Ta Là Chí Tôn

Chương 779: Chương 779: Gặp quỷ!




Độc Cô Sầu ở bên quan chiến, thầm khen một tiếng, cách ứng đối của Lăng Tiêu Túy thực có thể nói là tuyệt diệu tới cực điểm, Độc Cô Sầu tự hỏi bản thân, chỉ riêng một chiêu này, đổi lại là hắn, mặc dù chưa chắc sẽ phải ăn thiệt thòi, thế nhưng quyết không thể nào tốt hơn Lăng Tiêu Túy, khả năng nắm bắt thời cơ, chuẩn xác bắt được một cái chớp mắt, thực sự khiến người nhìn mà than thở, kinh ngạc đến đáng sợ!

Thực sự nguy hiểm a.

Lăng Tiêu Túy thành công vượt ải, thầm đổ mồ hôi, tiểu tử này lại có thể để hắn dùng tới tám thành công lực, lúc này mới may mặt vượt qua!

Tiếp tục như vậy thì thật không tốt, không chừng sẽ bị tiểu tử này bức dùng tới toàn lực, như vậy thực sự đúng là mất mặt tới tận nhà bà ngoại… bên ngoài còn có Độc Cô Sầu đang nhìn a…

Xem ra, thể diện bao năm tích lũy, hôm nay rủ nhau đội nón ra đi rồi a…

Vừa mới nghĩ vậy, khi tập trung lại, đã thấy một khí tức rợn người đánh tới, hắn chưa từng cảm nhận được cái cảm giác nguy hiểm thế này, cho dù là lúc Tứ Quý lâu bố trí thuốc nổ phục kích, hay là khi sau bị vây công, đều không hề cảm thấy nguy hiểm cấp bách như thế.

Lăng Tiêu Túy không dám khinh thường, hít mạnh một ngụm, nhanh chóng trở lại, đã thấy một cái cửa lớn chợt hiện trước mắt!

Một cái cửa lớn đen như mực, từng mảng từng mảnh minh vụ chen chúc tràn ra, tựa như gió nổi mây phun mà trào ra ngoài.

Cánh cửa lớn trước mắt này, thế mà thoáng như tồn tại chân thực, khiến người ta cảm thấy, chỉ cần bước qua nó, liền có thể bước vào âm ty Địa Ngục, không còn trên nhân gian!

- Một chiêu này, chính là… Sinh Tử Môn Khai!

Đao quang xuất hiện từ trong Sinh Tử Môn, thế đao như Quỷ Long thức tỉnh, nhanh chóng xong ra ngoài, sát cơ tán ra bốn phía, ngập rợn bầu trời!

Chỉ cần dính một chút, chính là bước vào Sinh Tử môn!

Lăng Tiêu Túy đối mặt với sát chiêu như vậy, trực tiếp bị hù đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không chút nghĩ ngợi đem công lực mình tăng lên mức chín thành, thầm thề một tiếng: Luận bàn? Sau này, nhất định không thể tiếp tục so tài với tân quái vật này! Chỉ điểm… ai muốn chỉ điểm thì đi mà tới chỉ điểm.

Thật vất vả mới qua tiếp một chiêu, Lăng Tiêu Túy chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể như bị móc sạch.

Đương nhiên, khó thì khó nhưng vẫn chưa đến mức nguy hiểm, nếu thực sự đến mức lực bất tòng tâm, thực sự không thể chịu được nữa, Vân Dương cũng nhất định sẽ thu tay lại.

Cho nên dù hắn có mất mặt thế nào, thì cũng không đến mức bị thụ thương, dù sao, hắn còn đang áp chế tu vi, thực sự không chịu được thì bật hết hỏa lực, lúc đó thế nào cũng phải gánh qua được a.

Nhưng áp lực tinh thần, mới thực sự là lớn!

Miễn cưỡng chèo chống, đối với tâm cảnh của bản thân, thực không phải là chuyện tốt, tâm cảnh đúng là cần ma luyện, thế nhưng nếu ma luyện một cách mù quáng, chỉ sợ sẽ tạo thành phản hiệu quả!

- Một chiêu cuối cùng.

Vân Dương lên tiếng.

Hiện tại hắn cũng thực không chịu nổi thêm nữa, mỗi chiêu mỗi thức trong Thiên Ý đao pháp đều hao tổn cực lớn, nếu không phải có Lục Lục chèo chống, chỉ sợ cũng không thể liên tục thi triển bốn chiêu tám thức này!

Lăng Tiêu Túy hít một hơi thật sâu, thân thể bay lên, đến giữa không tủng, trên không trung tuy sẽ không thể mượn lực đại địa nữa, nhưng không gian trên không trung lại lớn hơn, đối mặt với chiêu thức thần diệu của Vân Dương, làm như vậy để đề phòng trù tính cũng không sai.

- Thập Bát Địa Ngục!

Sau một khắc, không ngoài dự liệu, Lăng Tiêu Túy lại nghe được giọng Vân Dương.

Ngay lập tức, hắn phát hiện, Sinh Tử môn chân thực lúc trước đã biến mất, thay vào đó là sáu tòa đại điện lăng không xuất hiện!

Sáu tòa đại điện cao ngất, khí phái sâm nghiêm!

Cửa lớn mỗi điện đều mở rộng, bên trong có hàng ngàn vạn ác quỷ gào thét muốn xông ra. Xa xa nhìn lại, sáu tòa đại điện này, còn có vô số hình cụ kỳ quái đặt bên trong!

Núi đao, chảo dầu, bào cách, lăng trì… cái gì cần có đều có!

Nếu là người bình thường, chỉ sợ nhìn qua thôi cũng có thể bị dọa đến hồn phi phách tán!

