Ta Là Chí Tôn

Chương 518: Chương 518: Cửu Tôn quy nguyên




Sắc trời dần tối xuống.

Chiến trường, cũng bị bóng đêm bao phủ.

Trên bầu trời, một đôi mắt nghi hoặc giấu trong tầng mây, quan sát nhìn xuống, một cảm giác không thể mô tả ra được.

- Vân Tôn... Rốt cục ngươi là ai?

- Nghe ý này, có vẻ như Hàn Sơn Hà đã có thông tin nhất định, như vậy... Có phải ở Đông Huyền cũng có manh mối tương quan?

- Vân Dương này... Hiển nhiên không phải Vân Tôn, tuổi tác hắn quá nhỏ!

- Nhất là toàn bộ hành trình của hắn đều bị ta theo dõi... Từ khi hắn bắt đầu gia nhập chiến trường, bị tên Nguyên soái này hét đến kêu đi, hoàn toàn không có bất kỳ điểm nào khả nghi...

- Mấu chốt nhất, khi Cửu Tôn xuất thủ, Vân Dương cũng hiện thân chém giết, như vậy hắn nhất định không phải là Vân Tôn.

- Như vậy, đến cùng Vân Tôn là ai?

- Đáng tiếc, Hàn Sơn Hà chết quá nhanh...

- Một manh mối tương quan tới Cửu Tôn, vừa mới hiện đã lại đứt gãy, tạo hóa trêu ngươi a...

Trên tầng mây, người kia lẩm bẩm không thôi.

Đột nhiên, tám đạo quang mang chói lọi như tinh thần trụy lạc xuất hiện trên bầu trời, tựa như cái đuôi do Vẫn Tinh rơi xuống.

Chỉ trong chốc lát, tám đạo quang mang đã xuyên phá tầng mây, cơ hồ cùng lúc rơi xuống mặt đất.

Toàn bộ đại địa, đồng thời lập vào trạng thái chập trùng đặc dị, tựa như có vô số đầu Thổ Long to lớn, đang cùng nhau quấy động quay cuồng, đỏ cam vàng lục lam chàm tím đen, tám loại nhan sắc không ngừng lấp lóe...

Cứ vậy kéo dài một đoạn, đột nhiên biến mất không thấy.

- Cửu Tôn chi lực!

Người trên bầu trời mở to hai mắt, đầy mắt là sự kinh ngạc.

- Bát Tôn trong Cửu Tôn, quả nhiên là đã chết... Đây là...

Vừa nghĩ đến đấy, người kia lập tức ảo não tới cực điểm, cơ hồ muốn tự động thủ đập nát đầu mình.

- Thì ra là thế!

- Hóa ra đây là chân tướng!

- Hóa ra, Khống Linh đại trận khiến lực lượng của Cửu Tôn không thể phát huy, thế nhưng cũng không bị tiêu tán... Ngược lại bị phong ấn ở Thiên Huyền nhai...

- Mà cái gọi là Cửu Tôn tái hiện vừa rồi... Kỳ thực chính là nhưng lực lượng này bị dẫn phát ra mà tạo thành?!

- Khó trách những uy năng kia mặc dù cường hoành, lại như cây không rễ, khó mà kéo dài, đây mới là chân tướng!

- Mà khung cảnh kỳ dị vừa rồi... Là uy năng cuối cùng của Cửu Tôn nở rộ... Hay là? Tại sao lại có tám loại quang mang đồng thời rơi xuống mảnh đại địa này?

- Mảnh đại địa này... Trong phạm vi ngàn dặm rõ ràng không có khí tức người sống a...

- Chuyện này rốt cục là sao?

- Chỉ là trùng hợp, hay còn có huyền cơ khác?!

...

- Các ngươi có tính toán gì không?

Vân Dương đứng trong thiết kỵ doanh, tìm được mười hai tiểu tử kia.

Nhưng, hiện tại chỉ còn tám đứa.

Trên mặt mỗi người, đều là một vẻ đau thương.

Nhưng trong thần sắc, lại là sự kiên định quyết tuyệt.

- Nếu các ngươi muốn về nhà, ta có thể làm chủ để các ngươi rời đi.

Vân Dương nói:

- Nếu...

Trên tám khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, do dự một chút:

- Chúng ta muốn xin phép, trước tiên đưa thi hài các huynh đệ trở về... Sau đó lại trở lại Thiết Cốt quan.

