Ta Là Chí Tôn

Chương 1010: Chương 1010: Đệ tử của Vân Dương




Một bên khác.

Hai người Thiên Kiếm Địa Đao vẫn bế quan trong viện, nửa bước không ra khỏi cửa, một mực dốc lòng điều trị thân thể, dù sao nơi này cũng là Cửu Tôn phủ nhà người ta, hai người bọn hắn không phải người của Cửu Tôn phủ, nếu biết quá nhiều, có khi lại xấu hổ không được tự nhiên.

Ở Cửu Tôn phủ này dưỡng tức một thời gian, thân thể tàn phế, lúc nào cũng có thể ô hô của Lý Nhất Tâm đột nhiên thành công ổn định lại!

Trong đó tất nhiên phải kể đến công sức không ngại gian khó của Tống Trường Cung, bất kể ngày đêm, bất kể đại giới quán thâu nguyên khí điều trị, thế nhưng địa lợi ưu thế tác dụng của Cửu Tôn phủ, cũng không thể không nhắc đến.

Bởi vì trạng thái hiện tại của Lý Nhất Tâm, ẩn ẩn có dấu hiệu chuyển biến tốt, cái này tuyệt không phải thứ mà Tống Trường Cung có thể làm được.

Mặc dù vẻn vẹn chỉ là dấu hiệu, thế nhưng tóm lại vẫn là hiện tượng tốt, hai vị lão nhân đều cao hứng không thôi.

Vô luận là Lý Nhất Tâm có nghĩ thoáng thế nào, nhưng chỉ cần có thể sống, có ai lại muốn chết?

Hôm nay, Cửu Tôn quy vị, hai người lại ngoài ý muốn cảm ứng được đại đạo chi lực hiển lâm!

Hơn nữa còn tự động tiến vào thân thể bọn hắn!

Thân thể tiều tụy của Lý Nhất Tâm vừa nhận được tia Đại Đạo chi khí này dung nhập, đột nhiên chấn động một cái, lập tức mở to hai mắt:

- Đại ca… ngươi có thấy không?

Trong con mắt hắn, hiện lên thần quang đã lâu không thấy, vừa mở mắt, tinh quang thoáng hiện, dù chỉ là lóe lên, nhưng thực sự là thần quang chân chính.

Còn không đợi Tống Trường Cung trả lời, Lý Nhất Tâm đã nhẹ nhàng thở phào, trầm giọng nói:

- Đại ca, có phần cơ duyên hôm nay… chí ít trong nửa năm tới, ngươi không cần độ nhập Huyền khí cho ta nữa.

Tống Trường Cung lại càng thêm kinh ngạc, thất thanh nói:

- Chuyện này, rốt cục là sao?

Lý Nhất Tâm nhàn nhạt cười, an tường nói:

- Đại ca… chúng ta có thể gặp được cơ duyên, đã là đại may mắn, còn nguyên do trong đó,à tất phải truy cứu, không biết thì tốt hơn.

Hắn chậm rãi nói:

- Chẳng may khiến thương minh chú ý đến, như vậy thực không tốt lắm?!

Tống Trường Cung cười ha ha một tiếng:

- Huynh đệ nói đúng, quả thực không biết thì tốt hơn.

Chợt nhắm mắt lại, chuyên tâm vận công điều tức, triệt để bỏ suy nghĩ lúc đầu.



Vân Dương là Cửu Tôn phủ chi chủ, tự nhiên có thể cảm nhận được, cửu phong liên thông, địa mạch hội tụ, hộ sơn đại trận cũng biến hóa thêm một bước, mà theo mật độ linh khí ngày càng dày đặc, lại lấy ra hư ảnh Thiên Vận kỳ trong cơ thể.

Trên bóng dáng hư ảo của Thiên Vận kỳ, Vân Dương nghiêm túc viết ba chữ Cửu Tôn phủ.

Phía dưới lại ghi, Tôn chủ Vân Dương, bát Phong Tôn chủ: Sử Vô Trần, Lạc Đại Giang…

Lại viết ngày 27 tháng 5, tham gia tranh đoạt Thiên Vận kỳ.

Đem địa chỉ tông môn viết lên trên, sau đó dùng ngón tay vạch lên tay trái, một đạo máu tươi chảy ra.

Tinh huyết vẩy xuống!

Hư ảnh Thiên Vận kỳ đột nhiên sáng lên, phát ra hào quang như hỏa diễm.

Theo một tiếng hô vang nhỏ, chữ bên trên lập tức biến mất vô tung.

Thiên Vận kỳ lại biến thành một mảnh hư ảnh.

Sau một lát.

Hư ảnh Thiên Vận kỳ chậm rãi biến hóa, hiện lên ba chữ to: “Đã ghi danh.”

Vân Dương nhìn chăm chú vào ba chữ, chờ ba chữ chậm rãi mờ nhạt biến mất, mới đứng dậy nhìn ra ngoài.

- Ta muốn ra ngoài xem, các đệ tử của ta.

- Chinhhạt, bắt đầu!

