Ta Là Chí Tôn

Chương 71: Chương 71: Ép buộc, tiếp cận, áp chế




Kinh thành bắt đầu loạn.

Mà trên thực tế, Thiên Đường thành đã bắt đầu loạn từ trước đó.

Các thiên kim tiểu thư đại gia tộc như Kế Linh trong thời gian này cũng không ngừng thăm dò tin tức khắp nơi. Nhân thủ đi tìm hiểu tin tức nhiều vô số kể.

Ngay cả Tứ đại thế gia Xuân Hạ Thu Đông cũng tham dự vào chuyện này, cùng nhau hỗ trợ tìm kiếm. Về sau, thậm chí người của Đông Nam Tây Bắc bốn gia tộc cũng đều tham dự…

Đương nhiên, bọn chúng không chỉ tìm kiếm sự mất tích của ca ca của Kế Linh, mà còn tìm kiếm Sở Thiên Lang, hoặc nói là tìm người đã mang Sở Thiên Lang đi.

Trong đám công tử ca đó, không thể tránh khỏi minh tranh ám đấu, nhưng rất kỳ quái là lại phân thành hai phe đấu đá rõ ràng.

Xuân Hạ Thu Đông thuộc về một phe, Đông Nam Tây Bắc lại thuộc về phe khác.

Mặc dù trong nội bộ mỗi phe cũng nội đấu đến long trời lở đất, nhưng một khi có người phe kia động đến, liền tự động nhất trí hướng đầu mâu ra bên ngoài!

Hiện tại Tây Môn gia tộc chiếm lực lượng rất mạnh… từ khi Tây Môn Vạn Đại bị ám sát, người Tây Môn gia được phái đến cũng đã vượt quá con số một trăm!

Trong đó mười người áp tải linh cữu trở về gia tộc, những người còn lại đều ở lại Thiên Đường thành.

Ban đầu báo lên là Sở Thiên Lang giết… nhưng rõ ràng nó chỉ là một cái cớ ngụy trang tạm thời tránh tội.

Vì vậy, việc truy tình hung thủ đích thực còn cần tìm kiếm từ từ.

Đối với việc này, Tây Môn gia biểu lộ thái độ vô cùng coi trọng, không tìm được hung thủ quyết không bỏ qua.

Trong quá trình Tây Môn gia tra tìm tin tức, có người nói: Đồ vật mà Tây Môn Vạn Đại thua cược lúc trước… Hiện tại Tây Môn Vạn Đại đã chết, vì vậy nên cầm lại những thứ đó.

Tây Môn Vạn Lý đối với đề nghị này có chút động tâm.

Nhưng khi hắn vừa chuẩn bị bắt đầu, mấy vị tiểu thư do Kế Linh – tân nhậm đại tỷ dẫn đầu cùng nhau tới châm chọc khiêu khích.

- Tây Môn gia tộc thua không nổi a

- Người đã chết mà còn muốn đi đòi tiền cược…hơn nữa lại còn cược thua…

- Tại sao không đòi tiền cược mà lão tổ tông Tây Môn gia các người thua ba trăm năm trước?

- Các ngươi có hoàn toàn có thể đi đòi tiền thua cược của tất cả người Tây Môn gia chết trong vòng ngàn năm qua a.

- Như vậy Tây Môn gia phát lớn a!

- Toàn bộ thế giới đều là của các ngươi!

- Thực không biết xấu hổ!

- Quá vô sỉ…

- Cô nàng nào gả vào Tây Môn gia các người đúng là có phước tiêu tiền a… Tổ tông thua cược, chờ đến khi tổ tông chết đi liền đến nhà thu lại tiền là được.

- Thực sự hấp dẫn nha, chỉ nghe như vậy ta đã muốn tới Tây Môn gia… Phi!

- Da mặt thật sự… chậc chậc chậc…



Một đám thiếu nữ miệng mồm lanh lợi, ngươi một câu ta một câu, nói tới người Tây Môn gia chỉ muốn đào lỗ chui xuống cho bớt nhục…

Sau khi cầu cứu khắp nơi, mới rốt cục cũng tiễn đám bà trẻ này về, còn về phần đi đòi lại tiền cược từ chỗ Vân Dương, hiển nhiên từ nay không hề đề cập tới.

Thực sự không ai có thể chịu được sự kích thích này a.