- Vì cái gì?

Vân Dương nhíu mày:

- Một trận chiến liền tổn thất bốn người, chẳng lẽ các ngươi không quan tâm, không sợ sao?

Trong lòng hắn cũng cảm thấy khó xử.

Mấy tiểu gia hỏa này sao lại kiên quyết như vậy, như vậy hắn sao có thể trả lời cho gia đình bọn họ?

Tòng quân đánh trận, nào có phải chuyện vui chơi?

- Chúng ta...

Tiểu gia hỏa cầm đầu tên gọi Lý Nhị Đản, sau khi tòng quân cũng tự lấy cho mình một cái tên khác, gọi là Lý Chiến. Hắn do dự một chút, lập tức nói:

- Lão sư... Chúng ta biết, ở lại đây lành ít dữ nhiều...

- Thế nhưng... Chúng ta càng thêm không cam tâm cứ vậy mà về...

- Thứ nhất, thù của bốn huynh đệ chúng ta còn chưa báo. Thứ hai, chúng ta thích bầu không khí này, chúng ta thích chiến trường, thích quân doanh... Thứ ba...

Hắn ấp a ấp úng, vụng trộm ngẩng đầu nhìn Vân Dương, nói:

- Ở lại đây, mặc dù tàn khốc, mặc dù luôn phải đối mặt với sinh tử... Nhưng... Ở đây dù tàn khốc, dù bi thảm, nhưng chúng ta cũng gặp được thế giới phồn hoa...

Vân Dương bỗng nhiên hiểu rõ.

Đúng vậy a, đám tiểu tử này từ trong sơn thôn phong bế ra ngoài, nếu như không gặp được thiên địa rộng lớn thì cũng thôi, ở trong tiểu sơn cốc mà an ổn một đời. Nhưng, những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, chỉ cần được kiến thức thế giới bên ngoài phồn hoa hưng thịnh, như vậy nào có ai cam tâm mà trở về tiểu thôn phong bế, yên lặng lãng phí cả một đời?

Vân Dương trầm mặc một chút:

- Nếu các ngươi muốn thân phận địa vị, như vậy có thể theo ta về kinh thành, ở đó, có ta cũng nhất định tốt hơn ở đây nhiều.

Tám tiểu gia hỏa trầm mặc một chút.

Từ trong tự trầm mặc đó, Vân Dương cảm nhận được một tia kháng cự.

Đó là một loại đối kháng vì tự tôn.

- Chúng ta muốn dựa vào thực lực của mình, dốc sự làm ra...

Lý Chiến lẩm bẩm nói.

- Có chí khí.

Vân Dương tán thưởng.

Tám thiếu niên cùng nhau đỏ mặt.

Từ trong giới chỉ, Vân Dương lấy ra một bộ Huyền khí bí tịch đã sớm chuẩn bị, giải thích kỹ một phen, sau đó để tám gia hỏa hành công một lần.

- Bất kể các ngươi ở đâu...

Vân Dương nặng nề nói:

- Vĩnh viễn không được quên, gốc rễ các ngươi ở đâu. Hiểu không?

- Hiểu!

Tám đôi mắt lấp lánh tinh tinh.

- Bất kể ngươi ở đâu, tương lai có thành tựu gì... Vĩnh viễn không được quên, không được quên những huynh đệ đồng bào đã cùng ngươi kề vai chiến đấu... Vĩnh viễn không được quên nhưng chiến hữu, huynh đệ đã hy sinh! Hiểu không? Cũng viễn viễn không được quên, người nhà của bọn hắn!

- Càng vĩnh viễn không được quên, là một nam nhân, đối với bằng hữu, với phụ mẫu, với người nhà, với quốc gia, đúng... Với những thân nhân chiến hữu đã hy sinh... Trách nhiệm!

Vân Dương nặng nề nói.

Ánh mắt có chút trống rỗng.

Vương Định Quốc yên lặng ở bên quan sát.

Khi Vân Dương nói những lời này, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, sự chân thành tha thiết trong lời Vân Dương, tràn đầy ý thức trách nhiệm.

Mỗi câu mỗi chữ, nặng tựa đại sơn!

Nhịn không được mà thần tình cũng trở nên nghiêm nghị.

