Ta Là Chí Tôn

Chương 1024: Chương 1024: Đều lấy ra cho ta!




- Hiện tại nhiều lắm chỉ có thể đổi vài món thiên tài địa bảo trong đó… những thứ khác, thực sự không đổi được.

Lãng Phiên Thiên đau khổ:

- Hơn nữa, vô luận là đổi loại nào, đều có giá trị cao hơn vật gốc…

Ánh mắt Vân Dương sáng lên:

- Giá trị cao, có thể xem xét bớt một chút. Cái này không sao, quan trọng là không được lặp lại.

Đã có đồ mới, còn không tranh thủ lấy ra cho ta?

Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện, Lãng Phiên Thiên đầy xoắn xuýt, lo lắng ra mặt.

Lúc đầu, Thiên Hạ thương minh chuẩn bị rất nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng tương đối mà nói, đa phần vẫn tương tự lần trước, điểm này cũng có thương minh nhận định, muốn đổi vật giống lần trước thì phải dùng vật giống như thế.

Nhưng hiện thực lại tàn khốc, tình thế hiện tại so với dự đoán hoàn toàn khác nhau, dự trù của bọn hắn chẳng những không thể phát huy hiệu quả, lại còn có thể trở thành cản trở, mặc dù thiên tài địa bảo còn không ít, nhưng bộ phận tương đối trong đó đều là cực phẩm, hoặc là giá trị đặc biệt cao, lại hoặc là có tác dụng tương đối đặc biệt…

Những thứ này, Lãng Phiên Thiên không nỡ lấy ra giao dịch.

Dù sao những bảo vậy này đều có diệu dụng riêng, mất rồi sẽ khó có được, cho dù không dùng đến, nhưng cũng muốn để đó phòng hờ… chỉ cần thương minh có những thiên tài địa bảo khác, những thứ này, không cần lấy ra thì không lấy ra là tốt nhất.

Không nghĩ tới, nay lại trực tiếp bị điểm danh, có khác gì bị lật át chủ bài.

Lãng Phiên Thiên như đưa đám:

- Bản tọa chỉ hơi tiếc… cũng không phải là không muốn… đã như vậy, Phong chưởng quỹ… ngươi lấy ra…

Con ngươi Vân Dương khẽ xoay động:

- Lãng phó minh, chuyện hôm nay khác với bình thường, ta nghĩ ngài vẫn là trực tiếp lấy ra tất cả đi, chúng ta cùng thương nghị, an bài thế nào mới là tốt nhất, dù sao ta mới là người hiểu người trong mộ địa nhất… ta thực sự không muốn xuất hiện tình huống giống hôm nay, lanh chanh lặp lại giao dịch… biến khéo thành vụng, chuyện như vậy một lần đã là quá nhiều!

Đám người đưa mắt nhìn nhau.

Mặc dù đều hiểu Vân Dương nói có lý, nhưng cũng biết tiểu tử này đang mợ cớ để làm loạn!

Mặc dù xác thực chỉ có mình ngươi hiểu rõ người trong Linh mộ, nhưng chúng ta cũng không phải không có căn cứ phán đoán, hoàn toàn chỉ có thể nghe ngơi nói!

Lấy ra tất cả?

Thực sự lấy ra tất cả, chẳng phải tất cả đều tùy ngươi tính toán sao? Tiền tài không thể lộ ra ngoài, cái này…

Lần này, ngay cả Tiêu Vô Ý cũng không quyết định chắc được.

Vân Dương mỉm cười:

- Mấy lần giao dịch của chúng ta, đều là hợp tác vui vẻ, hai bên đều có lợi, đến hôm nay, tin rằng quý minh cũng không chỉ tính giao dịch mỗi lần này a? Dù là bảo vật hiếm có, nhưng cũng chỉ là đồ để giao dịch, mà bảo vật linh mộ đưa ra, từ thấp đến cao rõ ràng, đến cùng nên nhanh chóng thành giao, hay là để lại chờ ngày sau, mỗi lựa chọn đều có diệu dụng riêng, nhưng ta cảm thấy, thiên tài địa bảo có trân quý, cũng chưa hẳn đã hợp với nhu cầu trước mắt, so với thứ nhu cầu cấp bách, nên lấy hay nên bỏ, quý minh hẳn cũng có kết luận.

- Chỉ riêng Sinh Linh chi khí này, quý minh thực sự chỉ cần một lần thôi sao?

Vân Dương nhàn nhạt nói:

- Còn có Đại Đạo chi khí, Thiên Đạo chi khí, Linh Hồn chi khí… những thứ này, quý minh đều không có nhu cầu hay sao?!

