Ta Là Chí Tôn

Chương 886: Chương 886: Động Thiên Phúc Địa




Kế Linh Tê bối rối không thôi, vốn đã kinh hoảng, nay lại nhìn đám người này thấy Vân Dương

xuống lâu không lên, chắc là dữ nhiều lành ít, thế mà bắt đầu cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Đám người dứt khoát không đi, đứng bên hồ nhìn Kế Linh Tê xuống dưới tìm, một lần lại một lần, mỗi lần nàng lên liền giả mù sa mưa tới an ui vài câu, nhìn từ mặt ngoài không có điểm sơ sót, chít ít không cho Kế Linh Tê cái cớ giận chó đánh mèo.

Nhưng cái vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác, lại hiện rõ rành rành.

Một lần hai lần, Kế Linh Tê đã sớm tức giận, càng ngày càng bạo, đột nhiên bạo phát.

Tới hỏi thăm ta là cảm thấy an ổn? Ta muốn giết các ngươi, còn cần lý do sao?

Cần sao?!

Không cần sao?

Đúng là không cần!

- Dù Vân Tôn có thân tử đạo tiêu, cũng không đến lượt đám cặn bã các ngươi đến cười trên nỗi đau của người khác! Chết cả cho ta a a a…

Kế Linh Tê nổi bão, lập tức động sát!

Vừa ra tay lập tức đập bốn tên thành huyết vụ, mà không làm thì thôi, đã làm thì không có chuyện ngừng, lập tức triển khai truy sát đối với bảy người còn lại!

Vốn đã phiền muộn, bi phẫn không chỗ phát tiết, vừa hay lại có mấy tên khốn kiếp ở bên châm ngòi thổi gió, cười trên nỗi đau của nàng, nào còn nhớ cái gọi là khí độ phong phạm!

Ai cho các ngươi ăn gan hùm mật gấu, dám đứng trước mặt ta mà trào phúng Vân Tôn?

Chẳng lẽ thấy lão nương tốt tính vậy sao?

Kế Linh Tê dựng thẳng lông mày, đại khai sát giới, trước sau chỉ một lát, mười một người đã cùng xuống cửu tuyền.

Nói ra, thực sự đúng là mười một người này tự tìm đường chết, ở đây tu luyện quá lâu, dẫn đến tâm cảnh xa xa không đủ, tiến không có võ dũng chi tâm, lui không có lão luyện chi ú, bè lũ xu ninh, ngông cuồng trêu chọc cường giả, sao không đáng chết? Có gì cần bàn cãi?

Từ khi tên gia hỏa nói bản thân hắn đứng nhìn người nhà bị giết, Kế Linh Tê đã sớm có sát cơ, muốn trực tiếp xử lý đám người này. Nhưng Vân Dương không muốn bẩn tay, Kế Linh Tê miễn cưỡng mới nhịn sát niệm.

Không nghĩ tới, đám gia hỏa này lại bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, may mắn lách được một kiếp lại tiếp tục đâm đầu vào Tử Môn quan, tự tìm đường chết thì không thể sống mà.

Một tiếng oanh minh cuối cùng, gia hỏa thứ mười một cũng mất mạng trên tay Kế Linh Tê.

Một bàn tay nhỏ trắng bóc cường thế tát ra ngoài, trực tiếp đập bay gia hỏa quay vòng hơn trăm trượng.

Bay được mườiy vòng, cái đầu rắc một tiếng tách ra ngoài, thân thể rơi xuống Thất Tinh hồ, còn đâu vẫn sưu sưu bay đến một bên khác…

Sát khí vẫn tuôn trào, hốc mắt Kế Linh Tê đỏ bừng, cơn giận vẫn chưa thể tiêu, thần đưa thần thức muốn tìm xem còn cá lọt lưới hay không…

Đúng lúc, mặt nước rầm vang một tiếng.

Kế Linh Tê vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Dương mệt mỏi nhảy ra khỏi mặt nước, gian nan bơi về bờ, tựa như vừa trải qua một trận đại chiến, khí không lực tẫn, bước bước khó khăn.

- A a a a a a…

Kế Linh Tê vừa nhìn thấy, lập tức kinh hỷ kêu to, trực tiếp vọt qua, nhấc cả người Vân Dương từ trong nước lên, lại phát hiện, toàn thân Vân Dương mềm như bún, mặt như giấy vàng, trạng thái uể oải chưa từng có, tựa như bị móc sách vậy.

- Ngươi… ngươi… sao vậy…

- Tạm đừng nói chuyện… mau đưa ta lên mới là đúng đắn…

Vân Dương hữu khí vô lực thì hữu khí vô lực, nhưng nghĩ khí lại hoàn toàn không có gì khác…

Kế Linh Tê không nói hai lời, trực tiếp đưa Vân Dương lên bờ, tựa như vác theo một con cá ướp muối lớn, tâm tình lập tức từ buồn chuyển vui, mừng rỡ như điên.