Nhìn thấy cảnh này, Lăng Tiêu Túy lập tức đưa ra một nhận định, uy lực chiêu trước mắt này, chỉ sợ so với tổng cộng mấy chiêu trước còn mạnh hơn mấy phần!

Sau khi có phán đoán này, Lăng Tiêu Túy càng không do dự, rống to một tiếng, đem mười thành thực lực mới thúc dục lần nữa tăng lên một tầng, mười hai thành cực hạn xuất thủ, toàn lực ứng phó, đánh cược một lần!

Mất mặt?

Không lo được chuyện đó a!

Nếu còn không xuất toàn lực, chỉ sợ mới càng thêm mất mặt!



Mắt thấy quyết đấu đỉnh phong xuất hiện, Độc Cô Sầu lập tức đứng lên, trên mặt lộ thần sắc rung động thật sâu!

Kế Linh Tê cũng ở bên quan chiến, lập tức trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn Vân Dương đang chiến đấu trên không trung, nàng đã duy trì trạng thái này được hồi lâu, lòng thầm đầy hổ thẹn.

Đao pháp này… nàng, nàng nào… ngăn cản được…

Thế mà mỗi khi luận bàn nàng đều chiếm thượng phong, hóa ta đều là hắn nhường…

Nếu đao chiêu này xuất hiện, nàng đã chết tới tám trăm lần!

Kế Linh Tê suy nghĩ như vậy, có điều cũng thực sự có chút đánh giá Vân Dương quá cao, trước đó tu vi của nàng hơn Vân Dương cả một đại cảnh giới, cho dù Vân Dương có đao pháp siêu diệu, cũng khó mà địch nổi lực lượng nghiền ép của Kế Linh Tê!

Đương nhiên, sát chiêu như vậy, dù Vân Dương có thể động, nhưng sao có thể dùng trên người Kế Linh Tê?

Chẳng may… chẳng may làm hỏng gương mặt xinh đẹp kia thì biết làm sao bây giờ?

Phốc!

Lăng Tiêu Túy cùng Vân Dương đồng thời rơi xuống đất, Vân Dương thở dốc từng ngụm, toàn thân uể oải như mới mò ra từ trong nước.

Năm chiêu mười thức, đây là lần đầu tiên hắn dùng hết với một đối thủ cùng cấp, mỗi chiêu mỗi thức còn dùng hết toàn lực để thi triển, hơn nữa còn hoàn toàn không cần lo lắng làm người ta bị thương, chỉ cần một lòng ra chiêu là được, thậm chí còn không cần lo lắng đối phương đột nhiên phản công, tựa như đá ngầm trong biển lớn, mặc người điên cuồng thế nào, ta vẫn lù lù bất động!

Loại cảm giác cực hạn vận chuyển này, thực sự quá sung sướng!

- Không được, thoát lực rồi…

Vân Dương thở hào hển, mồ hôi từ đầu, từ mặt hợp thành dòng nhỏ xuống, thế nhưng lại đầy vui vẻ:

- Những thực đã nghiền, đủ tận hứng!

Vừa mới dứt lời, đao trong tay đã tuột xuống, bộp một tiếng, rơi xuống mặt đất, sau đó hắn cũng lung la lung lay ngồi xuống, nếu bỏ qua quần áo ướp nhẹp, thực sự lại một lần… lấy trứng chọi đá, ha ha!

Người nào đó hiện tại đã hoàn toàn tiêu hao, nếu không cũng không đến mức làm chuyện xấu hổ như thế!

Đối diện, Lăng Tiêu Túy cũng đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng trạng thái lại xa xa tốt hơn Vân Dương, có điều, hai mắt nhìn Vân Dương, trùng trừng như nhìn thấy quái vật, thật lâu không thể dời đi.

Một chiêu cuối cùng, nghiêm ngặt mà nói, Lăng Tiêu Túy bại nửa chiêu, bởi vì bộ bào xanh trên người hắn, vụt sáng mấy cái, lộ ra sáu vết cắt, áo trong bại lộ dưới ánh mặt trời.

Một chiêu cuối cùng, cho dù là dùng đến thực lực đỉnh tiêm, vậy mà Lăng Tiêu Túy cũng không thể né tránh!

Hơn nữa còn là sáu đao đều trúng!

Nếu không phải hắn đủ nhanh, chỉ sợ đã không chỉ là chuyện cắt rách quần áo.

Độc Cô Sầu sải bước vội tiến lên, trừng tròng mắt nhìn vết đao cắt trên quần áo Lăng Tiêu Túy, nửa ngày không nói một lời, ánh mắt lộ vẻ chấn động, không thể che giấu.

- Đao pháp thật lợi hại, hôm nay ta mới biết, thiên hạ này lại lớn như vậy. Được thấy cảnh hôm nay, thực sự đúng là tam sinh hữu hạnh!

Lăng Tiêu Túy rốt cục thở một hơi, cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, mồ hôi trên trán vẩy ra một mảnh.

Độc Cô Sầu cũng đầy đồng cảm:

- Lăng huynh, ngươi cao hơn Vân Dương ít nhất bốn năm giai vị, trận này, thắng bại tự hiểu lòng.

Độc Cô Sầu đứng ngoài cuộc tỉnh táo, tự nhiên có bình phán với thực lực chân thật của Vân Dương.

- Ta biết.

Lăng Tiêu Túy cười khổ gật đầu:

- May mà cao hơn nhiều thế, bằng không, giờ này ngươi chỉ nhìn thấy thi thể Lăng Tiêu Túy thôi a.

Độc Cô Sầu cũng cười khổ một tiếng, hai người đồng thời quay đầu nhìn Vân Dương, ánh mắt lúc này giống nhau như đúc: “Gặp quỷ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.