Ta Là Chí Tôn

Chương 808: Chương 808: Đường ra cho Cửu Thiên lệnh?




Hiển nhiên đối phương rất rõ điểm yếu hại của Vân Dương, chính là Kế Linh Tê cùng Thượng Quan Linh Tú!

Chỉ cần giám sát ở đây, tin rằng không bao lâu, liền có thể đợi được Vân Dương.

Thậm chí, nếu cần còn có thể bắt hai người lại, bức bách Vân Dương hiện thân!

Đây chính là nguy cơ khi thân phận Vân Tôn là Vân Dương bị lộ. Nếu là trước kia, khi Vân Tôn vẫn chỉ là Vân Tôn, không có điểm yếu nào có thể nắm!

Vân Dương biến thành gió nhẹ, ung dung bay tới bay lui, duy lúc bay ra, không biết vô tình hay cố ý mà lộ một chút ba động.

Lập tức đem phong tướng chia nhỏ, đứng im tại chỗ.

Cỗ thần thức không xác định kia hơi rung chuyển một chút, sau một khắc, bốn phương tám hướng xuất hiện vô số thần thức vọt lên, tức thì khóa chặt phương viên mấy chục dặm quanh Thượng Quan tướng môn phủ, không chỗ bỏ sót!

Vô số lực lượng mạnh mẽ gào thét tới lui, đem không khí tàn phá thành mảnh nhỏ.

Càng có vô số sức mạnh bắn thẳng lên không trung, càn quét xa cả ngàn trượng.

Phương xa, càng có mấy đạo thần thức nhanh chóng chạy đến, hình thành một thế vây kín vòng vòng.

Trong lúc nhất thời, vô số cỗ lực lượng đi đi về về, cảnh tượng hoành tráng vượt ngoài tưởng tượng này, khiến Vân Dương giật nảy cả mình.

- Tứ Quý lâu xuất động bao nhiêu lực lượng cơ chứ…

Vân Dương thầm suy nghĩ:

- Chẳng lẽ… Tứ Quý lâu muốn làm một lần cho xong? Triệt để kết thúc sự tồn tại của ta?!

- Khoan hãy nói… ta cũng đang có ý này!

- Có điều, trước đó ta còn phải an bài tốt tất cả mọi chuyện đã…



Vẫn là hiệu cầm đồ ngày trước.

Thủy Vô Âm lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế bành, bên cạnh còn có Vân Dương uể oải tương tự.

Đương nhiên, Vân Dương đã biến thành bộ dạng khác.

- Thế nào?

Vân Dương hỏi.

- Phong thanh rất căng, khẩn trương chưa từng có.

Thủy Vô Âm không chút biểu tình, một chân bắt chéo phe phẩy, nói gần nói xa, nhưng không có nửa điểm nhàn nhã.

- Mấy ngày nay Tứ Quý lâu vẫn đang truy tra Cửu Thiên lệnh! Riêng chỉ trong bốn ngày mới nhất, huynh đệ Cửu Thiên lệnh đã tổn thất mất mười chín người.

Vân Dương thầm căng thẳng:

- Vậy ngươi ứng đối sao?

Thủy Vô Âm vẫn không chút biểu tình:

- Ta nhất định phải giảm nguy hại tới lớn nhất.

Vân Dương trầm mặt xuống:

- Nói cách khác…

- Nói cách khác, chính như ngươi nghĩ.

Thủy Vô Âm ngắt lời:

- Gia quyết của huynh đệ sở thuộc Cửu Thiên lệnh, ta đều bảo vệ. Chỉ có một yêu cầu, hoặc nói là điều kiện: Nếu bị bắt, chết càng nhanh càng tốt!

Vân Dương thầm thấy tê rần, vì đó mà im lặng.



Thủy Vô Âm cũng trầm mặc.

Sau đó mới nói tiếp.

- Hiện tại không cho phép có một chút chủ quan nào hết, ta tin tưởng huynh đệ sở thuộc Cửu Thiên lệnh, tin họ dù thấy chết cũng không sờn, tin bọn họ trung thành tuyệt đối. Nhưng hiện thực… cũng có người nhịn không được, cho nên mới có mười chính huynh đệ chết.

Thủy Vô Âm nhẹ nhàng thở dài:

- Kỳ thực ban đầu, số người bị sơ hở cũng chỉ có bảy người, mà bảy người này đều là bộ phận bên ngoài nhất của Cửu Thiên lệnh. Những gì bọn hắn biết rất có hạn, nhưng nếu có thể giữ bí mật, tiếp sau đã không có tổn thất.