Dù sao chỉ cần người vẫn còn, như vậy chuyện gì cũng dễ nói, coi như thân thể thực sự bị móc sạch, về bồi bổ lại là được rồi a!

- Ngươi lên từ lúc nào vậy?

- Ngay khi ngươi đại khai sát giới… bắt đầu giết bốn tên kia…

- Vậy sao ngươi không lên tiếng? Ngươi lên tiếng, ta sẽ không hạ sát thủ a!

- Chính vì ta sợ, ngươi nhìn thấy ta bình yên vô sự mà không giết bọn hắn…

Kế Linh Tê đỏ mặt lên:

- Hừ, ai quan tâm ngươi… mặt dày!



Sau một lúc lâu.

- Ngươi vừa làm gì? Tại sao lại khiến thân thể mệt mõi như thế? Đã lâu như vậy rồi còn chưa khôi phục lại?

- Một lời khó nói hết.

Vân Dương thở dài, bắt đầu cẩn thận miêu tả lại quá trình lần này, dù trong trong thời gian ngắn, hai lần móc sạch tu vi, cho dù là ai cũng đều phải uể oải suy sụp, khí không lực tẫn.

- Thu lại?

Ánh mắt Kế Linh Tê sáng lên:

- Cho ta xem một chút?

- Khục, chờ chút nữa ta đưa ngươi vào không gian, lúc đó tự ngươi đi xem… hiện tại ta… không lấy ra được.

Vân Dương run run bờ môi.

Thu được khối Tinh Thần Thiết này, hắn thực đã phải phí hết sức chín trâu hai hổ, thậm chí suýt vì khối Tinh Thần Thiết này mà hắn phải chết dưới nước.

Hiện tại nhơ lại, vẫn còn thấy sợ hãi, không rét mà run.

- Ta mới không cần vào xem.

Kế Linh Tê hừ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng.

- Hửm?

Vân Dương kỳ quái hỏi.

Không nói tới Lục Lục, chỉ riêng chuyện mấy nhóc Bạch Bạch vẫn nhảy nhót tưng bừng trong không gian thần thức, sớm đã nói rõ, không gian thần thức của hắn tuyệt đối có thể để người sống đi vào, tuyệt đối không có vấn đề a.

Nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng của Kế Linh Tê, thực sự hắn không rõ nha đầu này đỏ mặt vì cái gì, càng không rõ, vì sao một người có hứng thú với Tinh Thần Thiết như thế, vì cái gì lại không muốn đi vào…

Kế Linh Tê đỏ mặt, cả giận nói:

- Ai cần ngươi lo! Ngươi biết cái gì…

Dậm chân mà đi.

Vân Dương: “…”

Thực sự hắn không biết, Kế Linh Tê lại đang nghĩ: Tiến vào không gian thần thức của hắn, chẳng phải hắn muốn làm gì thì làm? Muốn nhìn gì thì nhìn sao? Trong không gian thần thức… hắn chính là tồn tại vạn năng, cho dù nhìn hết thân thể nàng…

Thậm chí, tiến vào không gian thần thức của hắn, có gì khác với chuyện bị Vân Dương tiến vào thân thể nàng, như vậy sao được!

Hừ!

Ta quyết không thể vào!

Đời này tuyệt không vào!

Nữ nhi nhất định phải thận trọng!

Càng nghĩ càng cảm thấy Vân Dương đáng giận đến cực điểm, dám tiết độc tôn nghiêm nữ nhi người ta, nhịn không được mà quay đầu hung hăng mắng:

- Lưu manh! Háo sắc! Vân Dương, cái đồ nhà ngươi, quá bỉ ổi!

Vân Dương: “…”

Ta làm gì?

Ta nói gì?

Đến cùng tại sao lại đột nhiên biến thành lưu manh, sắc lang, bỉ ổi?

Sao ta không hiểu chuyện gì vậy chứ?

Tại sao lại nói ta như vậy?!

Lần này, thần thức của Vân Dương thực sự chịu tổn thương không nhẹ, tĩnh dưỡng những ba ngày, mới miễn cưỡng khôi phục phân nửa.

Trong mấy ngày nay, cho dù không có Tinh Thần Thiết làm dẫn, đại trận Thất Tinh hồ vẫn tiếp tục hoạt động như thường, mỗi lúc trời tối, vẫn có tinh quang chi lực giáng xuống, khí tượng không khác ngày thường…

Nhưng Vân Dương sớm đã minh ngộ, đêm trăng tròn tuyệt sẽ không có cảnh tượng như trước nữa.

- Nhưng vô luận thế nào, nơi này vẫn tính là động thiên phúc địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.