Ta Là Chí Tôn

Chương 583: Chương 583: Không có ở đây?




Toàn thân Vân Tiêu Dao run lên:

- A? Ta... Cái này...

Hoàng đế Bệ hạ nắm chặt lấy tay Vân Tiêu Dao, trầm giọng, tràn đầy tình cảm nói:

- Huynh đệ! Chuyện này ta cũng chỉ có thể giao cho ngươi, chỉ ngươi mới có năng lực và tư cách này!

Yết hầu Vân Tiêu Dao như bị chặn lại, trong lúc nhất thời không nói được một chữ.

- Nếu như lúc đó, cố kỵ của Trẫm thành sự thật, sau khi ta chết có thể tạm thời để Thái tử kế vị, nhưng người nhất định phải làm Nhiếp Chính Vương, chủ trì toàn cục!

Hoàng đế Bệ hạ nắm chặt tay Vân Tiêu Dao:

- Ngươi nhất định phải nhớ kỹ điều này!

Vân Tiêu Dao cười khổ:

- Coi như có thực làm như vậy... Nhưng ta thí quân phạm thượng, có thể may mắn thoát ra, chạy trốn đến tận đẩu tận đâu cũng coi như là may mắn, nào còn có thể làm Nhiếp Chính Vương...

Hoàng đế Bệ hạ xiết chặt bàn tay, nói từng chữ:

- Ta đã sớm lưu lại chiếu thư, nếu Trẫm đột nhiên chết. Vân Tiêu Dao chính là Nhiếp Chính Vương, tất cả quốc gia đại sự, một lời ngươi có thể quyết, bao gồm cả thay đổi hoàng vị, cũng do ngươi định đoạt!

Thân thể Vân Tiêu Dao run lên, cũng không nhịn nổi mà đột nhiên ngẩng đầu, thất thanh nói:

- Huynh trưởng!

Đây là lần đầu tiên, hai người gọi nhau là huynh đệ.

Hoàng đế Bệ hạ nắm chặt tay Vân Tiêu Dao, cầm thật chặt, lắc lắc, cũng không mở miệng nói chuyện, tiếp đó liền buông tay, ngẩng đầu nhìn mây đen trên không trung, mỉm cười nói:

- Ngươi tuyệt đối không nên giữ cái thái độ tiểu nữ nhi này, chuyện vừa rồi chỉ là huynh đệ nhà ta nói chuyện, đến cùng đoàn mây đen kia có tác dụng gì còn chưa có biết, có lẽ nó chỉ muốn đi tìm minh chủ cho thiên hạ, trước đó phán đoán nhầm Đông Huyền có thể tĩnh bình thiên hạ, bây giờ tự biết phán định lúc trước là sai lầm, có thể đã chuyển sang Ngọc Đường, lần này tới đây cũng là mang thiện ý, cho nên nói, hiện tại vẫn có thể thả lỏng.

Không biết có phải do một câu thành sấm hay không, phán đoán của Ngọc Đường Hoàng, lại đúng đến sáu bảy phần, ngoại trừ điểm mấu chốt có chút hơi khác, còn đâu là đúng hết cả!

Tâm tình Vân Tiêu Dao cũng không ngừng phập phồng thay đổi, không ngừng nuốt khan, giờ khắc này nào có thể nhẹ nhõm.

Hắn cũng chú mục lên mây đen, trơ mắt nhìn mây đen không ngừng mở rộng, dần dần tới gần, càng ngày càng thấp, chỉ thấy trái tim như nổi trống mà nhảy liên hồi, hai bàn tay đã sớm thấm đẫm mồ hôi.

Mây đen áp xuống rất chậm, thế nhưng thế ép liên tục không ngừng, mục tiêu lại thực sự chính là hoàng cung Ngọc Đường!

Chỉ một thoáng, cuồng phong nổi lên, tàn phá bừa bãi.

