Ta Là Chí Tôn

Chương 336: Chương 336: Huynh đệ của ta...




Tiếu Đằng Không nghe đối phương nói liền biết chuyện này không phải là giả, nhưng vừa nghe tới cái tên Nguy Hành Lộ, thái độ của hắn lập tức trở nên cứng rắn, thản nhiên nói:

- Kiếm Tôn Giả đã nói như vậy, bổn tọa cũng đành tin là thật. Nhưng Nguy Hành Lộ là đệ tử Xuân Thu Môn ta, bất kể hắn làm chuyện gì, cũng thuộc phạm vi quản lý chế tài của Xuân Thu Môn. Thế nào cũng không đến phiên Tứ Quý lâu khoa chân múa tay, bao biện làm thay!

Tiếu Đằng Không lạnh lùng nhìn Kiếm Tôn Giả, thản nhiên nói:

- Kiếm Tôn Giả chạy đến Xuân Thu Môn ta lại muốn xử phạt đệ tử Xuân Thu Môn, không khỏi... Quá coi trọng bản thân!

Kiếm Tôn Giả nhất thời nghẹn họng, hắn thực không nghĩ tới đối phương lại có thể có thái độ như vậy.

Theo hắn, nhiều lắm là đối phương sẽ ra vẻ hợp tác, sau đó làm gì thì không biết, lại không nghĩ tới thái độ của đối phương lại trở nên cứng rắn như thế!

Rõ ràng mới vừa rồi, Xuân Thu Môn còn tỏ ra khá e dè với sự trả thù của Tứ Quý lâu. Có điều cũng không phải là do hắn, tuy hắn khí áp toàn trường, nhưng cũng không phải có thể áp chế toàn bộ Xuân Thu Môn, chỉ là cao tầng Xuân Thu Môn cũng hông muốn mở rộng xung đột.

Mà sau khi Nhất Bút Xuân Thu Tiếu Đằng Không đến, thái độ hai bên càng thêm hòa hoãn, Kiếm Tôn Giả cảm thấy lần này nhất định có thể kết thúc trong hòa bình. Nói cho cùng, Xuân Thu Môn cũng là một trong thập đại môn phái truyền thừa từ Thượng Cổ, dù hắn có thực lực cái thế vô song, nhưng đối phương cũng cao thủ tầng tầng, nếu có thể hoàn hoãn, đương nhiên là chuyện tốt nhất.

Nhưng vừa mới nhắc tới cái tên Nguy Hành Lộ, thái độ của trên dưới Xuân Thu Môn lập tức hoàn toàn biến đổi, vượt ngoài tưởng tượng của hắn!

Đột nhiên trở nên khí phách dị thường, không hợp lý a!

Kiếm Tôn Giả bản năng cảm nhận, thân phận của Nguy Hành Lộ này, chỉ sợ không phải lớn bình thường?

Nhưng cho tới bây giờ, đã thành thế đâm lao phải theo lao, nếu lùi bước chỉ tổ càng thêm mất mặt, huống chi Tứ Quý lâu còn chưa phải sợ ai!

Thân thể Kiếm Tôn Giả đột nhiên vươn một cái, ánh mắt lấp lóe hào quang lăng lệ, thản nhiên nói:

- Đã như vậy, Xuân Thu Môn... Chính là trạm thứ nhất trên hành trình huyết tẩy giang hồ của Tứ Quý lâu ta!

- Bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ!

Vỏ kiếm sau lưng hắn minh ngâm một tiếng, một thanh kiếm tự động bay ra ngoài, lăng không trảm thiên, mũi kiếm bắn ra lãnh mang lếp lóe, nhắm thẳng đám người Xuân Thu Môn.

- Muốn chiến thì chiến, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!

Tiếu Đằng Không nghiêm nghị nói:

- Xuân Thu Môn ta há lại là thứ mặc người ức hiếp!

Một tiếng “bang” vang lên, mấy chục đệ tử Xuân Thu Môn cùng nhau rút kiếm.

- Bố kiếm trận, nghênh khách quý!

Sau một tiếng hô quát, nhanh chóng lao xuống.

Một tiếng nói già nua vang lên:

- Xuân Thu Môn sừng sừng bao năm như vậy, ta muốn xem Tứ Quý lâu có bản lãnh gì để huyết tẩy bản môn? Bắt tên Kiếm Tôn Giả này cho ta! Chút nữa lão phu mang hắn đi tìm Niên tiên sinh, hỏi hắn một chút, Tứ Quý lâu có phải muốn lật trời hay không?!

Thứ đáp lại lão, là một đạo kinh thiên kiếm khí.

Kiếm Tôn Giả hét dài một tiếng, sát khí tràn ngập thiên địa, phủ lấy Xuân Thu Môn, hét lớn một tiếng:

- Giết!

...

Cùng lúc đó.

