Ta Là Chí Tôn

Chương 821: Chương 821: Để ta cho ngươi mở rộng tầm mắt




Chuyện gì đã xảy ra?

Một canh giờ đầu tiên, tốc độ tu luyện đã rất nhanh, vượt xa trước kia tu luyện một mình, nhưng cũng không tính là quá không hợp thói thường, chí ít còn trong phạm trù ming muốn, đại khái gấp đôi thường ngày.

Y theo tốc độ tu hành đó, muốn đột phá giai vị tiếp theo, thực sự cần một ngày rưỡi là có thể đạt thành.

Đây vốn là kết quả trong thiết tưởng ban đầu của Vân Dương!

Nhưng hiện thực… lại mới chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành xong? Hơn nữa còn trực tiếp vượt qua ba giai vị? Kết quả này thực quá mức rợn người, hoàn toàn trái ngược lẽ thường a…

- Có chuyện gì vậy?

Kế Linh Tê không hiểu:

- Chẳng lẽ… hiệu quả khi hai chúng ta tu luyện lại tốt như vậy? Mạnh như vậy?

Vân Dương khẽ nghệt ra.

- Không, đây tuyệt đối không phải kết quả của chúng ta hợp tu…

Vân Dương dù đã có kết luận, nhưng muốn giải thích nguyên nhân thực sự trong đó, lại cũng không thể làm được, chỉ thấy trước mặt như sương mù, không hiểu tại sao lại đột phá a? Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy?!

- Không phải kết quả chúng ta tu luyện? Vó ý gì? Không phải là kết quả sau khi chúng ta kết thúc sao?

Kế Linh Tê nháy mắt, ngơ ngác:

- Chẳng lẽ là… thương thiên mở mắt… hay là, thể chất của chúng ta đột nhiên bạo phát…

Nói, lại kiểm tra lại thân thể mình, xác nhận xem có tồn tại họa ngầm hay không.

Vân Dương ho khan một tiếng.

Đột nhiên khẽ giật mình… sao bên ngoài lại an tĩnh đến vậy? Đáng ra cũng phải có khí cơ của hai người Bạch Y Tuyết, Phương Mặc Phi canh gác bên ngoài mới phải chứ?

Vân Dương khẽ căng thăng, lập tức mở cửa, xem xét nguyên do.

Sau đó liền thấy Bạch Y Tuyết đang đổ đầy mồ hôi, thân thể đứng yên không nhúc nhích, cứng đờ nắm chặt bảo kiếm trong tay, còn một bên khác, bịch một tiếng, Phương Mặc Phi cứng ngắc ngã xuống từ trên mái hiên, chổng vó trên mặt đất, nhất thời không đứng dậy được.

Vân Dương thấy thế giật mình không nhỏ, quát:

- Là vị bằng hữu nào tới đây, còn xin hiện thân gặp mặt.

Tình huống trước mắt, tuyệt đối không phải ngẫu nhiêu, tất có cường giả tuyệt thế đến đây, có lẽ còn mạnh hơn bất thế cường giả trên đại lục này!

Một thanh âm nhàn nhàn mỉm cười vang lên sau lưng:

- Ta ở ngay đây, ngươi không thấy sao?

Vân Dương thình lình quay đầu nhìn lại, vừa nhìn qua, lập tức căng mắt.

Không phải bởi vì người này mỹ mạo cỡ nào, mà bởi vì Kế Linh Tê: Sau lưng Kế Linh Tê, chỉ cách có một bả vai, một nữ tử áo trắng cùng nhau ra khỏi cửa.

Không, hẳn là nữ tử kia bám theo Kế Linh Tê, còn Kế Linh Tê lại không mảy may phát giác, vẫn khẩn trương nhảy ra khỏi cửa:

- Vân Dương, có phải người của Tứ Quý lâu tới không?

Vân Dương hít một hơi thật sâu, bản năng ý thức được sự cường đại của nữ tử này, càng hiểu được sự khủng bố đến cực điểm của nàng!

Phải biết, tu vi hiện tại của Kế Linh Tê còn cao hơn hắn một bậc, nếu chỉ tính tu vi đơn thuần, đưa mắt khắp Thiên Huyền đại lục đều không có ai có thể đánh đồng, nhưng lúc này, nàng lại hoàn toàn không thể cảm nhận được nữ tử áo trắng đang dính sát sau lưng!

Hơn nữa, vừa rồi người kia vừa mới nói chuyện.

Vân Dương có thể xác định, người kia không hề dùng bất cứ thủ đoạn truyền âm nào. Nhưng Kế Linh Tê lại không hề nghe được!

Vân Dương nặng nề nói:

- Các hạ, thủ đoạn thật mạnh.

Kế Linh Tê nhìn Vân Dương đang đối mặt với mình:

- Các hạ cái gì? Ngươi nói bậy gì đó? Đột phá vừa rồi không phải thủ đoạn của ta, hồng quang trên người ta không hề có động tĩnh, thực sự không phải ta!

