- Tiểu tử, ngươi quá thấp. Nói chuyện với ngươi thật không tiện.
Gấu đen biểu đạt bất mãn trong lòng với Vân Dương.
Vân Dương cười tủm tỉm:
- Ta cũng không muốn như vậy, không phải ta cũng ngẩng đầu lên sao, ta lại không có thần thông biến hóa tùy ý như tiền bối... Có thể làm gì?!
Gấu đen nghĩ cũng phải, nhân tiện nói:
- Ngươi lớn lên cũng không có việc gì, ta thu nhỏ là được. Hiện tại nói như vậy, quá mệt mỏi!
Nói xong, thân thể nó lập tức thu nhỏ lại.
Tần Nhược Cốc lo lắng như lửa sém lông mày: Lúc này còn kết giao bằng hữu sao? Ngươi không phải đáp ứng thật tốt, đi ra chiến đấu hay sao?
Hoàn toàn không giống lời nói đêm qua.
Cái này...
- Hùng Thánh Vương!
Tần Nhược Cốc lớn tiếng.
- Tiểu tử ngươi im miệng, trong lòng ta tính toán sẵn!
Gấu đen quay đầu, hung tợn nhìn Tần Nhược Cốc một chút:
- Chớ có phá hư hào hứng của lão nhân gia ta!
Tần Nhược Cốc im lặng:...
Hình thể gấu đen càng lúc càng nhỏ, ngược lại càng có thể cảm giác mùi trên người Vân Dương... Loại khí tức kia... Cái này... Không phải loại thèm nhỏ nước dãi, mà là... Cảm giác thân thiết đến từ nội tâm!
Rốt cục...
Trước mặt Vân Dương xuất hiện một con gấu đen đầu ngây thơ đáng yêu. Nó cao tương đương với Vân Dương, cánh tay mập mạp cái chân mập mạp, cái cổ mập mạp, dù sao Vân Dương không thấy nó đẹp trai thế nào, chẳng lẽ mắt gấu và mắt người có chênh lệch to lớn như vậy.
- Hiện tại đi.
Gấu đen tùy tiện mà nói:
- Ngươi tên là gì? Có mang rượu đến hay không?
- Rượu?
Vân Dương ngẩn người, con gấu này thế mà còn muốn uống rượu, nói ngươi nhân tính hóa là ca ngợi, nhưng xu hướng nhân tính hóa của ngươi quá lớn rồi, chẳng lẽ là người khoác da gấu?
- Đương nhiên là có, chẳng những có rượu còn có đồ ăn, bao ăn no.
- Ai nha nha, nhanh lấy ra đi, huynh đệ gặp mặt, không say không nghỉ.
Gấu đen há miệng, nước dãi chảy xuống từng dòng...
- Vừa nghĩ tới rượu... Cái miệng này nha, thất thố, thất thố!
Gấu đen vuốt một cái, nó tự châm chọc mình.
- Hùng Thánh Vương a!
Tần Nhược Cốc thật sự không nhìn được, hắn chạy tới nói:
- Ta xin ngài xuất động là muốn ngài tác chiến... Ngài tuyệt đối đừng quên, chiến dịch này liên quan tới vinh quang mấy ngàn năm của Ngự Thú tông, uống rượu đáng giá cái gì…
- Ngự con mẹ nó tông!
Gấu đen bạo phát:
- Ngươi lại nói cái ngự gì tông cho ta nghe? Hiện tại uống rượu mới là đại sự, biết vì sao gọi là đại sự không?
...
Tần Nhược Cốc nghẹn họng nhìn trân trối, càng không dám nói.
Nói đến, Huyền thú cao giai ghét nhất chính là Ngự Thú tông, chuyện này vốn không tệ, nhưng một khi thuần phục sẽ biến thành người mình, làm sao còn chán ghét. Nhất là Thần Thú hộ phái đã ngây người trong Ngự Thú tông suốt mấy ngàn năm... Không phải đã sớm quen rồi sao?
Làm sao còn...
- Hùng Thánh Vương tiền bối, hi vọng ngài tuân thủ tinh thần khế ước a...
Tần Nhược Cốc bắt đầu đánh tình cảm bài:
- Nếu như không cần thiết, vãn bối cũng không nguyện ý vận dụng khế ước để ước thúc ngài, nhưng chiến dịch này...
Gấu đen liếc mắt, mở cái miệng rộng:
- Nếu không ngươi động động khế ước thử một chút?
Tần Nhược Cốc: “...”
Gấu đen rất khó chịu trước thái độ của Tần Nhược Cốc, nó dùng móng vuốt nâng vò rượu của Vân Dương, sau đó dốc ngược vào cổ họng...