Địa Ngục cố, cứ địa Sâm La đình cũng đang máu chảy thành sông!

Băng Sương nhị vị Tôn giả của Tứ Quý lâu cùng hơn mười vị cao thủ siêu nhất lưu đồng thời xuất hiện, cường thế trùng kích tổng bộ Sâm La đình!

Song phương không nói hai lời, trực tiếp khai chiến.

Thập Điện Diêm Quân Sâm La đình đồng thời hiện thân nghênh chiến.

Cùng lúc đó, tất cả Kim Bài sát thủ Sâm La đình đồng thời xuất động, lộ rõ bản lĩnh siêu diệu xuất quỷ nhập thần.

Khí thế chiến đấu hừng hực, thảm liệt chưa từng có.

Trên giang hồ, Tứ Quý lâu cũng đồng thời có động tác khác, thanh y kỵ sĩ, hồng y kỵ sĩ, hoàng y kỵ sĩ, bạch y kỵ sĩ đồng loạt hiện thế, triển khai chém giết tất cả những người có ý dồ với Tứ Quý lâu, một đường quét ngang, máu dải ngàn dặm, bạch cốt thành đồng.

Chúng là con bài cường lực của Tứ Thải Kỵ Sĩ của Tứ Quý lâu, mỗi lần Tứ Quý lâu triển khai hành động, Tứ Thải luôn đi đầu.

...

Ngày đầu Tứ Quý lâu bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ, có thể nói là hoa nở đầy đất, chiếm hết thượng phong, chỉ có mỗi bên Kiếm Tôn Giả là hơi chút thua thiệt.

Cũng không phải là Kiếm Tôn Giả bị thất bại hay ngăn trở gì, mà trận chiến này, có thể nói là một trận vô cùng đặc sắc, Kiếm Tôn Giả lấy sức một người cường thế đánh lại cả Xuân Thu Môn. Kiếm quang tung hoành, trực tiếp phủ lấy toàn bộ sơn môn!

Mặc dù hắn chưa thể đánh vào nội môn, đại khai sát giới.

Nhưng có hắn ở đây, chẳng khác nào một người giữ cả quan ải, vạn người không thể khai thông.

Người Xuân Thu Môn muốn chạy ra ngoài, chẳng khác nào chuyện khó như lên trời!

Đối với tình huống trước mắt, dù không thể xông vào đại khai sát giới, Kiếm Tôn Giả cũng không thấy có gì đáng tiếc.

Bởi vì hắn biết rõ, nội tình thực lực chân chính của Xuân Thu Môn, đến bây giờ còn chưa lộ mặt.

Đương nhiên, bản thân hắn cũng còn con bài chưa lật.

Hai bên đều có đều phòng, không dám hành động sốc nổi, tùy tiện xuất thủ, cho nên đây chỉ có thể là một trận chiến lâu dài!

Đối với Kiếm Tôn Giả mà nói, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ là kẻ thắng sau cùng.

Hiện tại, chỉ chặn cửa Xuân Thu Môn, không tiến thêm một bước, cũng chỉ là muốn lập uy mà thôi.

Nhưng mà chỉ lập uy thôi cũng đã đủ.

Xuân Thu Môn là ai?

Một trong thập đại Thượng Cổ tông môn, truyền thừa không biết bao nhiêu năm tháng. Vậy mà chỉ cần một người Tứ Quý lâu ta, liền có thể chặn cổng Xuân Thu Môn, con ruồi cũng không được phép lọt!

Đây đã là uy hiếp lớn lao!

Đủ để thị uy với toàn bộ giang hồ!

Chiến tích như vậy, đã đủ!

Không trùng, từng đạo thần niệm không ngừng quét qua, động tĩnh càng lúc càng lớn, hiển nhiên đã có người trong môn chú ý tới tình huống ngoài sơn môn.

Tùy tiện một đạo thần niệm đều lộ rõ cường hoành vô tận.

Kiếm Tôn Giả biết, đám lão già chưa chết của Xuân Thu Môn đang chăm chú động tĩnh bên này.

Về phần tại sao, Kiếm Tôn Giả tự nhiên hiểu rõ.

“Danh môn chính phái, thực đúng là thích mấy trò tự ngược.”

Kiếm Tôn Giả thầm cười lạnh: “Muốn đem ta làm đã mài đao... Vậy để ta giúp các ngươi mài mài một chút. Có mài đến nát, cũng đừng đau lòng a!”

“Chỉ là chút nữa, vẫn phải xuất ra thực lực chân thật.”

Kiếm Tôn Giả cũng thầm hiểu rõ.

Chỉ cần hai lão gia hỏa cao nhất của Xuân Thu Môn không tự mình xuất chiến, vậy bản thân hắn tuyệt không thể thua. Thậm chí coi như hai lão già kia ra mặt, hắn cũng có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, muốn chiến thì chiến, toàn thân trở ra không phải là chuyện khó.