- Nếu quý minh có nhu cầu, vậy ta nghĩ quý minh nên thẳng thắn tài nguyên mà quý minh có, sớm đem vật tư thống kê chỉnh lý lại, như vậy mới là thỏa đáng, ta cũng không muốn vì một khâu nào đó, mà khiến hai bên chúng ta được không bù nổi mất, thậm chí, nhất thời tiếc rẻ, cái giá sau này sẽ lại càng cao hơn.

Hắn mỉm cười nói:

- Một vị cao thủ tuyệt thế cấp thần thoại, kinh nghiệm lịch duyệt kiến thức của hắn, chúng ta sao có thể so sánh! Nếu vị tiền bối trong kia biết chúng ta giở trò, ha ha…

- Chư vị có thể cho rằng ta làm như vậy là ngấp nghé tài nguyên của quý minh, đối với điểm này, ta cũng không dám nói không, thực sự đúng là có ý này, thế nhưng dù điểm xuất phát của ta chính là vì lợi ích của bản thân mà tính toán, nhưng chưa hẳn đã không tính tới lợi ích của quý minh, điểm này, nhật nguyệt chứng giám.

- Nói ngàn nói vạn, đến cùng nên lựa chọn thế nào, vẫn là do chư vị tiền bối tự mình làm chủ, nếu không muốn làm vậy, hoặc là có chỗ cố kỵ không làm được, như vậy giờ cứ giao dịch như chư vị định sẵn là được.

Vân Dương cười nhẹ:

- Kỳ thực, ta cũng không có nhiều ý kiến.

Tiêu Vô Ý cùng Lãng Phiên Thiên đưa mắt nhìn nhau, nửa ngày không nói gì.

Có vẻ như lời Vân Dương nói thực sự rất có đạo lý.

Giữ lại số cực phẩm thiên tài địa bảo này, mặc dù sau này còn có thể cần dùng vào việc khác, nhưng so với Sinh Linh chi khí, Đại Đạo chi khí, thậm chí là Hồng Môn Tử Khí, lại hoàn toàn không đáng nhắc tới, cái nào cao cái nào thấp, không cần nói cũng biết.

Đã như vậy, những thứ này sớm muộn cũng phải giao cho Vân Dương a.

Nhiều lắm cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn!

Tiêu Vô Ý nhíu mày:

- Phiên Thiên, ngươi trực tiếp đem tài nguyên chúng ta chuẩn bị đưa Vân huynh đệ đi, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, đưa giờ cũng tránh phải định giá nhiều lần.

Lãng Phiên Thiên thở dài:

- Cũng tốt.,

Hắn có chút lưu luyến không nỡ mà gỡ nhẫn không gian ra, nói:

- Những thứ khác thì cũng thôi, chỉ có điều trong này có một gốc Ngọc Tuyết Linh Sâm chừng mười lăm vạn năm tuổi, đã sinh linh tính… còn có hai gốc Âm Hồn Sâm tám vạn năm tuổi, ba gốc Băng Phong Ngọc Liên hai vạn bảy ngàn năm tuổi… đây đều là cực phẩm linh dược chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu a…

“…”

Tiêu Vô Ý nghe vậy cũng không nhịn được mà co rút khóe miệng, nhìn Lãng Phiên Thiên một chút:

- Bản tọa thực sự không nghĩ tới, ngươi lại đem tất cả vốn liếng của chúng ta chuyển đến a.

Lấy sự trầm ổn của Tiêu Vô Ý, lại cũng không nhịn được mà có chút đau lòng.

Những thứ này, một khi đem ra giao dịch, muốn tìm lại một gốc khác, đều là chuyện khó như lên trời.

Nói không chừng, cả đời này cũng chưa chắc có thể có cơ hội thứ hai.

Vân Dương mỉm cười:

- Nếu quý minh thực sự không nỡ, lại hoặc là có chút do dự, như vậy thu lại cũng không sao, dù sao chúng ta cũng không chỉ giao dịch có mỗi lần này.

Hắn cười đạm mạc, nói:

- Giống như minh chủ nói vậy, chỉ là vấn đề sớm hay muộn, chỉ cần là cần dùng đến, như vậy không tính là lãng phí.

Hắn nói như vậy, Tiêu Vô Ý cùng Lãng Phiên Thiên lập tức không còn gì để nói.

Đúng a, dù là linh dược có trân quý hơn nữa, nếu không dùng đến cũng chỉ là uổng công, miễn cưỡng giữ lại trong tay cũng có thể làm gì?

Còn không bằng đưa ra giao dịch, mắt không thấy, tâm không phiền!

- Phiên Thiên, đem tất cả tài nguyên giao cho Vân huynh đệ, mời huynh đệ điều phối, tính xem số tài nguyên này có thể giao dịch được mấy lần?

Tiêu Vô Ý nhanh chóng ra quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.