- Nhưng bọn hắn không giữ được bí mật, từ bọn hắn mà Tứ Quý lâu bắt được thượng tuyến liên lạc, thượng tuyến lại không chịu cực hình, khiến Tứ Quý lâu lại bắt được thượng tuyến trên… cứ như vậy, tổn thất mười chín huynh đệ.

- Từ khi đợt thượng tuyến thứ nhất bị bắt, ta đã hạ nghiêm lệnh, sau đó cưỡng chế tất cả ẩn úp. Như vậy mới hạn chế được số tổn thất trong mười chín người.

Thủy Vô Âm lạnh lùng nói:

- Nếu ta làm trễ một bước… chỉ sợ hiện tại, ngay cả ta cũng đã rơi vào tay Tứ Quý lâu.

- Lúc đó mấy ngàn, mấy vạn nhân mạng mất đi, tổn thất này ta đều phải gánh chịu.

Vân Dương âm trầm nói:

- Ngươi không cần giải thích với ta. Ta hoàn toàn hiểu lý do ngươi làm thế, chỉ là trong lúc nhất thời, có chút khó tiếp nhận mà thôi. Nhưng nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ có quyết định như ngươi vậy.

Hắn khẽ thở dài mọt hơi:

- Chỉ đáng tiếc… mười chín huynh đệ kia.

Thủy Vô Âm nghe vậy trầm mặc hồi lâu, rốt cục chậm rãi mở miệng:

- Vâng, dù sao… thủ đoạn tra tấn trên giang hồ, kỳ thực còn xa xa tàn nhân hơn so với hình bộ triều đình. Trên thế giới này, người thấy chết không sờn thì có rất nhiều, nhưng người có thể giữ vững được thì lại rất ít.

Hắn lạnh lùng nói:

- Các huynh đệ… chỉ cần không sớm tìm đến cái chết, cuối cùng cũng sẽ không gánh được, về tình về lý, ta thực khó mà trách bọn hắn, tố dưỡng của bọn hắn, đã là cao nhất mà ta từng biết.

Vân Dương trầm mặc một chút:

- Ta hiểu, thấy chết không sơn cùng giữ vững được, xưa nay không cùng khái niệm.

Chết là chết, chết là hết mọi chuyện. Làm người trên giang hồ, mặc dù có sợ hãi tử vong, thế nhưng tuyệt đại đa số có thể thản nhiên tiếp nhận. Nhưng điều khiến người ta khó chấp nhận nhất, chính là cái cảm giác sinh tử lưỡng nan, sống không bằng chết không ngừng không nghỉ kéo dài!

Người, suy cho cùng cũng chỉ là huyết nhục chi khu mà thôi.

Hắn dừng một chút, nói:

- Gia quyến của mười chín huynh đệ đã hy sinh… nhất định phải chiếu cố cho tốt. Hậu nhân của bọn hắn, Cửu Thiên lệnh phải có trách nhiệm nuôi nâng thành tài, không được có mảy may lười biếng.

- Bất kể là có chịu được hay không chịu được… đều là huynh đệ Cửu Thiên lệnh, sinh tử đều vậy.

Vân Dương trầm thống nói:

- Không chịu nổi cực hình của Tứ Quý lâu… cũng không mất mặt. Đổi lại là ngươi ta, cũng chưa chắc có thể chống được tới cuối cùng.

Thủy Vô Âm nói:

- Ta hiểu, ta sẽ an bài tốt.

Sau đó lại hỏi:

- Hiện chúng ta nên làm thế nào? Hành động tiếp đó nên sao? Hiện tại sáng tối đã đảo ngược, tình huống của chúng ta đã bất lợi đến cực điểm!

Vân Dương nói:

- Người của Cửu Thiên lệnh không cần làm gì hết, chiến đấu với Tứ Quý lâu, cấp độ quá cao. Thậm chí ngay cả thu được tình báo thì cũng không có ý nghĩa… cho nên, ý của ta là, tiếp tục ẩn núp, cho đến khi… chuyện này triệt để kết thúc rồi lại bàn sau.

Thủy Vô Âm nói:

- Kết thúc?

Vân Dương nặng nề:

- Không sai, là kết thúc. Hoặc ta chết, hoặc Tứ Quý lâu triệt để hủy diệt! Hiện người của Cửu Thiên lệnh, với ta mà nói, với Vân Tôn mà nói, đã không còn là trợ lực, mà là…

Thủy Vô Âm trầm mặc một chút:

- Đúng là vướng víu… ta cũng phát hiện, trợ giúp của Cửu Thiên lệnh với ngươi đã càng ngày càng ít, thực sự đúng là chỉ có liên lụy, chiến đấu giữa người tu hành cao thâm, xác thực vượt qua lực lượng của chúng ta có thể với.