Kiếm quang tung hoành, mười tám đệ tử Xuân Thu Môn bày ra kiếm trận, bố trí tầng tầng phòng vệ, chống cự công kích cuồn cuộn không ngừng của Kiếm Tôn Giả. Có thể thấy được, càng chiến lâu dài, kiếm trận càng thêm thuần thục, mà thế phản công, cũng càng thêm sắc bén, càng thêm lăng lệ, hiệu quả lộ rõ...

Kiếm Tôn Giả tùy ý huy sái trường kiếm, lấy lực một người chống lại kiếm trận đối phương, có điều sự chú ý của hắn vẫn đặt lên đại môn Xuân Thu Môn.

Nhiệm vụ của hắn bây giờ là ngăn không cho bất luận kẻ nào của Xuân Thu Môn xông ra ngoài!

Chuyện này đối với một môn phái mà nói, còn khó chịu hơn việc giết vào tận cửa!

Kiếm Tôn Giả lẳng lặng chờ, chờ đến lúc cao tầng thực sự của Xuân Thu Môn không thể nín được nữa!

Đối với chuyện này, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng!

Một khi những người kia xuất thủ, như vậy hắn sẽ lập tức phát động Vạn Kiếm Quy Tông Đại Pháp, một lần huyết tẩy đệ tử Xuân Thu Môn!

Muốn ta làm đá mài đao? Như vậy phải chuẩn bị sẵn tâm lý để những người này bị ta mài thành mảnh vụn!

Trong lúc vi diệu này, một tiếng rít kỳ dị vang lên.

Một vệt kim quang đột ngột xuất hiện, trực tiếp rơi xuống trước mắt Kiếm Tôn Giả.

Kiếm Tôn Giả hừ một tiếng, tay trái khẽ vòng, bắt lấy kim quang truyền tin kia vào trong tay, tay còn lại vẫn thong dong ngăn địch, vừa cúi đầu nhìn lại.

Biểu hiện như vậy, rõ ràng không để mấy trăm đệ tử Xuân Thu Môn vào trong mắt.

Thế nhưng hắn vừa nhìn, lại đột nhiên sững người!

Con ngươi co lại.

Trường kiếm mới đi được một nửa cũng dừng lại trên không.

Đây là... Cơ hội trời cho.

Đám đệ tử kết kiếm trận của Xuân Thu Môn nhất thời đại hỷ, kiếm quang như gió, nghiêm khắc phản công.

Xoát xoát xoát...

Trên người Kiếm Tôn Giả nhanh chóng xuất hiện bảy tám vết kiếm ngổn ngang.

Máu tươi cũng theo đó rỉ ra.

Giờ khắc này, đám người Xuân Thu Môn cũng phải kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.

Kiếm Tôn Giả một người đối chiến với hơn trăm cao thủ Xuân Thu Môn, từ đầu đến cuối lộ rõ vẻ thong dong, tiện tay ngăn địch, khiến Xuân Thu Môn chỉ có thể bị động phòng ngự, khó thể phản kích.

Căn bản không một ai ở đây có thể tạo thành uy hiếp cho hắn.

Nhưng đột nhiên công thủ hoán đổi, Kiếm Tôn Giả không những không công, hơn nữa còn không chút phòng ngự?

Trong nháy mắt huyết quang xuất hiện, đám đệ tử xuất kiếm cũng ngây người.

Chuyện... Chuyện gì vậy?

Đại ma đầu này, tại sao lại đột nhiên dừng chống đỡ?

Chẳng lẽ hắn muốn chết, chủ động muốn chết hả?!

Công kích chém tới, cũng khiến Kiếm Tôn Giả tỉnh lại, cảnh giác bản thân đang đứng trước đại địch, hơn nữa đột nhiên bị thương, tức nổ đóm mắt, rống giận một tiếng:

- Các ngươi muốn chết!

Trong nháy mắt này, bộ dáng thong dong của hắn mất sạch, gương mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn!

Một cỗ kiếm ý bành trướng cuồn cuộn điên cuồng bộc phát!

- Mau lui lại!

Một tiếng cảnh báo ầm ầm bay tới.

Cơ hồ thanh âm đến thì người cũng đến, hai đạo thân ảnh một trái một phải xuất hiện, tốc nhanh như lưu tinh, gấp rút tiếp viện.

Mà sau hai bóng người này, còn có hơn mười bóng ảnh khác, theo sát mà ra, lòng như lửa đốt.

Hiển nhiên biến cố trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự định của tất cả mọi người, máu của Kiếm Tôn Giả nào có chảy ra dễ như vậy? Chỉ cần không thể một kích chí tử, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ!

- A ~~~

Kiếm Tôn Giả ngửa mặt cuồng hống! Hai mắt đỏ bừng, thủy quang ẩn hiện!

- Huynh đệ của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.