Vân Dương không đám, ngưng thần chú mục vào sau lưng Kế Linh Tê.

Kế Linh Tê khẽ đổi tâm niệm, lập tức phát giác gì đó, vội vàng quay đầu, mới nhìn qua, lập tức kinh hô một tiếng, thân thể lập tức nhảy ra ba bốn trượng, nhảy đến sau lưng Vân Dương, hoa dung thất sắc.

Thế mà, lại có người vô thành vô tức đi theo nàng…

Trời ạ, chuyện này… thực đáng sợ.

Nữ tử áo trắng mỉm cười nhìn Vân Dương, nhìn thấy trong mắt hắn không thiếu vẻ khiếp sợ, thế nhưng cũng không có nửa điểm sợ hãi, không khỏi cười cười, tán thưởng:

- Vân Dương, quả nhiên rất không tệ!

Vân Dương cẩn thận nói:

- Xin hỏi các hạ là ai? Đến đây muốn làm gì?

Nữ tử áo trắng như suy tư một hồi, mỉm cười nói:

- Vấn đề này, hiện ngươi còn chưa có tư cách đạt được đáp án. Có điều ta có thể nói cho ngươi biết, ta là sư phụ của Thượng Quan Linh Tú. Nếu sau này ngươi bắt nạt đồ đệ ta, ta sẽ không tha cho ngươi!

Sư phụ của Thượng Quan Linh Tú?

Vân Dương buồn bực, từ khi nào Thượng Quan Linh Tú lại có sư phụ? Sao hắn không biết? Hơn nữa lại còn có thực lực siêu cấp như vậy… ừm, không đúng, nếu Thượng Quan Linh Tú có sư phụ như vậy, sao thực lực lại chỉ vẻn vẹn như thế, điều này có vẻ không hợp lý a!

- Các hạ vừa đến đây, đã lập tức chế trụ người của ta, làm như vậy là có ý gì?

Vân Dương cũng không quấn mãi vấn đề Thượng Quan Linh Tú, lập tức tỉnh táo thay đổi vấn đề.

Nữ tử áo trắng cười cười:

- Chế trụ người của ngươi, cũng không có ý gì. Chỉ là muốn đến xem ngươi, lại không muốn tốn quá nhiều miệng lưỡi, tránh chút phiền phức mà thôi, ừm… nếu ngươi cảm thấy, ta chế trụ người của ngươi khiến ngươi không thoải mái, ta có thể khiến hai người các ngươi cũng không thể động, chỉ có thể nghe một mình ta nói chuyện.

Vân Dương khẽ nhăn một cái, tựa tiếu phi tiếu, con ngươi lấp lóe hàn quang:

- Trên đại lục này, người có thể vô thanh vô tức chế trụ ta, ta còn chưa có gặp qua.

Thân thể hắn nhảy lên, đã hóa thành vân tướng, hữu hình vô chất, mặc dù bản thân còn đứng ở đây, nhưng bản chất đã hóa thành mây gió.

Lấy tu vi thực lực hiện nay của Vân Dương, dưới trạng thái này, hắn có thể khẳng định, coi như Tứ Quý lâu xuất động hết thảy cao thủ, thậm chí là toàn bộ võ giả trên đại lục cùng nhau vây công, cũng tuyệt không thể chế trụ nổi hắn!

Nữ tử áo trắng nở nụ cười nhàn nhạt:

- Vậy để ta giúp ngươi lĩnh hội cảm giác của bọn hắn.

Khẽ đưa tay, chộp thẳng phía trước.

Vân Dương khẽ đổi tâm niệm, lập tức lạnh cả người, không dám quá ỷ lại vào vân tướng, cả người lập tức hóa thành gió, nhanh chóng bay ra, trong lòng vẫn thầm hừ lạnh, mặc dù tu vi ngươi cao, ta không thể đối đầu, nhưng ta có thể đứng yên cho người bắt sao? Ta hóa thân phong vân, ai có thể chế ngự?

Sau một khắc, ngọc thủ của nữ tử áo trắng tiếp tục đưa ra một quỹ tích tương tự, chậm rãi chộp vào trong không khí, nói khẽ:

- Hiện ngươi còn quá yếu, thực không khó hơn bắt kiến bao nhiêu… còn phải không chế sức mạnh, không thể một tay bóp nát ngươi được a…

Bàn tay chập lại, nói khẽ:

- Ra đi!

Lời còn chưa dứt, phong tướng của Vân Dương lập tức biến mất, cả người hóa thành thực thể, bị nàng bắt ra từ trong hư không, cứng ngắc đứng trước mặt nữ tử áo trắng!

Giờ phút này, Vân Dương hoàn toàn sụp đổ, không còn bất cứ cảm giác nào khác, cho tới lúc này, vẫn không hiểu tại sao lại bị bắt ra?!

Vừa rồi linh lực ba động trong không khí rõ ràng không chút dị thường, càng không có dấu tích Huyền khí, thần thức cũng càng không có… sao hắn đã bị bắt ra?

Hắn là ai?

Hắn đang ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.