Mọi người đều là người mắt sáng, há có thể không nhìn ra, đám tiểu tỷ muội này đến chính là vì Vân Dương? Đặc biệt ra mặt cho Vân Dương a!

Nếu tiếp tục dở thủ đoạn đến tìm Vân Dương đòi tiền, mấy bà trẻ này chỉ sợ cũng không chỉ đến nói vài câu rồi coi như xong…

Tây Môn gia lần này tiếp tục phái tới hai tên trưởng lão dẫn đội, hai lão đầu một bụng chất đầy phiền muộn:

- Tên Tây Môn Vạn Đại kia đến cùng là chọc ai? Đánh bạc với ai? Tại sao xảy ra chuyện này?

Khóe mắt Tây Môn Vạn Lý co rút từng chặp.

Hắn không nghỉ tới tên tử quỷ đệ đệ này chết đi lại gây ra phiền phức lớn như vậy…

- Người kia chính là Vân Dương người Thiên Đường thành… tính ra cũng không có bối cảnh, cha hắn cũng chỉ là Thiên Ngoại Vân Hầu của Ngọc Đường…

- Vậy sao… có thể xảy ra chuyện này?

Hai vị trưởng lão vẫn trong trạng thái trăm mối không có lối giải.

- Tên Vân Dương kia ngoài vẻ đẹp mắt, cũng không có gì đặc biệt.

Có người đột nhiên nói.

- Cái này cũng đúng ha.

Một vị trưởng lão ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, lão nổi giận đùng đùng:

- Đẹp mắt sao có thể nói là không đặc biệt? Các ngươi há không biết cổ nhân minh huấn, chị em yêu cái đẹp… việc hôm nay, há lại không có nguyên nhân?

Khóe miệng đám thế hệ trẻ Tây Môn gia khẽ co giật.

Không nhìn ra a, hóa ra vị Tam gia gia từ trước đến nay vẫn quang minh lẫm liệt cũng là người đồng đạo nha… con mẹ nó, chị em yêu cái đẹp, câu này là truyền từ thanh lâu kĩ viện mà ra… tính thế nào cũng không thể tính lên người đám tiểu thư đại tộc này a…

- Xem ra, năm đó Tam gia gia cũng là người phong lưu a…

Một người trẻ trong đám cười hắc hắc.

- Lăn con bà nhà ngươi!

Tam gia gia một tay chụp tới, đạp gia hỏa này quay mòng mòng…



Bốn tên công tử Xuân Hạ Thu Đông tứ đại thế gia đi đến đâu hấp dẫn vô số ánh mắt tới đó.

Quả thực nơi nào đi qua là vạn chúng chú mục!

Chỉ thấy ba tên gia hỏa toàn thân xanh biếc, dẫn theo hộ vệ cùng một đầu heo, diễu hành khắp phố. Người nào người đó từ trên xuống dưới đều mang một màu xanh lá đặc thù, Đai lưng, giày, vỏ đao vỏ kiếm, đều mang một màu xanh lục! Trên nón xanh vậy mà còn cắm một cành trúc xanh biếc!

Đại công tử Đông Thiên Lãnh vui vẻ ra mặt, toàn thân vận một bộ cẩm y trắng như tuyết, chắp hai tay sau lưng, cùng ba tên đồng phục xanh lá đồng hành, trong đám người toát ra một bộ ý vị hạc giữa bầy gà.

Trên mặt hắn mặc dù còn bị thương, nhưng sau khi cược thắng cũng đã đưuọc phép chữa thương, hiện tại trên mặt chỉ còn vết tích rất nhỏ mà thôi. Đi tới nơi nào, chưa kịp để cho người khác nghị luận, Đông Thiên Lanh liền bắt đầu chỉ điểm giang sơn.

- Ngọa tào! Mọi người mau đến xem, ở đây có ba người mặc trang phục thật kì dị…

- Oa ha ha ha… xin hỏi huynh đài, tại sao ngươi lại muốn mặc như vậy a?

Đông Thiên Lãnh thấy càng nhiều người đến, càng hô to, ra vẻ kẻ dưới không ngại học hỏi.

Ba người kia tức tới nổ bụng, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông tên Đông Thiên Lãnh.

Con hàng này sao có thể bỉ ổi như vậy?!

Cũng không biết các trưởng bối Đông gia làm thế nào lại để lọt con hàng đê tiện như vậy! Quả thực tiện tới mức không thể tiện thêm…

Bất quá, trong lòng thì bọn hắn mắng, nhưng ngoài miệng lại không thể nói ra. Ba người không hẹn mà cùng nhìn chằm chặp vào Đông Thiên Lãnh!