Hoàng đế Bệ hạ chắp tay sau lưng, chính diện đón gió, thần sắc lạnh nhạt vô hạn, thân thể nhưng uyên đình nhạc trì, tựa như hoàn toàn không để dị tượng trước mắt vào trong mắt.

Lúc này, mây đen đã ép xuống cách hoàng cung hai mươi trượng, mây đen càng lúc càng dày, tựa như Hắc Sơn Tướng hàng lâm, nghiền ép Đại Thiên.

Vân Tiêu Dao đổ đầy mồ hôi tay, kiếm trong tay thấm đẫm trơn trượt, cơ hồ không nắm nổi.

Lúc này, bên ngoài lại ẩn ẩn truyền đến âm thanh rối loạn.

Mấy vị đại thần vội vàng khẳng khái vọt vào.

Lãnh Đao Ngâm, Phương Kình Thiên, thái sư, Thái úy... Liên tiếp không ngừng xông tới.

Những người này có một điểm chung là đều đã lớn tuổi, đi đường cũng có chút lảo đảo, nhưng lúc này vẫn nghĩa vô phản cố mà đến.

Từng người một đứng sau lưng Hoàng đế Bệ hạ, thần thái quyết tuyệt nhìn lên bầu trời, không nói một lời.

Đại thần càng tới càng nhiều, thời gian không dài, thế mà đã có hơn ba mươi vị đại thần đứng ở đây.

Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên cười ha ha, hai tay mở ra:

- Cả đời này của Trẫm, có chư vị ái khanh làm bạn, đáng giá!

Mây đen áp đỉnh, tiếp tục bức ép, dần dần chỉ cách đám người không đủ mười trượng, uy thế tràn trề không gì đỡ nổi, không biết là họa hay phúc.

Thậm chí có thể nói, đây nhất định không phải dấu hiệu tốt lành gì!

Lúc này đây, những người có mặt đối diện với hiện tượng quỷ dị này, đã xác định sẵn chín thành sẽ phải đối mặt với tử vong!

Nhưng mà những đại thần này, vẫn không người nào có nửa phần e ngại.

Tại thời khắc lựa chọn sinh tử này, bọn hắn liều lĩnh tiến cung, bồi bạn với quân vương mà mình hiệu trung cả đời, thản nhiên đối mặt với họa phúc!

Riêng phần trung tâm này, chỉ những người này, đã không phải bất luận quân vương nào trên đại lục có thể so sánh!

Ngọc Phái Tranh cười ha ha, tại thời khắc này, vành mắt hắn đỏ lên, nhẹ nhàng nói:

- Cả đời này của Trẫm, hưởng qua không biết bao nhiêu khoái hoạt của một vị Hoàng đế, thế nhưng lại chưa từng được hưởng qua thành công làm người! Hôm nay, Trẫm đã được thưởng thức, Trẫm, đời này không hối tiếc!

- Sinh tử họa phúc, nguyện cùng Ngô hoàng làm bạn!

Các vị đại thần cùng lên tiếng.

Sau một chốc, mây đen vẫn kéo tới không ngừng nghỉ, gần như áp tới đỉnh đầu đám người, giơ tay có thể đụng đến.

Nhưng mà tất cả mọi người, vẫn duy trì một mảnh yên tĩnh, vô luận thể xác hay tinh thần đều yên tĩnh lạ thường.

Kỳ thực, rõ ràng là nói nhảm, lúc này đứng trước tử quan, đứng trước lựa chọn thập tử vô sinh, nếu là người ôm tâm lý may mắn muốn đầu cơ trục lợi, chắc chắn đã sớm vãi tè, nào còn dám đứng ở đây, những người hiện tại, thực sự cũng chỉ có trung quân yêu quân thân quân mới dám đứng!

Lẳng lặng chờ đợi thời khắc cuối cùng đến, giờ khắc này, Quân Thần một lòng, vạn niệm như một, cảm giác ngưng tụ xâm nhập tâm linh mỗi người!