Sau đó, phanh, vò rượu vỡ vụn!
Nhưng rượu bên trong đã cạn sạch không còn một giọt!
- Rượu ngon! Mụ nội nó chứ rượu ngon...
Gấu đen kêu hừ hừ:
- Các ngươi đã lừa bản hùng mấy ngàn năm... Còn muốn tiếp tục lừa gạt tiếp!
Trong lòng Vân Dương biết trong đó có biến cố khác, dứt khoát tạm thời sống chết mặc bây, hắn lại lấy một chậu thức ăn ra, tiếp đãi khách rất tốt:
- Hùng Vương tiền bối, tới tới tới, ngài nhất định phải nếm thử món ăn này, hương vị rất không tệ.
Gấu đen vỗ vỗ bả vai Vân Dương:
- Ngươi rất không tệ, là thật không tệ.
Đột nhiên cười ha ha, khoái hoạt đến cực điểm:
- Lão Hùng ta đi vào nhân thế mấy ngàn năm, cho đến tận bây giờ, ngươi là người đầu tiên dám thừa nhận cái vỗ vai của ta, ha ha ha ha ha, ngươi rất không tệ, thật rất không tệ.
Nói xong, lại vỗ vỗ bả vai Vân Dương:
- Không tồi, không tồi!
Đột nhiên Vân Dương cảm giác khó chịu.
Con gấu đen này, chẳng lẽ đời này chưa từng đạt được tín nhiệm?
Có điều lần đầu gặp mặt, trực tiếp thả ra thiện ý, thật được chứ?
Lúc ban đầu, ta tính toán mê hoặc ngươi, chờ ngươi thu nhỏ hình thể sẽ thống hạ sát thủ, ngươi bây giờ tín nhiệm ta như thế, lương tâm của ta có phần bất an!
Gấu đen vẫn duy trì thân thể nhỏ nhắn, chỉ có cái miệng là biến lớn, nó cầm chậu thức ăn đổ vào miệng, sau đó thuận tiện uống hai vò rượu, nó thở ra một hơi thật dài, trong mắt lộ ra thần sắc hoài niệm.
- Rượu này cũng không tệ, ngươi người càng không tệ, đợi lát nữa uống xong, ta và ngươi đánh một trận, không để ý chứ? Ta trước đó đã đáp ứng tiểu tử kia không tốt thất ngôn!
Gấu đen rất lễ phép hỏi.
- Không để ý không để ý, lời hứa đáng tin, người không tín không phải người.
Vân Dương nói:
- Chúng ta là bằng hữu, chút chuyện nhỏ này không đáng để ý.
Gấu đen mừng rỡ:
- Tốt, tốt, tốt.
Đột nhiên há miệng cắn vào người Vân Dương.
Đối mặt biến hóa đột ngột, Vân Dương động cũng không động, hắn vẫn lấy rượu và thức ăn ra ngoài, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.
Cái mũi của gấu đen ngửi tới ngửi lui trên người Vân Dương, sau một lúc lâu nó rụt đầu trở về. Ánh mắt nhìn Vân Dương càng thân thiết hơn.
Hiển nhiên, Vân Dương tự có định nghĩa về hai chữ bằng hữu, một khi nhận định bằng hữu, hắn tràn ngập tín nhiệm, cử động lâm nguy bất động như thế, làm cho độ thiện cảm của gấu đen lại tăng lên một mảng lớn.
Nếu như nói vừa rồi là hảo cảm khó hiểu với Vân Dương, hiện tại chính là bằng hữu đáng tin cậy, thậm chí là tình nghĩa huynh đệ!
- Mấy ngàn năm... Từ khi lão gia hỏa chết lừa gạt ta năm đó chết đi, hôm nay là ngày ta cao hứng nhất...
Trong ánh mắt gấu đen lộ ra thần sắc buồn bã.
Nếu không có tận mắt nhìn thấy, không ai tin tưởng trong ánh mắt một con gấu, một đầu Huyền thú lại có thần thái như vậy.
Vân Dương không nói chuyện.
Nó đang hồi ức.
Cho dù là người hoặc Huyền thú, ký ức đều là bảo vật quý báu nhất, bình thường không thể khinh nhờn!
Gấu đen lại uống một vò rượu, ánh mắt càng mông lung:
- Lão gia hỏa kia trước khi chết có nói, bảo ta giúp hắn, giúp hắn thủ hộ môn phái của hắn, thủ hộ đồ tử đồ tôn... Không bị người ta khi dễ...
- Đã nhiều năm như vậy, ta đã không nhớ nổi bộ dạng của lão gia hỏa kia, chỉ có phần nhờ vả này... Thật sự là phiền phức…