Ta Là Chí Tôn

Chương 328: Chương 328: Dọa dâm bắt chẹt




Thanh âm quái dị kia cười nhẹ, nói:

- Quả nhiên Lôi công tử đã nghe qua tên ta, thân có tu vi thâm hậu như vậy mà vẫn cẩn thận làm việc, hậu nhân Lôi gia, quả không tầm thường.

Lôi Động Thiên hừ một tiếng:

- Không biết trong lúc đêm khuya thế này, Phong Tôn đại nhân đến thăm là muốn làm gì?

Bịch một tiếng.

Lão Mục bước tới, nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, không khỏi sững sờ, tiếp đó liền muốn xông lên.

Lôi Động Thiên vươn tay ngăn lão Mục:

- An tâm chớ vội, yên lặng theo dõi kỳ biến!

- Ha ha ha...

Phong Tôn đại nhân phát ra tiếng cười nhẹ nhõm:

- Vẫn là Lôi công tử hiểu chuyện hơn, mặc dù nếu thực đánh nhau ta không phải đối thủ của hai vị, nhưng nếu muốn lưu ta lại, cũng không phải chuyện dễ dàng, so với chuyện phí công phí sức, không bằng bình tâm tĩnh khí nói chuyện một chút thì tốt hơn a!

Lôi Động Thiên hừ một tiếng, đưa tay khẽ hấp, một cái ghế rơi bay đến sau lưng, hắn đối mặt cửa sổ, thản nhiên ngồi xuống, buồn bã nói:

- Vẫn là câu cũ, không biết trong lúc đêm khuya thế này, Phong Tôn đại nhân đến thăm có gì chỉ giáo?

- Chỉ giáo, không có.

Từ thân hình mờ ảo của Phong Tôn đại nhân truyền ra âm thanh mang theo ý cười:

- Nhưng lại có mấy thỉnh cầu!

Lôi Động Thiên cười lạnh:

- Mấy cái? Mời nói.

Vị Phong Tôn đại nhân này thản nhiên nói:

- Chuyện thứ nhất, chính là... Bản tôn cảm thấy hứng thú với bất truyền công pháp của Lôi gia Huyền Hoàng giới, muốn thỉnh giáo Lôi thiếu chủ một ít, nếu Lôi thiếu chủ chịu truyền thụ, như vậy bản tôn cảm tạ muôn phần.

Khuôn mặt tuấn tú của Lôi Động Thiên trực tiếp méo mó, quái tiếu:

- Hắc hắc hắc... Ngươi nghĩ thật hay a!

Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn xác định tình huống trước mắt...

Hắn đã bị người khác bản rẻ!

Bị người Huyền Hoàng giới bán rẻ, bán một cách triệt để!

Năm chữ Lôi gia Huyền Hoàng giới, hắn chưa từng nói ra ngoài, ngay cả đối với Vân Dương, hắn cũng chỉ lộ hai chữ Lôi gia, chư từng nhấc đến ba chữ Huyền Hoàng giới!

Mà vị Phong Tôn đại nhân trước mắt này, tùy tiện mở miệng liền có thể nói rõ bí mật lớn nhất của hắn!

Ntếu không phải là người của Huyền Hoàng giới bán rẻ hắn, còn có thể là gì?

Thần sắc trong mắt Lôi Động Thiên chợt lạnh thấu xương:

- Phong Tôn, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, trực tiếp yêu cầu, thực sự sảng khoái, nhưng trước khi trả lời thỉnh cầu của ngươi, ta muốn hỏi các hạ một câu: xưng hô Lôi gia Huyền Hoàng giới, không biết là ai nói cho ngươi? Hoặc có thể nói, ngươi từ đâu mà biết đến?!

Phong Tôn đại nhân dù bận những vẫn ung dung nói:

- Lôi thiếu chủ, tuy ta muốn cầu cạnh ngươi trước, nhưng ta nói ra năm chữ Lôi gia Huyền Hoàng giới đã là hồi báo, còn người hỏi ta như vậy, là ngươi muốn cầu cạnh ta, nếu lập trường cung cầu đã đổi, phải chăng Lôi thiếu chủ nên thể hiện chút thành ý a?!

Lôi Động Thiên tức giận kêu một tiếng:

- Thật can đảm! Ngươi còn muốn cái gì?

Phong Tôn đại nhân nói:

- Bản tọa đã để ý Lôi thiếu chủ hồi lâu, đối với chuyện Lôi thiếu chủ yên thương hai cô gái kia như vậy cũng cảm động không thôi, căn cứ nguyên tắc giúp người hoàn thành ước nguyện, ta nguyện ý đưa hai cô gái kia trả lại cho Lôi thiếu chủ. Ngược lại, có phải Lôi thiếu chủ nên bỏ ra mấy thứ không quan trọng, coi như tạ lễ a!

Lôi Động Thiên trầm như thu thủy:

- Ngươi muốn cái gì? Nói thẳng đi!

- Thiên tài địa bảo không lọt mắt bản tọa, nhưng Thất Tình Đại Pháp mà thiếu chủ tu hành...