Thời khắc sinh tử, đám người lại có một cảm giác kỳ quái: Chưa từng cảm nhận được, bản thân lại mạnh mẽ đến thế.

Tâm như tại, ý liền tồn, cho dù có cùng xuống Hoàng tuyền, chung ta đến Cửu U, cũng không uổng một đời!

Trong đó có rất nhiều người cảm thấy, những ở bên cạnh họ, chính là cả Ngọc Đường!

Giang sơn Ngọc Đường, thiên hạ Ngọc Đường, hết thảy thuộc về Ngọc Đường đều đồng hành với bọn hắn!

Như vậy, sinh tử có ngại gì?!

Nhưng vô luận tâm cảnh của đám người có siêu thoát đến thế nào đi nữa, mây đen kia vẫn không ngừng áp tới, hiện tại đã đến trước mắt, có lẽ chỉ sau một khắc, đã có thể tiếp xúc thân mật với đám người!

Hoàng đế Bệ hạ có chút nhăn mày, bỗng nhiên nói:

- Bất kể là người hay quỷ, là yêu hay ma, nếu đã tới, càng làm ra động tĩnh lớn như vậy, ngại gì hiện thân một hồi?

Mây đen dày đặc lập tức dừng gào thét, như không hề có ý định áp thêm.

Vân Tiêu Dao nắm chặt chuôi kiếm, tu vi toàn thân đã được vận đến cực hạn, bên người dần sinh ra một cỗ kình phong, xoay tròn nhanh chóng, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ta một kích đỉnh phong.

Từng đạo mây đen, trong nháy mắt mở rộng mà ra.

Nhưng, sau một khắc, không biết là làm sao, đã nhanh chóng lui lại!

Đám người Hoàng đế Bệ hạ cũng vô cùng ngạc nhiên.

Rốt cục là có chuyện gì?

Lúc này, bên rìa mây đen truyền đến một tiếng kinh ngạc nghi ngờ nhẹ nhàng...

- A... Vì sao không có ở đây... Tại sao lại không có ở đây... Vô lý... Phi lý...

Hoàng đế Bệ hạ nghe được thanh âm vang động trong mây đen, không khỏi mừng rỡ, thản nhiên nói:

- Nếu đã lên tiếng, sao không hiện thân gặp mặt?

Trong mấy đen, thanh âm kia hừ một tiếng:

- Nếu ở đây không có mục tiêu của ta, vậy gặp để làm gì?

Lập tức nghe được một tiếng xé gió, thế khuếch trương hùng hậu của mây đen lập tức chuyển sang vị trí khác.

Cũng vào lúc này, trong mây đen lại tái hiện một tiếng kinh ngạc, lập tức toàn bộ mây đen nhanh chóng dâng lên cao, mắt thấy muốn lập tức rời đi.

Khí thế hung hăng mà đến, cuối cùng cũng không làm gì mà đã rời đi?

Cao tầng Ngọc Đường với Hoàng đế Bệ hạ cầm đầu đến không thể hiểu nổi chuyện gì xảy ra, con mẹ nó, ngươi mơn người ta đến cởi cả quần rồi, cuối cùng phủi mông mà đi?! Con mẹ nó ngươi đến làm gì? Chỉ để phát một tiếng “A”?

Cái này thực sự đúng con mẹ nó thần bí, chẳng lẽ đám thế ngoại cao nhân, ẩn thể cường giả đều có cái tính thối như này?!

Cho đến khi mây đen bay lên độ cao nhất định, lại lần nữa đình chỉ, ngừng lại một chút rồi lên tiếng nói:

- Ừm, suýt nữa quên, tên nắm chuôi kiếm kia mặt mày khó chịu thế để làm gì? Ngươi muốn làm gì?

Trong thanh âm, ẩn chứa vẻ tức giận bất mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.