Lần này lựa ra chín mươi chín đệ tử, mỗi phong nhận mười tên, cứ thể tính ra còn lại mười chín người.

Mười chín đứa nhỏ kia, đương nhiên ở lại chủ phong, trở thành môn nhân của Vân Tôn.

Đệ tử chủ phong, đương nhiên phải nhiều hơn chư phong khác một chút, đây cũng là lệ bất thành văn.

Mười chín đứa nhỏ được xác định ở lại chủ phong, lúc này đã xếp hành chỉnh tề, gương mặt nửa bất định, nửa hưng phấn chờ chưởng môn sư tôn tiếp kiến.

Vân Dương đưa mắt nhìn quanh, nhất thời có chút ngoài ý muốn.

Đám nhỏ này… tố chất đều không tệ, nói là thiên phú dị bẩm, được trời ưu ái cũng không quá, thế nhưng… tuổi tác mấy đứa nhỏ này, có phải có chút quá nhỏ hay không?

Trong mười chín đứa nhỏ, mười hai nam, bảy nữ, thần sắc linh động ngưng thực, khí mạch trầm sâu, mặc dù đã thoát khỏi thân phận bị bán, nhưng vẻ sương gió trước đó vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, nhưng hiện tại, đã bắt đầu thuế biến, mà quá trình thuế biến này… đã hoàn thành hơn nữa.

Có mấy tiểu nha đầu, trên mặt đã lộ vẻ thủy tú linh lợi, hoạt bát vui vẻ.

Từ ngoài nhìn vào, mười chín người không ai ngoại lệ đều có mấy phần gầy yếu, lúc này cùng dùng ánh mắt đầy ước mơ kỳ vọng long lanh nhìn Vân Dương, tựa như nhìn thấy Thần Linh, ngưỡng mộ như núi cao vời cợi.

Vân Dương chỉ nhìn một chút, liền xoay người lại, hiện hắn cảm thấy, hai bên Thái Dương có chút đau, sầu a!

Tiền Đa Đa ưỡn ngực phình bụng đứng một bên, đầy ý tranh công xin thường:

- Lão đại, lần này ta vì ngươi mà lựa chọn vô cùng cẩn thận a, mười chín đứa nhỏ trước mắt, đều là nhân tuyển ưu tú nhất, nhân tài kiệt xuất… hắc hắc hắc…

Vân Dương vốn đã tức đến phiền muộn, giờ nghe vậy càng ấm ức nén giận, vô lực thở dài:

- Mập mạp, ta hỏi ngươi… trong mười chín đứa nhỏ này, đứa lớn nhất bao nhiêu tuổi?

- Lớn nhất mới chín tuổi a, kinh mạch xương cốt còn đang phát triển, tiền cảnh rộng mở a.

- Còn số đệ tử các phong khác? Lớn nhất bao nhiêu tuổi?

- Khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi đi, mặc dù cũng đều có thiên phú cực cao, thế nhưng so với đệ tử thiên tài của lão ca, chung quy còn kém một đoạn.

- A?! Mập mạp… chỗ này là chủ phong a…

Vân Dương dùng ánh mắt nhừ nhìn tên thiểu năng đề nhìn mập mạp:

- Ngươi hiểu thế là có ý gì chứ?

- Hiểu a, đây chính là chủ phong.

Mập mạp vô cùng nghi hoặc, còn chưa có hoàn toàn hiểu rõ.

- Đệ tử chủ phong… tương lai thế nào cũng phải là đại sư huynh của cả môn phái… cái này, chẳng lẽ ngươi cũng không biết?

Vân Dương có một xúc động, muốn hút hết mỡ trên người tiểu tử ra đem đi thắp đèn.

- Đương nhiên là biết, cái này sao ta có thể không biết a.

Tiểu mập mạp gật gật đầu, một mặt mở mịt, không hiểu Vân Dương có ý gì.

- Thế nhưng mấy đệ tử mà ngươi chọn cho ta, rõ ràng đều nhỏ hơn đám đệ tử phong khác? Ngươi nói ta lựa chọn đại sư huynh cho Cửu Tôn phủ kiểu gì?

Vân Dương xoa xao Thái Dương, bỗng nhiên lôi đình bộc phát:

- Ngươi có thể dùng chút đầu óc hay không?

Tiểu mập mạp:

- … ai nha… ta lại quên mất chuyện này…

- Tuổi nhỏ chỉ là phụ, nếu giờ không phải lúc lửa sém lông mày, còn có thể khoan nhượng, nhưng hiện tại… ngươi biết hiện tại là thời điểm nào sao? Trận chiến tranh đoạt Thiên Vận kỳ ở ngay trước mắt, nhiều lắm còn chưa tới nửa năm sẽ diễn ra, mà đệ tử chủ phong nhất định phải xuất chiến… bằng không lấy gì biểu hiện?

Vân Dương nhìn mập mạp như muốn nuốt sống:

- Nửa năm nữa khai chiến, ngươi muốn ta đưa một đám… mặt búng ra sữa này đi chiến đấu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.