Vị Phong Tôn đại nhân này cười quái dị một tiếng:

- Bản tọa vô cùng hứng thú, thành ý như vậy là đủ a!

- Ha ha ha ha...

Lôi Động Thiên hoàn toàn khống chút dấu hiệu bắt đầu cười quái dị.

Hắn vừa cười, vừa lắc đầu:

- Thực không biết ngươi ăn gan trời hay gan đất, càng không biết ai nói mấy chuyện này cho ngươi, còn không biết ngươi lấy lực lượng từ đâu... Lại dám trắng trợn đến đây kêu gào với ta!

Trong ánh mắt Lôi Động Thiên tràn đầy sắc thái trào phúng mà thương xót, nhìn thẳng lên bóng mờ ngoài cửa sổ:

- Có lẽ ngươi may mắn biết được Huyền Hoàng giới tồn tại, cũng nghe qua cái tên Lôi gia, nhưng căn bản không biết, Lôi gia là tồn tại thế nào a?!

Phong Tôn ngoài cửa cười thản nhiên:

- Ta không cần biết nhiều như vậy, ta chỉ cần nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, vì Ngọc Đường, vì lê dân bá tánh, ta không tiếc bất cứ giá nào!

Trong lời nói lộ rõ trung trinh chi sĩ, khẳng khái phóng khoáng, chắc như đinh đóng cột!

- Ha ha ha...

Lôi Động Thiên lần nữa cười ha ha, lần này cười phóng khoáng đến cực điểm, cười đến ngửa tới ngửa lui, tựa như nghe được chuyện gì buồn cười lắm:

- Thật con mẹ nó vĩ đại! Kém chút ta liền tin lời ngươi!

Hắn cười lớn, thanh âm thanh thanh đạm đạm nói:

- Trước kia, ta chưa từng nghĩ tới, trên đời này lại có tổ chức cường đại như thế, lại có thể làm được chuyện mà ngay cả ta cũng không thể làm được!

Vị Phong Tôn đại nhân này âm trầm nói:

- Ồ? Ngươi nói có ý cái gì?

Lôi Động Thiên nói:

- Không có ý gì a, chẳng qua là ta đang tán thưởng sự mạnh mẽ của Tứ Quý lâu, quả nhiên danh phù kỳ thực, không chút giả dối!

Bóng dáng hư ảo ngoài cửa sổ tựa như lung lay một cái, thanh âm tức giận truyền ra:

- Tứ Quý lâu! Hừ, Tứ Quý lâu chính là đại địch lớn nhất của bản tọa, thù này không đội trời chung! Cho dù bọn hắn có mạnh mẽ thế nào, sớm muộn cũng có một ngày ta cũng nhổ tận gốc, triệt để hủy diệt!

Lôi Động Thiên trào phúng nói:

- Thật sao? Nếu ta tin lời ngươi nói, không phải tên ngốc cũng không bằng sao? Ta hỏi ngươi một câu, sao ngươi có thể nói dối mà không chớp mắt, hùng hồn khẳng khái như thật vậy?!

Hắn cười lạnh một tiếng:

- Cái gọi là hủy diệt Tứ Quý lâu, là ngay cả bản thân ngươi cũng cùng hủy diệt sao?

Phong Tôn ngoài cửa lù lù bất động, cười lạnh nói:

- Lôi thiếu chủ, muốn nói chuyện trước uốn ba tấc lưỡi, nếu còn chưa học được cách nói chuyện, bản tọa nguyện ý dạy ngươi mấy ngày, coi như thù lao ngoài định mức cho công pháp của ngươi là được!

Lôi Động Thiên bỗng nhiên nổi giận.

Đối phương nói những lời này, trong lời nói toát ra hơi thở tràn ngập tự tin, khiến cho lửa giận trong lòng hắn càng thêm hừng hực, khó thể ức chế.

Nếu hắn nói ra mấy lời đó, như vậy cũng có nghĩa là hắn biết rõ lai lịch của đối phương. Nhưng nghe lời hắn nói, lại như nói rõ: biết nội tình, ngươi có thể làm gì được ta?

Mấy lời này, nói ra ngoài, ai tin?!

Người ta sẽ chỉ cho rằng, hắn nói chuyện bừa bãi, từ không diễn ý!

Cho dù hắn tuyên truyền cho thiên hạ đều biết, cũng sẽ không có người tin tưởng. Thậm chí đám cao tầng Ngọc Đường biết rõ cũng sẽ không thừa nhận, thậm chí còn giúp Phong Tôn giả phủ nhận!

Lôi Động Thiên vốn cho rằng mình nắm bí mật của đối phương, đối phương nhất đính sẽ sợ ném chuột vỡ bình, thậm chí còn có thể trao đổi điều kiện bịt miệng, nhưng sau một phen đấu miệng... Cuối cùng hắn phát hiện, chỉ có bản thân hắn cho đó là đòn sát thủ, còn trong mắt đối phương lại không đáng một đồng, hoàn toàn không có ý nghĩa tác dụng!

- Thôi, bản tọa lười so đo với tên hồ đồ nhà ngươi, ta chỉ có hai điều kiện!

