quân dân Ngọc Đường, phương xa, rốt cục nhìn thấy bụi đất tung bay.

Mắt thấy những chiến sĩ chờ lâu đã về, tất cả mọi người đồng thời chấn động tinh thần.

Gương mặt như muốn đông cứng của Hoàng đế Bệ hạ nhanh chóng nở nụ cười, đang muốn cất bước tiến lên, trong lúc vô tình nhìn lại, sắc mặt lật tức trầm xuống:

- Thái tử cùng mấy vị hoàng tử dâu?

Mấy vị đại thần thị nữ bên cạnh lập tức đổi sắc, mặt như gan heo, nhất thời không có người dám lên tiếng.

Chẳng lẽ lại nói, khí trời quá lạnh, các hoàng tử đứng một hồi liền trở lại xe ngựa sưởi ấm, chờ nghỉ xong lại ra đứng tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại, ai nghĩ tới, ngay lúc mấu chốt, Hoàng đế Bệ hạ lại trùng hợp bắt gặp điểm này, đúng lúc các hoàng tử chuồn mất, đột nhiên đặt câu hỏi?

- Cái này... Bệ hạ, thời tiết giá lạnh, các hoàng tử... Khụ khụ...

Thái phó xoắn xuýt nói.

- Hoang đường!

Hoàng đế Bệ hạ lập tức giận tím mặt, tức đến thở không nổi, lôi đình bộc phát:

- Giá lạnh? Giá lạnh cái gì?! Các tướng sĩ chiến đấu, liều mạng, hy sinh trong tuyết! Bọn hắn được các tướng sĩ bảo hộ, hưởng thụ tôn vinh mà người ta hy sinh vô số mới có được, hiện tại các tướng sĩ trở về, để bọn hắn chờ đây một lát lại than lạnh?! Hỗn trướng, đây là phong phạm hoàng thất mà ngươi dạy dỗ ra sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.