- Chúng ta nhất định nhớ kỹ lời lão sư dạy bảo!

Tám thiếu niên, đồng thời quỳ rạp xuống đất, dập đầu hành lễ.

- Vương Định Quốc!

Vân Dương quay đầu, nói:

- Trông chừng bọn hắn cho tốt, nhưng... Không cần đặc biệt chiếu cố, ngươi hiểu chứ?

Câu nói này rất mâu thuẫn.

Nhưng Vương Định Quốc nghe chút liền hiểu, hắn nghiêm túc nói:

- Vân công tử yên lâm, lão Vương đã hiểu!

Vân Dương gật gật đầu, từ trên người lấy ra mấy tấm ngân phiếu:

- Đưa về cho người nhà các ngươi!

Mấy thiếu niên muốn từ chối, Vân Dương đã trừng mắt:

- Những huynh đệ hy sinh, ở nhà đã không có cơm ăn rồi!

Miễn cưỡng nhét qua.

Thanh âm tám thiếu niên nghẹn ngào vang lên.

Đó là ngân phiếu năm mươi vạn lượng!

Ngay cả Vương Định Quốc ở một bên cũng phải nóng mắt. Nhưng đã thầm hạ quyết tâm: Vô luận thế nào, nhất định phải để cho mấy tiểu tử này có thể đưa trở về!

Số tiền kia, chỉ thuộc về tiểu sơn thôn kia, không ai có thể động đến!

Vân Dương rời đi.

Có chút thoải mái, cũng có chút buồn vô cớ.

Tự mình dốc sức làm, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng... Mộng tưởng của đám thiếu niên, vốn là ngây thơ, nhiệt huyết như thế.

Vân Dương cũng không phản đối, hắn sẽ để đám tiểu tử này tùy ý dốc sức làm.

Có lẽ có một ngày, đám tiểu tử này có thể thành truyền thuyết dựng nghiệp từ tay trắng, ai có thể nói chính xác được a?

Nhưng Vân Dương tuyệt không hy vọng, tương lai có một ngày bọn hắn ý thức được tầm quan trọng của “Quan hệ, mạng lưới, xã hội, nhân tình...” Mà tự ma diệt nhiết huyết của mình, đi kinh thành tìm hắn nhờ vả.

Vân Dương không muốn nhìn thấy hình ảnh đó.

Nhưng bất kể thế nào, con đường nhân sinh này luôn phải tự lựa chọn. Trong một giai đoạn nào đó, một ngã ba nào đó, hai bên trái phải, sẽ chính là Thiên Đường cùng Địa Ngục.

Nhưng cửa vào lại giống nhau.

Có người sẽ chọn Thiên Đường, nhưng cũng có người chọn sai sẽ đi vào Địa Ngục.

Nhưng dù có ở Thiên Đường, vẫn luôn có khả năng rời vào Địa Ngục. Mà ở Địa Ngục, cũng luôn có con đường xông lên Thiên Đường.

- Chúc phúc các ngươi, cả đời này, chớ đổi dự tính, đừng quên sơ tâm!

Câu chúc phúc này, Vân Dương lưu lại trong lòng.

Tám thiếu niên nhìn vào màn đêm, nhìn lão sư của mình thúc ngựa mà đi, trong mắt chất đầy kính trọng cùng cảm kích.

Bộ tử bào kia, vĩnh viễn lưu lại sâu trong tâm linh bọn hắn.

- Lão sư, bảo trọng!

Tám thiếu niên yên lặng quỳ xuống, yên lặng dập đầu với bóng người đã đi xa.

- Đúng lên đi.

Vân Dương thầm thở dài:

- Sau này, các ngươi sẽ còn gặp lại lão sư của các ngươi mà.

...

Đã đi xa, Vân Dương dần dần đã tiếp cận địa giới Thiên Huyền nhai, Vân Dương ra roi thúc ngựa, tựa như một đạo quang ảnh hồng sắc, lướt nhanh quan đồng tuyết.

Ngay lúc hắn nhanh chóng chạy qua địa giới Đông Huyền, đột nhiên nghe được tiếng ầm ầm nổ vang.

Vân Dương hãi nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Cửu Tôn miếu sừng sững trên Thiên Huyền nhai, đã hoàn toàn không chút dấu hiệu mà sụp xuống, trong chốc lát liền hóa thành từng mảnh vỡ nát.

