Ta Là Chí Tôn

Chương 492: Chương 492: Ép buộc, tới nơi!




Vân Dương buông tay, như muốn thổ huyết nói:

- Đó, ngươi cũng chắc chắn ta không phải Phong Tôn đại nhân a?

- Xác thực!

- Ngươi đã chắc chắn như thế, vậy còn không máu tránh đường để ta qua?

Vân Dương lại lộ vẻ khóc không ra nước mắt:

- Mọi người đều là người quen cũ, hà cớ gì mà làm khó nhau đúng không?

Sương Tôn Giả gãi gãi đầu, trầm ngâm một lát, cảm thấy Vân Dương nói cũng thực có đạo lý!

Chúng ta đợi Phong Tôn, để bảo đảm vạn nhất nên phải tiêu diệt tất cả những người đi qua đây, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bởi vì những người kia đều có thể là Phong Tôn.

Nhưng mà... Người nào mà đã hiểu rõ, xác định không phải là Phong Tôn...

Thực sự cần ngăn không cho qua sao?

Thế nhưng bọn hắn nhận lệnh... Vô luận kẻ nào, cho dù là một con chó, một con kiến, phàm là vật sống đều không được đi qua!

Nếu ai mạnh mẽ xông tới, vô luận là ai, giết bất luận tội!

Dù khẳng định Vân Dương không phải là Phong Tôn, lại còn là người quen, nhưng vẫn trong hàng ngũ của lệnh cấm!

Như vậy, nên thả hay là không thả đây?

Sương Tôn Giả nhất thời không biết phải làm sao, muốn thả lại không, do dự khó quyết.

- Quân tình như hỏa a!

Vân Dương nóng nảy nói:

- Sương Tôn Giả, nhờ ngươi nhấc tay một chút được không, khi nào các ngươi trở lại Thiên Đường thành, ta lại mời các ngươi uống rượu cảm tạ?

Sương Tôn Giả trợn mắt một cái, bản năng nói:

- Ai thèm rượu của ngươi? Ngươi mà có ý tốt thế sao?

Vân Dương tức thời nổi trận lôi đình:

- Ngươi con mẹ nó cản ta ở đây làm gì, ngươi cũng biết ta không phải mục tiêu của các ngươi, còn muốn đấu khẩu với ta đến cùng, ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn chọc ta tới thổ huyết mới vừa lòng hả? Rõ ràng là các ngươi đã đáp ứng điều kiện... Tứ Quý lâu các ngươi sao có thể vô sỉ như thế? Đây là khí độ nên có của Tứ Quý lâu thiên hạ đệ nhất sao?

Vân Dương bi phẫn muốn chết, người không biết còn tưởng Sương Tôn Giả làm gì với hắn nữa!

Sương Tôn Giả lại do dự, rốt cục nói:

- Thôi, ngươi chờ ta một lát, ta tìm người đến nói với ngươi, hắn nói mới tính được.

- Không cần tìm, chúng ta đều ở đây.

Thanh âm nói chuyện như trường kiếm rời vỏ, chính là Kiếm Tôn Giả tới.

Giờ phút này, Kiếm Tôn Giả so với lần gặp ở Thiên Đường thành thì có vẻ gầy gò hơn rất nhiều, đồng thời cũng âm trầm hơn rất nhiều.

Ánh mắt nhìn Vân Dương, đặc biệt bất thiện.

Hắn nhìn Vân Dương như thế, không phải không có nguyên nhân, lần trước trúng Ngưng huyết chi độc của Vân Dương, khiến nơi nào đó của hắn không được trọn vẹn, phàm là nam nhân, đối với người có liên quan, có muốn cũng không thân mật nổi.

Mà bên người Kiếm Tôn Giả còn có Tuyết Tôn Giả, Băng Tôn Giả, cùng với năm sáu người mà Vân Dương không quen biết, ai nấy thâm tàng bất lộ, tu vi cao tuyệt, hẳn đều là đỉnh cấp cao thủ của Tứ Quý lâu.

- Kiếm Tôn Giả cũng tới a! Hữu lễ!

Vân Dương hầm hừ nói:

- Tứ Quý lâu các ngươi đúng là biết trở mặt nha! Sương Tôn Giả thì cũng thôi, Kiếm Tôn Giả ngươi trước còn được ta cứu một mạng! Chuyện cũ mồn một trước mắt, bây giờ lại lật lọng, thực sự khiến người chê cười!