Vân Dương càng trầm mặc hơn, im lặng hồi lâu.

Một hồi lâu sau, mới thở dài thật sâu, ngẩng đầu

lên, nhìn lên trời, lẩm bẩm nói:

- Muốn trợ giúp cho ta, vẫn có thể làm được, thế nhưng làm như vậy… hơn chín ngàn huynh đệ Cửu Thiên lệnh, chỉ sợ cuối cùng còn có thể sống sót, tuyệt đối không đủ năm mươi người.

- Thậm chí còn cả người nhà của bọn hắn… đây chính là nạn đói của năm sáu vạn người. Vô Âm, ngươi hiểu chứ.

Thủy Vô Âm chậm rãi gật đầu:

- Ta hiểu. Cho nên ta càng hiểu hơn, vì sao Cửu Thiên lệnh vốn vẫn trong tay ngươi, ngươi lại đem đại quyền giao hết cho ta, mà chính ngươi lại bỏ mặc hoàn toàn, cơ hồ hoàn toàn cắt đứt với Cửu Thiên lệnh…

Vân Dương trầm mặc một chút:

- Bất kể là Cửu Tôn hay là Vân Tôn… cũng không thể vĩnh viễn tồn tại được, coi như là Trí Tôn có danh xứng với thực, nghĩ thấu đáo mọi điều, cũng có lúc phải sơ suất, mà chỉ cần một lần sơ suất, chính là cảnh vạn kiếp bất phục.

Thủy Vô Âm mỉa mai cười cười:

- Nhất là ngươi cũng còn đang lo lắng có mới nới cũ phải không?

Vân Dương nở nụ cười:

- Hiện tại thì không… bởi vì, cây cung này của ta, đã không thể bị bất luận kẻ nào cất giấu được. Sở dĩ Cửu Tôn cùng Vân Tôn không thể vĩnh viễn tồn tại, nguyên nhân chỉ có một.

Hắn trầm giọng nói:

- Bởi vì Ngọc Đường là quốc gia của chúng ta, chúng ta không thể trở thành nguồn gốc của náo động, chỉ thế thôi.

Thủy Vô Âm giễu cợt nói:

- Giác ngộ của ngài thực rất cao.

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Trong lòng ngươi vẫn thấy không thoải mái?

- Lòng ta mà dễ chịu mới là lạ?!

Thủy Vô Âm cả giận nói:

- Ngươi con mẹ nó quăng cái sạp hàng lớn lên người ta, còn bày ra cái bộ dạng tùy thời đều muốn đi. Ta biết làm sao bây giờ, tiến lên không đường, lui cũng không cửa, còn không thể đi theo ngươi, mấy vạn người đang dựa vào ta, ngươi nói ta dễ chịu thế nào?! Ngươi, còn có người của Cửu Thiên lệnh đều là con dân Ngọc Đường, thế nhưng lão tử lại không phải, các ngươi kính dâng cho quốc gia của mình, có quan hệ gì với lão tử sao? Lão tử nguyện ý giúp ngươi, bởi vì Kế Lăng Phong, bởi vì Phong ca của ta! Thực sự cho rằng lão tử yêu cái Ngọc Đường quốc độ của ngươi sao?!

- Ngươi làm xong mọi chuyện thì rời đi, thế nhưng sau khi ngươi đi, người của Cửu Thiên lệnh lại phải làm sao? Muốn công khai làm quan, ta không cho được, chuyển thành giang hồ hắc đạo, mọi người lại không cam tâm, tiến thối không đường, thế vô cùng khó xử, ngươi còn muốn ta phải vui vẻ? Trí tuệ của ngươi đâu? Trí Tôn? Trí Tôn cái rắm chó gì chứ!

Đưa mắt khắp Thiên Huyền thế giới, vô luận là người trước người sau, dám nói Trí Tôn là rắm chó, ngoại trừ Thủy Vô Âm, thực sự không tìm được người thứ hai!

Vô tiền khoáng hậu, cổ kim không hai!

Vân Dương trầm mặc một chút:

- Đường tương lai của Cửu Tôn thế nào, đúng là vấn đề mà ta muốn nói với ngươi. Nếu ngươi muốn tiếp tục, vậy ta liền triệt để buông tay mặc kệ, từ nay Cửu Thiên lệnh do mình ngươi chấp chưởng, không còn là phụ thuộc Cửu Tôn nữa. Trái lại, nếu ngươi không muốn tiếp tục, ta có thể thay mọi người tìm một đường ra.

Hắn cười ngạo nghễ:

- Thủ hạ của ta, bất kể là nói với ai một tiếng, chỉ cần người này còn, tuyệt không ai dám bạc đại nửa phần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.