Vô luận như thế nào cũng không để tên tiểu tử này hành động một mình!

Cho dù đi nhà xí, cũng nhất quyết phải có người đi cùng hắn.

“Chúng ta biết tên tiểu tử này nhất định là nhờ người giúp đỡ! Thắng a… hừ!”

“Nhất định phải bám chặt lấy hắn!”

“Tuyệt không để hắn đi một mình!”

“Bất luận thế nào cũng phải tìm được người kia!”

“Bằng không mấy năm tới chúng ta tất sống trong cái cảnh khốn kiếp này!”

“ta không thể chịu nổi cảnh đó a!”

“Tìm ra, chúng tra mới có thể thắng. Tối thiểu đi cược với người khác ta có thể thắng.”



Đông Thiên Lãnh vô kế khả thi.

Không được phép lộ tin tức là yêu cầu đặc biệt của Vân Dương. Đông Thiên Lãnh nào dám không tuân thủ?

Việc nhỏ như vậy còn không làm được, sau này lão đại không giúp ta thì làm sao mà xử lý?

Mấy ngày nay Đông Thiên Lãnh như bị bệnh trĩ, đứng ngồi không yên, như dưới kế sách bám chặt như đỉa của ba tên kia, căn bản không có bất cứ cơ hội nào để chuồn đi!

Ngay cả canh ba nửa đêm, hắn vừa xuống giường đi ra ngoài, cũng lập tức có một người đuổi theo.

- Ngươi theo ta làm gì?

- Không có gì, ta đi xem ngươi a.

- Xem xong chưa?

- Chưa xem xong!

- Con mẹ nó, ta muốn đi nhà xí ngươi cũng đi theo ta? Nửa đêm muốn đi tè chẳng nhẽ cũng không được?

- Được a, ai nói không được? Mà thật trùng hợp, vừa hay ta cũng muốn đi, chúng ta cùng đi a?

- Cùng đi cái em gái ngươi!

Đông Thiên Lãnh buồn bực tới phát cuồng.

Nhưng tam đại công tử kia kết hợp làm việc tới không biết mệt.

Bám ngày càng thêm chắc.

- Con hàng này mặc dù vô cùng đê tiện, nhưng lại không có tính nhẫn nại, chúng ta đã bám hắn mấy ngày, cơ bản không kém nhiều lắm đạt đến cực hạn của hắn a.

- Đúng! Thêm chút sức là hắn tất sẽ phải lòi đuôi!

- Thời điểm then chốt, nhất định không thể để xảy ra sai sót!

Mấy nhóm người này ai nấy đều bận rộn, cũng không có thời gian tìm Vân Dương, Vân Dương vì vậy cũng vui vẻ đến thanh nhàn. Đối với hắn mà nói, đám gia hỏa này không đến đó mới là nhẹ nhõm!

Về phần đồ mà Đông Thiên Lãnh thắng được có chia hay không… Vân Dương cũng không có đặt trong lòng.

Lúc này, Vân Dương đang đi cùng Tần công tử, đến Tần gia ngọc trang.

Cửa hàng ngọc của Tần gia có thể xưng là cửa hàng số một tại khu vực xung quanh Thiên Đường thành. Vân Dương còn biết… ngọc mà nội viện hoàng cung, đệ tử hoàng tộc dùng, đại đa số xuất phát từ nơi này.

Hôm nay Vân Dương lấy cớ:

- Tần thiếu gia, chuyện lần trước ta nói với ngươi, người còn nhớ chứ?

- Đương nhiên là nhớ.

- Ừm, hiện tại ta cần mua một số ngọc thạch chất lượng cao. Ân, một nhóm lớn nha, không biết ngọc trang các ngươi có đáp ứng được không?

- …

- Làm sao? Không được?

Ánh mắt Vân Dương dần trở nên nguy hiểm.

- Cái này… cũng không phải là không được…

Tân thiếu gia ấp úng:

- Chỉ là… ngươi cũng biết, ngọc trang nhà ta chuyên cung cấp ngọc cho hoàng gia… nếu ngươi muốn một ít thì không sao, nhưng muốn số lượng lớn… chuyện này…

- Hóa ra là vậy, ngươi đi đi.