Một câu nói ra, tức thời khiến Kiếm Tôn Giả tức nổ phổi.

Cái gì gọi là cứu ta một mạng?

Nếu lần trước không phải tiểu tử ngươi tác quái, tiểu tử ngươi hạ độc, ta há có thể chịu thụ thương? Ta há có thể mang thân thể không trọn vẹn? Khiến ta hiện tại không ngẩng đầu lên nổi?

- Nói hươu nói vượn!

Kiếm Tôn Giả lạnh lùng hừ một cái:

- Vân Dương, nơi này cũng không phải Thiên Đường thành, chúng ta đáp ứng không được làm khó ngươi ở Thiên Đường thành, nhưng ở đây, đã không còn trong hạn chế!

Vân Dương cười lạnh một tiếng:

- Lợi hại, lợi hại! Quả là đồ vô sỉ! Thế mà còn muốn chơi văn chơi chữ với ta?! Kiếm Tôn Giả, thực sự ngươi không nên lăn lộn giang hồ, mà nên vào triều làm quan mới phải! Mồm mép như ngươi, ai có thể biết được lời nói ra lại như đánh rắm! Ngôn từ chẳng biết xấu hổ như vậy, thế mà Kiếm Tôn Giả ngươi lại có thể đường hoàng nói ra, Vân mỗ thực sự bội phục, quả là được mở rộng tầm mắt, phục đến rạp đầu xuống đất!

Kiếm Tôn Giả lạnh lùng nói:

- Vân Dương, ngôn từ sạch sẽ một chút, thực sự cho rằng trường kiếm của ta không thể giết được ngươi? Người hiện tại chủ động trêu chọc là người mới đúng!

Vân Dương giễu cợt:

- Kiếm của người có thể giết người hay giết chó thì có liên quan gì tới ta! Hiện tại ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, con đường này, hôm nay, các ngươi có để ta đi qua hay không? Sảng khoái mà nói đi!

Băng Tôn Giả lạnh thê thê mở miệng:

- Chúng ta nhường đường thì thế nào? Mà không nhường đường thì lại thế nào?

Vân Dương hừ một tiếng:

- Cái gì mà thế nào không thể nào, các ngươi nhường đường thì ta đi qua, làm chuyện mà ta nên làm, chẳng lẽ ta còn có thể xây nhà sinh hoạt ở đây? Trái lại, nếu các ngươi không nhường đường, bản công tử cũng không muốn nói nhảm, trực tiếp quay đầu rời đi, đi đường vòng là được, chỉ hao thêm chút thời gian, cũng chẳng có gì đáng ngại, sau đó...!

Băng Tôn Giả lạnh lùng:

- Việc này còn có sau đó sao?!

Vân Dương cắn răng:

- Đương nhiên là có sau đó! Vân Dương ta chỉ là một tiểu nhân vật nhỏ bé, nhưng sau này gặp ai liền tuyên dương Tứ Quý lâu ngươi giữ lời thế nào, lời hứa ngàn vàng thế nào, hết lòng tuân thủ hứa hẹn ra sao, rồi thế nào đáp ứng xong rồi trở mặt... Thực sự đúng là không hổ mỹ danh thiên hạ đệ nhất bang phái! Không hổ là bang phái của Niên tiên sinh, dương danh cho các ngươi một chút mà thôi! Mấy chuyện này chính là sở trường của ta, đảm bảo có thể khiến các ngươi nổi danh trong một ngày, một khi thành danh thiên hạ biết, ngươi cũng thấy danh tiếng của ta bên ngoài rồi đó, chẳng lẽ còn không đủ sức thuyết phục sao?!

Băng Tôn Giả lạnh lùng quát:

- Tiểu tử lươn lẹo!

Vân Dương không hề hoảng sợ:

- Mấy vị Tôn giả các ngươi, lập Thiên Đạo thệ ngôn còn không tuân thủ, ta nói vài câu thì có thể thế nào? Đúng, cá nhân ta thấp cổ bé họng, coi như có nói cũng không có mấy người tin. Nhưng sau khi ta về, liền mời Hoàng đế Bệ hạ của chúng ta hạ thánh chỉ tuyên truyền cho các ngươi thế nào, có Hoàng đế Bệ hạ của chúng ta ra mặt, đúng là đủ quy cách đi?!