Ngoài cửa, Phong Tôn nhàn nhạt nói:

- Thứ nhất, bí pháp của Lôi gia, thứ hai, Thất Tình Đại Pháp! Chỉ cần người vui vẻ nói ra, hai nữ nhân kia sẽ trở lại bên ngươi trong tối nay.

- Nếu như ta không nói?

Hai mắt Lôi Động Thiên đỏ bừng, không chỉ tức giận, còn muốn giết người.

- Bản tọa giữ mình trong sạch, đương nhiên sẽ không nhúng chàm nữ nhân của Lôi thiếu chủ, nhưng bên cạnh ta còn rất nhiều người, đều ngưỡng mộ nhan sắc của nhị vị phu nhân a.

Phong Tôn ngoài cửa thản nhiên nói:

- Lúc đó, chỉ sợ Hỗn Loạn Âm Nguyên mà Lôi thiếu chủ mong muốn cũng không còn! Dù ngươi có cứu người trở về, cũng không còn ý nghĩa, cho nên mong rằng Lôi thiếu chủ suy nghĩ cho kỹ, so sánh được mất a...

Lôi Động Thiên như bị sét đánh!

Ngay cả bí mật Hỗn Loạn Âm Nguyên mà đối phương cũng biết?!

- Ta thực sự đã coi thường các ngươi!

Lôi Động Thiên âm trầm nói:

- Có điều, Phong Tôn đại nhân, có phải ngươi đã quá chắc chắn hay không, nói chuyện lâu như vậy, thực sự chỉ là đang đàm phán thôi sao?

Phong Tôn ngoài cửa nghe vậy sửng sốt, lập tức thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ Lôi thiếu chủ còn có thủ đoạn giam cầm thiên địa không gian hay sao?

- Đối phó ngươi không cần giam cầm không gian! Chỉ cần động chút tay chân là đủ!

Lời còn chưa dứt, thân thể Lôi Động Thiên đã bay ra ngoài.

Chỉ trong chớp mát, cương phong gào thét, khói xanh bốc lên, môt đoàn khí thể màu xanh nhanh chóng vây lấy toàn bộ khách sạn.

Tiếng gió cũng theo đó vang lên, bóng người ngoài cửa sổ nhanh chóng hóa thành lưu phong đầy trời, một tiếng vọng đầy tự tin vang lên:

- Lôi thiếu chủ, ngươi nhất định sẽ ngoan ngoan nghe lời... Ta... Đây là cái gì?

Trên bầu trời, lưu phong vốn đã tán loạn liền trở nên hỗn loạn.

Bởi vô luận lưu phong phân tán thế nào, nhưng phong ảnh kia vẫn lấp lóe nhàn nhạt.

Lôi Động Thiên hét dài một tiếng, ngự kiếm đánh ra:

- Đa tạ ngươi vừa rồi đã cho ta thời gian dài như vậy, ta có tặng ngươi chút đồ chơi nhỏ, không cần khách khí! Hôm nay ngươi gặp hạn không oan, lưu lại cho ta!

Âm xuất kiếm động, kiếm quang như rồng, gào thét bay ra!

Cuồng phong bỗng nhiên xuất hiện, phiêu phù bay lên:

- Cho dù bị ngươi động tay động chân thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn có thể bắt được ta? Tự cao tự đại!

Trong tiếng gió rít gào, cuồng phong lên cao, nhanh chóng bay đi.

Lôi Động Thiên xuất kích không thành, trực tiếp hạ xuống mặt đất:

- Tự cao tự đại?! Để ta xem là ai tự cao tự đại, chuẩn bị xong chưa?

Câu nói sau cùng là nói với lão Mục bên cạnh.

- Đã chuẩn bị xong.

Lão Mục nghiêm túc trả lời.

- Đuổi theo, hiệu lực của thứ kia chỉ có một canh giờ, trong một canh giờ nếu không tìm thấy sẽ tự động biến mất, công sức của chúng ta cũng sẽ bị lãng phí!

Hai người không dám chậm chễ, đồng thời hóa thành một đạo lưu quang, xông ra khách sạn.

Lúc này, phong ảnh tán ra bốn phương tám hướng đã biến mất vô tung.

Thân pháp của Lôi Động Thiên vô cùng cao minh, tốc độ nhanh tới cực điểm, hoàn toàn như một đạo lưu quang, có thể thấy, vừa rồi hắn xuất thủ, còn giữ lực rất nhiều!

Lôi Động Thiên cũng là người mưu tính sâu xa, vô cùng am hiểu thế cục trước mắt.

Hắn biết rõ, chỉ bắt Phong Tôn cũng không có ý nghĩa, thậm chí coi như giết đối phương cũng sẽ chỉ hại mà vô ích, hoàn toàn không có ý nghĩa trợ giúp.

Bởi vấn đề mấu chốt trước mắt, đó chính là an nguy của hai người Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan!

Chỉ có tìm ra nơi cầm tù hai người Kế Linh Tê, thành công cứu thoát hai người, mới có thể thoải mái buông tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.