- Ta cũng không cách a… Vân Thiếu gia…

- Ừm, ngươi đi đi, ta không mua của nhà ngươi nữa. Từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Tần công tử lập tức sợ tới kém chút tè ra quần.

- Vân thiếu gia, Vân thiếu gia, ngươi nghe ta nói.

- Không có gì để nói, loại người lời nói thốt ra ngoài như đánh rắm như ngươi, còn có gì để nói?

- Vân thiếu gia, Vân thiếu gia…

- Yên tâm, ta cũng sẽ không quá làm khó các ngươi. Lần trước các người giao dịch cùng Tàng Bảo các, nhiều mỹ ngọc được vận chuyển ra ngoài như vậy, lại còn giữ lại Hoàng gia cực phẩm mỹ ngọc, giành lợi ích cá nhân. Lại còn dùng nhất phẩm ngọc thạch nhái thành cực phẩm ngọc thạch đang lên cho hoàng gia, ta nhất định giúp các ngươi nói ra… ngươi an tâm đi.

- Vân thiếu gia!

Tần công tử hồn phi phách tán, bịch một tiếng quỳ trước mặt Vân Dương:

- Vân thiếu gia, yêu cầu của ngươi ta nhất định có thể làm được, cần bao nhiêu ngọc thạch ngươi cứ nói! Không có vấn đề, ngọc trang chúng ta có thể cung cấp được!

- Không cần, nói thực, ta cũng không dùng nhiều ngọc như vậy làm gì? Nhà ta hết thảy cũng chỉ có tầm hai ba người, không cần đến. Ngươi đi đi…

- Vân thiếu gia, ta sai rồi… ta sai rồi… ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi…

- Ngươi không sai a, ngươi trung thành với hoàng thất, trung thành tuyệt đối, đáng giá tán thưởng, là ta sai, ta không nên ép buộc ngươi… ngươi đi đi.

Phanh phanh phanh, Tần thiếu gia không ngừng dạp đầu:

- Vân thiếu gia, Vân thiếu gia… ngài giơ cao đánh khẽ, coi như ra là cái rắm, đánh cái rồi thôi đi… làm như thế sẽ thực sự chết người đó a…

- Vậy cũng không được… các là cửa hàng chuyên dụng của hoàng gia a…

- Không không không, Vân thiếu gia, chỉ cần một câu nói của ngươi, chuyện này ta có thể đứng ra làm chủ!

- Ngươi thực có thể làm chủ?

- Thật! Thật như vàng mười!

- Không gạt ta?

- Nào dám a…

- Hay là vẫn thôi đi… nói thật lòng, vừa nãy ngươi từ chối đã khiến ta mất hứng thú, bỏ đi… hiện tại ta cũng không khơi dậy được tinh thần…

- Đừng a… chúng ta sẽ không thu tiền của ngài…

- Như vậy… thật không tốt a!

- Tốt, tốt, rất tốt a. Rất tốt! Chỉ cần Vân thiếu gia chịu đại giá quang lâm, ngọc trang bồng tất sinh huy… Vân thiếu gia, xin mời, hiện tại chúng ta liền đi! Hiện tại liền đi!

- Hiện tại ta còn có chút việc…

- Ai nha, Vân thiếu gia, làm ơn quang lâm a… nếu ngươi không đi, ta cũng không có mặt mũi báo cáo với liệt tổ liệt tông a…

- Tốt a, vì để ngươi có thể có mặt mũi báo cáo với liệt tổ…

Vân Dương một bộ ôn hòa đi lên phía trước, phía trước chính là ngọ trang,

Vừa mới đi qua, liền thấy phía đối diện có hai cỗ kiệu ngừng lại. Đó là hoàng cung đại nội… đến đây lấy ngọc thạch,

Sắc mặt Tần thiếu gia lập tức trắng bệch.

Không phải trùng hợp thế chứ?

Còn chữa nghĩ rốt cục nên xử lý chuyện của Vân Dương như thế nào, mà bên hoàng cung cũng phái người tới, người phủ thái tử cũng đến.

Cộc cộc cộc…

Khoái mã phi tốc, ngươi của mấy vị hoàng tử khác cũng đến…

Tần thiếu gia triệt để choáng váng.

Đây là muốn giết người a! Trong lòng Tần thiếu gia tuyệt vọng nghĩ thầm, không nhịn được kêu lên thành tiếng:

- Cái này tuyệt đối là muốn ép chết người a… trời ạ…

-------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.