Mấy tên cao thủ Tứ Quý lâu bên cạnh nghe vậy cũng thấy khó hiểu:

- Mấy người các ngươi đáp ứng hắn cái gì? Sao lại bị nó ép buộc như vậy?

Sương Tôn Giả nghe hỏi không khỏi hơi co rút cơ mặt, nhỏ giọng tóm tắt chuyện lúc trước, những người khác lập tức cùng nhau ngậm miệng.

Trên giang hồ, lời ra như gió, nhất ngôn cửu đỉnh là căn cơ để lập thân, chớ nói chi ngày đó còn lập Thiên Đạo thệ ngôn.

Nhưng nếu thực sự thả hắn đi... Sau này phải bàn giao với chủ thượng thế nào a?

Trong lúc nhất thời, cục diện cứ vậy mà cứng lại.

Đợi thêm một lát, Vân Dương bỗng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay người bước đi:

- Thôi thôi, các ngươi cứ tiếp tục chặn đi, ta đi đường vòng qua là được. Thưc đúng là không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ, a a a a... Phong thái của Tứ Quý lâu, hôm nay ta lại được thêm kiến thức, kiến thức đến tận ngọn nguồn, quả là uy tín!

- Chậm đã!

Kiếm Tôn Giả quát một tiếng:

- Ngươi muốn đi qua, chưa hẳn là không thể, có điều có một điều kiện phải nói rõ.

Vân Dương quay người trở lại:

- Điều kiện gì? Mau nói, bản công tử còn nhiều chuyện, không có thời gian quấn với các ngươi!

Kiếm Tôn Giả giơ trường kiếm:

- Chuyện giang hồ, đánh rồi mới nói, chỉ cần ngươi thắng được trường kiếm trong tay ta, ta liền thả ngươi đi qua, điều kiện này đúng thực công bằng đi?

Vân Dương nghe vậy cười ha ha, cười đến thoải mái, một hồi lâu mới nghỉ:

- Kiếm Tôn Giả, ngươi khiêu chiến thật hay a, sao không dứt khoát gọi Niên tiên sinh ra luôn đi, không thì gọi tất cả cao thủ Tứ Quý lâu các ngươi ra luôn? Một người ta có thể chơi với tất cả các ngươi luôn, ta đánh thắng thì được đi qua, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Đám cao thủ Tứ Quý lâu đỏ mặt tới mang tai, im lặng nửa ngày.

- Kiếm Tôn Giả, cao nhân tiền bối, ngài còn biết xấu hổ không hả!

Vân Dương nhổ nước bọt, nghiêng mắt âm dương quái khí nói:

- Kiếm Tôn Giả, dù gì ngươi cũng là nhân vật nổi danh thiên hạ, thế mà lại có thể mở miệng muốn đơn đấu với một người mới mười tám tuổi như ta, thực đúng là anh hùng hào kiệt! Ta thắng liền có thể đi qua, điều kiện đúng là đủ hào phóng mà!

Gương mặt trắng bệch của Kiếm Tôn Giả trực tiếp biến thành đỏ bừng.

Tên Vân Dương này, đúng là miệng lưỡi như đao, chữ chữ đâm tâm!

- Nếu ta có thể chiến thắng Kiếm Tôn Giả người, dứt khoát một đường đánh qua là được. Còn cần phí lời như vậy với ngươi sao?

Vân Dương chỉ cây dâu mắng cây hòe, líu lo không ngừng:

- Được, đến đến, các ngươi không nhường đường đúng không? Ta hỏi lần nữa, không nhường đường đúng không? Đi, ta đi! Ta đi luôn đây, hẹn ngày gặp lại!

Nói xong thực sự quay người rời đi, miệng huýt gió, Hồng Hồng từ xa chạy lại, Vân Dương nhảy lên ngựa, miệng tự lẩm bẩm:

- Phi! Cái gì mà đệ nhất môn phái, đệ nhất cao thủ, biết rõ là người quen thế mà còn bày đặt làm trò, ngay cả một chút tình nghĩa cũng không cần, bản công tử còn phí lời làm gì... Bản công tử không chơi với các ngươi nữa. Giá!

- Chậm đã!

Tuyết Tôn Giả nhíu mày thật lâu, rốt cục đưa tay vung lên:

- Vân công tử, ngươi cũng không cần chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như thế, chúng ta để ngươi đi qua là được! Nhớ kỹ, chúng ta không ai nợ a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.