- Đừng a!

Vân Dương theo bản năng mà bật thốt, lập tức ngây ra như phỗng, con mắt trợn thật lớn, thét lên ầm ĩ:

- Vì cái gì?

Ngay lúc này, một cỗ lực lượng vô danh tràn trề đột nhiên từ lòng đất bay lên, trong thời gian không đến một phần mười cái nháy mắt, đã lặng yên không tiếng động dung nhập vào thân thể, kinh mạch cùng đan điền Vân Dương.

Toàn bộ quá trình, so với điện quang hỏa thạch càng thêm nhanh chóng, trước sau không đến nửa cái nháy mắt, từ bắt đầu đã đi đến kết thúc, quả như trâu đất xuống biển, hoàn toàn không chút động tĩnh.

Toàn thân Vân Dương đột nhiên chấn động, đó là một cỗ uy năng quen thuộc đến cực điểm.

Đó là khi các huynh đệ hắn ở cùng nhau, mới có cảm giác này.

- Các ca ca...

Vân Dương đột nhiên cảm thấy một cỗ bi ai khó nén, trong nháy mắt liền hiểu chuyện gì xảy ra.

Hắn dùng thân phận Vân Tôn, dẫn động lực lượng còn sót lại của các ca ca, mà nguyện vọng của các cac ca, lại hoặc có thể nói là hy vọng ký thác của tất cả mọi người, Cửu Tôn hợp nhất, toàn bộ trút xuống trên người hắn!

Mà khi hắn dẫn động nguồn lực lượng này, đồng thời còn dẫn động di chí được cùng nhau phong ấn của các ca ca!

Trước đó, uy năng Cửu Tôn đồng thời xuất hiện, thống kính đại quân Đông Huyền, thế nhưng uy năng Cửu Tôn không chỉ vẻn vẹn như vậy, mà là tàn niệm của Cửu Tôn đã khống chể phần lớn lực lượng đi theo hắn!

Nói cách khác, hiện tại dù Vân Dương không thể vận dụng Cửu Tôn chi lực, nhưng hiện tại hắn danh xứng với thực là Cửu Tôn hợp nhát!

Triệt để nhất, cực hạn nhất mà hòa thành một thể!

Biết rõ trong lòng, nhưng Vân Dương lại không có nửa điểm vui sướng, nằm trên lưng ngựa, toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa.

- Các ca ca... Sau này, ta sẽ không còn được gặp các ngươi nữa sao...

Cửu Tôn hợp nhất, cố nhiên là nguyện vọng cuối cùng của các huynh đệ Cửu Tôn đã qua đời, đây là chuyện mà Vân Dương không muốn thấy nhất, bởi sau khi Cửu Tôn hợp nhất, đồng thời cũng đại biểu... Vết tích thuộc về Cửu Tôn... Từ giờ phút này, triệt để biến mất!

Bầu trời, đột nhiên sáng rực, giữa ban đêm rét lạnh này, lại hiện ra màn sáng như ban ngày!

Bầu trời vốn bảo phủ một tầng mây âm u, chỉ trong nháy mắt như gặp phải vòi rồng hủy diệt, toàn bộ tiêu tán không còn bóng dáng tăm hơi.

Tinh hà sáng tỏ, minh nguyệt treo cao.

Vân Dương ngẩng đầu, quan sát tinh không.

Nhìn về phía vô số tinh thần sáng tỏ nơi chân trời, tựa như thấy được gương mặt đám người Thổ Tôn, ngay trên đó, hướng về hắn mà mỉm cười, nháy mắt, lại như trút được gánh nặng.

Vân Dương không khỏi buồn từ tâm tới.

...

Trong biển mây.

Một người toàn thân đeo xiềng xích, dựa người trên một cây đại thụ, nhìn lên bầu trời, mỉm cười thản nhiên đứng lên.

- Không tệ không tệ, rốt cục cũng đến ngày này.

- Cửu Tôn quy nguyên, thiên băng địa liệt,. Giang hồ thiên hạ, độc tôn độc tài... Niên tiên sinh, những ngày an nhàn của ngươi... Sắp tận rồi. Mà Thiên Vấn ta... Cũng sắp có thể thoát khốn...

- Mấy năm nay bị vây ở đây... Không biết bên ngoài đã lại thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.